Chương 24

Chương 24

Chiếc điện thoại vẫn đổ chuông khi Cherran đang tắm trong phòng tắm. Cô bước ra ngoài với bộ đồ ngủ, chiếc khăn vắt trên vai, với tay lấy điện thoại nhưng trước khi cô kịp bắt máy, chuông đã tắt.

Trên màn hình hiện lên cái tên "Mae"—người bạn thân nhất của cô. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ thể hiện cô ấy đang cố liên lạc với Ran và còn thêm một vài tin nhắn.

"Gọi lại cho tớ ngay. GẤP!"

Cô cảm thấy bất an, chưa kịp gọi thì Mae lại gọi đến lần nữa.

"Alo? Có chuyện gì vậy?" Cherran vội vàng hỏi.

Ở đầu dây bên kia, giọng Mae hoảng loạn:

["Ran! Trung úy Tul bị đâm!"]

Tim Cherran đập mạnh. Cô sững người, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nghe.

["Cô ấy... đang truy bắt tội phạm... rồi có một con dao... Jew vừa gọi cho tớ báo tin."]

Mae run rẩy đến mức nói lắp, khiến Cherran càng thêm lo lắng. Không chần chừ, cô quay vào phòng, mở tủ quần áo và vội vã thay đồ. Con mèo nhỏ của cô, Nấm, giật mình vì tiếng động, nhảy khỏi giường và chạy theo chủ, chiếc đuôi nâu khẽ vẫy.

"Bây giờ chị ấy đang ở đâu? Trụ sở cảnh sát hay bệnh viện?"

Sự mơ hồ khiến cô càng lo lắng.

["Tớ không biết... Hình như chị ấy vừa rời khỏi đó!"]

Giọng Mae đứt quãng, rồi đột ngột bị ngắt bởi một cuộc gọi khác. Cherran rời điện thoại khỏi tai, nhìn màn hình.

"P'Tul..." --- Cô mở to mắt.

"Mae... Trung úy Tul đang gọi tớ! Tớ phải nghe máy!"

["Ừ, nghe đi! Nhớ báo lại cho tớ nhé!"]

Mae ngay lập tức cúp máy, nhường cuộc gọi lại cho Tul.

Cherran không chần chừ, nhấn nút trả lời.

"Alo! Chị đang ở đâu? Mae nói chị bị đâm!"

Giọng Cherran đầy lo lắng. Cô ném bộ quần áo đang chuẩn bị lên giường, chỉ tập trung vào cuộc gọi. Nhưng từ đầu dây bên kia, thay vì âm thanh đau đớn, cô lại nghe thấy...

Tiếng cười khẽ.

["Chị không bị đâm. Do Jew hoảng quá, làm mọi người cũng hoảng theo."]

Cherran đứng hình một giây.

"Vậy bây giờ chị đang ở đâu? Chị ổn không?"

["Ừm... có hơi đau chút. Nhưng không sao, vết thương sẽ lành thôi."]

Cherran nhíu mày.

"Khoan đã. Chị nói là không bị đâm mà? Vậy... vết thương nào? Ở đâu?"

Cherran vô thức lớn tiếng, cảm xúc trong lòng dâng trào mà không kìm lại được. Ở đầu dây bên kia, người đang bị mắng lại cất giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên:

["Đừng mắng chị mà..."]

Câu nói đó khiến Cherran khựng lại. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại trước khi tiếp tục.

"Bây giờ chị đang ở đâu, P'Tul?"

["Ờ... Trước nhà."]

Giọng Tul nghe có vẻ lấp lửng, giống như một đứa trẻ hư lén lút làm điều gì đó sai trái.

Cherran nhíu mày.

"Chị không vào nhà được à? Chị quên chìa khóa sao? Gọi anh Tihn ra mở cửa đi."

["Không... Tul đang đứng trước một ngôi nhà khác..."]

Tim Cherran đập mạnh, cô nhanh chóng bước tới cửa sổ, kéo rèm ra và nhìn xuống con đường phía trước nhà. Dưới ánh đèn đường màu cam dịu nhẹ, cô nhận ra xe của Tul đã đỗ ngay đó. Nhưng trời vẫn mưa nặng hạt, khiến cô không thể nhìn rõ Tul đang đứng ở đâu.

"Chị đến đây từ khi nào? Sao không nói với em?"

Cô mất kiên nhẫn, vội vã rời khỏi phòng, lao xuống cầu thang, con mèo lông xù của cô vội vàng chạy theo, như thể cũng hoang mang vì những gì đang diễn ra.

["Chị vừa mới tới thôi..."]

Ngay khi Cherran mở cửa, gió lạnh và mưa tạt vào mặt cô. Cơn mưa quá lớn, và Tul đang đứng nép dưới một mái hiên nhỏ trước hàng rào nhà. Nhìn cô lúc này chẳng khác gì một chú cún con bị ướt sũng. Không suy nghĩ nhiều, Cherran chạy ra, kéo Tul vào dưới mái hiên trước nhà. Tul mỉm cười ngại ngùng, như thể đã đoán trước rằng mình sắp bị mắng.

Nhưng Cherran không làm vậy, thay vào đó, cô bất ngờ ôm chặt Tul, mặc kệ chị ấy đang ướt sũng.

Cô khẽ cau mày với chính mình—cô quên mất rằng mình đang giận Tul vì hành động liều lĩnh. Nhưng trên hết, cô vui mừng vì Tul đã đến. Dù có chuyện gì xảy ra, Tul vẫn chọn tìm đến cô.

"Ran... Em cũng sẽ bị ướt mất đấy." Tul khẽ nói.

Tul nhỉnh hơn một chút về chiều cao, nhưng cô vẫn không dám đáp lại cái ôm từ Cherran. Chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở khi thấy bộ đồ ngủ của đối phương cũng đã ướt. Nhưng Cherran? Cô ấy chẳng hề bận tâm.

"Sao chị lại đứng dưới mưa?"

Giọng cô ấy mềm mại, dịu dàng, không có chút trách móc nào như mọi khi, khiến Tul vô thức thả lỏng đôi vai đang căng cứng.

"Chị đã ướt từ lúc bắt được tên tội phạm."

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải để mình ướt sũng đến tận bây giờ.

"Nếu đau thì chị định làm gì?"

Lần này, Tul không thể tránh khỏi sự trách cứ. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại càng khiến Cherran khó chịu hơn. Không nhịn được, cô khẽ véo vào cánh tay Tul—một người vừa mới trải qua chiến trận, chẳng lẽ lại không cảm thấy đau đớn chút nào sao?

"Chị có cần em gọi bác sĩ không?"

"Bác sĩ nào cơ?"

Câu trả lời nửa đùa nửa thật của Tul khiến Cherran cau mày. Cô rút tay lại, nhưng trước khi kịp nhận ra, bàn tay nhỏ bé đã vô thức lướt qua bụng Tul—và ngay lúc đó, trung úy bật thốt lên một tiếng rên đau đớn.

Lần này, cô không hề giả vờ.

Vết thương nhói buốt, khiến Tul phải khom người.

"Chị vẫn còn đau sao? Xin lỗi... Có nghiêm trọng lắm không?"

Cherran vội ôm lấy cô, ánh mắt lướt xuống chiếc áo phông trắng đã loang vết đỏ.

Tul cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cơn đau âm ỉ vẫn nhắc nhở cô rằng mình không thể giấu nhẹm chuyện này đi được.

"Trước đó Jew đã giúp chị bôi thuốc rồi... Chị cũng nghĩ là không quá nghiêm trọng."

"Vào trong trước đi, em sẽ băng bó lại cho chị."

Không cho Tul cơ hội phản đối, Cherran kéo cô vào nhà. Trong khoảnh khắc ấy, Tul nhận ra mình thực sự không còn sức để tranh luận nữa.

Cô không ngờ rằng mình lại được đưa thẳng lên phòng ngủ của Cherran. Khi bước lên cầu thang, cô cố gắng bước thật nhẹ, nhưng quần áo ướt khiến mỗi bước chân như để lại dấu vết.

Lên đến tầng hai, Nấm lập tức chạy vào phòng trước. Nó ngồi xuống, chớp mắt nhìn cô đầy cảnh giác, tựa như đang đánh giá một kẻ xâm nhập.

Tul hít sâu, bước vào phòng ngủ của Cherran. Cô cố gắng giữ từng cử động thật khẽ, nhưng từng giọt nước vẫn không thể ngăn được mà rơi xuống sàn gỗ.

Căn phòng của Cherran gọn gàng, ngăn nắp như chính văn phòng của cô tại Viện Pháp y. Một giá sách lớn nằm ở góc phòng, gần đó là chiếc bàn đọc sách, nơi chú mèo nhỏ đang vẫy đuôi, ánh mắt chăm chú dõi theo Tul—giống hệt ánh nhìn của chủ nhân nó.

Trên giường, một con búp bê cá mập nằm ngay mép, trông như đã được ai đó ôm suốt cả đêm.

"Chú đã ngủ rồi à?"

Tul hỏi khi chỉ thấy Nấm và Ran trong phòng. Dưới lầu, đèn đã tắt hết.

Cherran, lúc này đang tìm hộp cứu thương trên kệ, lắc đầu.

"Bố đang ở nước ngoài."

"À..."

Tul cố gắng không để ý đến đôi mắt xanh sắc bén của chú mèo nhỏ, nhưng ánh nhìn như tia quét của nó khiến cô cảm thấy mình như đang bị theo dõi từng cử động.

Cherran đặt hộp cứu thương lên bàn, kéo Tul ngồi xuống.

"Để em xem vết thương nào."

Tul hơi do dự.

"Chị đã tự xử lý rồi, nhưng..."

Lời nói chững lại khi cô bắt gặp ánh mắt lo lắng của Cherran. Không muốn để cô ấy phiền lòng hơn, Tul im lặng, lặng lẽ vén áo lên.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, làn da rám nắng dần lộ ra, cùng với vết rạch dài chạy từ eo gần đến rốn. Dù không sâu đến mức cần khâu, nhưng nó vẫn là một vết thương đáng để xót xa.

Cherran im lặng, ánh mắt khẽ dao động.

Tul cũng không nói gì. Nhưng ngay lúc này, cô có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở của cả hai hòa vào nhau—gần đến mức cô không chắc liệu cơn đau từ vết thương hay ánh mắt dịu dàng đầy trách cứ kia mới là thứ khiến tim mình run lên.

Cô ngước lên, giọng dứt khoát:

"P'Tul, chị đi tắm trước đi."

Tul tròn mắt.

"D... Tắm ở đây á?"

"Ừm. Nếu vết thương của chị bị ướt, thuốc sẽ không còn tác dụng đâu. Em sẽ tìm cho chị bộ quần áo sạch."

Tul bối rối, cố gắng phản kháng yếu ớt:

"Ran, đợi đã... Không cần đâu, chị ổn mà..."

Tul nắm lấy cánh tay gầy gò kia, định mở miệng nói trước. Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt của đối phương, sự bướng bỉnh trong giọng nói của cô lập tức tan biến. Cô biết Cherran đang lo lắng, nhưng cô chỉ muốn gặp em ấy. Cô thừa nhận rằng khi phải đối mặt với một tên tội phạm có vũ khí, đã có khoảnh khắc nỗi sợ hãi dâng trào trong cô—nỗi sợ cái chết. Nhưng điều đó không phải vì cô lo cho bản thân mà chỉ vì cô nghĩ đến cảm giác của Cherran nếu cô xảy ra chuyện.

Như mọi khi, Tul tựa đầu lên bờ vai nhỏ bé kia, không ôm vì sợ người kia bị ướt. Cherran nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt ve mái tóc ướt của cô, khẽ thì thầm:

"P'Tul, đi tắm đi rồi để em băng bó vết thương cho chị."

"Ừm..."

Lần này Tul ngoan ngoãn nghe theo, dù trong lòng vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng cô biết có lẽ phải đợi sau. Cherran đưa cô một chiếc khăn, bàn chải đánh răng mới và bộ quần áo sạch, rồi nhẹ nhàng đẩy cô vào phòng tắm.

Tul dành một chút thời gian dưới làn nước ấm, để nó cuốn trôi đi bụi bẩn và mệt mỏi. Cô cảm nhận được vết rạch dài trên bụng hơi ngứa ran, trông có vẻ tệ hơn lần đầu Jew cố ép cô uống thuốc. Có lẽ do ngay từ đầu vết thương đã không được chăm sóc cẩn thận, lại thêm quần áo ướt khiến vết thương càng trầm trọng hơn. May mắn là máu đã ngừng chảy, nhưng cô vẫn phân vân không biết nên để vết thương hở hay băng lại.

Mùi xà phòng và dầu gội thoang thoảng trên bộ đồ Cherran đưa cho cô, khiến cô bất giác nghĩ đến chủ nhân của nó. Tul chìm vào suy nghĩ mà không nhận ra mình đã bước gần đến cửa phòng ngủ, nơi đang hé mở một chút.

Bên trong, Cherran đã thay đồ và đang ngồi trên giường, chăm chú đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám trong lúc chờ Tul tắm xong.

"Chị có muốn sấy tóc trước không?"

"Không sao đâu, cứ để nó khô tự nhiên."

Tul có chút ngượng ngùng, có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô để người khác nhìn thấy mái tóc dài của mình. Vì bình thường thì cô luôn buộc tóc lên cao để thuận tiện cho công việc.

Cherran không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, kéo Tul ngồi xuống giường và cầm theo hộp cứu thương.

"Ngồi xuống thư giãn đi. Nếu muốn, chị có thể nằm xuống cũng được."

Cô chủ phòng chỉ vào khoảng trống trên giường, ra hiệu cho Tul—người vẫn còn hơi lưỡng lự. Cuối cùng, Tul cũng làm theo, tựa lưng vào chiếc gối mềm mại ở đầu giường. Ngước nhìn Cherran, người đang ngồi cạnh cẩn thận lấy dụng cụ y tế trong hộp cứu thương ra.

"Vén áo lên đi."

"Không phải em muốn tự tay làm à?" Tul trêu chọc.

"Chị muốn bị đánh à?"

Tul khẽ cười khi thấy người phụ nữ trước mặt bỗng trở nên hung dữ, nhanh chóng vén gấu áo cô lên để lộ vết rạch dài trên bụng. Sau khi tắm xong, vết thương trông có vẻ khá hơn nhưng vẫn cần được chăm sóc cẩn thận. Cherran lấy một chiếc tăm bông sạch, thấm dung dịch muối rồi nhẹ nhàng lau vết thương cho cô.

Vị bác sĩ pháp y cố gắng không tập trung vào những múi cơ rắn chắc của viên cảnh sát trước mặt—người luôn duy trì việc tập luyện hàng ngày—Cherran dời mắt đi chỗ khác. Cô không hề biết rằng Tul cũng đang gặp chút khó khăn khi thở. Không phải vì vết thương rát buốt khi bôi thuốc, mà vì cảm giác khi bàn tay của Cherran chạm vào da cô. Nó khiến Tul khẽ run lên. Chưa kể đến ánh mắt của cả hai cứ vô thức chạm nhau.

Tul thích cảm giác này—được nhìn ngắm khuôn mặt ngọt ngào của Cherran ở cự ly gần. Khi cô ấy tập trung nghiêm túc vào điều gì đó, trông lại càng quyến rũ hơn. Tul thực sự không thể rời mắt khỏi cô.

"Chị đã truy bắt ai? Sao lại bị thương nặng thế này?"

Giọng Cherran vang lên, phá tan sự im lặng. Cô nhìn chằm chằm vào Tul, người vừa lặng lẽ quan sát mình nãy giờ.

"À... vụ án này là trách nhiệm của chị. Kẻ phạm tội thực sự đã bị bắt."

Tul lựa lời để nói, sợ rằng nếu kể chi tiết quá, Cherran sẽ lại lo lắng như trước. Nhưng khi nhìn thấy Cherran im lặng quay đi, Tul bất giác vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc bên má Cherran, cô không thể cưỡng lại được.

"Anh ta từng làm việc ở công ty cũ của nạn nhân... Quấy rối cô ấy suốt nhiều tháng, đến mức cô ấy phải nghỉ việc. Hôm nay tình cờ chị phát hiện ra hắn đang lên kế hoạch làm điều tương tự với một nạn nhân khác. Nên chị phải kịp thời bắt hắn trước khi hắn có thể thành công."

Tul không chắc liệu bác sĩ có đồng ý với cách làm của mình hay không, vì hiện giờ phản ứng cô nhận được lại là ánh mắt không hài lòng của Cherran.

"Vậy... chị không hề có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào sao? Có ai khác trong đội bị thương không?"

"Jew—cô ấy đã cải trang thành nạn nhân để dụ hắn. Và... hắn đã đá vào bụng cô ấy."

"Thế còn chị? Sao lại bị thương thành thế này?"

Cherran tiếp tục trách móc trong khi khéo léo tháo lớp băng cũ ra. Tul chưa kịp trả lời thì cô bỗng cảm nhận được một lực ấn vào vết thương khiến cô không thể thốt nên lời.

"Tội phạm đã bỏ trốn..."

"Rồi sao?"

"Nên chị đuổi theo hắn ta."

"Một mình?"

"Chị là người duy nhất có thể đuổi kịp hắn... A! Đau quá! Em là bác sĩ hay sát thủ vậy hả? Sao có thể làm đau bệnh nhân thế này cơ chứ?"

Tul nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang véo cánh tay mình, cố làm mặt tội nghiệp để mong nhận được chút thương hại. Nhưng xem ra, với tình trạng hiện tại của cô, điểm số chắc hẳn đang âm nặng rồi. Cherran thả tay ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, chất chứa tình cảm sâu sắc của Tul, cô suýt nữa không kiềm được nụ cười.

Dù vậy, Cherran vẫn giữ bình tĩnh, cẩn thận dán một lớp băng trong suốt lên vết thương rồi phủ thêm gạc để bảo vệ. Tul nhăn mặt khó chịu, nhưng Cherran hoàn toàn phớt lờ sự bất mãn đó.

Tul bất giác tiến gần hơn, hương thơm nhẹ nhàng của Cherran khiến cô say đắm. Cherran nhìn thẳng vào mắt Tul, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy Tul ra cố giữ một khoảng cách. Nhưng liệu có ai đủ kiên nhẫn để ngăn cản sự bướng bỉnh của Tul không?

"Lần sau nếu có ai làm chị bị thương..."

"Người đầu tiên chị tìm đến sẽ là em, Ran."

Tul nói đầy ngọt ngào và càng thích thú khi thấy má Cherran ửng đỏ, dù rằng cô nhận lại một ánh nhìn không mấy hài lòng của Ran.

"Chị chỉ đến tìm em khi bị thương thôi sao?"

"Không phải vậy..." Tul lập tức sửa lại câu trả lời khi nhận ra ý nghĩa của câu hỏi.

"Thực ra, chị luôn muốn đến thăm em."

"Chị biết cách giả vờ giỏi lắm."

"Chị đang nói thật đấy."

"Nếu ai đó bảo bạn đừng tin cảnh sát, thì hãy nghe theo lời họ. Vì cảnh sát là những người nguy hiểm nhất."

Cherran không biết từ khi nào Tul đã thu hẹp khoảng cách giữa họ. Đến khi nhận ra, cô đã có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của người đối diện. Đôi mắt đen sâu thẳm của Tul khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, như thể ẩn chứa một suy nghĩ nào đó.

"Em sẽ để cho Nấm cản chị."

Cả hai bật cười khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nhưng tiếng mèo kêu vang lên cắt ngang khoảnh khắc ấy.

"Có lẽ lần sau chị nên mua cho nó ít đồ ăn vặt dành cho mèo."

"Chị có đang nghĩ đến việc mua cho nó một chiếc bánh sandwich không?"

Tul lẩm bẩm trong cổ họng, ánh mắt vẫn dán vào nụ cười ngọt ngào kia. Cô khẽ chạm vào má Cherran, nhưng lần này, Cherran lại nắm lấy tay cô và đặt một nụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay. Hành động bất ngờ khiến Tul khẽ run.

"Trước tiên, hãy dọn dẹp hộp cứu thương đã."

Cherran bật cười khi thấy Tul nhăn mặt như một đứa trẻ bị dỗi.

"Chờ em một chút... P'Tul."

Tul ngoan ngoãn để Cherran mang hộp cứu thương cất đi như mọi khi. Còn cô, chỉ có thể ngồi đó, dõi theo bằng ánh mắt có chút buồn bã. Khi Cherran quay lại, cô ấy bật cười trêu chọc Tul. Trong lòng, Cherran biết rõ cô thích ở bên Tul đến nhường nào. Và cứ mỗi khoảnh khắc trôi qua, dường như cả hai lại càng tiến gần nhau hơn, như những hạt cát trong chiếc đồng hồ cát đổ dần theo thời gian—tình cảm trong lòng cô cũng ngày càng nhiều thêm.

Cherran trở lại với ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, trong khi Tul ngồi trên giường, chu môi tỏ vẻ hờn dỗi. Nhân cơ hội, Tul dang tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cherran, tựa đầu vào bụng cô mà ngước lên đầy vẻ nũng nịu.

Cherran bật cười, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn nhỏ trên vai, giúp Tul lau mái tóc vẫn còn ướt.

"Chị sẽ bị cảm nếu không lau khô tóc đấy."

"Chỉ một chút thôi mà. Những người không biết tự chăm sóc bản thân thường hay cư xử như thế này, đúng không?"

Cherran lặng lẽ "trả đũa" bằng cách kéo nhẹ dái tai của Tul, đủ để khiến cô cảm thấy nhói lên nhưng không đau đớn. Nhưng Tul lại nhanh chóng lợi dụng cơ hội đó để ép bàn tay nhỏ bé của Cherran lên má mình, đôi mắt tràn đầy vẻ nũng nịu khiến tim Cherran rung động. Khi ở bên nhau, Tul luôn biết cách khiến cô mềm lòng. Một nữ cảnh sát đầy tự tin như Tul lại có thể khiến trái tim cô loạn nhịp dễ dàng đến vậy.

Cuối cùng, Cherran không thể cưỡng lại được nữa, cô nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt người đang ngồi trên giường, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi chị ấy. Tul vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cherran, đôi môi chậm rãi đáp lại nụ hôn, càng lúc càng sâu hơn. Hơi thở của Cherran trở nên gấp gáp khi bàn tay tinh nghịch của Tul bắt đầu trượt xuống dọc theo lớp vải áo ngủ, nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại của cô. Cảm giác ấy khiến Cherran mất thăng bằng, nếu không có Tul giữ lại, có lẽ cô đã ngã xuống rồi.

Những ngón tay mảnh mai của Cherran luồn vào mái tóc ẩm của Tul, siết nhẹ lấy nó khi nụ hôn giữa họ ngày càng cuồng nhiệt hơn. Tul nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn, giữ chặt cô trong vòng tay mình. Đến khi cả hai cảm thấy hơi thở bắt đầu rối loạn, Tul mới tạm dừng nụ hôn, để họ có thể lấy lại chút không khí. Nhưng ngay sau đó, cô đã nghiêng đầu để bắt đầu một nụ hôn khác, sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như thể cả hai đều không muốn rời xa nhau dù chỉ một giây.

Tul mở mắt, nhìn thấy hàng mi dài khẽ run lên dưới ánh đèn dịu nhẹ. Ánh mắt hai người giao nhau, ngọt ngào và đầy lưu luyến. Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên chóp cằm Cherran. Đáp lại, Cherran khẽ hôn lên chóp mũi Tul, như một cử chỉ tràn đầy yêu thương.

Những ngón tay cô lùa vào mái tóc mềm mại của Tul, nhẹ nhàng xoắn nó quanh eo mình. Nhưng ngay lúc đó, cô lại cảm thấy bối rối bởi lòng bàn tay tinh nghịch của Tul vẫn còn đang lướt nhẹ dưới lớp áo cô, như thể không muốn rời xa hơi ấm ấy.

"Ran..."

Tul thì thầm, giọng nói trầm ấm mang theo chút khẩn cầu, khiến trái tim Cherran không khỏi rung động. Ngay khoảnh khắc lời nói ấy cất lên, Cherran đã hiểu P'Tul muốn gì ở cô.

"Có thể."

Cherran đáp lại, giọng cô có chút run rẩy. Cô không nhận ra rằng trái tim mình đang dần trở nên mong manh khi Tul hôn cô. Chóp mũi Tul lướt nhẹ trên má cô, hít lấy mùi hương quen thuộc, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai như thể không muốn cho cô bất kỳ cơ hội nào để suy nghĩ hay từ chối.

"Chị có thể hỏi một điều không? Nếu em là chị, em sẽ trả lời thế nào?"

Ngay từ đầu, Cherran đã không hề có ý định né tránh tình huống này. Nếu cô thực sự muốn tránh, thì đã không để Tul bước vào phòng mình, ngồi trên giường cạnh cô, rồi ôm chặt cô như thế này. Còn quấn lấy nhau trong những nụ hôn vụng về nhưng đầy khao khát.

Cherran khẽ chạm vào đôi môi Tul, rồi lướt nhẹ ngón tay dọc theo đường viền hàm của cô, như để ngầm thừa nhận rằng cảm xúc lúc này là điều không thể chối bỏ.

"Ừm..."

Tul cười rạng rỡ như một đứa trẻ khi nhận được sự đồng ý từ Cherran. Cô chậm rãi tiến lại gần hơn, đắm chìm trong mùi hương dịu dàng và ngọt ngào từ cơ thể người trước mặt—một mùi hương khiến cô ngày càng say mê theo thời gian.

Những nụ hôn nhẹ nhàng lướt dọc theo chiếc cổ trắng ngần, rồi từ từ trượt xuống bờ vai thon thả. Tul đặt những nụ hôn mềm mại lên lớp vải lụa, trong khi đôi tay cô lặng lẽ cởi từng chiếc cúc áo ngủ của Cherran, chậm rãi, cẩn thận, như thể muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này.

Khi lớp vải trên vai Ran dần trượt xuống, để lộ làn da mịn màng, Tul cúi xuống hôn lên từng tấc da, dịu dàng nhưng đầy mê hoặc. Ngón tay cô vô thức lướt qua một nốt ruồi nhỏ gần xương đòn của Cherran, chạm khẽ như đang khám phá một điều quý giá. Cherran khẽ rùng mình, hơi thở trở nên gấp gáp, như thể cô sắp không thể kiểm soát được chính mình.

Từng chiếc cúc áo trên bộ đồ ngủ của Cherran lần lượt được tháo ra dưới những ngón tay thành thạo của Tul. Cherran rơi vào thế bị động khi đôi môi tinh nghịch ấy cứ không ngừng quấy rối, khiến cô không còn đủ tỉnh táo để làm theo ý mình. Đôi tay vuốt ve khắp cơ thể cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, bao trùm cô hoàn toàn như những xúc tu của một con bạch tuộc, khiến cô không thể kìm nén những hơi thở gấp gáp. Ran đặt lên môi người ấy một nụ hôn ngọt ngào trước khi cẩn thận cởi bỏ bộ đồ ngủ của trung úy.

Quần áo của cả hai nhẹ nhàng rơi xuống sàn, chất thành một đống lộn xộn bên cạnh giường. Ran không có thói quen mặc áo ngực khi ngủ, trong khi áo ngực của Tul đã bị ướt đẫm bởi cơn mưa nên cô cũng để trần, để lộ làn da trần mềm mại. Cô nhìn Tul, trong ánh mắt vừa có chút lo lắng, vừa như kẻ lạc lối trong một chiếc bẫy mà cô chẳng muốn tìm lối thoát.

Hơi thở của Cherran nghẹn lại, cơ thể cô run rẩy khi cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Tul phả trực tiếp lên làn da nhạy cảm. Cô không kịp phản ứng trước khi đôi môi tham lam kia phủ xuống, ngấu nghiến từng đường cong căng tràn nơi khuôn ngực. Mỗi nụ hôn, mỗi cú cắn nhẹ đầy khiêu khích đều như thiêu đốt, khiến cô không thể làm gì khác ngoài cong lưng đón lấy từng cử động trêu ngươi ấy.

Khi lớp vải cuối cùng rơi xuống, đôi bàn tay nóng rực của Tul lập tức chiếm lấy bầu ngực căng đầy, ngón tay cô vuốt ve, nhào nặn một cách đầy mê hoặc. Một tiếng rên rỉ ngọt ngào bật ra từ đôi môi Cherran khi những ngón tay tinh quái lướt qua đỉnh ngực nhạy cảm, không vội vã nhưng đủ khiến cô run lên vì khao khát.

Cherran vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại của Tul, cơ thể cô như bị thiêu đốt bởi những đụng chạm trêu ngươi. Cảm giác tê dại dễ chịu lan tỏa, khiến từng thớ cơ căng cứng trong cơn khoái cảm. Tul chậm rãi cúi xuống, môi cô phủ lên làn da mịn màng, lướt dần xuống nơi gợi cảm nhất. Những nụ hôn của cô vừa dịu dàng, vừa mang theo sự chiếm hữu đầy bản năng, như thể muốn khắc ghi dấu ấn của mình lên từng tấc da thịt của Cherran.

"Ồ ôi... P'Tul..."

Tul khẽ hé môi, đôi mắt sắc bén khóa chặt vào Cherran—người lúc này đã hoàn toàn tan chảy dưới từng đụng chạm của cô. Không còn chút sức lực nào để gọi tên Tul, Cherran chỉ có thể rên khẽ khi nụ hôn của Tul ngày càng trở nên mãnh liệt, chiếm hữu từng hơi thở của cô.

Cô cắn nhẹ môi, cố gắng níu giữ chút kiểm soát mong manh giữa cơn sóng khoái cảm đang nhấn chìm cơ thể. Nhưng rồi, một cú chạm táo bạo bất ngờ khiến Cherran rùng mình, hai cánh tay vô thức siết chặt lấy cổ Tul, kéo cô vào sâu hơn, như muốn hòa làm một với người phụ nữ đang áp chặt lên mình. Cơ thể cô mềm nhũn, run rẩy trong vòng tay mạnh mẽ của Tul, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác đê mê bao trùm.

Dù môi chỉ vừa hé mở, Cherran vẫn không thể ngăn bản thân nép sát xuống giường, quấn lấy cơ thể nóng bỏng phía trên, sợ rằng nếu cô không giữ chặt, Tul sẽ tan biến khỏi vòng tay mình.

Tul khẽ rời môi, ánh mắt khao khát dán chặt vào từng đường nét tuyệt mỹ bên dưới. Giọng nói cô khàn đặc, trầm thấp, như một lời thì thầm cám dỗ bên tai:

"Ran... em đẹp đến phát điên."

Tul khẽ cười, nhưng đôi mắt cô ánh lên một tia khao khát mãnh liệt. Không một lời nói thừa thãi, cô cúi xuống, để môi mình lướt nhẹ qua làn da mềm mại của Cherran, cảm nhận từng cơn run rẩy nơi cơ thể người dưới thân.

Cô bắt đầu từ bờ vai trần, để đầu lưỡi chạm khẽ rồi trượt dọc xuống, chậm rãi nhưng đầy chiếm hữu. Cánh tay thon thả của Cherran khẽ co lại, như muốn né tránh nhưng cũng chẳng thể thoát khỏi vòng vây của Tul. Đôi bàn tay mạnh mẽ siết lấy cổ tay cô, ghìm chặt xuống giường, buộc cô phải đón nhận từng nụ hôn nóng bỏng đang dần trượt xuống những điểm nhạy cảm trên cơ thể.

Tul nâng cằm Cherran lên, để cô không còn cách nào khác ngoài nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén ấy. Cô đan chặt những ngón tay của mình vào tay Cherran, kéo chúng lên đỉnh đầu trong một tư thế phục tùng đầy mê hoặc. Môi cô lướt qua mu bàn tay, rồi nhẹ nhàng cắn nhẹ lên từng đầu ngón tay, như một sự trêu chọc ngọt ngào nhưng nguy hiểm.

Cơ thể Tul hạ xuống, áp sát vào Cherran, hơi thở nóng rực phả lên da thịt cô. Nụ cười nửa miệng của Tul ẩn chứa một lời hứa đầy khiêu khích, trước khi cô cuối cùng cũng phủ lấy đôi môi hé mở kia trong một nụ hôn sâu đến nghẹt thở.

"P... P'Tul, em không..."

Những lời nói ngập ngừng của Cherran bị chặn đứng ngay khi Tul xiết chặt vòng tay, kéo cô vào cơn cuồng si không lối thoát.

Cherran trông có vẻ do dự, điều đó hiện rõ trên gương mặt cô. Cô cúi đầu, ánh mắt lấp lánh một chút lo lắng, như thể chưa hoàn toàn tin tưởng vào những gì sắp xảy ra.

Tul nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo lại gần hơn, những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên mu bàn tay cô đầy âu yếm.

"Không sao đâu, tin chị nhé."

Giọng Tul trầm ấm, dịu dàng như một lời thì thầm an ủi. Ánh mắt chị ấy sâu thẳm, chân thành, như muốn trấn an cô rằng tất cả đều sẽ ổn.

Cherran khẽ cong người, hơi thở gấp gáp khi Tul chậm rãi kéo chiếc quần ngủ xuống, để làn da trần trụi dần lộ ra dưới ánh đèn dịu nhẹ. Từng ngón tay của Tul lướt nhẹ trên bờ hông mềm mại trước khi thả rơi mảnh vải vào đống quần áo lộn xộn bên cạnh giường.

Cảm giác hồi hộp và khao khát đan xen trong Cherran khi cô cảm nhận hơi thở ấm áp phả lên làn da nhạy cảm giữa hai chân. Ngón tay mảnh khảnh của cô vô thức siết lấy mái tóc đen mềm của Tul, như thể níu giữ sự tỉnh táo mong manh.

Tul không vội vàng. Cô hôn nhẹ lên đùi trong của Cherran, từng cái chạm nhẹ như một lời trêu chọc khiến cơ thể người bên dưới căng cứng vì chờ đợi. Rồi, không báo trước, đầu lưỡi nóng rực lướt qua nơi nhạy cảm nhất, khiến Cherran giật nảy người, đôi môi hé mở bật ra một tiếng rên gấp gáp.

"P... P'Tul...!"

Tul chỉ cười khẽ, giọng trầm khàn đầy mê hoặc. Cô giữ chặt hai bên đùi Cherran, không để cô trốn tránh, tiếp tục tấn công một cách chậm rãi nhưng đầy quyền lực. Mỗi lần môi cô ép xuống, mỗi lần đầu lưỡi cô di chuyển sâu hơn, Cherran lại càng bị nhấn chìm vào cơn khoái cảm không lối thoát. Cô cắn chặt môi, đôi mắt mờ sương, toàn thân run rẩy dưới sự chiếm hữu táo bạo của Tul.

"Chị muốn nghe em gọi tên chị nhiều hơn nữa, Ran..."

Giọng nói trầm ấm của Tul quyện vào những tiếng rên đứt quãng của Cherran, hòa vào nhịp thở rối loạn của cả hai, khiến không gian càng trở nên ngột ngạt với hơi nóng của đêm dài.

"P... P'Tul... aahh!"

Cherran bật ra tiếng rên khàn đặc, toàn thân run rẩy khi những chuyển động của Tul ngày càng mạnh mẽ và không chút khoan nhượng. Nhưng tiếng kêu của cô chỉ càng khiến Tul thêm hứng thú. Đầu lưỡi tinh nghịch lướt dọc, xoáy sâu vào điểm nhạy cảm nhất, kích thích từng tế bào khiến Cherran không còn chút sức lực nào để chống đỡ.

Cô cong người, bàn tay siết chặt lấy ga giường, các ngón chân co quắp lại vì khoái cảm dâng trào không thể kiểm soát. Đôi chân trần mềm mại bị Tul giữ chặt, không cho phép bất cứ sự trốn chạy nào. Không chỉ vậy, Tul còn ép hông cô xuống, buộc cô phải đón nhận từng nhịp tấn công không ngừng nghỉ, khiến hơi thở của Cherran ngày càng trở nên đứt quãng, lạc lõng trong khoái lạc.

Cơn sóng khoái cảm bất ngờ ập đến như một đợt bão dữ. Cherran rùng mình dữ dội, đầu ngửa ra sau, hai mắt mờ sương, những tiếng rên ngắt quãng bật ra khỏi đôi môi căng mọng. Những ngón tay cô, ban đầu còn siết chặt lấy mái tóc đen của Tul, giờ đã lỏng dần, run rẩy trượt xuống như một dấu hiệu đầu hàng trước cơn cực khoái đang nhấn chìm cơ thể cô.

Tul chỉ rời đi khi đã cảm nhận được sự run rẩy vẫn còn âm ỉ trên làn da người dưới thân. Cô chậm rãi nâng người, ánh mắt đắm chìm trong vẻ đẹp yếu mềm của Cherran. Một bàn tay vuốt nhẹ lên má cô, ngón cái lướt qua đôi môi ướt át trước khi cô cúi xuống, ngậm lấy nó trong một nụ hôn trọn vẹn, sâu và chiếm hữu—như một phần thưởng ngọt ngào cho những gì cô vừa ban tặng.

"Chị muốn nghe em gọi tên chị thêm lần nữa..." Tul thì thầm, giọng khàn đặc, đầy ham muốn.

"Chị thực sự thích nó."

"Em cũng vậy."

Cherran thì thầm, ánh mắt đắm chìm trong hình bóng người vừa mang đến cho cô những khoái cảm chưa từng có. Ánh nhìn của cô tràn ngập khát khao, như thể dù Tul có chạm vào cô bao nhiêu lần cũng vẫn là chưa đủ.

"Chị có muốn em làm điều đó với chị không?" – Cherran khẽ hỏi, giọng nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự táo bạo đầy mê hoặc.

Tul sững người, đôi mắt hơi mở to khi đối diện với ánh nhìn cháy bỏng của người đối diện. Câu hỏi ấy khiến tim cô đập mạnh, như thể có một luồng điện chạy dọc theo từng thớ thịt. Nhưng trước khi cô kịp trả lời, Cherran đã xoay người cô lại, đặt cô xuống giường.

Tul nằm đó, đôi mắt bị giam cầm trong ánh nhìn đầy say đắm của Cherran, cảm nhận từng đầu ngón tay mảnh mai đang chậm rãi lướt trên làn da mình. Một cách chậm rãi, đầy cố ý, Cherran kéo dải lụa mềm trượt khỏi hông Tul, để những lớp vải cuối cùng rơi xuống, hòa lẫn vào đống quần áo vương vãi trên sàn. Giờ đây, không còn gì ngăn cách giữa họ nữa.

Cảm giác mềm mại và nóng bỏng từ làn da Cherran áp vào cơ thể khiến Tul bất giác siết chặt lấy cô. Nhưng người kia không vội vàng. Cherran cúi xuống, để môi mình lần theo từng đường nét trên khuôn mặt Tul, chạm nhẹ vào khóe môi, men dọc theo xương hàm, trượt xuống vùng cổ mẫn cảm.

Mỗi nụ hôn đều dịu dàng nhưng chất chứa sự khiêu khích, như một lời mời gọi đầy quyến rũ. Tul khẽ run, từng hơi thở trở nên hỗn loạn khi đầu lưỡi ấm áp lướt qua vùng da nhạy cảm.

"R... Ran..."

Tên cô được gọi lên, khàn khàn, đứt quãng. Một âm thanh mê hoặc khiến Cherran không thể kiềm chế mà khẽ cười, tiếp tục để môi mình trượt dài xuống những vùng da chưa được khám phá, mang theo từng đợt khoái cảm ngọt ngào đến mức khiến Tul không thể làm gì khác ngoài việc siết chặt lấy cô, chìm đắm vào vòng tay cô mà chẳng thể thoát ra...

Cherran ngước nhìn ngực cô với ánh mắt đầy mê hoặc. Tul ngồi dậy, cơ thể nghiêng về phía trước như một lời van xin thầm lặng. Không thể kiềm chế được nữa, cô chiếm lấy đôi môi Cherran bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Cherran, người trước đó vẫn đang kiểm soát tình thế, giờ lại bị lấn át hoàn toàn, mất đi vị trí chủ động của mình. Cô bị ép phải cong đầu gối ngồi lên trên đùi Tul, cô trở nên mong manh và dễ tổn thương, chỉ để rồi hết lần này đến lần khác bị kéo trở lại vào vòng tay cuồng nhiệt ấy.

Cherran gần như tan chảy dưới vòng tay Tul, bộ ngực đầy đặn của cô lại tiếp tục được xoa nắn bởi đôi bàn tay ấm áp. Đầu núm vú màu nâu nhạt nhẹ nhàng bị chơi đùa, khơi dậy những cảm xúc chỉ vừa mới bị dập tắt cách đây vài phút. Cô không thể nào sánh được với ánh mắt rực sáng của Tul, ánh nhìn như muốn thiêu đốt cô hoàn toàn.

"Em nhấc người lên cho chị nhé."

Giọng khàn khàn của Tul thì thầm, cầu xin sự chấp thuận của cô khi chị ấy hôn lên vai cô, điều mà chị ấy có vẻ rất thích. Mặc dù ngượng ngùng, Cherran vẫn cho phép mình ngồi trên đầu gối với hai tay vòng qua cổ P'Tul. Cherran thấy rằng ngực cô gần như ngang bằng với khuôn mặt của Tul. Ngay khi cô muốn điều chỉnh lại tư thế, vòng eo thanh mảnh của cô đột nhiên được giữ nguyên tại chỗ. Trước khi cô thắc mắc không biết Tul muốn gì, một ngón tay thon dài đã chạm vào phần nhạy cảm của cô và ngón tay ấy đang từ từ chậm rãi đưa vào trong cơ thể cô. Bên trong mềm mại đến mức Tul biết chính xác nơi nào và cách nào khiến cơ thể cô trở nên run rẩy hoàn toàn.

"Đừng chế giễu em... aaaa..."

Giọng Ran nhỏ dần, nhanh chóng biến thành tiếng rên rỉ khi những ngón tay mỏng manh từ từ thâm nhập sâu vào trong cơ thể cô, khiến Cherran ấn móng tay vào bả vai của Tul gần như làm xước chị ấy. Tul thích thú với tình huống này, nó thể hiện rõ hơn bằng cách nhìn vào sự chuyển động cổ tay chị ra vào từ từ đến nhanh chóng cho đến trước khi cô điều chỉnh hơi thở để quen với nó. Ran lén nhìn đôi môi mỏng đang khẽ cắn lại. Cô ngẩng mặt lên, đặt một nụ hôn dịu dàng như lời trấn an, thì thầm để người kia không còn căng thẳng khi cô cảm nhận được hơi ấm mềm mại, ướt át trên đầu ngón tay mình.

Cherran từ từ chuyển động hông, hòa vào nhịp điệu trước khi dần nắm quyền kiểm soát. Những tiếng rên ngọt ngào đẩy Tul đến bờ vực của sự mê loạn, khiến cô như tan chảy theo từng giây trôi qua. Cô không thể rời mắt khỏi khuôn mặt quyến rũ kia—một vẻ đẹp đến mức cô ước mình là người duy nhất được chiêm ngưỡng. Bộ ngực đầy đặn vươn cao ngay trước mắt cô, trong khi đôi tay vòng qua gáy giữ chặt cô lại, ép sát đến mức khuôn mặt Tul vùi sâu vào làn da mềm mại. Ngay lập tức, cô hé môi, nếm thử chúng, đầu lưỡi tham lam lướt qua như kẻ khát khao không biết thỏa mãn. Điều đó khiến Cherran khẽ rên lên, cơ thể cô run rẩy đáp lại từng chuyển động của Tul.

Cherran luồn tay vào mái tóc rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh khi hông cô tiếp tục chuyển động trên đùi người bên dưới. Hàm răng khẽ cắn lấy đôi môi đỏ mọng, từng tiếng rên khàn khàn bật ra, gọi tên Tul hết lần này đến lần khác.

Nhưng Tul không để cô kiểm soát cuộc chơi. Cô nắm lấy cổ tay Cherran, dẫn dắt nhịp điệu xen kẽ giữa chậm rãi và gấp gáp, cho đến khi cảm nhận được ngón tay mình bị siết chặt. Tay còn lại của Tul ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay, giữ cô vững vàng khi Cherran cong lưng, đẩy mạnh một lần cuối.

Dòng chất lỏng ấm áp tuôn trào, thấm ướt đùi mềm mại và những ngón tay thon dài.

Cherran kiệt sức, cơ thể nhỏ bé rúc vào vòng tay người đối diện. Gương mặt đỏ ửng vùi vào bờ vai rộng, hơi thở dồn dập khi cô yếu ớt siết chặt vòng ôm, cố gắng lấy lại nhịp thở bình ổn.

Sau những khoảnh khắc cháy bỏng, Tul không thể cưỡng lại sự quyến rũ của Cherran. Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên thái dương cô ấy, rồi lướt môi dọc theo gò má mềm mại, chậm rãi dừng lại trên bờ vai trần mà cô vô cùng yêu thích.

Nhưng ngay lúc đó, Tul khẽ rùng mình khi cảm nhận được đầu ngón tay Cherran chạm vào nơi nhạy cảm nhất của mình. Sự ấm áp ấy khiến cô bất ngờ, trái tim đập mạnh khi nhận ra Cherran cũng muốn chiều chuộng cô theo cách cô đã làm trước đó.

Bàn tay nhỏ nhắn đẩy nhẹ lên vai Tul, buộc cô nằm xuống giường. Cherran chậm rãi rúc vào lòng cô, mái tóc mượt mà lướt nhẹ trên da thịt nóng bừng. Cô nép sát vào Tul, tựa đầu lên cánh tay cô, hơi thở ấm áp phả lên cổ khiến Tul không khỏi run rẩy.

Giữa nhịp thở hỗn loạn, một tiếng rên nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi Cherran:

"Ừm... ở đó..."

Tul thì thầm điều gì đó, nhưng giọng nói lạc đi, không thành lời. Một tiếng rên lớn bật ra từ cổ họng cô khi Cherran nhẹ nhàng lướt ngón tay, chạm vào từng cánh hoa mềm mại, giải phóng những cảm xúc bị kìm nén trong cơ thể cô.

Nhịp điệu trở nên dồn dập hơn khi Cherran khéo léo di chuyển, hòa cùng hơi thở gấp gáp của Tul. Trong lúc ấy, cô hôn lên chiếc cổ trắng ngần, khiến Tul siết chặt vòng tay quanh cô, kéo cô lại gần hơn.

Khi khoảnh khắc chạm đến đỉnh điểm, cơ thể Tul khẽ co lại, một làn sóng cảm xúc mãnh liệt cuốn lấy cô, để rồi sau đó, cô thả lỏng hoàn toàn, chìm trong vòng tay Cherran. Những tiếng thở gấp dần trở nên nhẹ nhàng, tiếng rên khe khẽ cũng nhỏ dần vì kiệt sức. Tul giữ chặt cô trong lòng, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, như một cách thay thế cho những lời yêu thương.

Cherran khẽ cong môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Tul. Cô vòng tay qua eo cô ấy, cẩn thận tránh chạm vào vết sẹo cũ—dấu vết từ những gì đã xảy ra trước đó.

Tul kéo tấm chăn lên, che phủ cơ thể trần trụi của cả hai, cuộn tròn lại trên chiếc giường mềm mại.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Cherran khẽ thì thầm, giọng nói êm ái nhưng pha chút trêu chọc:

'Có lẽ Nấm sẽ kể chuyện này với bố.'

Cherran bật cười, chợt nhớ ra một điều. Cô gần như đã quên mất con mèo nhỏ của mình—nó vẫn còn trong phòng ngủ này và có lẽ đã chứng kiến tất cả.

"Con chắc chắn sẽ mách. Bố chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu..."

Giọng cô pha chút đe dọa khi đưa tay nhéo nhẹ vào đôi má trắng của Tul.

"Nhưng con gái của giáo sư cũng chẳng ngoan ngoãn gì đâu. Ồ, em thật là..."

Tul bật cười trêu chọc, rụt tay lại khi bị nhéo. Nhưng lần này, Cherran không hề tức giận—cô chỉ đơn giản là đang xấu hổ. Cô che giấu nụ cười bằng cách khẽ xoay người, nhưng vì vẫn còn trong vòng tay Tul, cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc siết chặt cánh tay mảnh mai của Tul quanh eo mình.

Thế nhưng, có vẻ như chính cô đã vô tình tạo cơ hội cho Tul. Cô không nhận ra rằng người kia đã lặng lẽ lẻn tới, chiếm lấy khoảnh khắc ấy khi những nụ hôn dịu dàng bất ngờ rơi xuống bờ vai trần của cô. Rồi đôi môi ấy trượt dần lên vùng cổ trắng ngần, khẽ chạm vào làn da mềm mại, khiến cô cảm thấy không chỉ ngượng ngùng mà còn có chút choáng váng.

Một hơi thở ấm áp lướt nhẹ trên da cô, trong khi cánh tay Tul vòng chặt hơn, kéo cô lại gần đến mức cơ thể họ áp sát vào nhau. Ngay cả đôi bàn tay đặt trên eo cô cũng bắt đầu trượt lên trên, lần tìm những đường cong đầy đặn. Hơi ấm từ đôi tay chiếm hữu ấy khiến Cherran nín thở.

Có lẽ đêm mưa này không chỉ mang đến sự lạnh lẽo...

Những âm thanh ngọt ngào vang vọng trong không gian, hòa lẫn với hơi thở gấp gáp và những cái chạm đầy khao khát. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa và những cơn sấm chớp ngoài kia làm nền cho cuộc giao hoan kéo dài suốt đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #mùa