không một lời nào
- ft. so đậm -
ánh đèn vàng trải đều khắp sảnh lớn, phản chiếu qua ly pha lê và những mảng kính cao chạm trần. tiếng nhạc jazz trầm ấm hòa lẫn với tiếng trò chuyện, tiếng cười, và tiếng ly rượu vang chạm vào nhau. những nhóm khách mời di chuyển quanh căn phòng, vừa bắt tay vừa trao đổi, tạo nên một bức tranh nhã nhặn nhưng không kém phần náo nhiệt của một đêm tiệc giao lưu.
bàn tiệc được bày biện tinh tế, những khay hors d'oeuvre nhỏ xinh, hương thơm nhè nhẹ của nến và hoa tươi lan tỏa trong không gian. nhân viên phục vụ đi lại đều đặn, mang những ly vang đỏ, trắng, đôi khi là champagne sóng sánh trong ánh đèn. vài nhóm khách mời tụ lại quanh quầy bar, nói cười rộn ràng, thỉnh thoảng những câu chuyện được nhấn nhá bằng những âm thanh kéo dài.
hằng đứng cùng nhóm đồng nghiệp ở một bàn tiệc, tay khẽ xoay ly rượu vang. chiếc váy dài màu kem ôm nhẹ theo dáng, đường cắt tinh tế tôn nét quyến rũ mà vẫn giữ sự thanh lịch. em nhẹ nhàng hòa vào không khí buổi tiệc, vừa đủ nổi bật để khiến vài người ngước nhìn, vừa đủ chừng mực để không ai cảm thấy sự hiện diện ấy quá phô trương.
thi thoảng, em khẽ gật đầu đáp lại một lời chào, hoặc mỉm cười trao đổi vài câu xã giao với những người khác. em dừng lại một lát trước bàn trưng bày rượu, khẽ nghiêng đầu ngắm những chai vang được chọn lọc kỹ càng, rồi lại lướt mắt nhìn quanh sảnh tiệc, nơi ánh sáng và tiếng nhạc như tạo ra một dòng chảy nhịp nhàng của đêm nay.
giữa lúc câu chuyện quanh bàn còn đang dang dở, một đồng nghiệp bước đến, giọng nói hào hứng vang lên.
"giới thiệu với mọi người, đây là thanh thảo, bên phía đối tác của chúng ta"
ánh mắt cả nhóm hướng về phía sau người nói. từ lối đi giữa sảnh, một bóng người tiến gần, bộ suit màu be vừa vặn ôm lấy đường nét cơ thể. ánh đèn vàng lướt qua gương mặt, để lộ một nụ cười nhã nhặn, đủ để người đối diện cảm nhận khí chất khó mà bỏ qua.
khi đến gần, thảo chủ động bắt tay với từng người, giọng nói trầm ấm xen lẫn sự tự tin quen thuộc. đến lượt em, đôi mắt chị khẽ dừng lại, ánh nhìn thoáng hiện lên một nét gì đó bất ngờ, rồi khóe môi cong nhẹ.
"ồ, moon? chúng ta lại gặp nhau rồi"
câu gọi như vô tình bật ra, khiến vài người trong nhóm hơi ngạc nhiên, ánh mắt tò mò lập tức đổ dồn về phía hằng.
em bật cười khẽ, không né tránh, chỉ nhẹ nhàng đáp lại cái bắt tay.
"diễm hằng, rất vui được gặp chị..." - rồi ghé sát lại một chút, thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe - "muội hai chữ i"
một đồng nghiệp ngay lập tức chen vào, nửa bất ngờ nửa hiếu kỳ.
"hai người biết nhau từ trước rồi sao?"
thảo vẫn giữ ánh mắt hướng về phía em, giọng trầm chậm rãi, từng chữ như lướt qua khoảng cách giữa hai người.
"chỉ một chút thôi"
ánh mắt hai người chạm nhau, trong một khoảnh khắc, mọi thanh âm như rơi xuống nửa nhịp. chị khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khó đoán.
-
bước ngang qua sảnh lớn, ánh mắt chị nhanh chóng tìm được em đang đứng một mình cạnh quầy bar. dáng người thanh thoát trong chiếc váy kem dài, tinh tế mà vẫn nổi bật giữa đám đông. chị khẽ nhếch môi, tiến lại gần, vừa đủ để không gây chú ý cho những người xung quanh.
"người khác nhìn vào có thể nghĩ chúng ta là một cặp đấy"
nhẹ nhàng cầm lấy hai ly rượu trên tay người phục vụ, chị chậm rãi đưa một ly về phía em. ánh đèn vàng hắt xuống, phản chiếu lên bộ suit be vừa vặn, làm cả hai vô tình trông như đã hẹn trước.
"vậy họ có nhìn nhầm không?" - em cười, đưa tay nhận lấy ly rượu từ chị.
"chị nghĩ là không"
em bật cười khẽ, tay vuốt nhẹ vài lọn tóc còn vương trên vai. khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại một chút, ánh mắt va vào nhau như một lời mời gọi, giống hệt với khoảnh khắc lần đầu tiên gặp nhau.
"chị đoán là em vẫn chưa dùng đến mảnh giấy đó"
"chị đã kiểm tra phần tin nhắn chưa?"
"rồi, ở đó chẳng có gì cả"
"ừ, vì em đâu có nhắn"
chị cười một tiếng nhỏ, ánh mắt lướt sang em, giọng chậm rãi nhưng không giấu được sự trêu chọc.
"em cũng biết cách làm người khác chờ đợi đấy"
"có lẽ vậy" - em xoay ly rượu trong tay, khóe môi cong nhẹ - "chị có thấy phiền không?"
"không" - chị nhấp một ngụm rượu, ánh nhìn vẫn ghim chặt vào người em - "vì chị là một người kiên nhẫn mà"
em khẽ cười, ánh mắt dừng lại nơi chị.
"hay vì điều đó chỉ làm chị tò mò thôi?"
"có thể" - chị nghiêng đầu, môi cong thành một nụ cười mê hoặc - "nhưng chỉ với em"
"vậy sao? nhưng thật tiếc quá, em lại là người không thích phải mở lời trước"
"vậy chị đoán là em cũng sẽ không chủ động đưa số cho chị"
"chị bắt đầu hiểu em hơn rồi đấy"
chị bật cười, ánh nhìn không buông.
"có lẽ chị phải tự tìm cách thôi"
"nghe thú vị đấy" - em nâng ly rượu lên, chỉ chạm nhẹ vào môi rồi dừng lại - "nhưng đừng để em phải chờ lâu quá nhé"
chị cúi người, thu hẹp lại khoảng cách, gần đến mức em có thể nghe được rõ mùi rượu hòa lẫn cùng hương nước hoa.
"đừng lo, chị sẽ lại ở đấy trước khi em kịp nhận ra"
đưa tay vuốt nhẹ cổ áo sơ mi của chị, em nháy mắt, buông lại một câu trước khi rời đi.
"nhanh lên nhé, kẻo em sẽ đi mất đấy!"
.
.
.
ready to be mah boo?
who i don't wanna lose
so please...
don't let me wait for you too long
-
buổi tiệc vẫn cứ tiếp diễn, âm nhạc và tiếng trò chuyện nhanh chóng lấp đầy căn phòng. những cái chạm ly, những lời chúc tụng nối nhau không dứt. mọi thứ xoay vòng trong một nhịp điệu quen thuộc, như thể khoảnh khắc vừa rồi chỉ là một thoáng ngắt nhịp giữa bản hòa âm.
hằng đứng trong nhóm đồng nghiệp, gương mặt vẫn giữ nụ cười, vẫn chạm ly, vẫn đáp lại những câu chào hỏi. thỉnh thoảng, ánh mắt lại khẽ lạc đi, tìm đến một bóng người quen thuộc giữa đám đông ấy.
thảo cũng chẳng khác, vẫn hòa vào dòng người một cách tự nhiên, hiện diện đúng mực giữa những vòng tròn đối thoại. nhưng từng cái nghiêng đầu, từng nụ cười trao cho ai khác, đều không giấu nổi cảm giác rằng ánh nhìn đó đã vô tình giữ lại nơi em.
thời gian trôi đi, tiếng cười nói và những câu chuyện rộn ràng dần trở thành một phông nền mờ nhạt. em vẫn đứng trong nhóm người quen thuộc, vẫn cười, vẫn nâng ly, nhưng lòng lại như tìm kiếm một điều gì đó ngoài những câu chuyện lặp đi lặp lại. ánh mắt khẽ dừng ở một khoảng không vô định, như thể đang chờ đợi sự mơ hồ chưa được gọi tên.
gần cuối buổi tiệc, khi mọi người lần lượt tản đi, điện thoại trong tay em khẽ rung, màn hình sáng lên giữa ánh đèn vàng. một tin nhắn mới hiện rõ, từ một số điện thoại đã được lưu tên.
> muội hai chữ i
đi dạo thành phố một chút chứ?
hằng khẽ nhếch môi, đưa ly rượu cuối cùng lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. không nói gì thêm, em lặng lẽ rời khỏi cuộc trò chuyện, để lại dư âm của buổi tiệc còn chưa dứt.
bước qua khung cửa sảnh lớn, tiếng cười và tiếng nhạc nhạt dần phía sau, chỉ còn lại hơi gió đêm len vào làn váy và không khí mát lạnh phả lên làn da.
chiếc xe màu đen sang trọng chờ sẵn dưới ánh đèn đường. thảo đứng đó, thong thả tựa vào xe, đôi mắt sáng lên khi thấy em xuất hiện. lịch thiệp xoay người mở cửa xe, chị không quên đưa bàn tay còn lại đặt hờ trên khung cửa.
"chào em diễm hằng" - giọng chị trầm ấm, xen lẫn chút mời gọi.
em cười, chậm rãi tiến đến, nắm lấy bàn tay chị đang đợi sẵn, rồi nhẹ nhàng ngồi vào bên trong.
"chị thanh thảo có vẻ không mất quá nhiều thời gian nhỉ?"
"chị đã nói rồi mà" - hôn nhẹ lên mu bàn tay em, chị tiếp lời - "chị luôn có cách để tìm được em thêm một lần nữa"
cửa xe đóng lại, chị nhanh chóng yên vị ở ghế bên cạnh, tay đặt hờ hững trên vô lăng. ánh nhìn khẽ chạm vào em, giữ lại vài giây lâu hơn bình thường, vừa trêu chọc vừa đầy ẩn ý. em chỉ đáp lại bằng một cái nhếch môi, ánh mắt mê hoặc như muốn tiếp tục trò chơi đầy thử thách.
chiếc xe lăn bánh trên đường nhựa, ánh đèn vàng từ những trụ điện nhảy múa qua ô cửa kính, phản chiếu lên gương mặt những vệt sáng mờ ảo. tiếng nhạc r&b êm dịu vang lên từ radio, hòa cùng tiếng gió lùa qua cửa kính hạ, tạo nên một không gian tách biệt với mọi thứ ở bên ngoài.
em tựa người vào ghế, đưa tay chỉnh lùi ra sau một chút, ánh mắt lơ đãng khẽ cất lời.
"chỗ ngồi này có vẻ chưa từng được chỉnh?"
"vì vẫn đang tìm kiếm chủ nhân, chưa có ai từng ngồi ở đó"
"vậy bây giờ thì sao?"
"có lẽ chị đã tìm được rồi"
em bật cười, không vội nói tiếp, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đưa tay gạt vài lọn tóc ra sau tai. ánh mắt thi thoảng lại lướt sang người chị, nụ cười tinh nghịch như muốn thách thức người kia phải tiến thêm một bước.
"thành phố đêm nay thật đẹp..."
"và cũng đặc biệt hơn nữa" - chị đáp, một tay buông hờ trên cần số.
"vì sao?"
"em thừa biết câu trả lời mà"
"nhưng em muốn chị nói ra" - khóe môi hơi cong nhẹ, em đưa mắt về phía chị.
dừng xe trước vạch kẻ đường, chị nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt em. không còn nét trêu đùa quen thuộc, thay vào đó, chỉ đơn thuần là một ánh nhìn trìu mến.
"vì em"
trái tim em khẽ đập loạn một nhịp, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bàn tay đang đặt trên cần số của người kia, ngón tay mân mê một chút trong khoảng không lơ lửng.
"em có thể tin chị được không?"
"có thể"
"chứng minh cho em thấy đi"
"bằng cách nào?"
em dừng lại, rồi ghé sát vào tai, thì thầm một lời chỉ đủ để hai người nghe thấy.
"hôn em đi"
ánh đèn xanh bật lên, xe lại lăn bánh chậm rãi qua ngã tư, dòng người bên ngoài nhòa đi như một thước phim quay chậm. không gian trong xe dần đặc quánh lại, chỉ còn tiếng nhạc phát lên từ radio và nhịp tim không còn giữ được bình tĩnh.
rồi bất chợt, chị giảm tốc, tấp xe vào lề, động tác dứt khoát nhưng không vội vã. tay chị xoay chìa khóa, tiếng động cơ im bặt, để lại một khoảng lặng đầy vương vấn.
chị quay sang, đôi mắt ghim chặt vào em. không còn nụ cười gợi mở, không còn lời nói vòng vo, chỉ còn lại sự tha thiết trần trụi. ngón tay chị chậm rãi lướt qua gò má em, dừng lại một thoáng nơi khóe môi.
"như em mong muốn"
trước khi em kịp phản ứng, khoảng cách đã bị xóa nhòa. chị kéo em lại gần, môi chạm môi trong một nụ hôn vừa dịu dàng vừa say đắm, như gom hết những điều chưa kịp nói thành lời.
em khựng lại một nhịp, rồi cũng nhanh chóng đáp trả, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của chị. mọi âm thanh dường như tan biến, chỉ còn lại hơi thở giao nhau và nhiệt độ tăng cao trong không gian chật hẹp.
rời khỏi nụ hôn, em khẽ tựa đầu vào vai chị, khóe môi còn vương nụ cười ngại ngùng. dù đây không phải lần đầu tiên họ hôn nhau, nhưng lần này thật sự rất khác.
"vậy lần này, em sẽ chịu ở lại bao lâu?"
"còn phải xem chị có thể giữ chân em được không đã"
"ồ, chị cũng không biết nữa, nhưng chị cũng muốn thử làm điều đó"
"chị cứ thử đi... biết đâu em lại thích"
bên ngoài, phố xá vẫn nhộn nhịp, ánh đèn đường lướt qua ô cửa kính. trong khoang xe, hơi thở vẫn còn đọng lại dư vị ngọt ngào xen lẫn chút bối rối. chị không vội khởi động lại xe, chỉ ngồi tựa vào ghế, để tay mình đan vào tay em, hơi ấm truyền sang khiến em bất giác mỉm cười. ánh mắt hai người giao nhau, không một lời nào, cứ lặng lẽ giữ lấy vài giây tĩnh lặng.
chị nghiêng người lại gần hơn, hương rượu nhạt còn vương trên môi, hòa vào mùi nước hoa thoang thoảng. khoảng cách gần đến mức em có thể nghe rõ nhịp thở của chị, cảm giác như chỉ cần nghiêng đầu thêm một chút là lại chạm vào nhau lần nữa.
"đi dạo vậy đủ rồi, tối nay... em có muốn về nhà cùng chị không?"
.
.
.
chiếc môi không một lời nào
mà phải nói với em rất yêu
mọi khi mình đan vào nhau
em thấy mỹ miều, hơn bao điều
mỗi ai hiểu, mỗi ai chiều
don't let me... wait for you too long
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro