Chương 28: Đưa em về nhà

Khác với dự tính ban đầu, chúng tôi buộc phải rời khỏi quán mì và qua nhà Thế Hưng để cùng vào bếp nấu ăn bởi tâm trạng của cậu dường như không được tốt. Nhưng thay cho việc ở nhà đợi Thùy Dương trở về sau khi đi chơi cùng Phúc thì tôi thích thưởng thức những món ngon Hưng nấu hơn, nên tôi cũng đành đồng ý đến nhà cậu ấy.

Suốt đoạn đường về Hưng cứ yên lặng không nói câu nào, chẳng những thế còn rất mất tập trung nhìn trước ngó sau, nếu không có tôi nhắc nhở thì chắc cậu ấy đã vượt đèn đỏ luôn rồi. Vì vậy mà vừa bước vào cửa tôi đã chạy đến đứng đối diện cậu với ý định sẽ hỏi về thân phận của người đàn ông ban nãy. Linh cảm mách bảo tôi rằng hai người này chắc chắn phải có quan mối quan hệ gì đó. Chú cháu không chừng?

"Ông ấy là ai thế?" Tôi nghiêng đầu, ánh mắt chẳng giấu được sự hiếu kì, "Hưng quen ông ta sao?"

Hưng lùi lại, ngập ngừng vài giây nhưng cuối cùng vẫn nói ra, "Ừ, người đàn ông đó là ba của tao."

"..." Tôi ngạc nhiên đến độ không thốt ra lời, dù đã đoán được vài phần về mối quan hệ của họ nhưng khi nghe sự xác nhận từ Hưng vẫn khiến tôi không khỏi bất ngờ. Rõ ràng là lúc trước Thùy Dương có khẳng định gia đình Hưng chẳng mấy khá giả cơ mà?

"Người lái Rolls-Royce... khí chất ngời ngời đấy là ba của Hưng hả?"

Cậu ấy nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của tôi thì ngược lại có vẻ vô cùng thích thú, bật cười ghé sát đến cạnh tai tôi, hỏi: "Trông tao không khí chất giống ông ấy à? Bản mặt đẹp trai như này thì ngoài thị trường không còn chỗ nào bán đâu đấy."

Bị hơi thở của cậu đột ngột phả vào tai khiến tôi thoáng sợ hãi lui về sau, theo bản năng mà gật đầu lia lịa: "Phải phải, bác ấy cũng có mắt một mí. Cả hai đều rất... điển trai!"

"Ừ, gen cả đấy."

"Gen đỉnh thật. Nhưng mà nhìn bác điềm tĩnh chính chắn hơn cậu nhiều."

"Ý Chi là tao trẻ con?"

"Cũng không hẳn, cậu chắc chắn sẽ có những lúc trưởng thành, chỉ là tớ chưa thấy thôi."

"Ồ... đợi Chi lớn một tí rồi tao sẽ cho Chi thấy."

"..."

"..."

*Bốp bốp bốp*

Tiếng vỗ tay giòn giã từ phía cửa chính phát ra khiến cả hai chúng tôi đều đồng loạt giật mình xoay người lại.

"Tán gái đến ba mày còn đổ đây này." Giọng nam khàn khàn phát lên.

Người đàn ông ấy...

Không, phải gọi ba của Thế Hưng mới đúng, ông ta đang đứng trước cửa nhìn hai đứa tôi!

"Dạ... con chào bác!" Tôi có tật giật mình, vội đứng phắt dậy, cúi gập người hét lớn.

"Con là..." Ba của Hưng bước đến, đưa tay phải ra ngỏ ý muốn chào hỏi tôi.

Tôi vừa định bắt tay đáp lại theo phép lịch sự thì bỗng dưng từ đâu xuất hiện một dáng người cao lớn chắn ngang tầm mắt, hờ hững lên tiếng:

"Đây là Phạm Diệp Chi, học sinh trường Bình Trương Long."

"..."

"Ba biết, ý ba là cô bé xinh xắn này có quan hệ gì với Lucas?"

"Lucas?"

****

Sau vài phút ổn định chỗ ngồi, các đồng chí cuối cùng cũng đã giới thiệu và làm quen với nhau. Đùa đấy.

Sau khi bình tâm lại, tôi mới được bác và Hưng giới thiệu, giải thích cho mọi chuyện.

Hóa ra gia đình bên ngoại của Hưng hay gọi cậu ấy với cái tên thân mật là Lucas, cụ thể và đầy đủ hơn là Sunnery Lucas.

Còn ba của cậu tên Nguyễn Trịnh Thế Hùng, làm việc trong một công ty nhỏ ở nước ngoài. Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy cái tên này rất quen, có lẽ nó từng xuất hiện trong một cuộc bàn luận nào đó về chủ đề chính trị kinh tế giữa tôi với Dương không chừng. Khi đến nhà tôi sẽ tra Google sau vậy, còn bây giờ...

Không một tiếng động, không một âm thanh, chỉ có tiếng quạt trần đang kêu khe khẽ. Khoảng lặng cao siêu này là thứ thần tiên gì đây chứ? Người hạ giới như tôi cảm thấy áp lực lắm đấy.

Phải chăng đây là cách gia đình họ chào đón nhau sau bao năm gặp lại? Kì lạ thật!

"Cháu với Lucas là..." Bác Hùng mỉm cười, chủ động hỏi tôi.

"Hai tụi cháu là bạn bè cùng lớp bình thường thôi ạ." Tôi cố tỏ ra bĩnh tĩnh nhất có thể, gượng gạo trả lời.

Bác ấy nhướng mày trông có vẻ rất khó tin, nghiêng người về phía Hưng, thì thầm với cậu ấy: "Từ khi nào mà con biết dẫn "bạn bè bình thường" đến nhà mình vậy?"

Bác ơi, con nghe thấy đấy ạ!

Hưng hờ hững nhìn về phía ông ấy, đáp lại điều gì đó. Nhưng lần này tôi không nghe rõ, chỉ thấy bác Hùng gật đầu, đưa mắt về phía tôi cười mỉm.

"Cháu quen nó từ khi nào?"

Sao tôi có cảm giác bản thân như đang ra mắt nhà người yêu thế này?

"Dạ, khoảng giữa lớp 10 ạ."

Bác Hùng vẫn nhướng mày, tiếp tục nghiêng người thì thầm với Thế Hưng, "Thân đến độ về nhà nhau rồi à? Khá hơn ba với mẹ mày ngày trước."

Hưng lại lườm ông ấy, chẳng nói chẳng rằng mà nhìn về phía tôi, cười mỉm.

"Hôm nay có dịp gì mà con dẫn bạn về thế?"

Bác ấy dù là đang hỏi chuyện Thế Hưng nhưng lại chẳng rời mắt khỏi tôi, như thể chỉ cần sơ suất một chút là tôi sẽ chạy mất vậy. Cũng vì thế mà tôi chột dạ ngồi thẳng người người dậy, dõng dạc giải oan cho bản thân:

"Dạ hôm nay Hưng và con đều nhận tin mình sẽ đậu vào đội tuyển học sinh giỏi Ngữ Văn nên mới quyết định đến quán mì ăn mừng. Nhưng vì mì ở đó không ngon nên cậu ấy dẫn con về nhà tự nấu ạ. Với lại hai đứa con chơi chung qua một nhóm bạn khác, do hai bạn đấy bận..."

"Không cần giải thích, mình có làm gì xấu đâu." Hưng chen ngang lời tôi, sau đó lại chuyển tầm mắt sang bác Hùng, hạ tông giọng đáp: "Giờ Diệp Chi bận rồi, phải đi về, không có thời gian để nói chuyện với ba đâu."

Bác ấy gật đầu, hướng về phía tôi hỏi: "Cháu bận thật à?"

"Dạ..."

Đỉnh thật, tôi chẳng biết nói sao cho thuận nữa rồi.

"Haha, không làm khó cháu nữa. Bận thì về đi. Nhưng đừng quên thằng Lucas nhà bác nhé."

"Dạ, không quên đâu ạ."

Tôi đứng dậy, cúi người chào tạm biệt bác ấy. Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi cửa tôi, thở phào nhẹ nhõm mà tự nhủ: "Đúng là sức hút của tư bản, thật ghê gớm."

"Còn sức hút của tao thì sao?" Một giọng nam phía sau đột nhiên thì thầm vào tai tôi.

Tôi bị hơi thở mạnh làm giật thót mình, động tác lách qua đầy điêu luyện, chuẩn bị sẵn tư thế phòng thủ. Nhắm tịt hét lớn: "Biến thái!"

Hưng bật cười, cậu ấy lùi lại vài bước, nhún vai khẽ nói: "Có biến thái nào là á khoa, học giỏi, biết nấu ăn và đẹp trai như tao không?"

"..."

"Sao Hưng ở đây?" Tôi quay lại bộ dạng nghiêm chỉnh ban đầu, hỏi cậu ấy.

"Ơ, đây là nhà tao, bé Tiêu ạ."

"Ừ nhỉ, vậy sao Hưng không vào nhà đi đứng đây làm gì?"

"Để đưa..."

Tôi vội lắc đầu nguầy nguậy, cắt lời cậu ấy, "Này, tớ tự đi về được. Cậu ở nhà với ba mình đi."

"Ba bảo tao ra đưa mày về mà."

"Một là tớ tự về, hai là bị block." Tôi kiên quyết không để cho cậu ấy đưa mình về.

"..."

"Tao chọn block. Tối rồi nguy hiểm lắm."

"Vậy để tao gọi Dương đến đón." Tôi vờ rút điện thoại ra, trạng thái phòng thủ tuyệt đối.

"..."

Hưng tiu nghỉu nhìn tôi, cất giọng nỉ non: "Nhưng tao muốn đưa mày về."

"..."

"Mày học cái bộ dạng ấy ở đâu đấy? Gái nó đuổi mà còn mặt dày thế. Hồi xưa ba tán mẹ mày đâu có hèn như này?"

_________________________________

Thích cái cách cô ấy chẳng biết nói gì nhưng... quy tắc cũ. Chương này mí bà cũng biết mà😳.

Hẹn gặp lại vào chương sau. Yêuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro