🩵🤍
Góc hành lang phủ một màu trung tính xám lạnh, những bức tường đá xù xì như hòa cùng không khí của mùa đông đang bao trùm bên ngoài. Cây xanh lặng yên vươn mình, nhưng dường như vẫn chẳng thể xua đi hơi thở lạnh giá của tiết trời cuối năm. Ở đó, em lặng lẽ đứng giữa không gian, chiếc áo khoác xanh đậm rộng lớn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, che kín đến tận cổ. Bàn tay em cầm một chai nước nhỏ, đôi tay đan lại như muốn tìm kiếm một chút hơi ấm từ chính mình.
Khuôn mặt em thoáng trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nào đó, vừa bình tĩnh, vừa có một nét ngây ngô rất riêng. Nhưng người ta sẽ chẳng để ý quá lâu đến vẻ ngoài điềm đạm ấy, bởi ngay sau em, anh đang xuất hiện như một mặt trời nhỏ giữa mùa đông lạnh lẽo. Cái cách anh đứng phía sau em, với nụ cười nửa miệng và ánh mắt sáng rực, như thể chỉ cần có em ở đây, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên sinh động hơn.
Có lẽ anh vừa nói điều gì đó, một câu trêu đùa hay một lời nhắc nhở vụng về, nhưng đủ để khiến đôi tai em hồng lên, khóe môi khẽ giật như đang nén lại một nụ cười. Anh thì vẫn vậy, đôi mắt đầy tinh nghịch và quan tâm, luôn thích đứng sau để nhìn thấy em rõ hơn, để bảo vệ em mà chẳng cần nói thành lời.
Nếu ai đó đi ngang qua, họ sẽ chỉ thấy hai chàng trai trong bộ đồ thể thao giản dị, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, họ sẽ cảm nhận được một sự kết nối vô hình, một thứ tình cảm vừa trong trẻo, vừa ấm áp như ánh nắng mùa đông len lỏi qua những tán lá dày. Anh luôn là người tạo ra sự thoải mái ấy cho Khang – như một thói quen không thể thiếu.
Anh đứng sát cạnh em, một tay để hờ bên hông, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng. Ở bên cạnh anh, em khoanh tay trước ngực, dáng vẻ kiên định như muốn nói với thế giới rằng: "Em ổn, vì em có anh rồi."
Trường cao lớn, mạnh mẽ như một tán cây cổ thụ giữa trời đông, còn Khang thì nhỏ bé hơn, như một chú chim non đứng sát bên nhành cây ấy. Sự tương phản ấy lại tạo ra một khung cảnh thật hài hòa – một hình ảnh mà chẳng cần đến lời nói cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sự tin tưởng và gắn bó.
Anh luôn đứng hơi nghiêng về phía em , một thói quen vô thức như muốn che chắn cho em khỏi những cơn gió lạnh lẽo. Trong đôi mắt anh, chẳng cần ánh nhìn chăm chú cũng đủ thể hiện rõ ràng một điều: "Anh ở đây rồi, em không cần phải gồng mình nữa đâu." Còn em ,dù cố tỏ ra chững chạc với tư thế khoanh tay đầy mạnh mẽ, nhưng đôi môi mím nhẹ của em lại vô tình để lộ chút bối rối. Em vẫn luôn như thế – muốn chứng tỏ mình đã trưởng thành, nhưng đôi khi chỉ cần một cái nhìn từ Trường, mọi vẻ ngoài kiên định ấy bỗng trở nên mềm mại hơn.
Không gian xung quanh vẫn vậy, bức tường đá cũ kỹ, mảng xanh mộc mạc, và ánh đèn trắng trầm buồn phía trên đầu. Nhưng chỉ cần có hai người, mọi thứ dường như được sưởi ấm. Đứng trước ống kính, cả hai như tạo thành một bức tranh đối lập nhưng lại vô cùng hòa hợp. Họ không cần cố gắng tạo dáng hay mỉm cười thật tươi. Một người lặng lẽ, một người bình thản; một người che chở, một người yên tâm dựa vào.
"Anh luôn ở phía sau em."
Người ta vẫn hay bảo rằng mùa đông lạnh lẽo, nhưng thực ra mùa đông không đáng sợ đến thế, nếu có một người đứng phía sau bạn, mỉm cười và nói rằng: "Anh vẫn ở đây." Trường chính là người như thế trong cuộc đời của Khang. Anh không quá ồn ào hay thể hiện, nhưng sự hiện diện của anh luôn rõ ràng và vững chãi như một ngọn núi lớn.
Với Trường, việc chăm sóc Khang đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Cái cách anh luôn bước chậm lại để đi phía sau em, hay đôi khi lặng lẽ trêu đùa chỉ để thấy em nở một nụ cười – tất cả đều rất tự nhiên, như hơi thở của mùa đông vậy. Còn Khang, dù đôi lúc vẫn cố tỏ ra trưởng thành và mạnh mẽ, nhưng sâu trong lòng em luôn biết rằng: "Trường sẽ chẳng đi đâu cả. Anh ấy luôn ở đây, ngay sau lưng em."
Khoảnh khắc hai người cùng đứng bên nhau, dẫu chỉ là vài phút ngắn ngủi trong một ngày dài bận rộn, vẫn đủ khiến trái tim người nhìn cảm thấy ấm áp. Vì họ không chỉ là đồng đội trên sân cỏ, mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nhau. Những tháng ngày luyện tập căng thẳng, những mùa giải khắc nghiệt, những khoảnh khắc tưởng chừng như muốn gục ngã – tất cả đều đã có nhau, cùng nhau vượt qua.
Giữa mùa đông lạnh giá ấy, họ vẫn luôn như thế – bình yên và vững chãi bên nhau.
Trường, với đôi vai rộng và nụ cười ấm áp, như ánh nắng xuyên qua mây mù, soi rọi cả một ngày đông xám xịt.
Khang, với đôi mắt lặng yên và lòng tin tuyệt đối, như một ngọn lửa nhỏ đang âm thầm bùng cháy, sưởi ấm tất cả những người ở xung quanh.
Cả hai chẳng cần nói quá nhiều, bởi trong mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười và mỗi hành động nhỏ nhặt đều đã chứa đựng đủ đầy tình cảm và sự gắn bó. Đứng cạnh nhau, họ như đang nói với thế giới rằng: "Dù có thế nào, chúng tôi vẫn sẽ luôn ở đây, cùng nhau."
Một mùa đông lại đến, nhưng lần này cũng như những lần trước, chẳng có cơn gió lạnh nào có thể chia cắt được hai người. Vì trong lòng mỗi người đều đã có một ngọn lửa nhỏ – ngọn lửa mang tên tình đồng đội, sự tin tưởng và một thứ tình cảm đặc biệt khó gọi thành tên.
"Em đứng đây, và anh vẫn sẽ luôn ở phía sau em, Khang à."
"Và dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ tin tưởng anh, Trường ạ."
Cứ như vậy, họ tiếp tục đồng hành cùng nhau, qua bao mùa đông lạnh giá, qua bao trận đấu khốc liệt và qua những ngày tháng rực rỡ phía trước. Chỉ cần có nhau, dù là trong một khung hình nhỏ hay giữa cả một sân bóng rộng lớn, họ vẫn luôn là chính họ – bình yên và chân thành, như cách mà họ đã ở bên nhau từ những ngày đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro