Bước chân vào thế giới mới
Biệt thự nhà họ Giang tọa lạc trên một ngọn đồi xanh mát ở ngoại ô Bắc Kinh, nơi không khí trong lành hòa quyện với mùi hương hoa nhài từ vườn hoa rộng lớn. Gian phòng của Giang Trạch rộng rãi như một căn hộ nhỏ, với giường ngủ king-size phủ ga gấm, tủ sách gỗ mun chứa đầy những cuốn tiểu thuyết ngoại văn, và cửa sổ kính lớn nhìn ra hồ nước nhân tạo lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Năm nay cậu vừa tròn 18, con trai duy nhất của gia tộc Giang – một trong những dòng họ giàu có nhất Bắc Kinh, sở hữu hàng loạt công ty bất động sản và tập đoàn công nghệ. Nhưng với Giang Trạch, sự giàu có ấy chẳng phải là món quà mà là gánh nặng. Cha cậu, ông Giang Minh, luôn kỳ vọng cậu sẽ thừa kế đế chế, nhưng cậu lại mơ ước một cuộc sống tự do, nơi không có áp lực từ những bản hợp đồng và những buổi tiệc sang trọng.
Sáng nay, Giang Trạch đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, đôi mắt cậu phản chiếu sự quyết tâm. Cậu đã thuyết phục cha mẹ cho phép chuyển từ trường tư thục sang Trường Trung học Quốc gia Bắc Kinh, dù họ ban đầu phản đối. "Con trai nhà giàu như cậu, sao lại phải chịu khổ với đám đông?" – lời cha cậu vẫn vang vọng trong tai. Nhưng Giang Trạch biết, cậu cần không khí mới để thở. Mẹ cậu, bà Lâm, bước vào phòng, tay cầm chiếc vali da cao cấp. "Trạch à, mẹ đã chuẩn bị hết rồi. Nhưng mẹ lo lắm, con có chịu nổi không?"
"Mẹ yên tâm," Giang Trạch đáp, giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên định. "Con cần tự lập. Ở đó, con sẽ học được nhiều hơn."
Ông Giang Minh xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nghiêm nghị như thường lệ. "Nhớ lời cha dặn: gia đình chúng ta không bao giờ lùi bước. Nếu gặp khó khăn, gọi về ngay." Giang Trạch gật đầu, nhưng trong lòng cậu, sự hào hứng về cuộc sống mới đã át đi mọi lo lắng. Cậu kéo vali xuống tầng, nơi chiếc xe limousine đen bóng đang chờ sẵn. Khi xe lăn bánh, cậu nhìn lại biệt thự lần cuối – biểu tượng của sự giàu có và ràng buộc – rồi quay mặt về phía tương lai.
Giang Trạch đứng trước cổng Trường Trung học Quốc gia Bắc Kinh, chiếc balo da cao cấp đeo trên vai. Ánh nắng chiều vàng vọt chiếu xuống khuôn mặt cậu, làm nổi bật đôi mắt sắc sảo và mái tóc màu vàng nhạt được chải chuốt gọn gàng. Trường này là lựa chọn của cậu, một ngôi trường danh giá với khuôn viên xanh mát và cộng đồng học sinh năng động. Không phải vì danh tiếng, mà vì đây là nơi cậu có thể bắt đầu lại, xa rời vòng tay bảo vệ của gia đình.
Cậu kéo balo vào lớp học, căn phòng đơn giản với bàn ghế gỗ, bảng đen và cửa sổ nhìn ra sân bóng. Không có người hầu, không có xe đưa đón – cậu tự làm mọi thứ, từ xếp sách vở đến dọn dẹp. Khi mở cửa sổ, tiếng cười nói của học sinh bên dưới vọng lên, hòa quyện với tiếng lá cây xào xạc. Giang Trạch mỉm cười, cảm giác tự do đầu tiên trong đời.
Buổi chiều, cậu tham gia buổi lễ khai giảng cho học sinh mới. Hội trường lớn chật kín người, không khí sôi động với những lời chào hỏi và tiếng cười. Giang Trạch ngồi ở hàng cuối, quan sát mọi thứ. Một cô gái với mái tóc ngắn, mắt to tròn, ngồi bên cạnh cậu. Cô ấy quay sang, mỉm cười thân thiện:
"Xin chào,mình là Thanh Yên.Mình từ Thượng Hải lên đây,cậu tên gì?"
"Giang Trạch," cậu đáp, giọng điệu lịch sự nhưng lạnh lùng
Lan Anh không nản lòng, tiếp tục trò chuyện:
"Ấy, cậu nhuộm tóc đi học à? Trường mình không cho nhuộm tóc đâu đó nha"
"Tôi là con lai,tóc này là tự nhiên,không phải nhuộm."
Giang Trạch vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng ấy trả lời Thanh Yên.Cô cười gượng nhưng vẫn cố gắng bắt chuyện:
" Cậu học lớp 12 đúng không? Mình cũng lớp 12 đấy."
"Ừ."
Giang Trạch trả lời ngắn gọn, mắt cậu lướt qua đám đông. Bỗng nhiên, cậu nhận ra một khuôn mặt quen thuộc – một chàng trai cao lớn,mái tóc đen nhánh đang đứng trên sân khấu.Đó là Cố Hoài, con trai cả nhà họ Cố, cũng là con nhà người ta trong mắt bố mẹ cậu.Hồi còn nhỏ, cậu luôn bị bố mẹ đem ra so sánh với Cố Hoài, từ học hành đến chơi thể thao, cái gì cậu cũng thua cậu ta nên trong lòng sinh ra thù ghét.
Buổi lễ kết thúc, Giang Trạch rời hội trường với tâm trạng phức tạp. Trường mới này không chỉ là nơi học tập, mà còn là sân khấu cho những cuộc đối đầu tiềm ẩn. Khi về ký túc xá, cậu nhận được tin nhắn từ cha:
"Con phải nhớ, gia đình chúng ta không bao giờ lùi bước."
Giang Trạch tắt điện thoại, nhìn ra cửa sổ. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng cậu kéo dài, như một lời hứa với chính mình: ở đây, cậu sẽ viết nên câu chuyện riêng, dù có bao nhiêu chướng ngại vật. Nhưng sâu thẳm, cậu biết, thế giới mới này vừa mở ra cánh cửa, vừa giấu kín những bí mật đen tối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro