Scott Shelby
Mưa. Luôn luôn là mưa. Cơn mưa của ngày hôm nay không dữ dội như cơn bão đã cuốn mất Shaun, nhưng nó dai dẳng, nặng hạt và lạnh lẽo, như thể bầu trời đang khóc mãi không dứt.
Scott Shelby bước đi trên con phố lát đá cũ kỹ. Thân hình to bè của ông gần như choán hết vỉa hè hẹp, chiếc áo khoác da màu nâu đen của ông đã sũng nước mưa, nặng trĩu. Mặc dù Scott không hề có vẻ vội vã, mỗi bước chân của ông đều dứt khoát, để lại dấu giày lấm lem trên nền đường ướt.
Ông dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cũ kỹ. Biển hiệu màu đỏ đã phai màu, chữ viết bị mờ đi vì thời gian và nước mưa. Phía bên trong, ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra qua lớp kính cửa sổ mờ sương.
Scott đẩy cánh cửa gỗ nặng nịch. Tiếng chuông nhỏ gắn trên cửa kêu lên một tiếng ken két chói tai, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi tối ẩm ướt.
Ông Hassan – chủ tiệm tạp hóa – ngẩng đầu lên. Ông là một người đàn ông Trung Đông, dáng người khắc khổ, khuôn mặt hằn rõ những vết thời gian và sự mệt mỏi. Ông đang lau chùi quầy hàng bằng chiếc giẻ ướt, đôi mắt thâm quầng và chứa đựng một nỗi buồn không tên.
“Cửa hàng đóng rồi, thưa ông,” Ông Hassan nói, giọng ông trầm và khó khăn, mang theo âm hưởng của một ngôn ngữ khác. Ông nhìn Scott với ánh mắt cảnh giác. Giờ này không phải là giờ để mua sắm.
Scott bước sâu hơn vào trong tiệm. Mùi cà phê, gia vị và bụi bặm cũ kỹ xộc vào mũi ông.
“Tôi không đến mua hàng,” Scott nói, giọng khàn khàn, hơi thuốc lá bám trong cổ họng ông. Giọng nói mang tính chất ra lệnh, không phải yêu cầu. “Tôi là thám tử tư. Tên tôi là Scott Shelby. Tôi đang điều tra về kẻ sát nhân hàng loạt. Kẻ được gọi là Origami Killer.”
Nghe thấy cái tên đó, cả căn phòng bỗng chìm vào một sự tĩnh lặng đến rợn người. Ngay cả tiếng tí tách của nước mưa ngoài cửa cũng dường như nhỏ lại.
Ông Hassan siết chặt chiếc giẻ lau trong tay, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi và kinh hoàng. Ánh mắt ông ta không còn là sự cảnh giác thông thường nữa, mà là một sự hoảng loạn sâu sắc, sự hoảng loạn mà chỉ những người đã từng đối diện với cái chết mới có.
Scott nhìn vào đôi mắt đó. Ông đã thấy nỗi sợ hãi này hàng trăm lần. Nó là dấu hiệu rõ ràng nhất của sự thật.
“Tôi biết anh đã nhận được một thứ gì đó,” Scott nói, giọng ông trấn an hơn một chút, nhưng vẫn cương quyết. “Tôi biết anh đã giấu nó. Tôi cần nó, Ông Hassan. Vì lợi ích của những đứa trẻ khác.”
Ông Hassan cúi gằm mặt xuống, toàn thân run rẩy. Phải mất một lúc lâu, ông mới chịu di chuyển. Ông mở ngăn tủ dưới quầy, nơi ông thường cất giữ tiền và những vật dụng cá nhân.
Tay ông Hassan run rẩy lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng bìa cứng, cũ kỹ, loại hộp thường dùng để đựng đồ trang sức rẻ tiền hoặc bật lửa. Chiếc hộp được bọc trong một lớp ni-lông mỏng, cố gắng giữ cho nó không bị ẩm mốc.
“Hắn gửi cái này…” Ông Hassan thì thầm, giọng ông vỡ vụn. “Gửi trước khi con trai tôi… chết.”
Ông Hassan đặt chiếc hộp lên quầy, đôi tay ông rụt lại ngay lập tức, như thể nó là một vật phẩm bị nguyền rủa.
Scott cẩn thận tháo lớp ni-lông bọc ngoài, cảm nhận sự lạnh lẽo và ẩm ướt của bìa cứng. Ông mở nắp hộp.
Bên trong, có năm hình Origami được gấp tỉ mỉ, sắp xếp ngay ngắn theo một thứ tự nào đó. Chúng không phải là những hình xếp ngẫu nhiên. Mỗi hình là một con vật khác nhau: một con cá heo, một con hổ, một con thỏ, một con khỉ, và một con hạc.
Những hình xếp bằng giấy mỏng manh, tưởng chừng vô hại, giờ đây lại mang sức nặng của cái chết và nỗi đau. Chúng là chữ ký của một kẻ giết người.
Dưới đáy hộp, Scott tìm thấy một mảnh giấy nhỏ, gấp đôi. Dòng chữ trên giấy được viết bằng một nét chữ nguệch ngoạc, như thể viết vội, nhưng nội dung lại lạnh lùng và tính toán.
“Anh yêu con mình đến mức nào?”
Scott Shelby lặng đi. Ông đeo chiếc kính gọng kim loại lên, nhìn chằm chằm vào dòng chữ. Đó không chỉ là một câu hỏi. Đó là một thách thức, một lời chế nhạo, và một lời tiên tri. Nó là trung tâm của mọi thứ.
Trong lúc Scott đang chìm trong sự im lặng của khám phá, ông Hassan bật khóc. Tiếng khóc của ông không ồn ào, chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào, tuyệt vọng, dồn nén suốt bao nhiêu tháng trời. Ông quay lưng lại, che mặt bằng đôi bàn tay chai sạn.
“Tôi… tôi không hiểu…” Ông Hassan nức nở. “Tôi đã làm theo tất cả những gì hắn nói… Nhưng con trai tôi… Thằng bé… Nó vẫn chết.”
Scott không nói gì, ông chỉ đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Ông Hassan, một hành động an ủi vụng về. Với những gia đình nạn nhân này, ông không phải là thám tử, ông là người đồng hành với nỗi đau.
Scott Shelby cũng biết về nỗi đau này. Nỗi đau mất mát. Nó là lý do duy nhất khiến ông, một cựu cảnh sát đã về hưu, lại chấp nhận dấn thân vào vụ án nguy hiểm và bế tắc này.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngừng gõ lên tấm kính bẩn thỉu. Tiếng mưa dồn dập, như tiếng đồng hồ đếm ngược của số phận, hay tiếng gõ cửa từ một thế lực siêu nhiên nào đó.
Scott cẩn thận đóng hộp lại. Mùi giấy ẩm mốc và bụi cũ vẫn còn đọng lại trên ngón tay ông. Ông đặt chiếc hộp vào túi áo khoác bên trong, nơi nó sẽ được bảo vệ khỏi nước mưa và những con mắt tò mò.
“Cảm ơn anh, Ông Hassan,” Scott nói. “Tôi hứa với anh. Tôi sẽ tìm ra kẻ đã làm điều này. Tôi sẽ tìm ra công lý cho con trai anh.”
Ông Hassan không trả lời, chỉ tiếp tục khóc thút thít.
Scott quay lưng, bước ra khỏi cửa hàng. Tiếng chuông ken két lại vang lên khi cánh cửa đóng lại.
Scott Shelby đứng dưới mái hiên, nhìn ra màn mưa. Ông rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Hơi khói thuốc màu trắng lẩn vào không khí ẩm ướt, nhanh chóng tan biến.
“Anh yêu con mình đến mức nào?”
Câu hỏi đó vang vọng trong đầu Scott. Nó không chỉ hỏi về tình yêu, mà còn về sự hy sinh, về giới hạn của lòng dũng cảm và sự chịu đựng.
Scott biết, anh ta không chỉ là một kẻ giết người. Anh ta là một kẻ thử nghiệm. Anh ta đang tìm kiếm thứ gì đó trong nỗi đau của những người cha. Và Scott Shelby sẽ là người cha tiếp theo bị thử thách, dù ông không có con để bảo vệ. Ông có một trách nhiệm.
Ông dập điếu thuốc dưới gót giày, bước thẳng vào màn mưa lạnh lẽo. Những hình xếp Origami, những con vật bằng giấy, là dấu vết duy nhất dẫn ông đi trong mê cung của thành phố ẩm ướt này.
Vụ án Origami Killer. Scott biết nó sẽ kết thúc bằng máu, và rất nhiều mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro