Chương 9
Chương 9
Hàng chục bức ảnh được đặt ngay ngắn cạnh nhau trên bàn. Tất cả đều là hình ảnh được chụp lại từ buổi khám nghiệm tử thi nạn nhân Yardpirun Nongyao, những bức ảnh chụp lại những vết bầm trên cơ thể, làn da nhợt nhạt, cùng với những dấu vân tay trải dài khắp vùng cổ, cũng chính là nguyên nhân cái chết của cô, phần cổ chân có nhiều vết xước bị ảnh hưởng bởi việc bị cưa mất chân, hay thậm chí là chiếc răng cửa bị gãy, cho thấy nạn nhân có thể đã vật lộn với hung thủ trước khi chết.
Bàn tay gầy gò nâng lên tấm ảnh chụp đôi bàn chân bị cắt lìa để quan sát kỹ hơn. Giả định rằng hung thủ là người thuận tay phải không sai. Dựa theo bức ảnh, những vết bầm trải dài phản chiếu bốn dấu vân tay đè xuống phần chân với một dấu vân tay của ngón cái bị khuất bên dưới. Từ bất cứ góc nhìn nào, thì kẻ tấn công cũng dùng tay trái để giữ chân nạn nhân lại, trong khi thao tác với dao bằng tay phải.
Dù vậy, Cherran vẫn cho rằng mình đã bỏ sót điều gì đó trong suốt quá trình làm khám nghiệm tử thi. Sau cuộc gặp gỡ với người cha của nạn nhân, cả hành động và thái độ khác lạ của ông Chaiyot khiến cô phải suy nghĩ lại. Nhưng bởi vì Chaiyot là người thuận tay trái, cho nên giả định của cô buộc phải bị xoá bỏ. Bởi vì Cherran là người tinh ý, cô luôn có thói quen quan sát những người xung quanh nên cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông với những hành vi đáng ngờ là người thuận tay trái khi ông luôn dùng tay trái để viết hoặc nghe điện thoại.
Trước đó, cả người cha là Chaiyot và người bạn trai là Thitipong đều được gạch tên khỏi danh sách nghi phạm bởi mẫu phân tích tinh dịch trả về kết quả không trùng hợp với mẫu tinh dịch của hai bọn họ. Khi cảnh sát bắt đầu cho rằng đây là một vụ giết người - hiếp dâm, cuộc điều tra lại hướng về phía JJ Jakrin, nam ngôi sao trẻ được tìm thấy là đã ở cùng với nạn nhân trong cả ngày trước khi vụ án mạng xảy ra vài tiếng sau đó. Hơn nữa, anh ta đã thừa nhận việc mình có quan hệ tình dục với nạn nhân cho nên việc mẫu tinh dịch của anh ta trùng khớp với mẫu tinh dịch được tìm thấy trong âm đạo của nạn nhân là chuyện bình thường. Nhưng khi cảnh sát không thể tìm ra được bất cứ bằng chứng nào để buộc tội giết người với JJ Jakrin, họ buộc phải quay trở về điểm xuất phát.
Tiếng gõ cửa khiến Cherran thoát ra khỏi luồng suy nghĩ của mình, cô đã biết ai sẽ là người đến thăm mình vào giờ này. Maethinee bước vào với hai cốc cà phê Americano nóng hổi như mọi hôm. Một ly được ghi dấu với tên 'Em Ran' được đặt ngay ngắn trên bàn bên cạnh những tấm ảnh chụp lại vết bầm trên cơ thể nạn nhân trước khi Maethinee nhặt lên một bức ảnh để ngắm nghía.
"Vụ cưỡng dâm có chứng minh được không?" Maethinee hỏi bởi những kết quả khám nghiệm mà bạn cô gửi cho phía cảnh sát đang đi ngược lại với lời khai của nghi phạm. Như bác sĩ Cherran đã nói, âm đạo của nạn nhân đã bị rách và có dấu hiệu bầm tím từ bên trong, đồng nghĩa với việc nạn nhân có thể đã bị xâm hại.
Cherran lắc đầu. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha mà cô ngồi từ đầu để tiến lại bàn của mình để cầm lấy tệp hồ sơ vụ án đưa cho Maethinee. Maethinee liếc nhìn sơ trước khi cau mày vì bối rối.
"Mình vừa email cho bác sĩ Honda để hỏi về việc liệu nếu quan hệ tình dục đồng thuận thì liệu âm đạo có bị rách hay không. Câu trả lời mình nhận được là dù âm đạo có bị tổn thương nghiêm trọng đến thế nào, thì cũng không chứng minh được đó là một vụ xâm hại tình dục."
Ran nhắc về người bạn Nhật Bản của mình, người mà cô đã quen từ khi còn là học sinh trao đổi ở Nhật. Dạo gần đây họ thường xuyên liên lạc với nhau để trao đổi về các kiến thức y khoa và pháp y, bao gồm cả lần này.
"Vậy có nghĩa là nạn nhân có thể đồng ý với việc quan hệ, chỉ là bên phía còn lại làm quá mạnh bạo thôi sao?"
"Ừ. Hoặc là dù cho chúng ta có thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào đi nữa, thì cũng không có gì chứng minh được là nạn nhân đã bị xâm hại. Kết quả từ phía pháp y không thể chứng minh được điều đó." Cherran thuật lại tất cả những gì mà bác sĩ Honda nói, người bạn từ xứ sở hoa anh đào, dẫu mọi thứ có khó đoán như thế nào và sẽ đi ngược lại với phần đông ý kiến của mọi người khi vỡ lẽ ra đi nữa, thì dù thế nào, đây cũng là sự thật.
"Vậy có nghĩa là JJ sẽ không được tính là nghi phạm nữa, phải không?"
"Ừm... nhưng anh ta sẽ bị buộc tội có hành vi không đứng đắn với trẻ vị thành niên."
"Mình nghe nói luật sư biện hộ đã nói rằng nạn nhân đã làm giả lý lịch trên trang chủ nên họ đã bị lừa."
"Cũng vậy thôi. Dù có hay không thì cũng phạm pháp rồi, nếu nói về luật dành cho những hành vi không đúng với trẻ vị thành niên." Bác sĩ Cherran cau mày bởi lỗ hổng trong luật pháp nước nhà.
"Cậu nói cứ như viên trung uý ấy."
"Trung uý nào?" Bác sĩ Cherran đáp lời với tông giọng cứng rắn. Cô cảm thấy cáu kỉnh khi nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên gương mặt Maethinee.
"Trung uý của cậu đó, chứ còn ai nữa. Cô ấy đã đốp chát với tên luật sư đó. Mình nghe nói phiên thẩm vấn xém nữa là thành phiên toà luôn."
"Người ta trả bao nhiêu tiền để khen người ta vậy? Người ta trả cậu bao nhiêu tiền?" Ran không thể không mỉa mai bạn mình. Mặc dù lần cuối cùng cô nói chuyện với Tul, cô không còn cảm thấy khó chịu đến vậy nữa, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để cho bạn mình ghép đôi cô với ai đó dễ dàng như vậy.
"Không có ai thuê mình hết, chỉ có mình cậu mới không thích người ta thôi."
"Ai mà giống như cậu với Trung uý Jew chứ? Biết nhiều về chuyện bên cảnh sát quá ha? Một ngày cậu nói chuyện với người ta bao nhiêu lần?" Giờ là lúc cô trả thù bạn mình bằng cách lôi việc thầm mến của hai người này ra để châm chọc, bọn họ thích nhau từ lâu nhưng không ai chịu ngỏ lời để đi xa hơn. Hai người họ chỉ nhìn nhau bẽn lẽn mỗi khi có dịp và sẽ nói gì đó về công việc của hai bên bộ phận.
Maethinee không thể cãi lại. Cô chỉ có thể nhéo lấy cánh tay của người bạn. Và đương nhiên, Ran không chịu thua, cô cũng một mất một còn với cánh tay của bạn mình.
Một tiệm bánh ngọt nhỏ nằm trong một tòa nhà thương mại cho thuê, thuộc khu vực đông đúc người qua lại từ sáng tới đêm. Bên trong, mùi thơm của những món bánh mới ra lò hoà lẫn với mùi bơ thơm lừng. Những chiếc bánh sừng trâu nhiều hương vị được sắp xếp một cách cẩn thận trên kệ. Bên cạnh chúng là những chiếc bánh dày, đáng để thử. Nhưng những chiếc bánh ngon hay thậm chí là cách trang trí cửa hàng đơn giản mà hiện đại lại không phải là lý do để người ta lui tới. Nhiều cô gái trẻ ghé qua với hy vọng được nhìn thấy gương mặt điển trai của ông chủ tiệm bánh.
"Bánh nhân gà với sốt kem đây ạ." Tihn chìa tay đưa túi bánh cho một cô gái đang đứng cười giỡn với bạn mình. Trước khi họ rời khỏi tiệm bánh ngọt, họ muốn chụp một bức ảnh để cư dân mạng có thể thấy được họ đã tới nơi đây. Tihn không khó chịu khi biết lý do thật sự đằng sau việc khách khứa vẫn luôn đông đúc chính là vẻ ngoài của anh. Dù sao thì nó cũng khiến cho tiệm bánh nhỏ nhắn của anh trở nên nổi tiếng. Thậm chí với mức cho thuê đắt đỏ, và anh phải chi trả tiền lương cho hai nhân viên khác, thì anh vẫn có được một mức thu lời ổn định.
Nhưng hôm nay, một trong số hai nhân viên anh đã thuê bị ốm, trong khi người còn lại thì đang vào giờ nghỉ trưa, cho nên Tihn buộc phải đứng trông cửa hàng một mình. Chàng trai vươn vai một chút khi thấy không còn khách hàng nào trong tiệm bánh nữa. Chiếc tivi được treo ở tường đối diện đang chiếu tin tức buổi chiều. Bởi vì hiện tại không có khách, nên hẳn nó sẽ không ảnh hưởng đến người nào cả. Tihn cầm lên chiếc điều khiển để tăng âm lượng cho tới khi anh có thể nghe được tiếng người dẫn chương trình đang bàn tán về chủ đề nóng hổi lúc này, một chủ đề mà ai ai cũng đang theo dõi.
'Vào sáng hôm qua, JJ Jakrin đã được thả tự do sau buổi thẩm vấn với cảnh sát. Cảnh sát đã rút lại cáo buộc đối với anh về tội giết người và hiếp dâm nạn nhân 'Namfon' do thiếu bằng chứng. Tuy nhiên, những cáo buộc về tội quan hệ với trẻ vị thành niên vẫn được thực thi. Các phóng viên đã phỏng vấn luật sư Tum, anh đã phủ nhận mọi cáo buộc. Anh cũng đưa ra bằng chứng cho thấy phía nạn nhân đã khai man tuổi của mình trên trang chủ...'
Bản tin chiếu đến gương mặt của vị luật sư chuyên tham gia vào các vụ bào chữa cho người nổi tiếng trong ngành giải trí. Anh đang được phỏng vấn bởi vô số phóng viên trong giây lát trước khi được chuyển sang đoạn video ghi lại cảnh nam ngôi sao trẻ rời khỏi sở cảnh sát và từ chối trả lời phỏng vấn. Cảnh sát đã ngăn không cho đám đông tiếp cận được họ.
'Trung uý cảnh sát Tul Techakomol trực thuộc Cơ quan Điều tra Trung ương là người đã thu thập bằng chứng và ra lệnh bắt giữ tạm thời với nghi phạm JJ Jakrin trong vụ án Namfon, nói rằng cô tuân theo mọi quy tắc pháp lý. Cô tìm được manh mối và cho lệnh bắt giữ nghi phạm. Cô xác nhận rằng cô không đổ lỗi cho bất kỳ ai.'
Từ một thế thoải mái, Tihn đứng phắt dậy. Gương mặt của anh thay đổi hoàn toàn khi bản tin thời sự chiếu tới hình ảnh đứa em gái của anh đang đứng trả lời phóng viên. Mặc dù cô đang cố giữ bình tĩnh và hành xử trưởng thành đủ để trả lời các phóng viên nhưng anh biết được Tul đang phải chịu rất nhiều căng thẳng. Hơn nữa, giới truyền thông luôn nổi tiếng với việc thay đổi chiều hướng của sự việc. Mặc dù mới đây, họ liên tục lên tiếng chỉ trích nam ngôi sao trẻ đến mức anh ta không có đường lui. Thì bây giờ, họ lại hướng mũi dùi về phía viên cảnh sát đã biến nam ngôi sao trở thành vật tế thần.
Bên trong Cơ quan Điều tra Trung ương, không còn quá nhiều bóng dáng của các viên cảnh sát bởi đã qua giờ hành chính. Ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn được tắt dần. Chỉ còn mỗi tầng của bộ Hình sự còn sáng đèn. Có một người từ chối trở về nhà. Không có gì lạ khi một viên cảnh sát muốn ở lại hoàn thành công việc. Đặc biệt là Tul... cô phải ở lại trễ để bù đắp cho những lỗi lầm của mình. Cô phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm.
Viên Trung uý Tul nhìn chằm chằm vào chiếc bảng trắng trước mặt nơi cô và đội điều tra của mình viết lên những manh mối liên quan đến vụ án Yardpirun. Cái chết của cô được liên hệ với tất cả những người có liên quan, ngoại trừ dòng liên kết đến bức ảnh của JJ Jakrin đã bị gạch đỏ cùng dòng ghi chú lớn 'không còn là nghi phạm'. Những chứng cứ ngoại phạm mà anh ta có cùng với sự thiếu hụt bằng chứng về việc anh ta là kẻ tấn công khiến cô đau đầu, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là lần bắt giữ lần này là vô nghĩa như cánh truyền thông đã nói.
Cuộc thẩm vấn không hoàn toàn là vô ích. Cô đã biết được rằng nạn nhân chấp nhận công việc này, và trong suốt thời gian trước lúc cô bị sát hại, nạn nhân đã ở cùng với anh ta. Họ đã quan hệ tình dục, có thể tìm thấy tinh dịch của anh ta trong âm đạo nạn nhân, và vào đêm khi anh ta đưa nạn nhân về, Jakrin cũng thừa nhận mình là người đưa nạn nhân về nhà. Cô nên bắt đầu từ đây, cuộc thẩm vấn với nam ngôi sao trẻ, chứ không phải là những vấn đề khiến cô phân tâm khỏi cuộc điều tra.
Ánh đèn hiu hắt từ văn phòng Bộ Hình sự được tắt đi sau khi viên sĩ quan cuối cùng quyết định trở về nhà. Hành lang chìm trong tĩnh lặng. Mặc dù vẫn còn một số người ở lại, nhưng số lượng không nhiều. Tul gật đầu để chào hỏi viên cảnh sát thường trực trong lúc anh ta đang đi tuần. Khu vực đằng trước sở cảnh sát vắng bóng người, trong khi trước đó vào ban ngày, nó được bu kín bởi cánh nhà báo.
Trong lúc Trung uý Tul đi bộ về phía bãi đỗ xe cách đó không xa, một chiếc Mazda đỏ đỗ ngay bên cạnh vỉa hè, như thể đang đợi đón ai đó. Tul nhận ra chủ nhân của chiếc xe này là ai, vì cô đã từng nhờ chủ nhân của nó giúp đuổi theo một tội phạm và gần như bị đá ra khỏi xe khi cô than phiền về màu đỏ bắt mắt của nó.
Như cô nghĩ, viên bác sĩ pháp y bước xuống khỏi chiếc xe nhưng cô không để ý Tul đang đứng cách đó không xa. Có lẽ Bác sĩ Cherran đến để bàn luận về vụ án mà cô đang phụ trách. Tul đứng yên một chỗ, chần chờ một lúc trước khi đến để gửi lời chào, nhưng cô dừng chân lại ngay khi thấy được ai mới là người mà Bác sĩ Cherran đang tìm.
Công tố viên Thiwa vừa hoàn tất báo cáo vụ án hôm nay bước ra ngoài tòa nhà. Cả hai người chào hỏi nhau một cách thân mật. Trong một khoảnh khắc, Tul dường như tự hỏi rằng họ đã quen biết nhau từ lúc nào. Nhưng rồi ký ức của cô trở về. Thiwa đã từng nhắc đến Bác sĩ Cherran từ vụ án trước rằng cô khá thân thiết với bác sĩ, hơn nữa, cô cũng cảnh cáo rằng đừng để những vụ án mà cô với Bác sĩ Cherran hợp tác ảnh hưởng đến bác sĩ.
Chiếc xe Mazda đỏ nổ máy và rời khỏi Sở cảnh sát. Tul không có cơ hội để chào hỏi hai người họ. Tul lắc đầu để xoá đi sự tổn thương vô lý khi biết rằng Bác sĩ Cherran không đến gặp cô. Cô giữ lại câu xin lỗi và hứa sẽ nói với người kia khi có cơ hội gặp lại, cô nhất định sẽ nói lời xin lỗi.
Công tố viên Thiwa và Bác sĩ Cherran dừng lại trước một nhà hàng nằm bên hông của dòng sông Chao Praya, nơi mà họ đã đồng ý ăn tối cùng nhau. Hơi thất vọng vì họ đã không đến kịp lúc mặt trời lặn, nhưng quang cảnh xinh đẹp ở nhà hàng này có thể bù đắp được cho nỗi tiếc nuối đó. Nhân viên phục vụ hướng dẫn họ đến bàn mà Thiwa đã cất công đặt trước đó. Cảnh quan nhìn về bờ sông buổi tối với hình ảnh ngôi chùa lộng lẫy đối diện phủ bóng nhẹ nhàng xuống dòng sông khiến ai cũng phải thốt lên lời khen ngợi.
"Đẹp quá nhỉ? Hôm nay gió cũng mát. Hôm trước chị đến đây với đồng nghiệp. Món tôm viên chiên xù ở đây ngon cực, em sẽ thích món đó đấy."
"Nếu chị thích thì chúng ta gọi cũng được."
Thiwa quay sang để gọi món ăn mà cô muốn ngay từ đầu, theo sau là món mì ý cá ngừ sốt kem đặc trưng của nhà hàng, thịt heo chiên giòn tắm mắm, canh tomyum nước dừa và mực xào trứng muối, tôm nướng và hai phần sò điệp nướng phô mai. Nếu Cherran không ngăn cản cô thì có lẽ cả hai sẽ phải đóng gói đồ ăn mang về, chắc chắn là công tố viên vẫn còn ý định gọi thêm món gì đó.
"Có gợi ý loại rượu nào không?"
"Tôi nghĩ là Pinot Noir, nhẹ, không quá nặng và phù hợp với những món ăn mà cô đã gọi."
"Được rồi, cho chúng tôi một chai đó đi."
Thiwa nói xong, gấp lại thực đơn và trả lại cho nhân viên phục vụ, anh chàng cúi người một cách lễ phép trước khi rời đi.
"Em không uống được nhiều đâu. Còn phải lái xe nữa."
"Không sao đâu. Chị lái cũng được." Người đề nghị đến đây nói để trấn an người đối diện. Một luồng gió lạnh thổi ngang. Những tiếng nhạc sống động nổi lên, khiến cả hai người thả lỏng một chút, không lâu sau, nhân viên phục vụ trở lại với một chai rượu đỏ có xuất xứ từ Pháp trước khi các món ăn được dọn lên bàn. Công tố viên Thiwa nhanh chóng nếm thử hương vị mọng nước của những loại quả mọng, rất thích hợp để họ có thể cùng thưởng thức với nhau. Các món ăn khác nhau mà họ đã gọi được lần lượt phục vụ. Cherran không cần phải rướn người quá nhiều vì người đối diện luôn nhanh tay gắp những món đồ ăn lên đĩa của cô.
Chai rượu được gợi ý dùng kèm món ăn quả thực rất hợp với bữa ăn ngày hôm nay, Ran đành phải dành một chút lời khen cho người đã mời cô đến đây. Về phía Thiwa, cô không muốn không khí giữa hai người trở nên im lặng. Nên cô liên tục nói về những vụ án kỳ lạ mà cô đã từng thụ lý ở toà cho tới khi cô nhận được một nụ cười dễ thương từ người phụ nữ không mấy khi cười với ai.
"Chị rất vui khi thấy em cười như thế này."
"Bởi vì chị kể mấy chuyện nghiêm trọng hài hước quá. Nên em không dám cười."
Gương mặt ngọt ngào, xinh xắn ửng đỏ lên vì rượu. Thiwa nở nụ cười rộng đến mang tai. Thỉnh thoảng, cô vẫn mời bác sĩ ra ngoài ăn tối để có thể thả lỏng bởi sự căng thẳng trong công việc. Cô thường tránh né những chủ đề về các vụ án chưa khép lại vì cô lo sợ rằng người đối diện sẽ cảm thấy lo lắng.
"Thì cũng xong hết rồi mà, nên khi chị nhìn lại thì thấy những câu chuyện đó rất thú vị, nhưng khi phải đối mặt với chúng, chị thật sự không biết chị có vượt qua được không."
Cherran không đáp lời. Cô nhìn xuống bộ dao muỗng nĩa của mình trên bàn và miên man suy nghĩ về những lời Thiwa vừa nói. Vụ án về Namfon mà cô đồng phụ trách hiện tại không có tiến triển gì tốt đẹp. Nam ngôi sao mà bên phía cảnh sát gọi đến để thẩm vấn giờ đã được gạch tên khỏi danh sách nghi phạm. Trong lúc đó, manh mối quan trọng được tìm thấy khi cô phát hiện ra dấu răng có thể vẫn còn trên người kẻ tấn công vì nạn nhân đã cắn vào hắn. Mặc dù cô đã thông báo với bên cảnh sát, nhưng khả năng cao là họ không thể tìm thêm được nghi phạm để chứng minh được điều đó.
Và về người đàn ông lớn tuổi với những hành vi kỳ lạ đáng ngờ mà Cherran đã mải mê suy nghĩ cả ngày hôm nay, không có bằng chứng nào có thể hướng đến ông ta, thậm chí còn tệ hơn cả nam ngôi sao trẻ. Phản ứng của ông ta khi bị bác sĩ chạm nhẹ vào vai, mặc dù đã biết ông ta là người thuận tay trái, trái ngược hoàn toàn so với suy đoán của bác sĩ, nhưng Ran vẫn không muốn bỏ qua chi tiết này dễ dàng.
"Sao vậy? Em gặp khó khăn với vụ án hiện tại à?" Người đối diện đặt câu hỏi. Cô không định đề cập đến chủ đề khiến cho bữa ăn tối trở nên chán nản, nhưng nếu bác sĩ muốn bàn luận và bộc lộ suy nghĩ của mình thì cô không thể làm gì khác ngoài giúp đỡ cô ấy.
"Là về cha của em Namfon. Ông ta cư xử rất kỳ quặc khi đến nhận thi thể."
"Kỳ quặc như thế nào?"
Cherran kể cho công tố viên thân thiết với mình nghe về những gì đã xảy ra. Thiwa không chen vào mà chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng cô sẽ gật đầu và cau mày khi có gì đó kì lạ, trước khi cô chìm trong im lặng vì bận suy nghĩ.
"Em đã nói điều này với phía cảnh sát chưa?"
Câu hỏi đầu tiên của Thiwa rất đáng lo ngại. Bởi vì đây chỉ là suy đoán nảy sinh từ sự nghi ngờ của Bác sĩ Cherran. Hơn nữa, cảnh sát thụ lý vụ án này trước đó đã chỉ trích cô vì cô không thể cảm thông cho gia đình của nạn nhân.
"Chưa, nhưng em đã nói với họ về vết cắn. Cảnh sát chắc cũng đang kiểm tra những nghi phạm còn lại..."
"Để chị nói với bên cảnh sát điều tra thêm. Cũng có thể là ai đó trong gia đình." Công tố viên Thiwa kết thúc đoạn hội thoại. Có rất nhiều vụ án trong hàng trăm vụ án mà cô đã xét xử tại toà đều liên quan đến bạo lực gia đình. Luật pháp của nước nhà giờ đây vẫn còn quá yếu để trừng trị những kẻ thủ ác, dù cho nạn nhân có bị hành hạ cả về tinh thần hay thể xác.
Tình hình giao thông vào buổi sáng trên xa lộ không khác gì những ngày còn lại. Có hàng chục chiếc xe đang dừng lại để chờ đèn đỏ đếm ngược từ giây thứ hai trăm đổ lại. Một trong số chúng là chiếc xe SUV màu đen cỡ nhỏ của Trung uý Tul. Những đầu ngón tay của cô đánh theo nhịp điệu trên vô lăng. Đôi mắt cô vô hồn nhìn về phía trước trong lúc chìm đắm trong chính suy nghĩ của mình.
Đêm qua khi cô trở về nhà, Tul dành ra gần một tiếng đồng hồ để tâm sự với người anh trai đã theo dõi tin tức. Tình hình nghiêm trọng đến mức Tihn lo lắng rằng nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô trong tương lai. Tul liên tục phải giải thích với anh trai mình rằng anh không cần lo lắng về an nguy của cô, và khi đó đã là nửa đêm.
Tul thức dậy vào lúc sáu giờ sáng sau khi chỉ mới chợp mắt trong một khoảng thời gian ngắn. Cô nhanh chóng ra lệnh cho các viên cảnh sát cấp dưới trong đội điều tra để đến hiện trường và tìm thêm manh mối hoặc nhân chứng trong vụ án Namfon, bắt đầu từ khu phố mà nạn nhân sống, dựa theo lời khai của JJ Jakrin về nơi mà anh đã để nạn nhân xuống. Có thể cô đã bỏ qua điều gì đó, một điều gì đó có thể khỏa lấp vào sự nghi ngờ của cô và khiến cho kẻ tấn công phải đầu hàng.
Điện thoại cô reo lên, Trung uý Jew là người đang tìm cô khiến Tul nhanh chóng nhận cuộc điện thoại.
"Sao vậy?"
"Có thông tin mới rồi." Viên cảnh sát hậu bối nói một cách vội vàng. "Có người nói với em là anh ta đã thấy xe của JJ đỗ quanh đây vào đêm mà Namfon bị sát hại. Đúng là có đỗ trước con hẻm thật. Anh ta còn nhớ đó là chiếc xe đắt tiền, nhưng anh ta không nghĩ gì nhiều cho đến khi thấy bản tin."
"Vậy người đó có thấy nạn nhân không?"
"Anh ta nói rằng anh ta không thấy ai cả. Lúc đó là 11 giờ hơn một chút. Chỉ có mình anh ta trong đó thôi. Rất đáng nghi. Nhà anh ta nằm cách nhà nạn nhân hai dãy. Nếu JJ thả cô ấy xuống và nạn nhân thật sự trở về nhà, thì anh ta phải thấy nạn nhân mới đúng." Trung uý Jew tiếp tục nói những giả định mà cô nghĩ.
"Nhưng như vậy có nghĩa là JJ đã nói sự thật, anh ta đã đưa nạn nhân về nhà vào khoảng 11 giờ hơn... nếu anh ta thật sự có ý định giết nạn nhân, anh ta sẽ không lái đến đó, nhưng nạn nhân không hề về nhà..." Tul không thể hiểu được. Cô cau mày. Cô đổi số, sẵn sàng điều khiển chiếc xe về phía trước khi tín hiệu đèn giao thông đã đếm tới giây cuối cùng trước khi chuyển xanh.
"Nếu chúng ta bám vào lời khai của JJ, rằng nạn nhân nói cô ấy không muốn về nhà, nếu là em, thì em sẽ đi đâu đó." Jew nói với góc nhìn của cô ấy. Tul lắng nghe và đột nhiên nhớ về một điều gì đó mà trước đây nạn nhân vẫn thường làm khi cô không trở về nhà để ngủ.
"Bạn trai của nạn nhân. Có lẽ nạn nhân đã đến gặp Boss để xin ở lại. Em có thể điều các cảnh sát hiện trường xác nhận rằng nạn nhân có đi qua khu vực đó không? Các camera an ninh hoặc các camera giám sát trước bất cứ nhà của ai cũng được. Chị sẽ đến gặp Boss."
Trung uý Tul ra lệnh trong khi đèn tín hiệu cũng đã chuyển thành màu xanh. Các chiếc xe san sát nhau bắt đầu di chuyển vào ngã tư tấp nập của buổi sớm.
"Được rồi. Boss đang ở trung tâm cai nghiện cho thanh thiếu niên. Chị có muốn em theo..."
"Không sao đâu. Chỉ cần báo cho chị biết bên phía em tìm được gì là được." Tul kết thúc cuộc gọi và ném điện thoại lên ghế phụ. Cô bật tín hiệu rẽ hướng để đi vào một hướng khác. Tiếng lốp xe vang lên khi trung uý vội vã lái đi.
"Không liên lạc được à?"
"Không. Không có ai nghe máy cả." Trợ lý Bank đứng trước bàn làm việc của Bác sĩ Cherran. Anh đang báo cáo về tiến độ các công việc được giao. Anh cảm thấy có lỗi mặc dù Bác sĩ Cherran không nói gì cả.
"Được rồi. Để tôi tự liên lạc vậy."
Cherran để cho trợ lý của mình rời khỏi văn phòng, trong khi cô tìm cách liên hệ với người đàn ông đáng ngờ bởi những hành vi kỳ quặc ngày hôm trước khi cô gặp ông ta. Nếu cô nhớ chính xác... thì hôm nay là ngày đầu tổ chức tang lễ của Namfon, nạn nhân của vụ án giết người man rợ, có khả năng rằng người thân duy nhất lúc này của cô đang bận rộn tổ chức và sắp xếp tang lễ nên ông ta mới không có thời gian nói chuyện với các bác sĩ pháp y.
Cô dự định sẽ nhờ phía cảnh sát điều tra ông Chaiyot, cha của nạn nhân, cô cũng biết được hôm nay phía cảnh sát đã tìm được một manh mối quan trọng liên quan tới việc nam ngôi sao JJ đã thực sự xuất hiện ở gần nhà nạn nhân. Tuy nhiên, bởi vì nhân chứng quan trọng cũng nói rằng anh ta không thấy Namfon, nên họ vẫn chưa xác định được ở thời điểm đó, nạn nhân còn sống hay đã chết. Dù vậy, cũng không đủ thời gian hay không gian để nam ngôi sao có thể thực hiện vụ giết người và chặt xác. Đương nhiên, cũng không có vết máu nào được tìm thấy trên chiếc xe ô tô châu Âu đắt tiền của anh. Hơn nữa, anh ta không có động cơ rõ ràng vì anh ta đã nói rằng đây là cô gái mà anh ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng.
Nếu nghi phạm này được gạch bỏ, thì chỉ còn lại người đàn ông ngoài năm mươi đang sống cùng với nạn nhân, người mà cô cần triệu tập để kiểm tra xem có vết cắn nào trên người ông ta hay không.
Tiếng chờ điện thoại vang lên nhiều lần trước khi bị ngắt ngang vì người bên kia đầu dây không nhấc máy. Bác sĩ Cherran gọi đi gọi lại năm lần cho tới khi cô từ bỏ ý định liên lạc với ông Chaiyot, người có lẽ không thể nhấc máy và chuyển sang gọi cho Maethinee, không phải vì cô muốn thí nghiệm bất cứ thứ gì ở phòng Độc chất, chỉ vì cô muốn rủ cô ấy đi cùng cô.
"Cậu rảnh không? Ra ngoài với mình đi."
Trung uý Tul dừng xe trước trung tâm cai nghiện dành cho thanh thiếu niên nơi mà Boss Thitipong, cậu bạn trai của nạn nhân, thuộc diện nghi phạm trong vụ sát hại đang cai nghiện sau khi bị phát hiện có dính dáng đến các loại chất cấm. Trước đây, Tul đã bắt giữ rất nhiều trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi phạm tội. Hầu hết những đứa trẻ như vậy lớn lên trong môi trường thiếu sự chỉ dẫn và tình yêu thương tử tế, cộng thêm những tác động gây hại đến từ bạn bè xung quanh khiến chúng thực hiện những hành vi phạm pháp. Và Boss cũng không phải là ngoại lệ.
Tỷ lệ phạm pháp liên quan đến ma tuý từng là mối quan tâm lớn nhất ở thế hệ trẻ, nhưng không thể giải quyết triệt để được vì tính chất của vụ việc, bởi những đứa trẻ này chỉ là những con tốt trong đường dây buôn bán ma tuý khổng lồ. Thật kỳ lạ khi những người nằm trong hệ thống pháp luật không có ý định theo đuổi gốc rễ của sự việc. Ngay cả khi những kẻ buôn bán ma tuý cũng có thể hiên ngang thoát khỏi tội danh của mình nếu chúng có đủ nguồn lực để chống lưng mà không phải mục gông trong tù như những đứa trẻ này. Và vấn đề về ma tuý vẫn không đi đến hồi kết. Trong rất nhiều vụ án, khi những đứa trẻ bị đẩy vào trung tâm cai nghiện, chúng trở ra và quay lại con đường cũ thay vì thật sự thay đổi. Và vòng lặp tiếp tục.
Tul ngồi trong sảnh chờ trong lúc một viên cảnh sát khác dẫn Boss đến để cô thẩm vấn. Không lâu sau, cậu trai trẻ xuất hiện với ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Cậu ta trông khác hẳn so với trước khi được gửi vào đây. Cậu đã được cắt tóc gọn gàng giống với hình tượng của một nam sinh trung học. Bộ râu mà cậu ta nuôi trước đây cũng đã được cạo sạch. Bộ đồ cậu ta đang mặc trông giống như bộ đồ thể dục mà các học sinh vẫn thường mặc. Mặc dù thái độ của cậu chàng đã thay đổi, nhưng Tul vẫn cảm thấy cậu ta được như vậy chỉ là vì đây là quy định phải tuân theo.
Boss đi chập chững, đôi vai gầy gò của cậu ta khom xuống, ngồi đối diện với Trung uý Tul. Cậu ta liên tục nhìn quanh và sụt sịt.
"Sao rồi? Dạo này ổn không?"
Boss chỉ gật đầu. Cậu vẫn không nhìn vào mắt của Tul, viên cảnh sát đã khiến cậu phải vào đây, tránh xa môi trường và gia đình mà cậu đã quen thuộc, để đến trung tâm cai nghiện.
"Tôi có điều muốn hỏi. Trả lời thật lòng đi nhé?"
Trung uý Tul nói bằng tông giọng mềm mại hơn. Cô hiểu được rằng với những đứa trẻ ngông cuồng như vậy, cô nên giao tiếp nhẹ nhàng nếu không chúng có thể vùng dậy bất cứ lúc nào.
Boss ậm ờ trong họng nên cô không thể nghe rõ. Cậu ta bắt đầu rung chân. Tul mở ra một tấm hình mà Trung uý Jew đã gửi cho cô trong điện thoại. Là một bức ảnh từ một đoạn băng ghi hình trên đường Meesuwan 24. Chủ nhân của căn nhà này là một người phụ nữ lớn tuổi đã từng bị trộm. Tài sản trị giá hàng triệu baht đã bị đánh cắp. Dù đã báo cáo với cảnh sát, nhưng vẫn không có tiến triển gì hơn. Sau cùng, bà buộc phải lắp camera an ninh trong trường hợp tên trộm lại ghé đến lần nữa, bà sẽ có thể có bằng chứng để giúp bà lấy lại công bằng. Nhưng hôm nay, phía cảnh sát lại là bên yêu cầu sự giúp đỡ từ bà... khi camera an ninh trước nhà bà quay được toàn bộ cảnh Namfon đi ngang qua khu phố vào lúc gần giữa đêm, trên đường Meesuwan 24, nơi mà Boss Thitipong sinh sống.
Mặc dù việc làm vô trách nhiệm của những vị cảnh sát trước đây rất xấu hổ, nhưng Trung uý Tul đã bù đắp bằng việc gửi cho bà ít quà mọn bởi vì bà đã giúp cho phía cảnh sát nắm bắt được manh mối quan trọng có thể giúp điều tra vụ án sâu hơn.
"Đây là hình ảnh từ camera an ninh trên đoạn đường đến con hẻm của chung cư Wanida. Nói cho tôi biết Fon có đến gặp cậu không?"
Gương mặt của Boss tái xanh khi cậu ta biết được đây là đâu. Đôi chân cậu ta run lẩy bẩy. Cả hai bàn tay siết chặt vào nhau nhưng cậu ta vẫn không hé nửa lời.
"Đêm đó, Namfon đi làm về nhưng cô ấy không muốn trở về nhà, và chỉ có một nơi Namfon sẽ đến nếu cô ấy không muốn trở về. Cậu đã nói với tôi những điều này mà, nhớ không?"
Trung uý Tul tiếp tục đặt câu hỏi như thể đang đè nặng áp lực lên vai Boss, cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình. Cậu ta mở miệng định nói gì đó nhưng không có một âm thanh nào lọt ra ngoài.
"Nếu tôi nói cho cô biết, tôi có gặp rắc rối không?"
Tul nhún vai. "Nếu không nói còn gặp nhiều rắc rối hơn nữa, và tôi sẽ tìm được nhân chứng khác. Vậy thì sao?"
Lời dọa nạt của Tul có vẻ có tác dụng khi Boss nâng tay lên để vuốt mặt mình một cách mạnh bạo. Cậu ta trông như sắp khóc đến nơi. Cuối cùng, cậu ta buộc miệng nói ra tất cả mọi thứ.
"Đúng vậy. Fon đã đến gặp tôi, nhưng tôi quá bối rối. Bởi vì trước đó chúng tôi cãi nhau qua tin nhắn, rồi đột nhiên cô ấy đến gặp tôi, nhưng tôi bảo cô ấy hãy đi về đi vì tôi không muốn gặp cô ấy."
"Rồi sao nữa? Fon rời đi à? Chỉ vậy thôi?"
"Không, ban đầu Fon không muốn đi. Cô ấy cứ ngồi lì trước cửa phòng tôi một lúc lâu. Tôi nhìn thấy và trở nên cáu kỉnh, nên tôi ra ngoài và đuổi cô ấy đi."
Boss kể về những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó. Đôi chân cậu ta run lên mỗi lúc một mạnh vì lo lắng. Cậu ta ghim móng tay của mình vào thớ thịt trên tay.
"Nhưng tôi không nghĩ Fon sẽ bị giết. Vào buổi sáng, tôi đến gặp bác Yot, nhưng ông ấy nói rằng cô ấy không có ở nhà, nên tôi đã nghĩ cô ấy sang nhà một người bạn khác và sẽ trở lại sớm thôi."
Đây là lần đầu tiên Tul có thể thấy được sự buồn bã bên trong ánh mắt của bạn trai nạn nhân. Cậu ta di chuyển tay để gãi chỗ lõm trên đầu mình. Gương mặt cậu ta đỏ ngầu. Trông cậu ta như một đứa trẻ không biết kiểm soát cảm xúc.
"Cậu cho tôi biết lý do tại sao Fon không muốn về nhà được không? Fon có vấn đề gì với gia đình à?"
"Theo những gì tôi biết, thì Fon không muốn ở nhà nhiều. Cô ấy không muốn xin tiền cha. Cô ấy nhận công việc mới vào độ hai tháng trước, nhưng cô ấy không nói cho tôi biết đó là công việc gì. Nhưng hoá ra là làm gái mại dâm."
"Không phải gái mại dâm. Chỉ là người bầu bạn thôi. Những khách hàng yêu cầu muốn gặp cô ấy còn dựa vào nhu cầu của người ta nữa. Và chúng ta không có quyền khinh thường nghề nghiệp của bất cứ ai dù họ có làm gì đi nữa." Tul chỉnh sửa sự hiểu lầm của cậu trai trẻ, mặc dù công việc mà nạn nhân chọn làm vẫn chưa được chính phủ công nhận, và đó hiển nhiên là phạm pháp. Nhưng Tul cũng không muốn nói rằng những gì Yardpirun làm là đúng hay sai, cô chỉ không muốn đánh giá bất kỳ ai kể cả khi họ là gái mại dâm đi chăng nữa.
Boss có vẻ không hiểu rõ những gì mà Tul đang nói, nhưng cậu ta vẫn lắng nghe. Cậu ta liên tục nhìn xuống bàn tay của mình cho tới khi Tul kéo cậu ta trở về lại chủ đề chính.
"Cậu có biết gì hơn nữa không? Về gia đình của Fon?"
"Bác Yot là cha dượng. Fon là con gái kế. Mẹ Fon vừa mất hai năm trước. Tôi không biết rõ về gia đình cô ấy. Bác Yot có vẻ là một người tốt, nhưng đôi khi ông ấy cư xử hơi kỳ lạ." Cậu trai trẻ nói. Hình ảnh người đàn ông ngoài năm mươi vô hại và tốt bụng hiện rõ lên trong đầu Trung uý Tul. Người này đã vô cùng hợp tác với công cuộc điều tra của cảnh sát.
"Nói cho tôi nghe về những hành vi kỳ lạ được không?"
Boss im lặng trong giây lát để suy nghĩ trước khi cậu kể cho cô nghe về những điều cậu biết.
"Khi tôi mới hẹn hò với Fon, cô ấy có nói rằng cha cô ấy rất khó chịu. Ông ta cho rằng đám con trai trong xóm này đều là lũ nghiện. Có một lần, tôi chở Fon về bằng chiếc mô tô của mình vào tầm 11 giờ đêm hay nửa đêm gì đó, bác Yot đã đứng đợi sẵn ở cửa. Ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, đáng sợ khủng khiếp."
Tul cau mày khi cô nghe về hành vi kỳ lạ của cha nạn nhân từ Boss. Và giờ cô nhận ra mối quan hệ cha con của hai người họ không giống như những gì mà Ông Chaiyot đã nói với cảnh sát.
"Ồ, còn một điều nữa. Fon bị buộc phải tải ứng dụng định vị trên điện thoại cô ấy để cha cô ấy có thể biết được cô ấy đang ở đâu, nhưng Fon không đồng ý. Gần đây, cô còn phát hiện ra bác Yot đang gắn camera quan sát trong phòng ngủ của cô ấy. Và khi được hỏi đến, thì ông ấy nói rằng ông ấy làm vậy để biết con gái của ông đang làm gì. Cô có nghĩ điều này thật điên rồ không?"
Những hành động không đúng chuẩn mực của người xưng là cha đã khiến Trung uý Tul không giấu được sự hoài nghi và ghê tởm. Nếu tình hình thật sự như lời kể của Boss, thì việc nạn nhân không muốn trở về nhà với người cha dượng mà cô cảm thấy không an toàn là điều không quá bất ngờ. Cô tránh né bằng cách ở nhờ nhà bạn trai hay tá túc bên cạnh nam ngôi sao cả ngày. Nhưng sau cùng... cô ấy cũng phải về nhà, nơi mà cô không thấy an toàn nhất.
"Chứng cứ ngoại phạm của ông Chaiyot vào ngày xảy ra vụ án sao?"
"Đúng vậy. Em có ở đó không?" Tul đóng cửa xe ngay lập tức sau khi cô trở về ghế lái. Cô thắt dây an toàn và khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi trung tâm cai nghiện. Đôi tay xanh xao đặt lên vô lăng. Cô quan sát kính hậu một cách cẩn thận trước khi đánh xe ra khỏi bãi và đợi chờ câu trả lời từ hậu bối của mình.
"Ông ấy bảo ông ấy đi ngủ vào lúc 10 giờ tối. Không có nhân chứng nào xác minh được việc này vì ông ấy ở nhà một mình."
"Boss kể với tôi rằng cậu ta từng chở Fon về nhà vào nửa đêm. Nhưng cha của Fon vẫn đang đợi. Sẽ rất kì lạ nếu ông ta bảo ông ta đã đi ngủ vào đêm hôm đó."
Tul chuyển sang tai nghe không dây trong lúc lái xe. Khi các bằng chứng và tình tiết, lời khai dần dà được kết nối với nhau, cô không khỏi cảm thấy khó chịu vì đã tin lời người đàn ông lớn tuổi.
"Chị Tul, bên này tìm được vũ khí rồi."
"Tìm thấy ở đâu vậy?"
"Cùng con kênh mà xác nạn nhân được tìm thấy, nhưng cách vị trí của cái xác đến mười cây số. Một con dao rựa được quấn vải, với vết máu khắp nơi. Bằng cách sử dụng luminol, dấu vân tay đã được tìm thấy trên cán dao. Bên em đang gửi đi làm giám định pháp y rồi." Trung uý Jew thuật lại tiến độ công việc mà bên phía cô đang gấp rút làm. Trung uý Tul nắm chặt lấy vô lăng, kìm nén những cảm xúc của chính mình.
"Lễ tang hôm nay sẽ được tổ chức ở chùa Nuan Suwan. Giờ chị sẽ đến đó."
"Khoan. Khoan..."
Ngay sau khi cô cúp điện thoại, Trung uý Tul nhấn mạnh chân ga để chiếc xe đi nhanh hơn. Bàn tay mảnh mai đập nhẹ vào vô lăng khi cô nghĩ về khoảnh khắc cô bảo vệ ông ta khỏi việc phải đi thử DNA chỉ vì cô nghĩ rằng ông ta vừa mất đi người mà ông ta yêu thương.
Một chiếc Mazda đỏ dừng lại trước khu nhà ở Saranrom ở Soi 2. Cherran thấy một chiếc xe đỗ trước căn nhà mang số 285/4, trùng khớp với thông tin của người có liên quan đến vụ án. Có thể thấy được chủ nhân của căn nhà đang ở bên trong, chứ không phải có mặt ở lễ tang con gái.
"Chắc đang ở trong nhà rồi. Để mình thử gọi ông ấy trước."
Ran cởi thắt dây an toàn và chuẩn bị leo xuống xe. Những hành động đáng ngờ của ông Chaiyot khiến cô phải đích thân đi thật xa đến tận nhà ông ta khi cô không thấy ông ở chùa Nuan Suwan. Một người họ hàng xa đã nói rằng ông Chaiyot đã xin về trước vì ông cảm thấy không khỏe.
"Để mình đi với cậu." Maethinee nói tràn đầy lo lắng. Trên đường đi, Cherran đã giải thích về những giả định của cô, về cả cách thức và động cơ, khiến cho Maethinee không muốn bạn mình phải đối mặt với người đàn ông này một mình.
"Không sao đâu. Cứ để ông ta nghĩ mình đến đây một mình. Cậu cứ đợi trong xe đi, nếu có vấn đề gì cậu còn có thể giúp được mình."
"Nhưng mà..." Ran đã kịp mở cửa, không lắng nghe lời phản đối của bạn mình. Bóng dáng nhỏ nhắn đi đến ngang qua chiếc xe đang được đậu đằng trước hàng rào rỉ sét. Maethinee thở dài trước sự cố chấp của bạn mình. Cô định gọi cho Trung uý Jew phòng trường hợp có gì bất trắc xảy ra.
Mặt khác, Cherran đang tìm chuông cửa để thông báo đến chủ nhà rằng cô đang có mặt ở đây, nhưng cô không thể tìm được nó cho tới khi cô nhận ra cửa nhà đang được mở hờ. Dẫu cho cô đang cảm thấy khá bồn chồn, Bác sĩ Cherran vẫn xốc lại tinh thần và và kêu lên để người bên trong có thể nghe được cô.
"Ông Chaiyot, ông có ở nhà không? Tôi đến từ Viện Pháp y."
Không có ai trả lời, Bác sĩ Cherran vểnh tai lên nghe, nhưng cô không nghe được tiếng động gì từ ngôi nhà, nên cô gọi thêm một lần nữa.
"Ông Chaiyot –"
Lần này cánh cửa được mở ra, để lộ người đàn ông ngoài năm mươi với làn da rám nắng đang đứng trước cửa. Ông ta vẫn mặc một bộ đồ lụa màu đen sau khi trở về từ tang lễ. Vẻ ngoài của ông ta trông tệ hơn lần cuối họ gặp nhau. Gương mặt nhợt nhạt. Môi nứt nẻ. Dù vậy, ông ta cũng hơi ngạc nhiên khi có người đến tận đây để gặp ông ta, và người đó chính là Ran, vị bác sĩ pháp y đã thực hiện khám nghiệm tử thi trên thi thể con gái ông.
"Cô cần gì sao?" Chất giọng ồ ồ không mang chút thân thiện vang lên, nửa mệt mỏi như thể ông ta đã chạy bộ hàng ngàn cây số.
"Tôi không liên lạc được với ông, nên tôi đã đến lễ tang để tìm nhưng người ở đó nói rằng ông thấy không khỏe nên đã về nhà trước để nghỉ ngơi."
"Liên lạc với tôi để làm gì? Về vụ án à?"
"Không hẳn, nhưng chúng tôi vừa tìm được manh mối quan trọng, nên tôi cần sự hợp tác của ông."
Cherran nhỏ giọng nói nhưng vẫn rõ ràng mạch lạc, tuy nhiên ông Chaiyot không quan tâm tới những gì cô vừa nói, ông ta liếc nhìn sau lưng cô để chắc rằng không có ai đi cùng với cô.
"Manh mối gì?"
"Ông có thể đến Viện Pháp y để khám xét được không? Chúng tôi có thể đưa ông đến đó."
Khuôn mặt của ông ta lộ rõ sự không hài lòng, nhưng ông ta cố nén nó vào trong.
"Hôm nay? Hôm nay là lễ tang của con gái tôi. Tôi chỉ vừa mới về nhà để nghỉ ngơi thôi. Chiều nay tôi lại phải có mặt ở đó nữa."
"Dù vậy, thì tôi vẫn mong ông hợp tác." Ran vẫn khăng khăng với quyết định của mình. Cô cho rằng phải làm việc theo đúng quy trình để có thể tìm ra được bằng chứng, hay thậm chí là việc chứng minh cho sự trong sạch của Chaiyot, rằng sự mệt mỏi của ông ta không liên quan đến cái chết của con gái ông.
Ban đầu, Cherran những tưởng sẽ bị ông ta từ chối và buộc phải quay trở lại yêu cầu cảnh sát giúp bắt giữ ông ta, tuy nhiên ông ta lại gật đầu, đồng ý để kết thúc câu chuyện.
"Để tôi đi thay đồ đã. Cô có muốn vào bên trong đợi không?"
"Không cần đâu. Tôi đợi ở ngoài được." Bác sĩ Cherran vẫy tay từ chối lời mời vào bên trong. Cô nhìn vào bóng lưng của ông Chaiyot khi ông ta trở ngược vào trong nhà. Ông ta đổ mồ hôi nhiều đến mức bộ đồ lụa đã ướt đẫm. Sự nhộn nhạo không yên của ông ta trong suốt khoảng thời gian họ nói chuyện khiến một người bác sĩ như cô có thể suy đoán được ông ta đang chịu ảnh hưởng từ một vết thương bị nhiễm trùng trên cơ thể. Nếu vậy, ngoài những bằng chứng quan trọng, ông Chaiyot cũng cần được chữa trị kịp thời nếu không phần nhiễm trùng cũng có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Xoảng!
Tiếng rơi vỡ của thuỷ tinh vang lên từ trong ngôi nhà. Âm thanh này khiến cho Ran bị giật mình khi cô ngẩng đầu lên, cố nhìn xuyên qua vết nứt của cánh cửa để xem chuyện gì đã xảy ra.
"Ông có sao không?"
Không có lời hồi đáp. Cherran hét lên đầy lo lắng.
"Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Trả lời tôi đi!"
Sự im lặng mới là thứ đáng sợ nhất. Khả năng cao là cơn sốt đã ảnh hưởng đến người đang ở bên trong căn nhà, có lẽ ông ta đã ngã xuống và chạm phải thứ gì đó khiến nó vỡ. Bác sĩ Cherran chần chừ trong giây lát trước khi cô quyết định mở cổng và vào trong. Ông Chaiyot có thể đang gặp nguy. Và với cương vị của một bác sĩ, cô không thể làm ngơ.
Cherran nghe được tiếng rên rỉ phát ra khi cô đến gần cửa chính của ngôi nhà. Ông Chaiyot đang tự chống đỡ mình khỏi những mảnh thuỷ tinh vương vãi khắp sàn nhà. Cô thấy những giọt máu từ vết cắt của thuỷ tinh rơi xuống đất. Bác sĩ Cherran nhanh chóng chạy về phía các mảnh vỡ, cẩn thận để không đạp lên chúng, đến gần người đàn ông đang than vãn vì đau.
"Tôi có thể xem vết thương được không?" Ran giữ lấy cánh tay của ông Chaiyot để nhìn vào vết cắt. Cô lấy ra chiếc khăn tay mà cô luôn mang bên mình để cầm máu ở vết thương.
"Cắt không sâu lắm. Ông có bộ sơ cứu không? Nước muối cũng được?"
"Trên kệ sát TV."
Ông trả lời bằng chất giọng khàn đặc. Mồ hôi túa ra như tắm và ông ta không thể thở một cách dễ dàng. Ông chỉ về phía dụng cụ mà Ran cần với cánh tay không bị thương. Cherran đứng dậy và lại gần chiếc kệ sát TV. Cô nhìn thấy một chiếc balo lớn chất đầy đồ đạc đang dựa vào tường cách đó không xa. Ran nuốt xuống câu hỏi mà cô muốn hỏi trong đầu trong lúc cầm lọ nước muối quay trở lại người đàn ông lớn tuổi đang bị thương. Cô quỳ xuống bên cạnh ông ta. Cô có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng hổi toả ra từ cơ thể ông ta, rất kỳ lạ so với một người bình thường. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, và quầng thâm rất đậm.
Cô giữ lấy cánh tay bị thương một lần nữa trước khi thực hiện sơ cứu.
"Ông có muốn đi gặp bác sĩ không? Với tình trạng của ông, thì tôi khuyên là nên đi khám xem."
"Tôi đã đi khám ở phòng khám tư rồi. Bác sĩ chỉ đưa cho tôi thuốc giảm đau và kháng sinh thôi."
"Tôi nghĩ ông nên đến các bệnh viện lớn để chẩn đoán triệu chứng thì hơn. Ông đổ mồ hôi quá nhiều so với một người bình thường." Cherran nói lòng vòng, cô im lặng quan sát khuôn mặt căng thẳng của ông ta. Người đàn ông lớn tuổi nghiến chặt răng để chịu đựng cơn đau từ vết cắt nhưng bác sĩ có thể tinh tế nhận ra rằng, ông ta đã nhẹ nhàng dịch chuyển vai, như thể phần vai bị đau ở đâu đó.
"Cô biết dạo này trời nóng mà. Tôi dễ ra mồ hôi nữa, chuyện bình thường." Ông Chaiyot phản đối. Ông đẩy tay đang giữ lấy cánh tay bị thương của mình ra khỏi người. Khi ông nghĩ ông đã ổn hơn, ông nhanh chóng cẩn thận dùng cánh tay bị thương để nhặt lại các mảnh vỡ trước khi bỏ chúng lên tay còn lại.
"Cẩn thận chút. Ông có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần đâu. Tự tôi làm được."
Ông ta lại từ chối cô một lần nữa. Ông nhặt hết các mảnh vỡ bên dưới sàn lên trước khi đứng dậy và bỏ chúng vào thùng rác. Cherran dõi theo cơ thể lụp xụp của người đàn ông lớn tuổi đang đi về phía ngược lại. Chiếc áo thun trắng mà ông ta vừa thay ra đã đẫm mồ hôi, nhưng có gì đó chầm chậm hiện lên, đỏ như vệt máu dần xuất hiện trên vai phải của ông ta. Cũng là phía vai mà Bác sĩ Cherran đã từng chạm nhẹ vào, nhưng lại khiến ông Chaiyot run lên vì đau...
Hơn nữa, mới vừa rồi, ông ta còn sử dụng cánh tay bị thương để nhặt lên những mảnh vỡ. Có khi nào, ông Chaiyot là người thuận cả hai tay hay không... điều này sẽ làm rõ hơn suy đoán kẻ tấn công đã dùng tay phải để giữ dao và tay còn lại để cưa chân của nạn nhân.
Cherran nhanh chóng đứng dậy và lôi điện thoại ra để liên lạc với người bạn thân đang đợi trong xe, nhưng trước khi cô có thể thực hiện cuộc gọi đó, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ trong gương. Ông Chaiyot đứng đằng sau cô, nhấc lên một khúc gỗ, và đập mạnh vào đầu cô với mọi sức lực mà ông ta có.
Cô gái với vóc dáng nhỏ bé đã kịp tránh sự tấn công của ông ta trong một khoảnh khắc bằng bản năng sinh tồn của mình. Tiếng thuỷ tinh vỡ từ tác động của khúc gỗ khiến trái tim của Ran đập liên hồi. Khi cô quay đầu nhìn người có ý định lấy đi mạng sống của mình, sự sợ hãi xâm chiếm lấy trái tim cô. Ông Chaiyot đang nhìn cô với ánh mắt hung ác. Đôi mắt đỏ ngầu vì sốt của ông ta càng khiến nó đáng sợ hơn nữa.
"Mày đã biết hết rồi, phải không?" Ông ta gầm lên một cách dữ tợn, siết chặt lấy khúc gỗ trong tay, giơ lên và vung xuống một lần nữa. Nhưng vì đang bị sốt, ông ta đã mất đi phần nào sức lực vốn có, Cherran lại tránh được một lần nữa. Tuy nhiên, phần đầu của khúc gỗ đập vào tay cô, khiến điện thoại cô đang cầm rơi xuống đất.
Cherran có đủ thời gian để bình tĩnh lại. Cô cố phớt lờ cơn đau sau khi bị khúc gỗ đập vào ở cánh tay và cố tìm cách sống sót. Trong khoảnh khắc người đàn ông lớn tuổi tiến lại gần cô với khúc gỗ, sẵn sàng vung xuống một lần nữa, cô đã kịp chụp lấy một vật thể gần đó và ném vào mặt ông ta, dùng chân và đá vào chân ông ta cho tới khi ông Chaiyot loạng choạng và ngã xuống.
Khi vũ khí trên tay ông ta không còn nữa, tên sát nhân máu lạnh dùng sức mạnh đơn thuần còn sót lại trong ông ta để lao về phía người con gái nhỏ nhắn và đè cô vào tường. Cherran dùng hết sức để chống cự nhưng cô không thể đối đầu với sức mạnh của một người đàn ông. Đôi bàn tay thô ráp bao lấy vùng cổ của Ran.
"Mày cũng vậy thôi. Ánh nhìn của tất cả bọn mày. Sợ hãi đi. Sợ hãi hơn đi. Mày có dám làm điều này nữa không hả?" Ông ta luyên thuyên về số phận người con gái đã bị ông ta giết. Đôi mắt ông ta, tràn đầy sự giận dữ, đỏ au. Vòng tay siết chặt trên cổ khiến Cherran hít thở không thông. Cherran há miệng, cố gắng thở mạnh, nhưng cô sắp không thể chịu đựng được nữa.
Ngay trước khi mọi thứ trở nên tối đen, hình ảnh của cha hiện lên, và cả người mẹ xấu số đã qua đời từ khi cô còn nhỏ. Cherran nghĩ về Maethinee, người bạn thân đã đồng ý giúp cô mọi việc từ khi họ bắt đầu công tác cùng nhau. Cô không biết liệu Maethinee có nghi ngờ gì không khi thấy cô mắc kẹt trong ngôi nhà này quá lâu. Và cả viên trung uý đã phản đối việc cô muốn kiểm tra người đàn ông này, cũng là cha của nạn nhân, nếu cô ấy biết được sự thật, cô hoàn toàn không muốn cô ấy cảm thấy tội lỗi vì sai lầm của mình.
Và rồi, đôi bàn tay đang siết chặt lấy cổ cô nới lỏng dần và Cherran ngã quỵ xuống sàn. Cô hít một hơi thật sâu và ho khan. Mắt cô ngập tràn nước mắt. Mặt cô đỏ bừng vì thiếu oxy. Cô không nhận thức được điều gì đang xảy ra quanh đây, ai là người đã đến giúp cô kịp thời. Mí mắt nặng trịch dần khép lại. Một phần tỉnh táo cuối cùng trong cô chỉ kịp nghe tiếng hét thất thanh của ai đó.
"Bác sĩ! Gọi cứu thương! Có người bị thương rồi! Mở mắt ra! Bác sĩ! Đừng ngất!"
Lòng bàn tay của người kia khẽ chạm vào má Cherran để giúp cô tỉnh táo lại. Cherran nhìn thấy gương mặt của người mà cô vừa nghĩ đến. Đôi môi cô mấp máy. Cô định nói gì đó, nhưng không có âm thanh nào được thốt ra.
'Trung uý Tul'
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro