chương 2
Cậu vừa đáp xuống Incheon khoảng sau gần 5 tiếng bay nhân viên đang kiểm tra giấy tờ , với chuyến bay dài đủ để một thân thể bé nhỏ như cậu mệt rã rời
lần thứ 2 cậu đến với Hàn Quốc rồi trong trí nhớ mơ hồ của đứa trẻ 4 tuổi đất nước này đối với cậu là một nơi đáng để sống , ước mơ và hoài bảo đã nung nấu lên ước muốn là có thể sống ở đây , một phần là do may mắn hai là vì cậu đã nổ lực đến quên ăn quên ngủ , trời không phụ lòng người cậu đã đậu vào khoa kinh doanh thương mại và dịch vụ của Đại Học X ở thành phố Seoul nơi mà cậu hằng ngày hằng đêm chờ đợi
Seoul phồn hoa và tráng lệ , sẽ không khó để có thể bắt gặp những tòa nhà cao trọc trời , khoác lên mình màu áo trong suốt , càng nhìn càng thấy nguy nga
Lộng lẫy là thế nhưng ở bên trong nó là những gì thì liệu ai mà biết , cậu lắc đầu ngao ngán , cậu chán không thích cái cuộc sống tấp nập này lắm , cậu cũng muốn rời khỏi nó nhưng cuộc đời là vòng xoáy cuốn con người ta vào trong đó nên khó mà có thể tách ra được tận hưởng và chấp nhận là điều cậu nên làm
dòng người trên đường cứ thế nối chân nhau lê bước , cậu ngồi trên xe ngắm nhìn thành phố đầy mơ mộng này , xứ lạ quê người , nơi mà cậu chỉ đến 2 lần , có vẻ vừa xa lạ mà cũng vừa thân thuộc
Cậu đặt chân xuống một bãi đổ xe ở một khu nhà , không nguy nga tráng lệ , nó chỉ là một khu chung cư mini , đánh mắt sang bên hông tòa nhà là một chiếc thang máy đã xuống cấp treo thêm tấm bảng đang sửa chửa kế tiếp là cầu thang bộ cũ với ánh đèn chớp tắt nhấp nháy , khiến khung cảnh trở nên phức tạp hơn .
với số tiền hiện tại của cậu không thể nào đòi hỏi gì thêm được , dòng suy nghĩ của cậu đã bị cắt ngang bởi tiếng chân và tiếng nói vang vọng khắp cả một khu nhà
cháu là Shotaro phải không ?
Tiếng nói thảnh thót của người phụ nữ ngoài 40 này , người mang tạp dề , chân đi ủng , đầu đội bao trùm tóc .
vâng cháu là shotaro
Cậu lễ phép chào hỏi bác chủ nhà
được rồi cháu vào nhà làm thủ tục với cô nhé
Cô chủ quay vào trong ngoắc tay chỉ vào ngôi nhà ngay trước mặt , cậu ngó xung quanh thấy có bãi đậu xe , cũng không hẵn là bãi đậu chỉ là một phần đất nhỏ để những người dân trong khu nhà có thể sử dụng cậu bước vào nhà , cũng không phải là nhà , mà là một quán cơm trộn nhỏ , tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi
Cô chủ nhà lấy ra tờ giấy hợp đồng , bảo cậu đọc rõ ràng các quy định , rồi hãy kí vào . Xong xuôi cô chủ dẫn cậu lên xem phòng , cậu ở tầng cuối , thang máy đang sửa chữa nên phải đi thang bộ lên , vừa đi hai bác cháu cùng tâm sự
cháu từ đâu đến vậy , chắc không phải người ở đây rồi
Đúng là người có thâm niên nhìn liền biết cậu không phải người ở đây , vốn tiếng Hàn của cậu quá ít ỏi , nói chưa thành thục là mấy còn nói sai và vấp rất nhiều từ
À vâng không giấu gì cô cháu đến từ Nhật ạ
Cô chủ nhà gật đầu rồi bảo
ra là vậy vì cô thấy cháu nói cứ lấp bấp kiểu gì , phát âm nghe cũng lạ. Nhưng cháu đừng lo ở đây mọi người xung quanh cũng hay giúp đỡ nhau lắm , cháu có gì cứ nhờ vả không được thì gọi cho cô , giúp được cô sẽ giúp cháu hết
Cậu mừng thầm , cậu đến xứ lại quê người lần đầu tiên gặp được người tốt tới như vậy cậu cảm thấy thật ấm áp trong lòng mình
cảm ơn cô rất nhiều ạ , cháu cũng vừa đến Seoul lần thứ hai thôi ạ , còn nhiều thứ cháu chưa biết lắm mong cô giúp đỡ
Phòng thì cậu đã xem nó ở trên web rồi thấy cũng ổn và đầy đủ tiện nghi , không ngờ ở ngoài nó còn hơn thế nữa , phòng không quá lớn đủ cho 2 người ở cùng , một phòng bếp nhỏ , một phòng khách và một phòng ngủ có cả nhà vệ sinh và nhà tắm nằm tách ra , đúng thật đừng nhìn vẻ cũ kỉ ở bên ngoài mà đánh giá bên trong
Khi cậu xem một vòng quanh nhà cảm thấy đã ổn thì cậu tiễn cô chủ nhà về , xong lại lũi thũi đi cất đồ , vali của cậu chỉ có hai cái một lớn một nhỏ , vali lớn là để quần áo còn vali nhỏ là những dụng cụ cần thiết , còn balo là để máy tính và các dụng cho việc học tập sau này , cậu sắp xếp chúng một cách ngăn nắp theo thứ tự , sao đó lại đi quét và lau dọn
Xong hết tất cả cậu vào phòng mình ngã lên chiếc giường ấm áp , toàn mùi hương của nắng , cậu hít lấy một hơi thật sâu cậu thích nhất là cảm giác bây giờ , ánh nắng sau tấm màn che , gió nhè nhẹ từ khung cửa sổ rồi chẳng hay từ lúc nào mà cậu chìm vào giấc ngủ
Cậu tỉnh dậy cũng là lúc xế chiều , rửa mặt thật sạch sẽ , chuẩn bị đồ tươm tất để ra ngoài dạo phố , mua những thứ trong nhà còn thiếu
Trên con đường tấp nập , dòng người nối đuôi nhau mà đi , cậu với chiếc headphone đen , bỏ qua mọi thứ cậu lê thê đến trung tâm mua sắm , trên tay là tấm giấy liệt kê những thứ cần mua , cậu nhanh
dạo quanh một lúc trời cũng dần về tối , cậu dạo một vòng quanh khu chợ đêm.
cậu tính đi một mạch về nhà , nhưng cái mùi của ly americano ấy khiến cậu lại rẽ chân bước vào quán , cậu chọn ngay cho mình một ly Americano nóng
tiếng rung chuông ở trước cửa vang lên cửa quán mở ra , một thân ảnh quen thuộc , là người con trai gặp ở trên đường sáng nay
Không phải nói quá nhưng ngũ quan của người con trai này quá tuyệt vời , lúc sáng chỉ được ngắm từ xa nhưng bây giờ là một khoảng cách rất gần , anh cười một cái thật tươi tựa như lời chào hỏi , cậu nghĩ anh nhận ra cậu nên cũng cười lại xem như kính lễ rồi cũng bước ra khỏi quán , anh ngước nhìn theo cậu , rồi lại cười , cái nụ cười mà khiến cậu say đắm cả đời
Cậu cầm ly cafe rồi ghé vào nhà sách gần đó , mua sách và dụng cụ cần thiết , mua xong thì cậu cũng về nhà
đến dưới khu nhà thì bụng cậu lại réo lên cùng lúc đó cậu lại gặp anh , anh cũng đang đi về phía khu nhà , cậu cậu lại sực nhớ mình nảy giờ chỉ uống cafe mà chả mua đồ ăn lót dạ , cậu chỉ biết dậm chân than trời , mấy lời than vãn đó đều lọt vào tai của anh hết .
chào cậu, cậu cũng ở đây à
Một giọng nam trầm ấm vang lên , thì ra là anh , lại gặp nhau nữa rồi , là duyên chăn ?
chào... anh , à..à tôi cũng ở đây
tôi...tôi ở tầng 10 rất vui được làm quen
cậu cũng lấp bấp trả lời rồi vơ tay ra định bắt tay làm quen , anh cũng không ngần ngại mà bắt tay làm quen với cậu
-à ra thì tôi cũng ở tầng 10 , nảy tôi nghe loáng thoáng cậu nói cậu đói à
- vừa hay tôi mới mua đồ về để nấu đây , qua ăn cùng không ?
Cậu liền xua tay lắc đầu , cái lời vừa nảy mình vừa thốt ra mà lại bị anh nghe thấy
- thôi như thế thì kì lắm , tôi mua mì ăn là được mà
Anh thì lại kiên nhẫn mời cậu lên ăn cùng mình
- coi như là tôi mời hàng sớm mới được không ?
Cậu cũng không thể nào từ chối được cũng đành chấp nhận thôi
Với cái bụng đang đói này thì sĩ diện để làm gì ?
Cậu theo anh lên nhà , thang máy cũng đã sửa xong , khi vừa lên tới tầng mười , cậu đi qua phòng mình để cất đồ , may thay phòng anh và cậu đối diện nhau , trong lúc cậu sắp xếp đồ đạc thì anh đã bày biện mọi thứ trên bàn ăn , hôm nay anh mời cậu món thịt và lòng nướng cùng canh kim chi
tiếng gõ cửa vang lên , anh ra mở cửa , là cậu trên tay cầm một ít bánh trà xanh mà khi nãy cậu dạo ở phố rồi mua , không thể nào đi tay không qua nhà người khác được
cậu đưa bánh cho anh rồi vào bàn ngồi , mùi thơm của canh kim chi bay khắp phòng , anh ngồi vào bàn , rồi bắt đầu nướng thịt lên , trong lúc nướng cả hai đều nói chuyện rôm rả như là đã quen từ rất lâu
nói một hồi lâu thì cậu mới biết anh cũng học cùng khoa với mình tên là Sungchan
ngày mai cũng là ngày nhập học cho tân sinh viên năm nhất nên cậu hẹn anh cùng đi chung nói hồi lâu thì thịt cũng đã chín
cả hai cùng ăn , cười đùa vui vẻ , khoảnh khắc này cậu sẽ mãi không bao giờ quên được , hai người chén no nê xong thì cũng đã muộn , cậu giành với anh việc rửa bát nhưng anh lại không chịu
- cậu là khách mà để tôi rửa bát rồi gọt trái cây mời cậu mới phải chứ
Cậu lại lên tiếng
- dù gì cậu đã mời tôi rồi mà có mấy cái này tôi rửa được mà
Ai đó phải ngăn cuộc tranh luận lại thôi
- thôi được rồi bây giờ cậu đi rọt hoa quả đi tôi đi rửa bát ok , không bàn cãi nữa
Sau câu nói ấy thì anh đeo bao tay vào rồi rửa chén cậu cũng đi lấy hoa quả rồi gọt , cậu vừa gọt vừa nhìn anh , dao khá bén mà cậu thì lơ là do mãi mê nhìn anh , thế nên không may đã đứt một đường khá to ở ngón cái , cậu giật mình vô thức tay buông cây dao đang cầm trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất cũng may anh nhanh nhẹn đẩy cậu ra một bên
anh quay lại , thấy cậu đang chảy máu không chần chờ mà nhanh chân đi lấy đồ sơ cứu , mặt cậu lúc này đỏ ửng .
gì thế này tỉnh lại đi Shotaro mày bị điên à ?
Anh sơ cứu cho cậu xong quay ra gọt trái cây cho xong , rồi lại bàn ngồi , cứ luyên thuyên trách móc cậu sau này phải thật cẩn thận , ăn xong trái cây , cậu đứng lên đi về , chào anh ra về
anh cũng ra tiễn , ra tới bật cửa cậu chợt chân té may là có anh chạy đỡ kịp , cậu xà ngay vào lòng anh , nó thật là ấm áp , cậu giật mình giật lùi ra khi anh cất tiếng , nếu mà anh không lên tiếng chắc cậu đã yên vị trong lòng anh không muốn rời
- nè cậu phải cẩn thận chứ
Cậu gật đầu cảm ơn ríu rít rồi chạy về phòng mình
Cảm giác gì đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro