Nhà kho số 36

Khu cảng phía Đông chìm trong bóng tối và sự hoang tàn. Không khí đặc quánh mùi muối biển, dầu máy và nước mưa. Ethan Mars đến nơi. Anh đã lái xe trong cơn mê, cố gắng chiến đấu với chất độc đang hành hạ cơ thể. Mỗi lần tim anh đập là một lần cơn đau buốt lan truyền. Anh có thể cảm thấy mình đang chết dần.

Trước mặt anh là một dãy nhà kho kim loại rỉ sét. Số 36 được sơn bằng sơn trắng đã bong tróc trên cánh cửa sắt khổng lồ, nơi nước mưa chảy thành dòng.

Ethan lảo đảo bước ra khỏi xe. Anh chỉ còn khoảng mười lăm phút nữa.

Anh lao đến cánh cửa. Chiếc khóa xích to tướng, dày cộm đã bị khóa chặt. Ethan dùng một chiếc xà beng nhỏ mà anh tìm thấy trong cốp xe, dồn hết sức lực còn lại vào đôi tay run rẩy. Kim loại rít lên, và sau vài lần giật mạnh trong tuyệt vọng, chiếc khóa gãy đôi.

Anh đẩy cánh cửa sắt ra. Một tiếng động kim loại chói tai vang vọng trong không gian vắng lặng.

Bên trong nhà kho tối đen, nhưng một ánh đèn đơn lẻ chiếu sáng ở trung tâm.
Ethan chạy vào. Hơi thở anh hổn hển, mỗi bước chạy là một sự dằn vặt.

Anh nhìn thấy một cấu trúc kim loại ở giữa phòng. Đó là một bể nước lớn, hình hộp, được gắn một chiếc nắp kim loại nặng nề.

Và bên trong bể nước…

Shaun Mars.

Cậu bé nằm co ro trong một không gian chật hẹp, nước đã dâng cao, gần như chạm tới miệng cậu. Khuôn mặt Shaun tái nhợt, đôi mắt mở to vì sợ hãi, nhưng cậu bé quá yếu để khóc hay la hét.

“Shaun!” Ethan gào lên.

Anh lao đến bên bể nước. Anh cố gắng mở nắp, nhưng nó được khóa chặt bằng một chiếc móc kim loại dày cộm.

Cảm giác nóng rát trong dạ dày anh dâng lên. Chất độc đang bắt đầu làm tê liệt cơ bắp anh. Anh không còn nhiều thời gian.
Ethan dùng xà beng, đập liên tục vào chiếc móc khóa. Tiếng kim loại va chạm nhau vang vọng như tiếng chuông báo tử. Tay anh trượt đi vì mồ hôi và chất độc.
Cuối cùng, với một tiếng rắc lớn, chiếc móc khóa vỡ ra.

Ethan dùng hết sức lực, kéo nắp kim loại sang một bên. Anh thò tay vào trong bể nước, nắm lấy cơ thể lạnh cóng của con trai.

Anh kéo Shaun ra khỏi bể.

Cậu bé mềm oặt, ướt sũng và yếu ớt. Ethan ôm chặt lấy con trai mình, ngã quỵ xuống nền nhà xi măng lạnh lẽo. Nước từ quần áo Shaun chảy thành vũng dưới sàn.
“Bố đây, Shaun… bố đây rồi.” Ethan khóc. Nước mắt anh hòa trong nước mưa và mồ hôi. “Bố đây rồi, con trai.”

Đứa bé thở yếu ớt, nhưng đôi mắt xanh nhỏ bé của cậu từ từ mở ra. Cậu nhìn người cha bị tàn phá của mình.

“Bố… con biết bố sẽ đến,” Shaun thì thầm, giọng cậu yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.

Ethan ôm chặt con trai mình vào lòng. Anh đã hoàn thành. Anh đã vượt qua trò chơi chết chóc. Anh là người cha mà Origami Killer đã tìm kiếm.

Phía sau họ, một giọng nói trầm, quen thuộc, vang lên trong không gian tĩnh lặng của nhà kho. Giọng nói không còn sự ấm áp hay cảm thông mà Ethan từng biết. Giọng nói giờ đây lạnh lẽo, vô cảm.

“Cảm động thật.”

Ethan cứng người lại. Anh quay lại, ôm chặt Shaun trong vòng tay.

Scott Shelby đứng đó, cách họ không xa. Ông ta mặc chiếc áo khoác da ướt sũng, chiếc áo choàng gió bay nhẹ trong luồng gió lùa qua mái thủng. Khẩu súng ngắn nằm gọn trong tay ông ta.

“Anh là người cha duy nhất vượt qua tất cả,” Scott nói. “Anh đã từ bỏ mọi thứ. Sự nghiệp, gia đình, sự tỉnh táo, và cả mạng sống. Anh đã chứng minh được điều mà tôi cần chứng minh.”

Ethan nhìn Scott, khuôn mặt anh đầy sự kinh hoàng và phản bội.

“Ông… ông là… Origami Killer,” Ethan thốt lên.

Scott gật đầu, ánh mắt ông ta vô cảm. “Và giờ, trò chơi phải kết thúc.”

Scott nâng súng, chĩa thẳng vào Ethan và Shaun.

“Vì thế,” Scott nói, giọng ông ta gần như là một lời nguyền. “Anh xứng đáng được sống để nhớ điều này mãi mãi.”

Scott bóp cò.

ĐOÀNG!

Nhưng viên đạn sượt qua đầu Ethan, găm vào bức tường kim loại phía sau.

Bởi vì một tiếng hô lớn, vang vọng trong nhà kho:

“Cảnh sát đây! Bỏ súng xuống, Shelby!”
Norman Jayden lao vào nhà kho. Anh ta ướt sũng, tay cầm khẩu súng chĩa thẳng về phía Scott Shelby. Anh ta đã đến. Nhờ vào sự điên rồ của ARI và sự kiên định vào trực giác.

Scott quay phắt lại, khuôn mặt ông ta giờ đây méo mó vì sự tức giận và thất vọng. Màn kết thúc hoàn hảo của ông ta đã bị phá hỏng.

Ethan Mars ôm chặt Shaun, chất độc đang bào mòn anh, nhưng anh biết anh đã được cứu. Cuộc chiến giờ đây là giữa kẻ săn và người đã săn kẻ săn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro