máu
Dưới cơn mưa lạnh thấu xương, hắn ngồi đó, lặng lẽ như một tượng đá bị thời gian bào mòn. Mưa cứ rơi, như những mũi kim xuyên qua da thịt, nhưng hắn chẳng còn cảm giác gì. Nỗi đau bên ngoài không thể sánh bằng sự dày vò bên trong. Gió lạnh rít từng cơn, cuốn theo những chiếc lá úa vương vãi trên mặt đất ướt đẫm. Mái tóc hắn, từng được chải chuốt gọn gàng, giờ bết lại thành từng lọn dính sát vào trán. Đôi mắt sâu thẳm, ngấn nước, dường như không còn sức sống. Nước mắt hòa vào cơn mưa, tràn ra khỏi khóe mắt, rơi xuống đôi gò má gầy guộc đã lạnh tự bao giờ.
Trong vòng tay hắn là cậu — một cậu trai trẻ với mái tóc đen mềm mại. Ngọn đèn sáng nhất trong những ngày tháng đen tối của cuộc đời hắn, nhưng giờ đây, nó lại nhuốm một màu đỏ nhức nhối. Máu của cậu loang lổ, thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, nhuộm cả bàn tay hắn trong màu sắc của cái chết. Hắn nhìn cậu, nhìn đôi mắt khép chặt, làn môi nhợt nhạt không còn chút hơi ấm. Hắn đã cố gào thét gọi tên cậu, đã cố lay động thân thể mềm oặt ấy, nhưng tất cả đều vô vọng. Cậu đã rời xa hắn, vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Trái tim hắn như bị xé toạc. Hắn không thể thở được. Mỗi nhịp đập của trái tim là một nhát dao cứa sâu thêm vào nỗi đau đớn đang giày vò tâm trí hắn. Cảm giác mất mát dường như làm tan nát mọi thứ còn sót lại trong lòng. Cậu đã ra đi ngay trước mắt hắn, và hắn không làm được gì ngoài việc chứng kiến tất cả. Cậu ngã xuống, còn hắn thì bất lực, không thể níu giữ cậu, không thể bảo vệ cậu như hắn đã từng hứa.
Hắn nhớ như in những lời cuối cùng của cậu. Những lời trách móc, những tiếng nói nghẹn ngào đầy đau đớn:
“Anh đã thất hứa rồi... Anh đã để em cô đơn... Anh vô tâm lắm, anh có biết không?”
Hắn đã ngồi đó, câm lặng và bất động, khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Hắn chỉ có thể nhìn cậu, để nước mắt tự do lăn dài. Mỗi giọt nước là một phần linh hồn hắn tan chảy. Ngày ấy, hắn từng nói với cậu rằng khóc là một hành động yếu đuối, là thứ chỉ dành cho những kẻ không có lòng kiêu hãnh. Nhưng giờ đây, dưới cơn mưa nặng hạt này, hắn khóc. Khóc thật sự. Khóc như chưa bao giờ khóc.
Cậu là người duy nhất mang lại ánh sáng cho hắn trong thế giới lạnh lẽo đầy mưu mô, lừa dối. Cậu là người đã nắm lấy tay hắn khi hắn đứng bên bờ vực thẳm, kéo hắn khỏi bóng tối và cho hắn lý do để sống. Hắn đã cười nhạo cậu, đã đẩy cậu ra xa, nhưng cậu chưa bao giờ rời đi. Cậu luôn ở đó, kiên nhẫn và dịu dàng, dù hắn có lạnh lùng đến đâu. Hắn đã quen với sự hiện diện của cậu, như một điều hiển nhiên. Để rồi giờ đây, khi cậu không còn nữa, hắn mới nhận ra rằng cuộc sống của hắn đã trống rỗng và vô nghĩa đến nhường nào.
Những ký ức ùa về, như dòng nước lũ cuốn trôi mọi lý trí cuối cùng. Hắn nhớ lần đầu tiên cậu mỉm cười với hắn, ánh mắt cậu sáng lấp lánh như những ngôi sao giữa bầu trời đêm. Nụ cười ấy đã sưởi ấm trái tim băng giá của hắn, dù hắn không bao giờ thừa nhận. Hắn nhớ từng cử chỉ nhỏ nhặt — cách cậu pha trà, cách cậu kiên nhẫn lắng nghe những lời càu nhàu của hắn, cách cậu cười giòn tan khi hắn vụng về làm rơi đồ. Từng khoảnh khắc ấy giờ đây như lưỡi dao khắc sâu vào tâm hồn hắn, nhắc nhở hắn về những gì hắn đã đánh mất mãi mãi.
Hắn từng nói với cậu rằng tình yêu chỉ là một trò chơi tàn nhẫn, rằng những ai để trái tim dẫn lối sẽ chuốc lấy đau khổ. Hắn từng khẳng định mình sẽ không bao giờ yêu, rằng hắn không cần ai cả. Nhưng cậu đã khiến hắn thay đổi, đã phá vỡ mọi bức tường mà hắn dựng lên quanh mình. Cậu đã gieo một hạt mầm vào trái tim khô cằn của hắn, và hạt mầm ấy đã lớn lên thành một cây xanh rực rỡ. Nhưng giờ đây, khi cậu đã ra đi, cây xanh ấy cũng héo tàn, để lại một khoảng trống mà không gì có thể lấp đầy.
Hắn siết chặt cậu hơn, mặc cho mưa làm toàn thân hắn ướt đẫm và lạnh buốt.
“Em bắt anh quên… làm sao anh quên được? Em đi rồi, nhưng anh vẫn ở đây… vẫn sống trong địa ngục của ký ức…”
Hắn thì thầm, giọng nói nghẹn ngào:
“Em có biết không… mỗi giọt mưa này… là nước mắt anh khóc cho em… Lạnh lẽo và vô vọng, như chính cuộc đời anh khi không còn em…”
Gió cuốn đi những lời cuối cùng, nhưng trong trái tim hắn, mọi thứ đều như khắc sâu. Và dưới cơn mưa không ngừng nghỉ, hắn cứ ngồi đó, ôm lấy cậu, như thể có thể kéo cậu trở về từ cõi chết. Nhưng cậu sẽ không bao giờ trở lại. Và hắn sẽ không bao giờ ngừng nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro