under the same moon

character: "faker" lee sanghyeok x "peanut" han wangho

warning: ooc nặng

wangho à,

đêm nay ở chỗ anh trời lại mưa nữa rồi. những hạt mưa gõ nhè nhẹ lên khung cửa kính, kéo dài thành muôn vệt nước như những dòng thư chưa kịp gửi. đôi khi anh nghĩ, nếu có thể gom tất cả những hạt mưa này thành ngàn lời xin lỗi, thì hẳn em đã chẳng còn thấy mình một mình trong những ngày anh vắng mặt.

dạo này em vẫn ngủ ngon chứ? buổi sáng em vẫn còn uống trà nóng, hay đã quen với vị đắng của cà phê? còn căn phòng nhỏ nơi em hay ngồi đọc sách, đã có thêm chậu hoa nào mới chưa? anh không kịp bên em để biết những điều nhỏ bé ấy. anh chỉ có thể mang theo trong đầu một nghìn hình dung về em, giữa những ngày anh bận rộn, giữa những đêm anh lạc lõng trong thành phố rộng lớn. xin lỗi em, vì tất cả những ngày anh vắng mặt, vì đã để khoảng cách lấp đầy những gì lẽ ra thuộc về đôi ta.

thế nhưng, wangho à, anh vẫn tin có những điều chẳng khoảng cách nào chạm tới được. như vầng trăng đêm nay, thật sáng và tròn, soi sáng cả bầu trời nơi anh ngồi, và chắc hẳn cũng đang soi đến chỗ em. trăng chưa từng phân biệt đâu là bầu trời của em, đâu là bầu trời của anh. nó chỉ lặng lẽ hiện diện, để ta còn biết rằng, dù cách bao nhiêu dặm đường, cũng vẫn đang ngước nhìn cùng một vầng sáng. có lẽ, đó là cách mà vũ trụ bù đắp cho đôi kẻ yêu nhau nhưng chẳng thể kề cạnh, như chúng ta.

anh gửi nỗi nhớ của mình vào gió, gửi lời xin lỗi vào mưa, gửi yêu thương vào ánh sáng nơi vầng trăng treo lơ lửng. và anh tin, bằng cách nào đó, chúng sẽ tìm đường đến bên em. bởi nếu có một ngôi sao rơi xuống, anh cũng chẳng kịp ước gì ngoài việc em từng ở đây, ngay trong khoảnh khắc này.

thế nên, mỗi khi em thấy lòng chông chênh, hãy nhìn lên những vì sao. bởi, ở một nơi nào đó, cùng khoảnh khắc ấy, anh cũng đang ngước nhìn về phía em. dưới cùng một vòm trời, cùng một vầng trăng, trái tim anh vẫn đập theo cùng một nhịp với em, và em ơi, em chưa bao giờ thật sự một mình cả.

đợi anh về, em nhé.

sanghyeok.

   
                                         ✦

mình đã vừa khóc vừa viết mấy dòng này mà chẳng rõ lí do. chắc là do mệt mỏi quá. mọi thứ cứ càng lúc càng tệ hơn. mỗi ngày mình đều tự nhủ với bản thân rằng hãy cố mà sống tiếp, bởi biết đâu ngày mai mình lại tìm ra được lí do để tiếp tục tồn tại, chỉ là mọi thứ dường như vượt qua giới hạn của mình rồi. hi vọng chúng ta đều ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro