chương 4 sóng gió vô tình
Mùa đông đã trở lại với những cơn gió lạnh buốt, thổi qua từng góc phố và làm nhòe đi tất cả những gì rõ ràng trong tâm trí LingLing. Sau cuộc trò chuyện quan trọng với Orm, cô cảm thấy như mình đã tìm ra một con đường mới, nhưng càng đi xa, mọi thứ lại càng trở nên phức tạp hơn. Tình cảm giữa cô và Orm giờ đây không còn đơn giản như những ngày đầu gặp gỡ, mà đã bị chi phối bởi quá nhiều yếu tố bên ngoài – nhất là từ Rate.
Mặc dù Orm đã thừa nhận tình cảm, LingLing vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lo lắng. Cô cảm thấy mình như một con thuyền chòng chành giữa biển cả, không biết đâu là bờ an toàn. Cảm giác về tình yêu, sự tự do và áp lực từ những người xung quanh làm cô không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ rối bời trong lòng.
Vào một ngày cuối tuần, LingLing quyết định đi làm một mình tại tiệm thời trang Lumière, để tập trung vào công việc và quên đi những rối ren trong cuộc sống cá nhân. Tuy nhiên, ngay khi cô vừa mở cửa bước vào tiệm, điện thoại của cô lại rung lên. Ying gửi một tin nhắn đến.
Ying: "LingLing, cậu có xem tin tức chưa? Mọi người đang bàn tán về cậu và Orm. Rate vừa tung ra một bài báo nói rằng hai người đang hẹn hò, và còn cho rằng cậu chỉ lợi dụng Orm để nổi tiếng."
Tin nhắn ấy khiến LingLing đứng như trời trồng. Cô cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, tin tức ấy như một nhát dao đâm vào trái tim cô. Làm sao có thể như vậy? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị đối xử như thế.
LingLing (nói với mình, giọng run rẩy): "Rate... cô ta không thể làm vậy..."
LingLing gọi ngay cho Orm, nhưng chỉ nghe thấy tiếng chuông dài. Cô cảm thấy bất lực, như thể mọi sự đã trôi ra khỏi tầm kiểm soát. Khi cô đang đứng như vậy, cánh cửa tiệm mở ra, và Prigkhing bước vào.
Prigkhing (thấy LingLing mặt mày thất thần): "Cậu sao vậy? Nhìn không ổn chút nào."
LingLing (ngẩng lên, cố nở một nụ cười): "Mình không sao. Chỉ là... mọi thứ đang trở nên quá phức tạp."
Prigkhing (ngồi xuống cạnh LingLing, giọng nghiêm túc): "Cậu đang nghĩ về Orm phải không? Rate làm gì cậu rồi?"
LingLing kể cho Prigkhing nghe về bài báo mà Rate vừa tung ra. Prigkhing lắng nghe im lặng, rồi thở dài.
Prigkhing (đưa tay vỗ nhẹ lên vai LingLing): "Rate chỉ muốn gây sự chú ý, thôi mà. Nhưng cậu phải biết, càng để ý đến cô ta, càng làm cô ta vui. Orm và cậu rõ ràng có tình cảm, đừng để những tin đồn làm cản bước."
LingLing cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi nghe những lời an ủi của Prigkhing. Nhưng cô vẫn không thể gạt bỏ cảm giác lo lắng trong lòng. Liệu cô có đủ sức mạnh để vượt qua sóng gió này, hay sẽ lại bị cuốn vào những trò chơi của kẻ khác?
Cả ngày hôm đó, LingLing vẫn không thể nguôi ngoai. Cô quyết định phải gặp Rate, đối mặt với cô ta và yêu cầu một lời giải thích. Không thể tiếp tục sống trong sự mù mờ và những tin đồn nữa, cô phải tìm ra sự thật.
Buổi chiều, LingLing đến một quán cà phê sang trọng mà Rate hay lui tới. Cô bước vào, tìm kiếm bóng dáng anh ta trong không gian rộng lớn. Cuối cùng, cô nhìn thấy Rate đang ngồi một mình ở góc phòng, ánh mắt cô ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
LingLing hít một hơi sâu, rồi bước đến gần cô ta.
LingLing (giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết): "Rate, tôi cần nói chuyện với cô. Tại sao lại phải làm như vậy?"
Rate (ngẩng lên, mỉm cười, giọng lạnh lùng): "À, LingLing. Cô đến rồi. Tôi chỉ muốn tất cả mọi người biết sự thật thôi mà. Cô và Orm đang có một mối quan hệ lợi dụng nhau, chẳng qua là vì công việc thôi. Chắc cô biết tôi nói đúng không?"
LingLing cảm thấy máu sôi trong người, nhưng cô cố giữ bình tĩnh.
LingLing (nói với vẻ tức giận, nhưng cố kìm lại): "Rate, cô nghĩ mình là ai mà có thể đánh giá tôi và Orm như vậy? Cô không hiểu gì cả. Đừng bao giờ nghĩ tôi là người dễ dàng bị lợi dụng."
Rate (nhún vai, tỏ ra không quan tâm): "Cô có thể giận tôi, nhưng sự thật không thay đổi. Orm có quá nhiều thứ để lo lắng, cô thì chỉ là một phần trong mớ hỗn độn ấy."
LingLing cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng, nhưng cô không thể để Rate thắng. Cô đứng dậy, nhìn Rate lần cuối.
LingLing (rõ ràng và mạnh mẽ): "Tôi sẽ không để cô phá hủy mối quan hệ này. Cảm ơn cô đã chỉ ra sự thật của mình. Nhưng tôi sẽ không để bất cứ ai làm chủ cuộc sống của tôi."
Khi cô quay lưng bước đi, cảm giác như cả thế giới đang dồn lên đôi vai của mình, nhưng trong lòng LingLing lại có một quyết tâm mới. Cô không thể để những âm mưu của Rate và những lời đồn đại làm mờ đi tình cảm chân thành của mình với Orm.
LingLing không thể không nghĩ về những lời Rate đã nói. Dù cô có cố gắng gạt đi, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn không thể dứt. Liệu Orm có thể hiểu và tin tưởng cô hay không, khi mà những tin đồn về họ đã lan rộng như thế?
Ngày hôm sau, Orm gọi cho LingLing, nhưng cô không thể nói hết những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng. Họ gặp nhau tại tiệm thời trang của LingLing, nơi yên tĩnh và an toàn. Nhưng khi nhìn thấy Orm, trái tim cô lại loạn nhịp.
Orm (nhìn vào mắt LingLing, giọng dịu dàng): "Chị ổn chứ? Em biết mọi chuyện không dễ dàng, nhưng em tin chúng ta có thể vượt qua được."
LingLing nhìn vào đôi mắt của Orm, và trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được sự chân thành. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại trong lòng cô.
LingLing (giọng nhẹ): "Orm, chị không chắc chúng ta có thể tiếp tục được nữa. Mọi thứ đang vượt quá tầm kiểm soát. Chị cần thời gian."
Orm (thở dài, đôi mắt lộ rõ sự buồn bã, nhưng không ép buộc): "Em hiểu. Nếu chị cần không gian, mem sẽ cho chị thời gian. Nhưng đừng quên rằng em sẽ luôn ở đây, LingLing."
LingLing cảm thấy một sự tách biệt rõ rệt giữa cô và Orm. Cô không muốn mất Orm, nhưng cô cũng không thể nào tiếp tục sống trong sự mơ hồ và lo lắng. Cô cần phải tìm lại chính mình trước khi có thể quyết định tiếp tục.
LingLing đối mặt với những lựa chọn đầy khó khăn. Tin đồn, âm mưu của Rate và sự lúng túng trong tình cảm khiến cô cảm thấy mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng. Liệu cô sẽ chọn tiếp tục mối quan hệ với Orm, hay sẽ rút lui để bảo vệ bản thân khỏi sự tổn thương? Mùa đông lạnh lẽo vẫn chưa buông tha cho trái tim của LingLing, và những cơn sóng gió vẫn tiếp tục ập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro