Chương 4
Cậu ta chưa nói xong thì một cú đấm mạnh mẽ khiến cơ thể Kan rung lên vài cái, Leng nhíu chặt mày, ngay sau đó lại đấm một cú vào mặt Kan:
"....Đủ rồi! Đừng nói nữa!"
Không biết từ khi nào trời bên ngoài đã bắt đầu mưa lớn, trên cửa kính là những dòng nước đang chảy xuống. Leng đứng ở khu vực hút thuốc, hút một điếu thuốc.
Ohm hai tay cho vào túi quần, dựa vào bức tường đá cẩm thạch, nhìn người quen thuộc châm thuốc trước mặt, không nhịn được hỏi:
"Lúc nào cậu học hút thuốc vậy?"
"Năm đầu ở Melbourne, bạn cùng phòng tôi ai cũng hút cần sa, chỉ có tôi hút loại thuốc này."
Cậu nhìn ra ngoài cơn mưa dữ dội.
"Sao lại đến cái cuộc gặp này, không thích thì đừng đến." Leng ngửa đầu thở ra một làn khói, nhìn vào người đàn ông trước mặt, còn nổi bật hơn cả trên màn ảnh lớn hỏi
Ohm khẽ cười gượng, nhìn vào đầu thuốc lá cam đỏ giữa ngón tay Leng, nói một cách lạc đề: "Hãy để bản thân buông bỏ."
"Chuyện gì?"
Ohm lắc đầu, lấy điện thoại ra nhìn giờ, rồi đùa giỡn hỏi:
"Trời mưa to như vậy, cậu có muốn đưa tôi về nhà không?"
"Không lái xe à?"
"Không... Tôi đi tàu điện ngầm."
"....Cậu đang lừa trẻ con đấy à?" Leng dập tắt đầu thuốc vào gạt tàn, thói quen bĩu môi, cậu vẫn giống như xưa, dễ mềm lòng, dường như đã quên mất những lời nói cứng rắn mình đã thốt ra nửa giờ trước.
Ohm nhướng mày, giơ hai tay lên, nghiêm túc đảm bảo:
"Thật sự không lừa cậu."
Ohm ngồi vào ghế phụ, mùi hương xe vẫn là mùi anh quen thuộc, anh tựa người thoải mái vào lưng ghế, quay đầu nhìn Leng đang chăm chú lái xe.
Cậu thiếu gia của anh giờ đã trưởng thành, gương mặt thanh tú càng thêm sắc nét, đôi mắt ấy vẫn trong sáng và sáng ngời giống như nhiều năm trước, vẫn là trong cái thời tiết oi ả, ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có mưa lớn, cậu thiếu niên vẫn tươi cười rạng rỡ, đầy nhiệt huyết.
Anh không có cha mẹ, từ nhỏ đã được nuôi ở nhà chú, chú thím đối với anh không phải là xấu, nhưng cũng chẳng phải tốt. Họ có một đôi con riêng, tự nhiên không mấy quan tâm đến đứa trẻ nhận nuôi này. Chỉ cần cho anh đủ ăn đủ mặc đã là lòng tốt lớn nhất rồi. Huống chi là học nghệ thuật, học nghệ thuật với gia đình bình thường thì thật sự tốn kém.
Nhưng từ khi còn nhỏ, Ohm đã rất thích làm diễn viên, từ thời thơ ấu, anh đã tự mình chạy casting làm diễn viên quần chúng, kiếm được một ít tiền để trang trải cho cuộc sống, chỉ là công việc diễn viên quần chúng không ổn định.
Vào kỳ nghỉ hè năm lớp 10, anh tình cờ có được một cơ hội casting.
Lần gặp Leng chính là vào thời gian đó.
Anh đã tiêu hết tất cả tiền vé, đói bụng suốt hai ngày, suýt nữa bị lạc ở Bangkok phồn hoa, mãi mới tìm được địa chỉ thử vai, nhưng lại bị thông báo rằng thời gian thử vai đã qua.
Trong lúc tuyệt vọng, anh thậm chí đã nghĩ đến việc nhảy xuống sông.
Nhưng chính vào lúc đó, cậu thiếu niên xuất hiện, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú đầy lo lắng, đó là một sự quan tâm rất thuần khiết, xuất phát từ việc từ nhỏ được bảo vệ tốt, xuất thân từ một gia đình khá giả và đầy lòng tốt.
"Cậu sao vậy? Cậu nhìn có vẻ không vui, để tôi mời cậu ăn cơm nhé, cậu muốn ăn gì? Có món gì cậu thích không? À đúng rồi! Tôi nhớ có một nhà hàng rất ngon! Tôi sẽ dẫn cậu đi, tin tôi đi, cậu nhất định sẽ thích!"
Cậu thiếu niên rất gầy, có thể thấy xương cốt mảnh dẻ nhưng khỏe mạnh, khi nói chuyện, do nói quá nhanh, khuôn mặt sẽ hiện lên một chút ửng hồng.
Ohm lúc đó buồn chán đến cực điểm, ngồi một mình trên đường phố Bangkok, lúc này anh ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt, và vào khoảnh khắc đó, Ohm thật sự cảm thấy, phải chăng Chúa đã giáng trần, gửi thiên sứ xuống cứu anh?
Leng lúc nào cũng mỉm cười, rất nhanh đã trở thành bạn thân của anh, chia sẻ mọi thứ với anh. Khi biết anh từ vùng quê xa xôi đến Bangkok, không có ai nương tựa, Leng đã dẫn anh về nhà mình.
Ohm mới biết, ở nhà Leng ngoài bảo mẫu và quản gia, chỉ có một mình cậu. Bố cậu suốt ngày bận rộn với công việc, mẹ cậu là một nữ diễn viên nổi tiếng, bận rộn với các lịch quay, chẳng thể chăm sóc gia đình.
Cậu thiếu gia này luôn hào phóng, dẫn anh đi mua quần áo, giày dép trong trung tâm thương mại. Anh liếc qua cái giá, không thể tin được con số đó chỉ là giá của một chiếc áo phông.
Ohm cố từ chối, không muốn nhận những món đồ đắt tiền như vậy.
Leng không hài lòng:
"Cậu cứ trò chuyện với tôi, chơi với tôi, thế này tốt quá còn gì nữa. Đây là lần đầu tiên tôi có một người bạn như cậu, cậu không biết đâu, Kan và những người kia suốt ngày đến quán bar chơi, lần đầu tôi đi mà sợ chết khiếp, mấy người đó ôm hôn nhau... Dù sao thì tôi cũng không thích."
"Cậu thì tốt rồi, có thể chơi game với tôi, đọc sách với tôi, còn cùng xem phim Marvel nữa, mà...cậu cũng đẹp trai hơn bọn họ."
Khi biết rằng anh đã bỏ lỡ một buổi thử vai, Leng đã gọi điện cho mẹ mình, người đang quay phim ở Châu Âu, ngay trong tối hôm đó để liên lạc với đạo diễn và sắp xếp một buổi thử vai khác.
Tất nhiên, anh đã không qua được buổi thử vai đó. Vì đã có người được chỉ định trước.
Nhưng mối quan hệ của họ lại ngày càng tốt đẹp hơn, tốt đến mức cậu thiếu gia có thể chui vào chăn của anh để ngủ.
Cả kỳ nghỉ hè đó, anh sống rất vui vẻ và thoải mái, đó là khoảng thời gian hạnh phúc hiếm có trong cuộc đời anh.
-------End chương 4
-Ciara-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro