Chương 2: Người bạn mới
Kỳ thi đại học đã khép lại với những lo lắng, hồi hộp đè nén trong từng hơi thở của gia đình và chính Thiên Phú. Ngày công bố điểm chuẩn, cả nhà vỡ òa khi biết Phú đã đỗ vào trường đại học Y Hà Nội, đúng như kỳ vọng của bố mẹ và thầy cô.
Tuy nhiên, trong niềm vui và tự hào, Phú không thể giấu được một cảm giác lạ lẫm và hoang mang. Anh biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho một hành trình dài phía trước, nhưng con đường ấy dường như chưa hoàn toàn thuộc về chính mình.
Những ngày hè tháng 7 nhanh chóng trôi qua, nhường chỗ cho một năm học mới. Hà My và Hải Đăng bắt đầu năm học mới với tâm trạng đầy hứng khởi nhưng cũng không ít lo âu. Những buổi học dài, những bài kiểm tra, và áp lực kỳ thi đại học gần kề khiến cả hai nhận ra rằng quãng thời gian cuối cấp không còn nhiều.
Mọi thứ đang diễn ra bình thường cho đến khi một nhân vật mới xuất hiện trong lớp – Khánh Hà, một cô gái chuyển trường từ Hà Nội về.
Trong ngày đầu tiên đi học, cả lớp xôn xao trước sự xuất hiện của Khánh Hà. My nhanh chóng nhận ra cô bạn xinh đẹp ngồi bàn cuối, ngay sau chỗ của mình và Đăng. Khánh Hà toát lên nét thu hút kỳ lạ với mái tóc dài đen xoăn nhẹ, làn da trắng và đôi mắt sâu thẳm. Nhưng vẻ kiêu kỳ ấy lại khiến My cảm thấy không mấy thiện cảm.
Suốt buổi học, Khánh Hà ít nói, chỉ trả lời ngắn gọn khi có ai hỏi thăm. Đến giờ ra chơi, My và Đăng kéo nhau ra hành lang bàn luận về người bạn mới.
"Cuối cấp rồi, chuyển trường làm gì nhỉ?" – Đăng hỏi, đôi mắt lấp lánh vẻ tò mò.
"Ai biết, mà nhìn kiểu tiểu thư quá, chắc không dễ gần đâu!" – My nhún vai, giọng pha chút khó chịu. "Chắc con gái thành phố không thích chơi với bọn mình đâu..."
Đăng cười, bảo rằng My hơi khắt khe, nhưng chính cậu cũng chưa biết nên đánh giá thế nào về cô bạn mới này.
Trong tiết Tiếng Anh sáng hôm đó, cô giáo yêu cầu mỗi nhóm học sinh hoạt động nhóm 3 người tại chỗ. Khánh Hà nghiễm nghiên được xếp chung nhóm với Hà My và Hải Đăng. My có vẻ không hào hứng lắm, nhưng cũng cố gắng giữ phép lịch sự để cùng hoàn thành bài tập nhóm.
Khi thảo luận về việc phân chia nhiệm vụ, My cố gắng đề nghị với Khánh Hà hỏi cô phụ trách phần trình bày. Tuy nhiên, cô lại từ chối khá phũ phàng:
- "Xin lỗi, nhưng mình không thích nói trước đông người."
My hơi bất ngờ, cảm thấy Khánh Hà không có thiện chí hợp tác. Tuy nhiên, trước khi kịp phản ứng, cô giáo đã yêu cầu các nhóm cử đại diện đứng dậy trình bày. My cười gượng, đứng lên thay cả nhóm, lòng thoáng chút chán nản.
Buổi chiều hôm đó, My và Đăng ở lại trường họp cùng giáo viên Đoàn trường để chuẩn bị cho lễ khai giảng. Khi ra về, trời đã nhá nhem tối. Vừa bước ra cổng, cả hai nghe tiếng cãi vã. Từ xa, họ thấy Khánh Hà đang giằng co với một người đàn ông trung niên, gương mặt Hà lộ rõ vẻ sợ hãi và khó chịu.
- "Hà, đi về nhanh!" – Người đàn ông lớn giọng ra lệnh, ánh mắt nheo lại đầy sự khó chịu.
- "Không... Tôi không đi! Ông bỏ tay tôi ra!" – Khánh Hà khẽ rít lên, cố gắng rút tay ra khỏi tay người đàn ông.
Nhìn thấy vậy, My vội kéo Đăng lại gần, không do dự tiến lên:
- "Chú là ai? Tại sao lại kéo tay bạn ấy như vậy?" – My lên tiếng, giữ giọng cứng rắn, đôi mắt cảnh giác, không ngần ngại đứng trước che chắn cho Khánh Hà.
Người đàn ông lườm cả hai, định giơ tay gạt My ra thì Đăng bước lên, vẻ mặt kiên quyết:
- "Nếu chú không rời đi, bọn cháu sẽ gọi giáo viên ra đấy, bảo vệ cũng ở ngay đây thôi."
Thấy tình hình không còn thuận lợi, người đàn ông đành buông tay và ném lại một ánh nhìn căm ghét, giọng lầm bầm rồi bỏ đi. Khánh Hà đứng yên, ánh mắt đầy bất an, đôi vai hơi run lên. My nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
- "Hà, cậu có sao không? Đó là ai vậy?" – My hỏi, giọng đầy lo lắng.
Khánh Hà im lặng, cúi mặt xuống như để giấu đi những cảm xúc đang dâng trào, nhưng sau cùng khẽ thở dài và lí nhí trả lời:
- "Bố dượng mình... Ông ta muốn mình về nhà, nhưng... mình không muốn."
My và Đăng im lặng nhìn nhau, dần hiểu ra điều gì đó về cuộc sống không mấy dễ dàng của Hà. Đăng nhẹ nhàng vỗ vai cô bạn mới, nở nụ cười ấm áp:
- "Không sao đâu. Có chuyện gì, cậu có thể tâm sự với bọn mình."
Khánh Hà thoáng mỉm cười, ánh mắt dịu lại. Có những người khiến bạn tin tưởng không phải vì họ đã nói gì, mà bởi họ sẵn sàng ở bên ngay cả khi bạn không nói gì.
- "Hôm trước... mình có từ chối lên phát biểu vì thật sự không quen nói trước đông người, mình cũng ngại tiếp xúc với người lạ. Nếu có gì làm cậu khó chịu, tớ xin lỗi nhé." – Hà nói khẽ.
Nhìn thấy Hà lặng lẽ đứng đó, My bỗng nhận ra bên dưới vẻ lạnh lùng là một cô gái vô cùng yếu đuối và đơn độc. Người ta thường dễ ghét bỏ điều mình chưa hiểu rõ, nhưng cũng vì thế mà bỏ lỡ cơ hội hiểu được chúng ta ai cũng có những góc khuất và nỗi đau mà bản thân họ chưa bao giờ muốn người khác biết đến. Nếu Hà chưa muốn nói, không sao. Cô sẽ đợi.
My mỉm cười, nắm lấy tay Khánh Hà:
- "Không sao, tớ quên rồi. Đi nào, dẫn cậu về nhà tớ chơi. Mẹ tớ nấu cơm ngon số 1 thế giới luôn đó nha, tớ còn có người anh trai đẹp trai và tốt bụng nhất vũ trụ, để dẫn cậu làm quen."
Hà thoáng ngạc nhiên, rồi sau đó gạt nước mắt, khẽ gật đầu cười thành tiếng, đôi mắt như ánh lên niềm tin mà cô chưa từng có.
Đôi khi, chỉ cần một bàn tay chìa ra đúng lúc cũng đủ làm tan chảy mọi bức tường mà ta đã cố dựng lên bao năm tháng.
"Đăng, gọi mẹ Thủy bảo cậu ăn cơm nhà tớ đi" – My nắm tay Khánh Hà, kéo cô đi trước, còn Đăng đi sau với chiếc balo của hai cô bạn trên vai. "May quá, hôm nay lại được ăn chực rồi."
Từ hôm đó, Khánh Hà dần mở lòng hơn với My, Đăng cũng như các bạn khác trong lớp. My cũng bắt đầu hiểu ra rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của Hà là một người con gái đang giấu đi những vết thương sâu trong lòng. Những ngày cuối cấp bỗng trở nên đặc biệt hơn với sự xuất hiện của người bạn mới này.
Trong những ngày tháng thanh xuân, có những người không cần lời hứa vẫn sẽ luôn bên bạn, bởi vì họ là những người bạn thực sự.
HẾT CHƯƠNG 2...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro