Sáu tháng sau

Cảm giác đầu tiên khi tỉnh dậy không phải là đau đớn, mà là một sự trống rỗng, một sự im lặng tuyệt đối nuốt chửng mọi âm thanh. Ethan mở mắt. Căn phòng trắng đến mức chói lòa, màu trắng tinh khiết, vô trùng, nhưng lại gợi lên cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy. Ánh sáng đèn huỳnh quang từ trần nhà dội xuống, cứa vào đồng tử anh.

Anh nằm trên một chiếc giường đơn cứng nhắc, dây dợ chằng chịt, mùi thuốc khử trùng và cao su xộc vào mũi. Toàn thân anh nặng trĩu, như thể hàng tấn đá đè lên. Khi cố gắng cử động, một cơn đau buốt rát từ chân trái lan tỏa, khiến anh rên lên khe khẽ.

“Anh tỉnh rồi.”

Một giọng nói khàn đặc, mệt mỏi vang lên từ góc phòng. Đó là bác sĩ, người đã túc trực bên giường anh suốt mấy ngày qua. Ông mặc chiếc áo blouse trắng, khuôn mặt hằn rõ những nếp nhăn vì thiếu ngủ, ánh mắt nhìn anh vừa thương hại, vừa né tránh.

Ethan cố gắng chống tay, gượng dậy, cơn đau khiến mồ hôi lạnh toát ra trên trán anh. Nhưng nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với sự thôi thúc trong lòng. Anh chỉ có một điều duy nhất cần biết.
“Jason đâu?” Anh hỏi ngay lập tức, giọng anh khản đặc, khó khăn lắm mới thốt lên thành lời.

Anh nhìn quanh phòng, tìm kiếm một chiếc giường nhỏ hơn, một khuôn mặt quen thuộc. Không có gì ngoài sự trắng muốt vô hồn.

Vị bác sĩ cúi gằm mặt xuống, tay cầm tập hồ sơ dày cộp. Ông chậm rãi thở dài, tiếng thở dài nặng nề như mang theo gánh nặng của cả một tai ương. Y tá đứng bên cạnh bắt đầu tháo những chiếc ống tiêm tĩnh mạch khỏi tay anh, đôi tay cô run rẩy một cách bất thường.

Không ai trả lời.

Sự im lặng ấy—sự im lặng nặng nề, dán chặt—lớn hơn bất kỳ tiếng hét nào. Ethan không cần ai nói thêm điều gì. Trái tim anh, vốn đã vụn vỡ sau tiếng phanh xe, giờ đây bị bóp nghẹt hoàn toàn. Nỗi đau thể xác chẳng còn là gì. Nó đã bị nỗi đau tinh thần nuốt chửng, một nỗi đau không thể chữa lành.

Sáu tháng sau, Ethan rời bệnh viện với cái chân vẫn còn đi lại khó khăn và một vết sẹo dài từ mắt cá chân lên đến đầu gối. Vết sẹo ấy, đối với anh, không chỉ là dấu tích của vụ tai nạn, mà là vết nhơ của sự thất bại, là lời nhắc nhở vĩnh cửu về khoảnh khắc anh đã cứu được một đứa con, nhưng lại mất đi tất cả.

Cuộc sống tiếp diễn không chờ đợi ai. Hai năm sau ngày định mệnh ấy, Ethan sống một mình trong căn nhà nhỏ ngoại ô, nơi anh đã từng có một gia đình trọn vẹn. Ngôi nhà không còn mang tên “tổ ấm” nữa. Nó là một chiếc hộp rỗng, chất chứa những đồ vật được bao phủ bởi lớp bụi của ký ức.

Vợ anh, Sarah, đã rời đi sáu tháng sau khi anh tỉnh lại. Cô không gào thét, không trách móc, chỉ lặng lẽ thu dọn hành lý của mình. Cô mang theo một nửa ký ức hạnh phúc: những bức ảnh của cô và Jason, những món đồ trang trí cô yêu thích, và cả chiếc nhẫn cưới của cô. Khi ra đi, Sarah nhìn anh với ánh mắt không còn tình yêu, không còn thù hận, chỉ còn lại sự trống rỗng.

“Em không còn nhận ra anh nữa, Ethan,” cô nói, giọng cô khô khốc, không một giọt nước mắt. “Và em không thể sống trong ngôi nhà mà anh đã chết ở đó.”

Thế giới của Ethan thu hẹp lại, chỉ còn là bốn bức tường và sự cô đơn. Anh làm việc tại nhà, một công việc kế toán khô khan, giao tiếp với máy tính nhiều hơn với con người. Anh là một bóng ma sống trong căn nhà của chính mình, bước đi chậm rãi, nặng nề.

Chỉ còn Shaun. Cậu con trai thứ hai, giờ đã sáu tuổi, là sợi dây mỏng manh duy nhất níu giữ anh với thực tại. Shaun đến thăm anh mỗi cuối tuần, như một nghi lễ không thể thiếu.

Cậu bé thay đổi nhiều. Cậu bé ít nói, không còn là đứa trẻ rụt rè đáng yêu năm nào, mà là một cậu bé trầm tĩnh đến đáng sợ. Cậu bé không bao giờ hỏi về anh trai, không nhắc đến những ngày vui trước đây.

Shaun thường ngồi trước TV hàng giờ, nhìn chằm chằm vào màn hình. Những chương trình hoạt hình đầy màu sắc, tiếng cười giả tạo của nhân vật, tất cả chỉ là một bức màn che chắn. Cậu bé nhìn, nhưng không thật sự xem. Đôi mắt cậu bé trống rỗng, chứa đựng một sự thấu hiểu và nỗi buồn không phù hợp với lứa tuổi.
“Con ổn chứ, Shaun?” Ethan hỏi vào một buổi chiều thứ Bảy, khi anh thấy cậu bé đã ngồi lì trước chiếc hộp kính ấy suốt bốn tiếng đồng hồ.

Shaun không quay đầu lại. “Dạ ổn.”
Ethan biết cậu nói dối. Cậu bé đang giả vờ ổn để anh không phải lo lắng thêm, hoặc có lẽ là để cậu bé không phải đối diện với nỗi đau của chính mình. Sự ổn định của Shaun là một lớp băng mỏng, sẵn sàng vỡ tan bất cứ lúc nào.

Nhưng Ethan không đủ can đảm để ép thêm câu nào. Anh sợ hãi. Anh sợ phải đối diện với sự thật, sợ rằng nếu anh khơi gợi, tất cả những tổn thương bị chôn vùi sẽ trào lên, cuốn trôi cả hai cha con. Anh là một người cha thất bại. Anh đã không thể bảo vệ được một đứa con, và anh không biết làm thế nào để cứu vớt đứa con còn lại.

Mỗi đêm, bóng tối lại trỗi dậy, kéo theo cơn ác mộng tái diễn.
Trong mơ, anh lại thấy Jason đứng giữa con đường nhựa xám xịt. Không phải là khoảnh khắc trước tai nạn, mà là khoảnh khắc sau cùng, khi mưa đã bắt đầu đổ xuống.

Jason đứng đó, khuôn mặt dính bùn đất và nước mưa, không chảy máu, nhưng đôi mắt vô hồn. Chiếc bóng bay đỏ, thứ đã từng là niềm vui của cậu bé, giờ đây vỡ tung, những mảnh cao su rách nát bay lất phất trong gió.

Ethan chạy. Anh cố gắng lao đến bên con trai, nhưng mưa đổ xuống như trút nước, khiến chân anh chìm dần vào mặt đường. Lớp nhựa đường mềm ra, thành một vũng lầy đen ngòm, nhớp nháp. Anh vùng vẫy, nhưng mỗi cử động chỉ khiến anh lún sâu hơn.

“Jason! Đợi bố!”

Cậu bé không nói gì, chỉ mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo, rồi chậm rãi lùi bước, hòa vào màn mưa dày đặc.

Ethan chạy mãi, tay với mãi, nhưng khoảng cách giữa anh và con trai không bao giờ rút ngắn. Mưa trút xuống, không ngừng nghỉ, nhấn chìm mọi thứ. Anh cảm thấy nước lạnh buốt tràn vào phổi, sự tuyệt vọng bóp nghẹt cổ họng anh.
Rồi, một tiếng động. Không phải tiếng phanh xe, mà là tiếng xé giấy.

Anh tỉnh lại.

Anh bật dậy khỏi giường, thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, như thể anh vừa bơi qua một cơn lũ. Chiếc giường lộn xộn, ga trải giường dính vào da thịt anh.
Anh run rẩy đưa tay lên vuốt mặt. Nước mắt, mồ hôi, và nỗi sợ hãi hòa lẫn. Cơn ác mộng luôn như vậy, tàn nhẫn và không có lối thoát.

Tay anh bỗng chạm vào một vật gì đó dưới lớp chăn mỏng. Một vật thể nhăn nhúm, ẩm ướt, được nắm chặt trong lòng bàn tay phải của anh.

Ethan từ từ mở tay ra.

Đó là một hình xếp Origami. Một con hạc giấy nhỏ màu trắng, đã bị vò nát và ướt nhòe. Không phải do mồ hôi của anh.
Anh giật mình. Con hạc giấy này...

Nó không phải là của anh. Nó không phải là của Shaun. Shaun thường chơi Lego, không bao giờ xếp giấy.

Anh buông chân khỏi giường, bước xuống sàn nhà lạnh lẽo. Vết sẹo trên chân trái đau nhói, nhắc nhở anh về sự thật.
Con hạc giấy này… anh đã tìm thấy nó trước cửa nhà. Ai đó đã để lại nó trong khe cửa, vào một lúc nào đó trong đêm.
Anh mở toang cửa sổ. Ngoài trời, mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn nặng trịch hơi ẩm. Gió lạnh luồn vào, khiến anh rùng mình.

Ethan nhìn chằm chằm vào con hạc giấy nhăn nhúm trong tay. Mọi giác quan của anh bỗng trở nên tỉnh táo, thoát khỏi sự trì trệ của hai năm qua. Sự bí ẩn lạnh lẽo này gieo vào lòng anh một cảm giác vừa sợ hãi, vừa bị kích thích.

Kẻ nào đã làm điều này? Và tại sao?

Anh đứng đó, giữa căn phòng trống rỗng, dưới ánh đèn mờ ảo, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Có một điều gì đó đang diễn ra. Một điều gì đó bắt đầu trong cơn mưa. Và giờ đây, nó đang trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro