Mưa của Cầu Vồng

Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới là thứ nó cần.

                           ***

- Cái bạn lớp trưởng 12A1 dễ thương nhỉ? Nghe nói còn học giỏi nữa.
- Thì sao? Lại say nắng nữa hả?
- Không, thấy dễ thương thì tớ khen vậy thôi.
   Vinh nhìn tôi, lắc đầu kiểu chịu thua rồi lại chăm chú ngồi bấm bấm cái máy tính trước mặt. Tôi chờ đợi một ánh mắt khác, một nét mặt khác của Vinh khi tôi khen một người con trai khác trước mặt cậu ấy, nhưng lần nào cũng thế, cậu ấy chỉ thờ ơ.
   Vinh là bạn tôi, hai đứa thân nhau từ hồi lớp 10. Cậu ấy dễ thương, hòa đồng nhưng cũng khó hiểu, khó nắm bắt như cơn gió thổi bên đồi. Mối quan hệ của chúng tôi ở một điểm lưng chừng, tôi không chỉ coi Vinh là một người bạn bình thường, còn cậu ấy cũng quan tâm tôi theo một kiểu đặc biệt, nhưng cậu ấy có thích tôi không thì tôi lại chẳng rõ.
   Vinh hay mua đồ ăn sáng cho tôi dù tôi luôn có thói quen ăn sáng ở nhà rồi mới đi học. Cậu ấy biết rõ tôi thích uống sữa hương dâu, ăn bánh mì có thật nhiều tương ớt và không bao giờ ăn hành. Tôi thích cách Vinh quan tâm mình như thế, nhưng lại giả bộ làm cao, tỏ vẻ không thoải mái:
- Cậu đừng mua đồ ăn cho tớ nữa, tớ ăn sáng ở nhà rồi.
- Cậu gầy vậy, ăn thêm có sao đâu, con gái mập mới xinh.
- Nhưng mà tớ không thích.
   Thấy sự khó chịu của tôi trong giọng nói, Vinh im lặng, từ hôm đó cậu ấy không mua đồ ăn sáng cho tôi nữa, tôi hụt hẫng và tự trách mình sao cứ phải dối lòng.
   Tôi không nhớ mình đã thích Vinh từ lúc nào và sao lại thích cậu ấy. Có thể vì Vinh luôn biết cách làm tôi cười, làm tôi thấy ấm áp, thoải mái và bình yên. Nhưng thích Vinh mà tôi cứ im lặng, cứ giả vờ, cứ chôn giấu những cảm xúc đặc biệt của mình, vì tôi sợ mình sẽ phá vỡ những gì đang có của hai đứa. Rốt cuộc, Vinh coi tôi là gì? Tôi muốn biết câu trả lời nhưng vẫn chưa một lần đủ dũng cảm để hỏi Vinh điều đó.

                          * * *

- Mày với Vinh sao rồi? Có tiến triển gì chưa?
- Chẳng thế nào cả - Tôi buồn bã nhìn An, cô bạn thân từ ngày còn học lớp lá.
- Mày không thể hiện thì sao người ta biết, mau tấn công đi, mấy tháng nữa là tốt nghiệp rồi đấy.
   Tôi trầm tư nhìn ra cửa sổ, không trả lời mà chỉ thở dài một tiếng. Ừ, mấy tháng nữa là tốt nghiệp.
- Sắp 14/2, hay mày làm quà tặng người ta đi. Mày mà không chủ động là F.A cả đời đó.
- Tao không tặng đâu, thấy ngại làm sao ý, mà tao cũng chẳng khéo tay...
- 14/2 tự làm chocolate tặng là ý nghĩa nhất, tao sẵn sàng làm sư phụ hướng dẫn cho mày, đảm bảo ngon - đẹp - lạ. Ok chưa?
   An nháy mắt, tôi thoáng chút phân vân rồi gật đầu đồng ý. Với Vinh, tôi đã luôn che giấu tình cảm thật của mình, khi không thể cất lên lời, tôi hiểu, có một nỗi đau đã sâu thêm một chút vào đáy lòng. An nói đúng, có lẽ tôi phải làm điều gì đó.
   Hai lần đầu làm chocolate đều bị cháy khét, ngay cả con Xen nhà tôi cũng từ chối không ăn. An thất vọng ghê gớm vì dù sao trong chuyện này nó cũng là sư phụ tôi. Nó an ủi:
- Ừm, chắc chắn lần sau hai ta sẽ thành công, tin tao đi.
- Lần trước mày cũng nói thế - tôi giận lẫy.
- Nhưng lần này khác mà.
   Tôi mắc cười cái vẻ phụng phịu tội nghiệp của An, thật ra tôi không sợ không làm được bánh mà chỉ sợ rằng khi làm được rồi, Vinh cũng đã thuộc về người khác...
   Học kỳ 2 của năm cuối cấp, lớp tôi ai cũng lo vùi đầu vào học. Vinh ngồi ngay trên tôi, cậu ấy thi khối A còn tôi thi khối C nên thành ra trong lớp hai đứa ít nói chuyện với nhau. Mỗi khi gặp câu tích phân khó nhằn, một bài tập hóa nhiều cách giải, Duy sẽ quay sang Thi - cô bạn có má lúm đồng tiền ngồi cùng bàn - thảo luận rất sôi nổi, đôi lúc chẳng thèm ra chơi. Dường như ánh mắt của Vinh khi nhìn Thi có gì đó khác lạ. Tôi bỗng thấy buồn, một nỗi buồn chơi vơi khó hiểu. Vì có lẽ Vinh chưa bao giờ biết, có một người ngồi sau, luôn chờ cậu ấy ngoảnh lại...
   Tin đồn Vinh và Thi là một đôi bắt đầu rộ lên trong lớp. Hai người hay đi học cùng nhau, đi chơi cùng nhau, ăn sáng cũng cùng nhau. Bị mọi người trêu chọc, Vinh chỉ cười cho qua, không hề biểu lộ sự phản đối. Nghĩ đến khoảng cách ngày càng xa giữa mình và Vinh, về mối quan hệ thân thiết khó hiểu giữa Thi và cậu ấy, tôi chỉ thấy tủi thân, cảm giác như bị Vinh bỏ rơi lại một mình. Chỉ là cậu ấy ít nói chuyện với tôi hơn, chỉ là những tin nhắn cậu ấy gửi cho tôi thưa thớt hơn, và chỉ là, nụ cười cậu ấy dành cho người khác nhiều hơn. "Chỉ là thế thôi mà" tôi tự nhủ, tôi tự trao cho mình hy vọng rằng khi nhận được sô cô la, khi biết được tình cảm của tôi dành cho cậu ấy, mọi chuyện sẽ khác, theo chiều hướng tốt đẹp cho tôi.
   14/2, sau nhiều lần khổ công học tập, với sự hướng dẫn nhiệt tình của An và Google, cuối cùng tôi cũng có được những chiếc kẹo sô cô la trắng hình trái tim như ý. Chỉ mình tôi biết Vinh thích sô cô la trắng, và chỉ mình tôi biết cậu ấy thích màu thiên thanh - màu mà tôi đã chọn cho hộp quà của mình, vì vậy chắc chắn dù không viết tên nhưng cậu ấy sẽ biết hộp quà đó là của tôi. Lúc đi học, tôi đã để nó trong hộc bàn của Vinh, tôi hồi hộp, háo hức, có một chút lo lắng nhưng vẫn mong chờ một điều kì diệu.
   Tối valentine, Vinh gọi điện rủ tôi đi dạo, giọng cậu ấy nghe có gì đấy hạnh phúc lắm. Tôi nhảy cẫng lên, rồi tất bật kiếm một bộ váy thật đẹp, make up thật xinh trước khi ra ngoài, ba mẹ và cu Bin cứ thắc mắc sao hôm nay tôi lạ thế, rồi cả ba cùng đồng thanh: " à, valentine".
   Nhìn thấy tôi, Vinh chỉ cười, làm tôi thêm ngượng ngùng. Đi bên cậu ấy, tôi thấy tim mình như đập nhanh hơn một nhịp.
- My này, hôm nay tớ nhận được một hộp sô cô la...
- Ngày này năm nào cậu chẳng nhận được mấy hộp, có gì lạ đâu. Tôi cố giữ vẻ thản nhiên.
- Nhưng đây là hộp sô cô la trắng, và nó...rất có ý nghĩa với tớ...
Tôi nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế sự hồi hộp, lòng thầm mong Vinh mau nói nhanh điều cần nói.
- Cậu biết ai tặng nó à? Tôi giả vờ hỏi.
- Ừ...Vinh ngập ngừng...là Thi đó. Vinh khẽ cười.
- Chiều nay, sau khi nhận được nó, tớ nói với Thi rằng tớ cũng thích cậu ấy từ lâu rồi.
   Chân tôi bỗng đứng sững lại, bàn tay lại run lên, chắc là tôi đã nghe nhầm điều gì đó.
- Sao cơ? Dường như tôi sắp khóc đến nơi.
- Cậu cũng bất ngờ đúng không, chỉ có cậu và Thi biết tớ thích sô cô la trắng, biết tớ thích màu xanh lam, vì vậy khi thấy món quà đó, tớ đã biết ngay là của Thi. Thi thích tớ và tớ cũng vậy. Cậu là người đầu tiên tớ nói điều này đấy vì cậu là bạn thân nhất của tớ...
   Tôi quay mặt, im lặng, không dám nhìn vào Vinh, mái tóc xù che đi những giọt nước mắt, đôi chân tôi dường như không còn đứng vững. Mọi thứ bỗng chốc đổ vỡ trước mặt tôi, bao yêu thương và hy vọng chợt chảy tan như cây kem sữa trên tay. Tâm trạng rối bời, tôi không thể nghe những gì Vinh nói tiếp theo. Sao lại như vậy? Sao lại là Thi? Là tôi cơ mà. Sao cậu ấy không hề nghĩ đến tôi? Tiếng nấc nghẹn ngào bị tôi giữ lại trong cổ họng. "Lần cuối nhé Vinh, lần cuối tớ giả vờ mạnh mẽ trước cậu, để cậu không nhìn thấy tớ khóc"...
   Tôi thất vọng nhiều, hụt hẫng nhiều rồi khóc nhiều. Mọi thứ chưa kịp bắt đầu đã vội vàng kết thúc. Tôi cứ đứng sau còn Vinh chẳng bao giờ ngoảnh lại, tôi hoài ngóng đợi còn cậu ấy cứ thế bước đi. Vì thế, yêu thương của chúng tôi chẳng bao giờ giao nhau trong cuộc đời.
Tôi lảng tránh Vinh, bỏ mặc Vinh với hạnh phúc của riêng cậu ấy, cho dù Vinh có cố gắng kết nối, tôi cũng chỉ làm lơ. Tôi lao đầu vào học để quên đi cảm xúc của chính mình nhưng tôi biết có một khoảng trống vô hình đã chẳng được lấp đầy. Tôi tự hỏi sao cứ mãi khờ khạo giữ hình ảnh Vinh trong tim, sao không quên những cảm xúc đặc biệt ấy đi và trở về làm người bạn thân của cậu ấy? Nhiều lúc tôi cũng muốn cười, muốn nói chuyện, muốn trêu đùa giống như ngày xưa, mà sao mỗi lần thấy Vinh tôi lại chẳng làm được điều đó...

                          * * *

Chậu hoa hướng dương Vinh tặng tôi vào sinh nhật tuổi 18 đã nở bông, tiếc là tôi lại chẳng dám gọi cậu ấy sang chiêm ngưỡng. Tôi yêu hoa hướng dương mà hướng dương chỉ hướng về phía nắng. Tôi thích Vinh, mà yêu thương cậu ấy chỉ dành cho một người... Chợt tôi nhận ra, tôi có thể ôm lấy hoa, ôm lấy cơn say của mình, nhưng không thể nào ôm được trái tim cậu ấy vì con người ta không thể ôm những thứ không thuộc về mình.
   Ngày chia tay, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt của từng đứa lớp tôi. Tôi cũng buồn, cũng tiếc nuối một thời áo trắng sắp chỉ còn là kỉ niệm. Trong khi tụi nó ôm nhau khóc trong lớp học, thì tôi lại ngồi khóc một mình ở cuối hành lang lầu 4, không ai thấy sẽ hay hơn, vì tôi luôn cố giả vờ mạnh mẽ như thế.
- Tớ biết ngay là cậu sẽ ở đây mà - Vinh chìa tay đưa cho tôi chiếc khăn giấy. Tôi không biết cậu ấy đã đứng ở đó từ lúc nào.
- Cảm ơn cậu. Tôi lí nhí.
   Vinh và tôi đều im lặng một lúc lâu, không gian yên ắng chỉ có tiếng gió thổi lao xao. Đây là nơi mà tôi và Vinh hay đứng ngắm sân trường mỗi lúc ra chơi.
- My à, tớ xin lỗi...
- Sao cậu phải xin lỗi tớ? - Mắt tôi hoen uớt nhìn Vinh.
- Vì... vì những lúc cậu buồn, những lúc cậu cần tớ thì tớ lại không quan tâm đến cậu. Chắc cậu giận tớ nhiều lắm nên mới lạnh lùng với tớ trong suốt thời gian qua. Xin lỗi cậu..
- Không, thực ra là... - tôi định nói điều gì đó, nhưng cổ họng không cho tôi thốt lên. Thực ra là... tớ cũng bỏ mặc cậu còn gì...
   Vinh nhìn tôi, rồi môi cậu nở nụ cười:
- Vậy coi như chúng ta hòa nhé, cậu sẽ luôn là người bạn thân nhất của tớ, hết giận tớ nhé, được không?
   Ánh mắt Vinh chờ đợi một câu trả lời. Tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt và nói thật nhanh:
- Chiều cà phê bệt nhé, tớ mời, cậu trả tiền, thế thì tớ mới hết giận.
- Chả ai thông minh như cậu - Vinh mỉa mai - nhưng mà tớ sẽ đồng ý cả hai tay...
                            .....

   Chúng tôi lại vui vẻ với nhau theo một cách thật nhẹ nhàng. Tôi không rõ Vinh có biết tôi thích cậu ấy hay không nhưng giờ điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa bởi tôi biết Vinh có thể nhầm lẫn chủ nhân của chiếc hộp sô cô la nhưng yêu thương của cậu ấy sẽ không thể trao nhầm người. Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới là thứ nó cần. Đã đến lúc tôi để những tình cảm trong veo kia vào ký ức. Tôi đang chờ đợi một ngày trời mưa nào đó, sẽ có một Cầu Vồng khác đem đến cho tôi những sắc màu mới, sắc màu của yêu thương. Và lúc đó sẽ có một chuyện tình mà cả tôi và người ấy cùng viết lên...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cảm#học