NGHĨ
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
...
...
Bảy ngày...
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày đau buồn ấy. Khi Dehy bước ra khỏi cuộc đời Yier, dường như không chỉ có anh mà cả ngôi nhà đều trở thành một khoảng trống đợi chờ ai đó đến lấp đầy.
Suốt bảy ngày qua, anh không làm gì cả. Không ăn uống. Không đàn dương cầm, không Piano,... Chỉ ngồi thần người một chỗ, dựa vào bức tường bên khung cửa sổ. Đầu óc anh hoàn toàn rỗng tuếch, không một nốt nhạc nào, không một giai điệu nào mà trong đó chỉ có hình bóng của một thiên thần. Đã bao lần anh ngồi như thế, tỉnh rồi lại mơ. Trong giấc mơ, anh trông thấy thiên thần vẫy gọi anh từ xa, khi anh chạy gần lại, muốn chạm vào thiên thần thì hình bóng ấy tan biến mất, chỉ để lại cho anh một nụ cười bí ẩn.
Tỉnh dậy, phát hiện nước mắt tưởng như khô đã lại lăn dài, anh ngồi thừ một lúc lâu rồi lại gục ngủ. Trong giấc mơ, lại hiện ra hình ảnh thiên thần. Anh đang đuổi theo thiên thần. Anh cố chạy hoài, chạy mãi nhưng đến lúc tưởng sắp bắt kịp thì thiên thần lại giương đôi cánh bay lên cao để lại anh dưới này ngẩn ngơ. Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại mãi....
Ban đầu, anh cảm thấy rất tức giận vì nàng đã phản bội anh. Anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, rằng nàng không xứng đáng với anh, rằng nàng có đi anh cũng chẳng phải luyến tiếc, chẳng có gì phải buồn. Trước giờ anh vẫn thế, sống cô độc quen rồi, anh đâu cần ai. Nhưng rồi sau đó, nỗi tức giận bắt đầu nguôi ngoai, thay vào đó là sự tủi thân. Cuối cùng, ta lại cô độc, lại chỉ còn ta với ta. Chẳng lẽ trên đời lại không thể nào có một người thực sự dành riêng cho ta?
Sau khi cảm thấy buồn cho bản thân mình, anh lại bắt đầu có cảm giác luyến tiếc và nhớ những ngày tháng hạnh phúc lúc trước. Những ngày tháng mình sống bên nàng thật hạnh phúc. Đó thực sự đúng là thứ tình yêu và hạnh phúc mà mình mong ước và luôn chờ đợi. Mình vẫn còn nhớ cảm giác những lần ngắm nhìn nàng nghe những bản nhạc do mình sáng tác. Cảm giác đó thật hạnhphúc - cảm giác khi nhìn một người thật sự yêu âm nhạc của mình đang lắng nghe nhạc của mình. Cách nghe nhạc của nàng thật đặc biệt...
Càng ngày, anh càng không thể kiểm soát nổi bản thân mình được. Mặc dù anh đã cố ép bản thân không nhớ đến nàng nhưng hình như trong tiềm thức của anh không bao giờ biết thực hiện hành động phủ định. Hình bóng nàng như vẫn còn vẹn nguyên trong anh, anh vẫn nhớ nhất là hình ảnh khi nàng ngồi nghe những bản nhạccủa anh. Lúc này, anh đã hoàn toàn chịu thua chính bản thân anh, để mặc cho nỗi nhớ cồn cào điều khiển những hành động vô thức củamình. Anh đứng phắt dậy, đến bên chiếc máy nghe nhạc và bắt đầu mở bài Ia Aw Damishinaka, rồi nhắm mắt lại và đặt bàn tay vào loa âm thanh đúng như cách mà lần đầu tiên nàng đã nghe bản nhạc này:
"Tôi là một đứa trẻ cô độc
Tôi chẳng có món đồ chơi nào để chơi
Cho đến một ngày, có người tặng tôi một món quà.
Tôi không rõ vì sao người đó lại tặng tôi món quà đó.
Nó được gói trong một chiếc hộp màu đỏ, buộc bằng dây nơ cũng màu đỏ.
Người đó dặn dò tôi:"Tuyệt đối không được mở chiếc hộp đó ra
Ngày ngày, hãy cứ chơi với chiếc hộp đó
Tâm sự cho nó nghe biết bao nhiêu điều
Những nỗi lòng, những ước mơ...
Tối tối, hãy cứ ôm nó vào lòng mà ngủ
Cứ như thế...
Cho đến một ngày, sẽ có một người đến, cùng bạn mở chiếc hộp đó ra.
Và hãy nhớ thêm một điều
Dây nơ cũng phải giữ yên
Không được thắt chặt thêm, cũng không được nới lỏng ra
Hãy nhớ lấy!"
Khi có chiếc hộp đó, tôi rất vui
Tôi làm theo lời người đó dặn,
Nhưng...
Tôi là một đứa trẻ cô độc
Tôi chẳng có món đồ chơi nào để chơi
Cho đến một ngày, có một người tặng tôi một món quà.
Vì vậy, tôi thực sự muốn biết đó là món quà gì
Tôi muốn sớm được cùng chơi với nó
Để khỏi phải cô đơn trống trải
Quên mất lời người đó dặn
Và tôi đã mở món quà đó ra
....
Một vật gì đó bay nhanh đến nỗi tôi không thấy được hình dạng
Tôi chỉ còn thấy dưới đáy chiếc hộp một dòng chữ:
"Tình yêu là một nỗi buồn".
Yier mở mắt ra. Anh đã hiểu được cảm giác nàng nói với anh. Quả thật, khi áp bàn tay vào chiếc loa, anh cảm nhận rõ từng rung động của âm thanh rất thật, giống như chính bản thân anh đang đàn bản nhạc này. Nó giống như cảm giác nghe rõ tiếng sóng biển trong lòng con ốc đại dương vậy...
Từng câu trong lời bài hát xoáy sâu vào trái tim Yier, vì sao nó lại giống tình cảnh của anh lúc này đến thế. Lẽ nào tình yêu là một nỗi buồn? Nghe lại lời bản nhạc mình viết ngày xưa, tình yêu phải xuất phát từ sự yêu thương, quan tâm giữa hai người dành cho nhau, Yier mới nhận thấy hình như bấy lâu nay, anh luôn nhận được sự yêu thương và quan tâm, chăm sóc từ Dehy nhưng còn bản thân anh, anh đã cho lại nàng được những gì? Đâu phải vì cuộc đời anh có nhiều đau khổ, bất hạnh mà anh lại chỉ chăm chăm bắt nàng quan tâm đến mình.
Yier đột nhiên suy nghĩ lại. Anh cảm thấy trước giờ hình như mình quá ích kỉ, không hỏi xem nàng cần những gì, chỉ biết mỗi việc sáng tác nhạc và còn bất công với nàng nữa. Khi gặp anh, nàng dẫu sao cũng chỉ là một cô gái mới 19 tuổi. Cho dù cuộc sống xã hội bên ngoài có nhàm chán như lời nàng nói như thế nào đi nữa thì chắc chắn thế giới muôn sắc màu ngoài kia vẫn thú vị hơn nhiều so với việc ở mãi trong một căn nhà chật hẹp cùng anh quanh năm suốt tháng.
Chợt so sánh mình với Doobugi, anh cảm thấy đúng là gã có thể đem lại nhiều hạnh phúc cho nàng hơn anh.Vì gã khỏe mạnh, chỉ cỡ chừng hai mấy thôi nên chắc chắn sẽcó thể che chở cho nàng, ở bên nàng đến cuối cuộc đời. Còn anh thì sao? Chỉ còn hai năm nữa thôi là anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời này.
Vì thế giới của gã không phải là một căn nhà nhỏ hẹp trên mây để người sống trong đó phải mơ mộng đến thế giới bên ngoài, thế giới của gã là một vùng trời rộng lớn ngoài kia, có thể nhìn trực tiếp
qua chiếc trực thăng mà không cần phải mộng mơ. Vì có lẽ gã không ích kỉ, không có cái tôi cá nhân quá lớn như anh,không khó chiều như anh.
Và vì... gã cũng điển trai nữa! Điều này cũng có thể coi là ưu điểm? Đối với một nghệ sĩ lao động nghệ thuật nghiêm túc như Yier, vẻ đẹp hình thức bên ngoài đối với anh giống như một sự dung tục, tầm thường. Nhưng lúc này, trong tình yêu và nỗi mặc cảm, tự ti lấn át sự kiêu hãnh, anh bắt đầu so sánh đến những thứ nhỏ nhoi vàtầm thường nhất.
Suy nghĩ miên man, nhớ miên man, rồi lại suy nghĩ miên man, cuối cùng, Yier quyết định không thể trốn tránh cảm giác muốn gặp lại Dehy - thiên thần của anh. Anh sẽ không bắt nàng ở trong chiếc lồng chật hẹp này nữa, thế giới của anh dẫu sao cũng đã mặc định là chỉ có mình anh rồi. Anh chỉ muốn gặp lại nàng lần cuối để nói lời tạm biệt và chúc nàng hạnh phúc, rồi anh sẽ để nàng bay trên bầu trời cao rộng ngoài kia cùng người phi công mà nàng yêu.
Có lẽ, tình yêu mà nàng dành cho anh chỉ giống như tình yêu của một người hâm mộ cuồng nhiệt dành cho thần tượng của mình mà thôi. Thứ tình yêu đó khiến người ta cảm thấy hạnh phúc nhưng đôi khi nó cũng đem lại thứ cảm giác gì đó thật mờ ảo, mơ hồ, ranh giới giữa hạnh phúc và sự mơ hồ cũng rất mong manh.
- Vâng! Tôi là thư kí Ban Thường Trực của Hội Đồng Chính Phủ Cấp Cao. Ngài cần chuyện gì? -
Tiếng người thư kí bên kia đầu dây vẫn lãnh đạm như bình thường.
- Tôi muốn gặp De Somi Hy - vợ tôi.-
Vâng. Yêu cầu của Ngài đã được chấp thuận.
......
RENG!!!
Tiếng chuông cửa vang lên. Yier đang ngồi bồn chồn, lo lắng không biết phải đợi đến bao lâu nữa mới được gặp Dehy và khi gặp nàng thì anh sẽ nói những gì, làm sao để không khỏi xúc động quá, làm sao để nàng được ra đi thanh thản. Trong hàng ngàn câu muốn nói, câu mà Yier muốn nói nhất là: "Cảm ơn em!". Anh đã suy nghĩ lại và thấy đó là câu mà Yier chưa bao giờ nói với Dehy cả, dù nàngxứng đáng được nhận câu nói đó hàng ngàn lần trong hàng ngàn việc mà nàng đã làm cho anh. Đáng lẽ, anh nên cảm ơn nàng từ những việc nhỏ nhặt nhất mà nàng làm cho anh như nấu một bữa ăn cho anh, may áo cho anh, lắng nghe anh... cho đến việc nàng đã lắng nghe và thấu hiểu âm nhạc của anh. Nếu được, anh cũngmuốn nói: "Em chính là thính giả đặc biệt và vĩ đại nhất của anh".
Trước đây, sở dĩ Yier không nói những điều như vậy với Dehy vì anh nghĩ những việc nàng làm cho anh là điều hiển nhiên vì cuộc đời lúc trước đã quá bất công với anh nên anh cần một người để bù đắp về mặt tình cảm và cũng vì lòng kiêu hãnh quá lớn trong con người anh nữa.Khi nghe tiếng chuông, anh như bừng tỉnh, anh mừng rỡ và ngay lập tức mở cửa ra. Người bấm chuông là một sĩ quan quân đội. Yier không để ý lắm đến đồng phục hắn ta đang mặc dù nó rất quen thuộc đối với anh.
-Dehy... Dehy... Dehy...
Anh đảo mắt tìm nàng khắp nơi nhưng không thấy nàng đâu. Trước mặt anh là một chiếc máy bay loại vừa, ở cánh cửa chiếcmáy bay, có hai sĩ quan đang đứng. Cánh cửa mở ra và người bước ra từ trong đó là...
DOOBUGI!!!
Doobugi bước chầm chậm tiến về phía Yier và chỉ có một mình gã mà không thấy Dehy đâu. Sao lại có thể là gã được? Dehy đâu? Bao nhiêu câu hỏi vang lên trong đầu Yier cho đến khi Doobugi bước đến gần anh, nói với giọng cứng rắn:
- Ông cho tôi vào nhà được không. Tôi có chuyện cần phải nói với ông. Sau khi nói xong, tôi sẽ để ông gặp Dehy.
Doobugi bước vào nhà, ngồi xuống ghế salon rồi chầm chậm lấy trong túi áo một gói thuốc lá Gadosi, khẽ châm lửa rồi rít một hơi dài, giữ thật lâu rồi mới phả khói ra. Trong làn khói trắng huyễn hoặc, gã cất giọng nói xa xăm:
- Tôi yêu cô ấy. Nhưng chỉ là đơn phương mà thôi...
Trầm ngâm một lúc, hắn lại tiếp tục:
- Từ trước đến giờ, người cô ấy yêu chỉ có mình ông mà thôi.
Khi nghe Doobugi nói câu đó, Yier cảm thấy trong lòng như có ngọn gió xuân tràn vào. Sau làn khói thuốc trắng, thoáng hiện ra một khuôn mặt buồn bã..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro