Giấc Mơ Đen Tối và Lời Tự Hứa

Một đêm tĩnh mịch, khi mọi người trong làng đã chìm vào giấc ngủ, Sarada bỗng giật mình thức dậy. Trong cơn mơ màng, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng đầy ám ảnh: Sakura, người mẹ mà cô yêu thương, đứng giữa chiến trường, máu chảy đầm đìa trên người. Tuy nhiên, đôi mắt của Sakura vẫn sáng lên, dịu dàng và kiên cường, tay cô nắm lấy tay Sarada, mỉm cười như thiên thần, một nụ cười bình yên nhưng lại đầy đau đớn. Cảm giác lạnh lẽo và hoảng sợ dâng lên trong lòng Sarada, cô cảm nhận được sự nguy hiểm từ những vết máu đó, và biết rằng mẹ cô đang phải đối mặt với điều gì đó khủng khiếp. Cô bật ngồi dậy, tim đập thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi lạnh toát ra.

Cơn ác mộng này không rời bỏ cô, khiến Sarada cảm thấy bồn chồn không yên. Dù có thể đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cô lại dâng lên như sóng vỗ. Cô đã bắt đầu lo sợ về chiến tranh sắp tới, về những thử thách mà mẹ cô sẽ phải đối mặt. Những ngày qua, Sakura đã rất bận rộn với công việc ở làng, chữa trị cho những người bị thương, chuẩn bị cho cuộc chiến mới. Mỗi lần Sarada nhìn thấy mẹ mình, lại cảm nhận được một sự căng thẳng vô hình, một sự mệt mỏi dồn nén mà Sakura không bao giờ chia sẻ với cô. Nhưng Sarada không thể không lo lắng, nhất là khi những ngày qua, mẹ cô dường như luôn ở trong tình trạng căng thẳng cao độ. Cô muốn nói với mẹ, muốn chia sẻ những nỗi lo của mình, nhưng lại sợ rằng sẽ làm mẹ thêm gánh nặng.

Mỗi đêm trôi qua, Sakura càng trở nên bận rộn hơn, không chỉ với công việc trong làng mà còn phải chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến. Sarada không thể tránh khỏi cảm giác bất an. Cô biết rằng mẹ mình là người mạnh mẽ, nhưng có lúc, cô chỉ muốn Sakura có thể dừng lại, nghỉ ngơi và sống một cuộc sống bình thường, không phải lúc nào cũng phải gánh vác trách nhiệm quá lớn lao.

Một đêm, khi mọi người trong làng đã chìm vào giấc ngủ, Sarada lại không thể ngủ được. Cô quay trái, trở phải trong chiếc giường nhỏ của mình, tâm trí cứ quay cuồng với những suy nghĩ. Trong lúc ấy, một tiếng động nhẹ từ ngoài cửa sổ thu hút sự chú ý của cô. Sarada đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Trong bóng đêm, cô thấy bóng dáng của Sakura đang đi tuần tra dọc theo biên giới của làng, dáng đi kiên quyết, nhanh nhẹn, như thể không hề mệt mỏi. Ánh trăng chiếu xuống khiến cho bóng hình của mẹ cô càng thêm cao lớn và kiên cường. Sarada nhìn theo bóng dáng ấy, lòng cô bỗng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Cô tự hỏi, liệu có phải mẹ cô đang cố gắng bảo vệ tất cả mọi người, đến mức quên đi bản thân mình? Sarada khẽ thở dài, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

Tối đó, khi Sakura vẫn đang ở ngoài, Sarada không thể rời mắt khỏi mẹ mình. Cô quyết định ra ngoài, nhưng ngay khi bước chân đến cửa, một tiếng động bất ngờ từ phía sau khiến cô quay lại. Những đứa trẻ trong nhóm, những người bạn thân thiết của Sarada, đã bị bắt làm con tin. Tin tức này đến nhanh chóng, khiến Sarada không thể tin vào tai mình. Bọn địch đã tấn công vào làng, và chúng đã bắt giữ những người mà Sarada coi là gia đình, những người mà cô đã cùng nhau lớn lên, cùng chia sẻ bao nhiêu kỷ niệm. Cô không thể ngừng suy nghĩ về những gì có thể sẽ xảy ra với họ.

Ngay khi nghe tin, Sakura không một giây chần chừ. Mẹ cô không nói gì, chỉ vội vàng chuẩn bị hành trang và vội vã rời khỏi làng. Sarada nhìn mẹ mình rời đi, trong lòng cô có một cảm giác bức bối khó tả. Mẹ cô không thể chần chừ thêm một phút nào, vì mạng sống của những đứa trẻ trong làng đang bị đe dọa. Sakura một lần nữa chứng minh sức mạnh không chỉ ở cơ thể, mà còn ở trái tim đầy hy sinh của mình.

Trong đêm tối, khi mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo trong bóng đêm, Sarada quyết tâm không thể ngồi yên. Cô biết mẹ mình đã ra ngoài để cứu nhóm bạn, nhưng Sarada không thể ngồi lại trong sự bất lực. Mẹ cô đã đi rồi, và bây giờ, chỉ còn lại Sarada cùng những người bạn thân thiết trong lòng một ngọn lửa hy vọng, và một quyết tâm mạnh mẽ để hành động. Cô không thể để tất cả mọi người phải chịu đựng trong nỗi sợ hãi và bất an. Với trái tim không ngừng khao khát bảo vệ mọi người, Sarada quyết định, bất chấp mọi nguy hiểm, cô sẽ tham gia cuộc chiến này.

Đêm ấy, cả làng chìm trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Sarada đứng ở cửa sổ, nhìn bóng đêm đen đặc ngoài kia, cảm nhận được sự căng thẳng và nguy hiểm đang đến gần. Mỗi phút giây trôi qua như một thử thách, và cô biết rằng, dù có thể sẽ phải đối mặt với những hiểm nguy, cô không thể để mẹ mình một mình đối đầu với mọi thứ. Sarada hít một hơi dài, cô tự nhủ với bản thân, bất kể có chuyện gì xảy ra, cô sẽ không bỏ cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro