3. Người ấy

( xin phép chuyển ngôi kể từ ngôi thứ ba thành ngôi thứ nhất nha;) )

Ư...

Tôi từ từ mở mắt, cảm nhận được ánh sáng mờ nhạt chiếu qua khe cửa sổ. Tôi nhận ra mình đang nằm ở một nơi nào đó, trong một căn phòng lạ lẫm mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Khung cảnh này thật khác biệt.

"Hửm, đây là...đâu?"

Tôi cố gắng ngồi dậy, cảm nhận cơ thể có chút mệt mỏi, và đầu óc choáng váng. Nhưng khi vừa ngồi thẳng người, cơn đau dữ dội ở vùng bụng đột ngột ập đến, khiến tôi phải khẽ rên rỉ. Tôi vội vàng đưa tay lên bụng. Cố gắng gượng nhìn xuống, tôi thấy vùng bụng đã được băng bó cẩn thận, từng lớp vải băng mềm mại nhưng đủ chắc chắn.

Một cơn bất ngờ khác xâm chiếm tâm trí tôi – hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu. Mình bị thương từ khi nào? Ai đã giúp tôi băng bó vết thương này? Và tại sao tôi lại ở đây, trong căn nhà này?

Khi tôi còn đang suy nghĩ, đột nhiên, một âm thanh vang lên từ phía cửa, kéo tôi ra khỏi những câu hỏi trong đầu.

-!

Một cậu bé bước vào, nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi có thể thấy rõ sự bất ngờ trong ánh mắt của cậu. Đột nhiên, cậu ta kêu lên lớn:

-Cha, mẹ, anh hai ơi! Cậu ấy tỉnh rồi!

Cảm giác lo lắng trong tôi dâng lên. Một cảm giác đề phòng khiến tôi khẽ chuyển động, chuẩn bị hành động. Tôi định rút kiếm bên hông ra, nhưng đột ngột nhận ra rằng kiếm của tôi đã không còn ở đó. Chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng nơi thắt lưng. Tôi cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Tôi lùi lại về phía góc phòng, đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu bé trước mặt, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra.

Cậu nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng. Trong khi tôi vẫn trong tư thế đề phòng, cậu ta lên tiếng, giọng nói đầy sự dịu dàng, nhưng có chút lo lắng:

-A, đừng vội cử động, vết thương của cậu chưa lành đâu...!

 Cậu ấy có mái tóc đen tuyền, nhưng phần đuôi tóc lại được nhuộm màu xanh bạc hà rất đặc biệt, tạo nên điểm nhấn rõ rệt cho kiểu tóc. Ánh mắt cậu ta trong sáng, mang một màu ngọc bích tuyệt đẹp, long lanh như có vô vàn vì sao lấp lánh trong đó. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi lại cảm thấy như bị hút vào một thế giới khác, nơi mọi thứ đều rất yên bình và tĩnh lặng. Có vẻ như cậu ta chạc tuổi tôi.

Tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng người trước mặt này. Cơ thể tôi mệt mỏi và đầu óc vẫn còn mơ hồ. Giọng tôi yếu ớt vang lên, nhưng vẫn cố gắng giữ sự cảnh giác.

-...N-ngươi là ai...?

Tôi hỏi, đôi mắt không rời khỏi cậu ta, nhưng cảm giác mệt mỏi khiến tôi không thể giữ được sự tỉnh táo như bình thường.

-Muichiro ơi!

Bất chợt, một âm thanh khác vang lên từ phía cửa nhà. Cả tôi và cậu ta đều nhìn về hướng đó. Một người phụ nữ bước vào và theo sau là một người đàn ông và một cậu nhóc khác, có vẻ như là cha mẹ và anh em sinh đôi của cậu ta. Người phụ nữ nhìn tôi với sự ngạc nhiên pha chút lo lắng.

-A- Cha, mẹ, anh hai, cậu ấy tỉnh rồi ạ...!

Cậu ta nói, giọng vẫn còn mang một chút sự lo lắng. Cậu chỉ tay về phía tôi. Cảm giác lo sợ trong tôi lại tăng lên. Tôi không biết họ có âm mưu gì, hay có chuyện gì đã xảy ra với bản thân mà tôi chưa nhớ ra.

-Thật sao?

Giọng người phụ nữ có chút ngạc nhiên. Bà quay người lại nhìn tôi, từ từ tiến lại gần. Tôi cảnh giác nhìn bà. Tại sao bà ấy lại đến gần tôi như vậy? Liệu bà có thể là một mối đe dọa không?

-Đ-đừng lại gần tôi!!

Tôi hét lên. Người phụ nữ dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng mỉm cười như hiểu cảm giác đề phòng của tôi. Biểu hiện của bà rất dịu dàng. 

-Không sao đâu, cô sẽ không làm gì con đâu, đừng lo lắng.

Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng và êm ái, như một dòng suối chảy róc rách trong một khu rừng yên bình. Cách bà nói chuyện, cách bà mỉm cười khiến tôi cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, như thể tôi đã gặp bà đâu đó trước đây. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng dưng nhớ đến mẹ của mình, người mà tôi đã mất từ lâu. Cảm giác nhớ mẹ trào dâng khiến tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nước mắt tôi bất chợt rơi xuống trong vô thức.

-C-con không sao chứ?

Người phụ nữ lo lắng hỏi tôi, trong ánh mắt bà có chút ngạc nhiên và lo âu. Bà tiến lại gần, nhưng không làm tôi cảm thấy sợ hãi nữa. Dường như trong giọng nói của bà, tôi tìm thấy một sự ấm áp mà tôi đã lâu không cảm nhận được.

Tôi không thể nói gì, chỉ biết lắc nhẹ đầu, nhưng trong lòng tôi vẫn đầy những câu hỏi và sự hoang mang. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao tôi lại ở đây và tới đây bằng cách nào.

Một giọng nói cất lên, đánh tan không khí nhẹ nhàng hiện tại:

-Sao con nhóc này vẫn ở lại nhà ta?! Nó tỉnh rồi nên nó phải đi đi chứ!

Người anh em song sinh của cậu kia lên tiếng, tỏ vẻ khó chịu. Câu nói của Yuichiro khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn. Với vẻ mặt khó chịu ấy, rõ ràng là cảm thấy không hề vui khi thấy tôi vẫn còn ở đây. Cậu ta nhăn mặt và nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, như thể tôi là một kẻ xâm nhập vào nhà của họ.

-Yuichiro, con đừng nói như thế. Cô bé ấy vẫn đang bị thương, ta sẽ chăm sóc đến khi cô ấy khỏi. Cha đã từng nói rồi mà, Giúp đỡ người khác thì việc tốt sẽ đến với mình.

Ánh mắt của ông vẫn dịu dàng khi nhìn về phía tôi. Ông đưa tay vỗ nhẹ lên vai Yuichiro. Cậu nhóc ấy chỉ im lặng và không nói gì 

Tôi nhìn xung quanh một lần nữa, những hình ảnh trong căn phòng vẫn mơ hồ, như một bức tranh chưa rõ nét. Không gian xung quanh tôi rất yên tĩnh, và căn phòng này không hề giống những nơi tôi đã từng ở. Lối trang trí giản dị, những vật dụng quen thuộc nhưng cũng rất khác biệt. Một cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy tôi.

-Tên của con là gì? – Người phụ nữ hỏi, đôi mắt bà vẫn nhìn tôi ân cần.

Giọng tôi vẫn còn yếu ớt, nhưng tôi cố gắng trả lời, mặc dù trong đầu tôi có quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải.

-K-Kirata, Shizu Kirata..., 9 tuổi...ạ.

-Ồ, con bằng tuổi Muichiro và Yuichiro sao?

Bà ấy mỉm cười.

Hóa ra là bằng tuổi nhau. Nhưng có vẻ như họ vẫn lớn hơn tôi thì phải?

-------

lười quá:)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro