Mùi hương của tội lỗi

Câu lạc bộ Blue Lagoon là một thiên đường nhân tạo của tội lỗi và sự xa hoa, một ốc đảo khô ráo giữa thành phố ẩm ướt. Bên trong, ánh đèn neon màu xanh và tím chớp nháy liên tục, tạo ra một bầu không khí mờ ảo, hư ảo. Tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc, mùi mồ hôi, rượu mạnh và nước hoa rẻ tiền quyện vào nhau, tạo thành một mùi hương đặc trưng của sự giải thoát tạm thời.

Madison Paige bước đi giữa đám đông. Cô đã nhuộm lại tóc, thay đổi cách ăn mặc, cố gắng che giấu vẻ ngoài mệt mỏi của một nhà báo thiếu ngủ. Hiện tại, cô không phải là người đang băng bó vết thương cho một nghi phạm chạy trốn, mà là một cô gái trẻ, hấp dẫn, tìm kiếm một câu chuyện.

Cô đang theo dõi mục tiêu: Gordi Kramer.
Gordi Kramer, con trai của ông trùm bất động sản Charles Kramer, là một gã trai trẻ tóc vàng, đang cười lớn giữa đám bạn bè giàu có, ôm eo một cô gái tóc đỏ. Hắn ta toát ra một sự tự mãn và kiêu ngạo không thể nhầm lẫn.

Madison tiến lại gần. Cô khéo léo lách qua đám đông, sử dụng kinh nghiệm của một phóng viên điều tra để tìm cách tiếp cận đối tượng.

Cô đứng bên cạnh Gordi, mỉm cười, ánh mắt cô đầy vẻ thách thức.

“Tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không, Gordi?” cô hỏi, giọng cô đủ lớn để lấn át tiếng nhạc, nhưng đủ thân mật để thu hút sự chú ý của hắn.
Gordi quay sang nhìn cô. Hắn đánh giá cô từ đầu đến chân, đôi mắt lộ rõ sự thích thú và một chút ngạc nhiên.

“Ồ? Cô là ai? Cô em xinh đẹp này muốn gì ở anh?”

“Tôi có một chuyện rất thú vị muốn hỏi anh. Và tôi nghĩ, anh sẽ không muốn chia sẻ nó với những người bạn ồn ào này đâu.”

Gordi nhếch mép. Sự tò mò đã chiến thắng sự kiêu ngạo. Hắn gạt cô gái tóc đỏ sang một bên.

“Được thôi, cô bé. Anh thích sự bí ẩn. Đi theo anh.”

Gordi dẫn Madison vào một phòng VIP nhỏ, được cách âm. Cánh cửa gỗ nặng nịch khép lại, cắt đứt tiếng ồn ào của câu lạc bộ.

Trong phòng, đèn sáng dịu hơn, chỉ còn lại ánh sáng vàng ấm áp. Gordi ngồi xuống chiếc sofa da lớn, rót cho mình một ly Champagne.

“Giờ thì nói đi,” Gordi nói. “Cô là ai? Cô là phóng viên à? Cô muốn viết về ‘những chuyến phiêu lưu’ của tôi à?”

Madison không trả lời. Cô nhìn thẳng vào mắt Gordi Kramer. Sự căng thẳng trong căn phòng bắt đầu tăng lên.

Đột nhiên, cô rút ra một khẩu súng lục nhỏ từ túi xách. Khẩu súng không phải của cô, mà là khẩu súng dự phòng cô đã lấy từ căn hộ của Ethan trước khi họ chạy trốn.

“Anh biết gì về Origami Killer?”

Gordi sững sờ. Ly Champagne trên tay hắn rơi xuống sàn, vỡ tan thành nhiều mảnh. Chất lỏng màu vàng sủi bọt trên nền thảm, nhưng hắn không để ý.
Gordi cố gắng lấy lại vẻ tự mãn. Hắn bật cười, một tiếng cười gượng gạo, giả tạo.
“Cái gì? Cô đang chơi trò gì thế? Cô gái, cô biết tôi là ai không?”

“Tôi biết anh là ai, Gordi. Con trai của Charles Kramer. Kẻ từng bắt cóc một đứa trẻ và được cha mình bảo vệ. Đó là lý do anh biết về Origami Killer, phải không? Vì anh là hắn.”

Gordi ngả người ra sau sofa, khoanh tay trước ngực. Hắn cố tỏ ra thoải mái, nhưng sự sợ hãi đã lộ ra trong đôi mắt hắn.

“Tôi là Origami Killer đấy,” hắn nói, giọng hắn cao và chói tai. “Giờ thì sao? Cô định làm gì? Bắn tôi à? Cô dám không?”

Madison nhìn hắn, ánh mắt băng lạnh.

“Không, anh chỉ là một đứa con hư muốn được chú ý,” cô nói một cách khinh bỉ. “Kẻ sát nhân Origami thực sự không bao giờ để lại dấu vết. Hắn ta không bao giờ phô trương. Anh quá ồn ào, quá bốc đồng, Gordi. Anh chỉ là một kẻ giả mạo, muốn tận dụng nỗi sợ hãi của thành phố để tạo ra một chút hồi hộp cho cuộc sống nhàm chán của mình.”

Sự kiêu ngạo của Gordi sụp đổ hoàn toàn. Khuôn mặt hắn méo mó.

“Cút đi! Cô biết cái quái gì!” hắn hét lên, hoàn toàn mất kiểm soát.

Đột nhiên, cánh cửa phòng VIP bị đập dồn dập.

“Mở cửa ra, Kramer! Cảnh sát! Chúng tôi nghe thấy tiếng hét!”

Scott Shelby. Hắn đã theo Madison.

Madison quay lại. Cô biết mình không còn thời gian. Cô không thể bị bắt. Cô cần phải bảo vệ Ethan, và cô cần phải tìm ra kẻ sát nhân thực sự.

Cô nhìn Gordi lần cuối. “Nói với cha anh rằng tôi sẽ quay lại.”

Madison tháo chốt cửa, đẩy mạnh ra, len vào đám đông đang hoảng loạn. Ánh đèn neon, tiếng nhạc, và sự hỗn loạn là tấm màn che hoàn hảo cho sự chạy trốn của cô.

Cô len lỏi qua đám đông đang nhảy múa và những sĩ quan cảnh sát vừa xông vào. Cô chạy ra cửa sau, bước thẳng vào màn mưa lạnh lẽo.

Khi ngoái lại, cô thấy Gordi Kramer vẫn đang ngồi trên chiếc sofa, nét mặt méo mó – như thể hắn không chỉ sợ cô, mà còn sợ chính cái tên Origami Killer thật sự. Hắn đã cố gắng đóng vai, nhưng sự thật quá nặng nề đối với hắn.

Madison chạy dọc theo con phố ướt sũng. Cô đã có một manh mối. Origami Killer đã khiến những người khác sợ hãi đến mức họ cố gắng giả danh hắn. Gordi Kramer là một con tốt thí, một sự đánh lạc hướng được sắp đặt.

Cô cần phải tìm Scott Shelby. Anh ta đã đến gần hơn so với cô nghĩ. Và cô cần phải tìm Ethan Mars, trước khi thử thách tiếp theo giết chết anh ta.

Mùi hương của tội lỗi nồng nặc trong không khí ẩm ướt, và Madison Paige đã sẵn sàng săn đuổi nó đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro