red flag
ngày đầu tiên bước vào phim trường, diễm hằng chỉnh lại tóc tai qua gương lần cuối, tự nhủ với bản thân phải thật bình tĩnh. đây là một dự án lớn, quy tụ toàn những gương mặt nổi tiếng. áp lực đã đủ nhiều, chẳng cần thêm gì nữa.
em ngồi trong phòng chờ, tay cứ xoay xoay cây bút, mắt dán vào lịch trình trên điện thoại. cái tên khách mời đặc biệt vẫn còn hiện rõ ở đó. lúc nghe quản lý nhắc tên bạn diễn, em đã bật cười nhạt, tưởng mình nghe nhầm. nhưng càng gần ngày quay, cảm giác trong lòng lại càng bất ổn. đời đúng là thích trêu ngươi, sau bao lần tránh mặt, cuối cùng vẫn phải gặp lại ngay tại đây.
khi vừa bước qua cánh cửa, em gần như khựng lại. ánh đèn hắt xuống sân khấu, tiếng trò chuyện rôm rả, mùi cà phê hòa lẫn với mùi giấy in kịch bản, cả ekip bận rộn ngược xuôi. giữa không khí ồn ào ấy, người đó đứng ở giữa trung tâm, vừa cười vừa trò chuyện cùng đạo diễn.
thanh thảo...
cái tên bật lên trong đầu em nhanh đến mức còn chưa kịp nghĩ. em cố gắng hít một hơi thật sâu, giả vờ như không có chuyện gì. bước đi thẳng, thậm chí còn lướt ngang qua chị, khẽ gật đầu chào kiểu xã giao.
chẳng mất bao lâu, ánh mắt kia tìm được em. chị ngẩng lên, đôi mắt cong cong cười nhẹ. chỉ một giây thôi, đã khiến tim em đập nhanh rộn ràng y như ngày đó.
"chào em, lâu rồi không gặp... mèo nhỏ"
người quản lý gọi tên, kéo em trở về thực tại. em chỉ đáp lại bằng một câu gọn lỏn.
"chị thảo, lâu rồi không gặp"
rồi bước nhanh về phía bàn đọc kịch bản, nhưng trong lòng thì loạn cả lên.
...
ngày ấy, diễm hằng hai mươi tuổi, lần đầu tiên tham gia vào một cuộc thi âm nhạc. đây là một cơ hội lớn, nhưng cũng là nơi đầy áp lực. ai cũng chăm chú vào phần luyện tập của mình, không khí căng thẳng đến mức chẳng ai thèm nhìn sang người còn lại.
ngoại trừ một người.
"chào em, chị là thanh thảo, rất vui được làm quen"
giọng nói vang lên sau lưng khiến em giật mình quay lại. thanh thảo đứng đó, tóc buộc cao, tay cầm chai nước lạnh áp lên má, đôi mắt cười như thể đã quen nhau từ lâu. chị vừa xong phần tập luyện của mình, mồ hôi còn lấm tấm, nhưng vẫn có cái dáng vẻ ung dung khiến người khác không thể rời mắt.
hằng khựng lại vài giây, rồi đỏ mặt, cúi đầu lí nhí đáp.
"em là diễm hằng... rất vui được gặp chị"
thảo bật cười, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh.
"dễ thương quá! nhìn em giống như một bé mèo nhỏ vậy"
em ngại ngùng, đôi mắt tròn xoe, chưa kịp phản ứng gì thì chị đã thoải mái xoay chai nước trong tay, đưa sang trước mặt em.
"uống không? nước lạnh đó"
em lắc đầu, ôm chặt tập nhạc trong lòng như một tấm khiên, nhưng trái tim thì đập rộn ràng một cách khó hiểu.
ngay giây phút ấy, giữa căn phòng tập ngột ngạt, tiếng ồn ào như lùi xa. chỉ còn lại ánh nhìn cong cong cùng nụ cười dịu dàng ấy, gieo xuống lòng em một dự cảm khó gọi thành tên.
một lời chào đơn giản, một câu trêu đùa bâng quơ, cũng đã đủ để mở ra những ngày tháng sau này - đầy rung động, nhưng cũng đầy rắc rối.
và đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
.
.
.
chớm bước đến, đôi tay chạm nhẹ lên em
ánh mắt đa tình
muốn trói lấy em nơi mật ngọt không tên
để giữ lấy riêng mình...
-
đến nơi, hằng chọn một chỗ trống gần cuối dãy, cẩn thận mở kịch bản ra, giả vờ tập trung hết mức để khỏi phải nhìn xung quanh.
nhưng chỉ vài giây sau, có tiếng kéo ghế vang lên bên cạnh. em ngẩng đầu, tim bất giác hụt một nhịp.
thảo thản nhiên đặt kịch bản xuống bàn, ngồi ngay cạnh bên, hương nước hoa nhẹ nhàng phảng phất.
"chị ngồi đây nha" - chị nói, rồi mỉm cười, như thể điều đó quá đỗi bình thường.
em siết chặt cây bút trong tay, định đổi sang chỗ khác, nhưng đạo diễn lại vỗ tay vài cái rồi hắng giọng.
"hôm nay đọc thử để làm quen nhân vật nha. phần này... để muộii với lamoon thử luôn đi, xem chemistry thế nào"
trái tim em lại chao đảo, ông trời đúng là cố tình chọc ghẹo. chị nghiêng đầu, nửa cười nửa chọc, giọng hạ thấp chỉ đủ để mình em nghe.
"chemistry này... còn cần phải thử sao?"
em lườm chị, siết chặt kịch bản trong tay, nghiến răng đáp nhỏ.
"chị đừng tự tin quá mức như vậy"
nhưng khi đạo diễn ra hiệu bắt đầu, em buộc phải ngẩng mặt lên, đọc từng câu thoại. ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, rồi dừng lại lâu hơn mức cần thiết, khiến mấy nhân viên xung quanh thích thú bật cười.
"chà, ăn ý thiệt nha, chemistry này được đó!" - đạo diễn gật gù, còn mấy bạn diễn khác thì thầm trêu chọc.
mặt em nóng bừng, vội vã cúi xuống nhìn kịch bản. chỉ còn nghe thấy tiếng cười khẽ của chị vang lên bên tai, ngọt ngào, nhưng cũng khiến em cảm thấy khó chịu. cái âm sắc quen thuộc ấy, đã từng bao lần khiến em mềm lòng, giờ lại thành lưỡi dao gõ nhịp lên từng mạch đập trong ngực.
...
những ngày tiếp theo, hai người cứ vô tình va vào nhau như thể đã được sắp đặt trước. từ bàn ăn tập thể, hàng ghế xe đưa đón, đến cả phòng tập bè, hay trình diễn ca khúc nhóm cũng cứ ở gần nhau.
hằng thường im lặng, cắm cúi với tập nhạc. còn thảo thì líu lo đủ chuyện, lúc nào cũng như nam châm thu hút mọi ánh nhìn. nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần chị quay sang hỏi một câu gì đó, em đều giật mình, lúng túng đáp gọn lỏn, xong lại đỏ mặt.
một buổi tối, phòng tập vắng hơn thường lệ, chỉ còn lại vài thí sinh chăm chỉ luyện tập. hằng đang tập đoạn bridge khó nhằn, giọng lên cao rồi khựng lại, hụt hơi.
"đừng gồng quá, hít sâu rồi thả lỏng vai"
giọng thảo vang lên phía sau, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, điều chỉnh lại tư thế. hơi ấm truyền qua làm em cứng người, tim đập loạn xa.
"cảm ơn chị" - em lí nhí, mắt dán chặt vào bản nhạc, không dám ngẩng lên.
"có gì đâu" - chị bật cười, rồi tiếp tục giúp em tập luyện.
cả hai cùng ngồi lại đến khuya để tập hát. ánh đèn vàng hắt xuống, tiếng đàn gõ nhịp đều đều bên tai. khoảng cách giữa hai người ngắn lại, đến mức chỉ cần nghiêng đầu thêm một chút là có thể chạm vào nhau.
và đó là lần đầu tiên họ để ý.
.
một giờ nghỉ, hai người ngồi cạnh nhau, luyên thuyên về một điều gì đó. thỉnh thoảng lại thấy thảo chạm nhẹ vào tay em, rồi đưa tay xoa đầu, chỉnh lại vài sợi tóc. sau đó hằng cũng sẽ bật cười, nghiêng đầu tựa vai chị một chút, rồi lại chớp mắt nhìn chăm chú.
mấy bạn ngồi cùng thấy vậy thì rủ nhau trêu chọc.
"muộii với lamoon thân thiệt nha, lúc nào cũng thấy dính nhau như sam"
em cúi đầu ngại ngùng, còn chưa kịp phản ứng thì chị đã thản nhiên đáp lại.
"ừ, tại em ấy dễ thương, nên mình cứ thích ở gần thôi"
tiếng cười đùa rộn lên, còn mặt em thì đỏ bừng, vội lảng sang chuyện khác.
"đừng chọc em nữa mà"
"chị có chọc em đâu, em dễ thương thiệt mà"
"..."
"mèo nhỏ ngại hả? dễ thương quá!"
"thôi màaa"
cứ thế, chị toàn nói mấy câu khiến em phải đỏ mặt, rồi chẳng biết làm gì cứ ngại ngùng vỗ nhẹ vào vai chị một cái, sau đó lại nhìn nhau bật cười. khoảng cách không biết từ lúc nào cũng được thu hẹp thêm đôi chút.
và đó là lần đầu tiên họ mỉm cười vì nhau.
.
một ngày khác, cả đoàn phải quay ngoại cảnh giữa trời mưa tầm tã. ai cũng co ro, ôm đồ chạy loạn tìm chỗ trú. hằng đang loay hoay giữ cho tập nhạc không bị ướt, bất ngờ, một chiếc áo khoác trùm xuống che đầu em.
em ngẩng lên, thấy thảo đang đứng bên cạnh, áo thun trắng ướt sũng, vài giọt nước nhỏ giọt từ trên tóc, tay cầm dù che luôn cả hai.
"chị làm gì vậy?" - em hoảng hốt, đưa tay nghiêng dù về phía chị.
"giữ giọng đi, mai còn phải hát" - chị mỉm cười, như không coi đó là chuyện gì to tát.
"chị lo cho chị kìa, lỡ bị cảm thì sao?"
"không sao đâu, chị khỏe mà, em mới là người hay bị cảm đó"
chị nói, rồi tiến lại gần hơn một chút, tay khẽ chạm vào tay em đang giữ dưới cán dù. hai ngón tay như có dòng điện chạy qua, khiến em bất giác đỏ mặt.
trong một khoảnh khắc, thế giới ồn ào như chợt mờ đi, chỉ còn lại hơi thở nhè nhẹ, và mùi nước mưa xen lẫn hương nước hoa quen thuộc. khoảng cách gần đến nỗi, hai trái tim đã bắt đầu hòa chung một nhịp đập.
và đó là lần đầu tiên... họ cảm nhận được sự rung động.
-
lắc đầu cố xua tan đi dư âm của ký ức còn đọng lại, hằng cố gắng tập trung vào kịch bản trước mặt, đưa tay gạch xóa như thể đang thật sự nghiên cứu. nhưng em càng cố né tránh, sự hiện diện của thảo bên cạnh càng rõ ràng hơn. từng hơi thở, từng tiếng cười, thỉnh thoảng là tiếng bút gõ nhịp trên bàn, tất cả như cố tình lẻn vào tai em.
"em vẫn giữ thói quen gạch hết cả trang như vậy à?" - chị đưa mắt nhìn, giọng nói nửa đùa nửa thật.
"em quen vậy rồi" - em liếc nhanh qua, đáp gọn.
"chị nhớ hồi xưa em cũng gạch kịch bản đến nỗi tờ giấy muốn rách luôn á" - chị bật cười, ánh mắt khẽ cong.
em khựng một nhịp, tay bất giác chậm lại. hồi ức cũ chỉ vừa chạm nhẹ đã khiến trái tim vô thức đập loạn. nhưng em lập tức dằn lại, rút ngắn câu trả lời để giữ khoảng cách.
"chị nhớ kĩ ghê"
"ừ, chuyện về em thì chị dễ nhớ lắm" - chị nói nhỏ, nhưng đủ để khiến tim em thoáng run lên.
đạo diễn bắt đầu phân cảnh đầu tiên, thảo và hằng được xếp diễn thử một đoạn ngắn. em đứng dậy, cố gắng nhập vai. ánh đèn chiếu xuống, cả đoàn im lặng chờ đợi. chị tiến lại gần, ánh mắt nhìn thẳng về phía em, giọng trầm xuống hệt như đang hóa thân vào nhân vật.
"tại sao em cứ phải tránh né? nói đi, thật sự em đang nghĩ gì?"
em đáp lại, kịch bản chỉ yêu cầu lạnh lùng, nhưng giọng lại vô thức run run.
"chị đừng làm phiền em nữa"
những câu thoại vốn bình thường bỗng trở nên nặng nề, như chứa đựng một tầng ý nghĩa riêng. người xem chỉ thấy chemistry bùng nổ, còn em thì cảm giác như đang đứng trước sự thật không thể trốn tránh.
đến khi đạo diễn hô cắt, cả phòng bật cười, vỗ tay khen lấy khen để. ai cũng bảo hai người nhập vai tự nhiên, hợp đến mức không cần tập nhiều.
em vội cúi đầu, cố gắng rút tay khỏi khoảng không vừa rồi. nhưng chị lại không rời mắt, còn nghiêng người khẽ thì thầm vào tai em.
"mèo nhỏ vẫn luôn làm tốt như vậy"
em không trả lời, chỉ tiếp tục lắng nghe chỉ đạo, cố gắng bỏ ngoài tai lời nói ấy. nhưng không biết từ lúc nào, đôi gò má bắt đầu nóng ran, và trong lòng thì chộn rộn mãi không thôi.
buổi tập kết thúc, mọi người lần lượt ra ngoài nghỉ ngơi. hằng cũng thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi sang chỗ khác, thì bất ngờ bị một bàn tay giữ lại.
"mình nói chuyện một chút được không?"
em im lặng, chưa kịp phản ứng, đã bị chị kéo ra hành lang vắng, nơi ánh đèn neon hắt xuống lạnh lẽo. thảo đứng tựa vào tường, khoanh tay nhìn em như thể muốn nói điều gì đó đã chôn giấu từ lâu.
"chúng ta còn gì để nói sao?" - em trầm giọng, cố tình lảng tránh ánh mắt chị.
"em thay đổi nhiều thật... nhưng có một thứ vẫn như vậy" - chị ngừng một nhịp, nụ cười quen thuộc nở trên môi - "là những lúc lúng túng thì tai lại đỏ lên"
em vội đưa tay chỉnh lại vài sợi tóc che đi gương mặt, nghiêng đầu sang hướng khác.
"chị thôi cái kiểu đùa giỡn đó đi"
"chị nói thật mà" - thảo nhích lại gần hơn, giọng hạ thấp.
lòng em dậy sóng, vừa muốn bước lùi, vừa không thể dứt ra. khoảng cách giữa hai người bị kéo căng, tựa như chỉ cần một hơi thở nữa thôi là vượt quá giới hạn.
"chị muốn nói gì thì nói nhanh đi, em còn phải làm chuyện khác" - hằng hắng giọng, bước lùi lại một chút.
"chị nhớ em"
một câu nói đơn giản, chỉ vọn vẹn ba từ, nhưng lại khiến cả không gian như khựng lại. từng câu chữ cứ như một hòn sỏi ném thẳng vào mặt hồ, làm dậy lên những gợn sóng vốn đã cố gắng ngủ yên. tim em đập liên hồi, đôi chân cứng đờ không thể nhấc lên, cố gắng bật ra một câu trả lời lạnh lùng.
"chị nói những lời như vậy... liệu có còn ý nghĩa gì không?"
"chị biết... có thể đã muộn rồi" - thảo khựng lại, nụ cười cũng không còn nở trên môi - "nhưng suốt bao nhiêu năm nay, chị vẫn nhớ mãi mọi thứ về em. từ cách em rụt rè đi bên cạnh chị, nụ cười dịu dàng của em, đến cả những lúc em nũng nịu tựa vào vai chị... tất cả những điều thuộc về em, chị đều không thể quên được"
hằng mím môi, trong lòng vừa run vừa giận. bởi vì những điều chị đang nói, chính là những điều mà em đã từng khao khát để được nghe.
nhưng thật tiếc, chị đã đến trễ rồi...
"vậy tại sao lúc đó... chị không giữ em lại?"
"..."
"vì chúng ta cũng chưa từng là gì của nhau cả, đúng không?"
câu hỏi rơi xuống, vỡ tan trên nền gạch lạnh lẽo. chị im lặng, ánh mắt chao đảo như vừa bị lột trần. ánh đèn neon hắt bóng hai người xuống sàn, dài và gãy khúc, thoạt nhìn như thể đã chồng lên nhau. nhưng nếu để ý sẽ thấy được, ở nơi nào đó, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách không thể chạm vào.
"chị đã nghĩ... chỉ cần không gọi tên, chúng ta sẽ chẳng mất gì cả" - giọng chị khàn khàn, dường như nghẹn lại ở cổ họng.
em bật cười nhạt, tiếng cười khô khốc vang vọng giữa hành lang dài vắng vẻ.
"kết quả thì sao? mình vẫn mất nhau như thường mà"
chị bước lên một bước, dừng lại ngay trước mặt em. bàn tay hơi đưa lên, run rẩy như muốn chạm vào nhưng lại không thể.
"chị xin lỗi, nhưng chị không muốn để em rời đi lần nữa, hằng à..."
tim em đánh một nhịp dồn dập, nhưng lý trí lập tức dựng lên bức tường phòng thủ. em lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn.
"chị không cần phải nói những lời này nữa, em cũng không còn là cô gái hai mươi tuổi của năm ấy. những chuyện cũ... mình gác lại tại đây thôi"
một lớp sương mỏng dường như phủ lên đôi mắt chị, khiến ánh nhìn trở nên u tối. chị mím môi, cuối cùng chỉ buông một tiếng thở dài, nặng trĩu.
"chị hiểu rồi... nhưng chị sẽ không bỏ cuộc đâu! chỉ cần em vẫn chưa từ chối, chị nhất định sẽ không bỏ lỡ thêm lần nào nữa"
không khí ngột ngạt đến mức chỉ cần nán lại thêm một giây nữa thôi, có lẽ cả hai sẽ đều không giữ được bình tĩnh. em liền xoay người bước đi, để lại sau lưng tiếng vọng khe khẽ, như một lời hứa, cũng là một lời khẳng định.
"lần này, chị sẽ không để mất em nữa"
-
sau buổi tập ngày hôm ấy, hằng nghĩ rằng mình có thể giữ khoảng cách với chị. nhưng thảo thì khác, chị không hề ồn ào, cũng chẳng trực tiếp ép buộc. thay vào đó, từng ngày trôi qua, chị lại kiên nhẫn dùng những cách nhỏ bé nhất để len lỏi dần vào cuộc sống của em.
mỗi buổi sáng, trên bàn trang điểm của em sẽ luôn có sẵn một ly cà phê, kèm theo một hộp sandwich, có đôi khi là vài chiếc bánh ngọt, hoặc nếu hôm đó phải quay cả ngày thì sẽ có luôn một phần cơm trưa. bên cạnh túi đồ ăn sẽ luôn đính kèm một mảnh giấy nhỏ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc.
'mèo nhỏ đừng bỏ bữa nha!'
em nhíu mày, lần nào cũng định bỏ qua, nhưng bụng lại kêu rột rột phản đối. sau vài giây do dự, em mở hộp ra ăn. vị ngọt nhạt vừa vặn đến khó tin, hệt như ai đó đã nhớ rõ thói quen từ nhiều năm về trước.
trong những ngày quay phim, không ít lần hằng vì tập trung thoại mà quên mất mình đang đứng dưới trời nóng rực. mồ hôi rịn xuống, ướt cả gáy áo. em còn chưa kịp rời khỏi chỗ, thì một chiếc khăn bông đã đưa đến trước mặt.
"lau đi, coi chừng bị cảm đó" - giọng chị vang lên bên tai, thoảng nhẹ như gió.
khi cảnh quay kết thúc, em đặt đạo cụ xuống, chưa kịp rời ghế thì một chai nước mát đã được đặt lên bàn trước mặt. thảo đi ngang qua, không nói thêm gì, chỉ nháy mắt một cái, rồi tiếp tục công việc của mình như thể mọi thứ vốn dĩ rất tự nhiên.
một lần khác, trong phòng tập đông người, một đồng nghiệp nam vô tình đùa quá trớn khiến em lúng túng không biết đáp lại. chị lập tức chen vào, khoác vai em như thể đã thân thiết từ lâu.
"này, sao dám chọc mèo nhỏ của tôi vậy hả?"
giọng chị nhẹ nhàng, cười cười như nửa đùa nửa thật, nhưng vẫn đủ để người kia dừng lại. em chỉ biết gật đầu cảm ơn, mà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang lặng lẽ bảo vệ mình.
mọi người trong đoàn thường cười đùa.
"muộii chăm lamoon kĩ quá! như quản lý riêng luôn vậy"
nhưng chỉ có em mới biết, mỗi hành động đó đều khiến trái tim mình rung lên một nhịp, vừa ngọt ngào, lại vừa hoang mang.
một buổi chiều nọ, đoàn phim nghỉ giải lao, mọi người tản ra mỗi người một góc. hằng ngồi ghi chú thêm vào kịch bản, chợt phát hiện không tìm thấy đạo cụ cho cảnh tiếp theo. em lục lọi quanh bàn, cuối cùng nhớ ra có một thùng mới để trên kệ cao trong kho.
khi vào trong, em nhón chân với lấy nhưng vẫn không chạm tới được. mấy hộp đạo cụ xếp chồng lên nhau, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ đổ xuống. em cắn môi, cố gắng vươn người thêm chút nữa, đầu ngón tay chỉ vừa chạm nhẹ mép hộp.
"để chị lấy cho"
giọng nói quen thuộc vang lên phía sau. ngay lập tức, một cánh tay vòng qua, che chắn trước mặt em, bàn tay dễ dàng lấy xuống chiếc hộp. hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai, gần đến mức khiến em cứng người.
em giật mình, vội lùi lại một bước, nhưng do nhón chân nên hơi khập khiễng, suýt trượt ngã. nhanh như chớp, chị đưa tay đỡ lấy eo em, giữ thăng bằng.
"em lúc nào cũng hấp tấp vậy hả?" - thảo khẽ cười, giọng đầy ý trêu chọc nhưng ánh mắt thì lại ẩn chứa sự quan tâm.
"cảm ơn... để em tự làm được rồi" - hằng cúi gằm mặt, tai đỏ bừng.
"không cần phải tự làm đâu, có chị ở đây rồi mà"
chị đặt chiếc hộp vào tay em, cố tình để hai ngón tay chạm nhẹ. tiếp xúc chỉ thoáng qua thôi, nhưng vẫn đủ để khiến tim em trật nhịp. em vội rút tay lại, giả vờ chăm chú nhìn đạo cụ để che đi sự bối rối.
"chị thích lo chuyện người khác lắm hả?"
"em không phải người khác, và chị muốn lo cho em"
câu nói bật ra rất tự nhiên, không hề tô vẽ, không hề phô trương. chỉ gọn lỏn, chắc nịch, nhưng lại như mũi kim khẽ chạm vào lớp phòng ngự mà em cố gắng xây dựng suốt bao ngày qua.
em im lặng, không đáp lại, chỉ vội quay bước ra ngoài. nhưng trong lòng, trái tim lại chẳng nghe lời, vẫn còn dội lên từng nhịp loạn xạ.
phía sau, thảo nhìn theo, nụ cười nơi khóe môi dịu lại. chị không vội, không thúc ép. chỉ lặng lẽ bước từng bước, kiên nhẫn rút ngắn khoảng cách này.
-
tan làm hôm ấy, trời bất ngờ đổ mưa tầm tã. đoàn phim rối rít thu dọn, ai có ô thì vội vã che, còn không thì phải co ro chạy ra ngoài. hằng đứng trong sảnh, nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa, tay siết chặt quai túi xách.
"mèo nhỏ không mang dù à?"
tiếng chị vang lên sau lưng, em quay lại, thấy thảo đang cầm một chiếc dù lớn. áo sơ mi xộc xệch sau một ngày dài, vài sợi tóc còn dính nước mưa, nhưng ánh mắt thì vẫn dịu dàng như mọi khi.
"đi với chị nha?"
"không cần, em tự bắt xe được rồi"
"mưa này khó bắt xe lắm, để chị đưa em về" - chị mở dù, không kịp để em từ chối.
em ngập ngừng, cuối cùng vẫn bước đến bên cạnh chị. khoảng cách hẹp đến mức đôi vai cứ khẽ chạm vào nhau, hơi ấm từ người chị len vào làm em chao đảo.
đi được một đoạn, em thoáng nhìn sang thì thấy vai áo người kia đã ướt sũng, vội vàng đưa tay chỉnh lại cán dù, miệng không quên buông lời trách mắng.
"chị cầm đàng hoàng một chút đi"
"sao vậy? mèo nhỏ lo cho chị à?" - chị bật cười, vẫn giữ chiếc dù nghiêng về phía em.
"ai thèm lo cho chị... mắc công chị bị cảm lại đổ thừa em" - em khựng lại, gò má bắt đầu nóng ran.
"không sao mà, chứ nếu để em bị cảm thì chị sẽ lo lắm đó"
"ai cần chị lo..." - em nhỏ giọng, nửa như không muốn để người kia nghe thấy.
bên ngoài, mưa rơi tí tách, đường phố loang loáng ánh đèn. em giữ im lặng suốt đoạn đường còn lại, chỉ nghe tiếng mưa hòa lẫn cùng tiếng bước chân. đã lâu lắm rồi, em mới có lại cảm giác yên bình này, cùng người nào đó, đi dưới những cơn mưa.
giống hệt với lúc xưa...
khi đã yên vị trên xe, hai người cũng chẳng nói thêm câu nào, chỉ là lặng lẽ ngồi cạnh bên nhau, cùng đi thêm một đoạn đường nữa.
xe dừng lại trước cửa nhà em, chị nghiêng người tháo dây an toàn, ánh mắt nhìn em chăm chú. em đã ngủ thiếp đi ở ghế bên cạnh, hơi thở đều đều sau một ngày dài mệt mỏi. chị cũng không nỡ gọi em dậy, thế là lại ngồi đó thêm một lúc, tay khẽ lấy áo choàng lên người em.
chẳng biết hai người ngồi đó bao lâu, em chợt nhíu mày, rồi khẽ mở mắt. nhìn xuống điện thoại cũng đã hơn 1h sáng, em vội vã đưa mắt nhìn người bên cạnh, thấy chị đã tựa đầu vào khung cửa kính mà ngủ thiếp đi từ bao giờ.
"chị thảo..." - đưa tay lay nhẹ nhất có thể, em cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ kia.
"mèo nhỏ, em dậy rồi hả?" - chị mơ màng tỉnh giấc, nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
"về tới bao lâu rồi? sao chị không gọi em dậy..."
"cũng... mới tới thôi, thấy em ngủ ngon quá nên chị không nỡ"
"mới tới mà chị cũng ngủ luôn hả?" - em bật cười khẽ trước câu trả lời vụng về kia, có lẽ là nụ cười thật nhất kể từ lúc hai người gặp lại.
"em... cười hả?" - mặt chị nghệch ra một giây, rồi đôi mắt như sáng bừng - "mèo nhỏ cười với chị hả? vậy là thành công rồi, xem ra ngồi lại một chút như này cũng đáng!"
"ai cười với chị chứ?" - em hắng giọng, rũ bỏ chiếc áo khoác đang đắp trên người - "em vào nhà đây, chị cũng về đi"
"ừ, mèo nhỏ ngủ ngon nhé!"
cửa xe bật mở, em xoay người toan bước đi thì chợt khựng lại như muốn nói điều gì đó. suy nghĩ một chút, em nghiêng đầu, nói thật nhỏ như sợ người kia sẽ nghe thấy.
"chị... về cẩn thận, đến nhà thì nhắn cho em"
rồi chạy xuống thật nhanh, không để chị kịp nói gì. chỉ còn lại một người nào đó ngẩn ngơ nhìn theo, như thể không tin được vào tai mình. sau khi đã nhận thức được mọi việc, khóe môi lại bất giác cong lên nở một nụ cười.
khoảng 30 phút sau, điện thoại em rung lên một dòng tin nhắn.
'chị về rồi, mèo nhỏ ngủ ngon nha'
em chợt mỉm cười, rồi yên lòng chìm vào giấc ngủ. vài giây sau, màn hình tin nhắn lại sáng lên một lần nữa.
'mơ đẹp, nếu mơ về chị thì càng tốt!"
.
.
.
ngàn lần chạm hơi thở
ngỡ ta đã đặt hết cả tình yêu
tin một, trao hết mười
-
sau đêm hôm ấy, nhịp sống của hằng dần thay đổi, dù em không hề muốn thừa nhận. em tự nhủ sẽ cẩn thận hơn, không để khoảng cách giữa hai người gần lại nữa. thế nhưng mọi nỗ lực giữ kẽ của em, dường như chẳng thể thắng nổi sự kiên trì từ chị.
trên phim trường, thảo không hề che giấu sự quan tâm. chị luôn là người đầu tiên chìa tay giúp em chỉnh lại vạt áo, hoặc lẳng lặng đứng che phía sau mỗi khi đạo cụ lỏng lẻo rơi xuống. có hôm quay cảnh hành động, em bị ngã nhẹ xuống sàn, chưa kịp đứng lên thì bàn tay chị đã đỡ lấy khuỷu tay em, giọng lo lắng thấp hẳn đi.
"em có đau ở đâu không?"
hay có những hôm ghi hình ngoài trời, gió lạnh lùa vào khiến ai nấy đều phải run lên. hằng kéo áo khoác sát người, bất ngờ từ phía sau phủ lên vai em một tấm chăn mỏng. thảo chẳng nói gì, chỉ đặt xuống rồi bước đi, để lại một sự ấm áp còn vương vấn.
rồi những va chạm nhỏ bắt đầu nhiều hơn. thảo không vội vã, chị theo đuổi em bằng sự chân thành, bằng cách nhắc nhở em rằng - vẫn còn có một người, dù chậm, nhưng chưa bao giờ ngừng hướng về phía em.
hằng muốn coi những điều nhỏ nhặt ấy là bình thường, muốn tin đó chỉ là sự quan tâm đến từ một người đồng nghiệp. nhưng càng ngày, trái tim em càng run rẩy hơn mỗi khi ánh mắt chị dừng lại.
mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như vậy nhiều tuần. nhưng rồi, sự ngọt ngào ấy rốt cuộc cũng có lúc trở thành giọt nước tràn ly.
một buổi tối muộn, cả đoàn lục tục thu dọn đồ đạc. hằng vừa thay xong trang phục, còn đang ngồi xếp lại kịch bản thì chợt nghe tiếng cười rộn rã vang vọng từ cuối hành lang. tò mò ngẩng lên, em bắt gặp thảo đang đứng nói chuyện cùng với một nữ đồng nghiệp khác.
ánh đèn vàng hắt xuống, gương mặt chị sáng rỡ, nụ cười cong cong đầy cuốn hút. người kia đưa tay chỉnh lại cổ áo cho chị, động tác tự nhiên đến mức khiến người khác dễ hiểu lầm. thảo lại không hề né tránh, thậm chí còn cúi đầu thấp xuống, để mặc đối phương tỉ mỉ kéo lại chiếc khuy áo bị lệch của mình.
hằng đứng khựng lại, tim em nhói lên một nhịp, ký ức xưa cũ lập tức ùa về như một cơn sóng. những lời đồn đoán phía sau hậu trường, những lần vô tình bắt gặp cảnh tượng tương tự, những lần mập mờ không lời giải thích. tất cả dồn nén, chỉ chờ một cái cớ nhỏ để bùng nổ.
thảo ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt em từ xa. chị sững lại một chút, rồi khẽ cười, vẫy tay ra hiệu. nhưng hằng đã vội cúi xuống, giả vờ bận rộn gom đồ vào túi, làm như chưa từng nhìn thấy chuyện gì.
em quay bước bỏ đi, bàn tay siết chặt đến mức góc tập kịch bản bị gập nát. cổ họng đắng nghét, một cảm giác vừa tức giận vừa bất lực cuộn trào.
.
.
.
và em cần biết, sau tiếng yêu em nhiều lắm
từng muôn màu ấy... sao chỉ thấy đen và trắng?
ngày yên bình đấy, xa giống sao trăng
mình em mãi đắp xây khô cằn
và từng ấy năm, từ nơi giá băng em biết rằng
.
.
.
thì ra, em vẫn là em, vẫn ngây thơ như ngày nào. còn chị, vẫn chẳng khác gì so với trước kia, vẫn chưa từng thuộc về em...
...
đó là những ngày cuối cùng của cuộc thi năm ấy, áp lực chồng chất, lịch tập kín đến nỗi ai cũng mệt mỏi. hằng gần như rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ, vừa lo sợ bị loại, vừa cố gắng níu giữ chút dũng khí để đứng trên sân khấu.
thảo khi đó vẫn luôn ở cạnh, lúc thì chọc ghẹo cho em cười, lúc thì lẳng lặng mang nước ấm, dặn em giữ giọng. em đã từng nghĩ, chỉ cần có chị ở bên, mọi thứ đều sẽ ổn.
cho đến một buổi tối...
hằng đang ngồi trong góc phòng tập, cặm cụi ghi chú vào bản nhạc, bất chợt nghe tiếng cười đùa bên ngoài. em vô thức ngẩng lên, bắt gặp cảnh tượng thảo đang nói chuyện cùng một bạn thí sinh khác, dáng vẻ gần gũi, vai còn chạm nhẹ. người kia cầm chai nước đưa lên, áp vào má chị, cả hai cùng bật cười.
tim em chùng xuống, cảm giác khó chịu dâng lên nghẹn ở cổ. em biết chị là người dễ gần, lúc nào cũng khiến người khác thoải mái. nhưng biết thì biết, còn cảm giác thì chẳng thể ngăn.
khi chị quay lại, em đã cố nén giận, nhưng giọng vẫn lạc đi.
"chị lúc nào cũng thân thiết với mọi người như vậy hả?"
chị thoáng ngẩn người, rồi bật cười khẽ.
"em ghen à?"
"ai nói em ghen!" - hằng gắt lên, mặt đỏ bừng - "chỉ là... chị có biết người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì không?"
"nghĩ thì nghĩ thôi, có quan trọng gì đâu?" - chị nhún vai, như thể chuyện đó chẳng đáng bận tâm.
sự hờ hững ấy khiến em lặng đi, trong lòng vừa giận vừa tủi.
"vậy nếu chuyện đó quan trọng với em thì sao?"
một thoáng ngập ngừng lướt qua chị, ánh mắt dao động, nhưng rồi lại thở dài, nụ cười trên môi nhạt phai.
"hằng, chúng ta vốn chưa từng gọi tên điều gì rõ ràng... em biết chuyện đó mà"
câu nói rơi xuống, như một nhát dao.
"ý chị là sao?" - mắt em hoe đỏ, tay siết chặt tập nhạc - "vậy những lần chị nắm tay em, những lần chị nói sẽ ở cạnh em... tất cả chỉ là đùa thôi hả?"
"chị không nói vậy..." - chị vội ngắt lời, giọng thấp xuống.
mắt em nhòe đi, tiếng cười bật ra khô khốc.
"chị nói chị quan tâm em, nhưng rốt cuộc chị quan tâm theo kiểu gì? một ngày chị nắm tay em, ngày hôm sau chị cười nói với người khác như chẳng có gì... em phải tin chị kiểu gì đây?"
"em nghĩ chị chưa từng nghiêm túc sao? nếu vậy, chị đã chẳng ở bên cạnh em suốt những ngày em kiệt sức nhất!" - thảo cũng bắt đầu mất bình tĩnh, giọng cao hơn thường lệ.
"ở cạnh ư?" - em bật cười cay đắng - "chị ở cạnh tất cả mọi người, em cũng đâu có gì đặc biệt trong thế giới của chị"
"em đang làm quá lên đấy" - chị cau mày, lần đầu để lộ sự mất kiên nhẫn - "chúng ta còn phải tập trung cho cuộc thi, đừng để chuyện cảm xúc làm ảnh hưởng đến mọi thứ"
"đúng rồi... lúc nào chị cũng chỉ nghĩ đến công việc thôi!" - em bật khóc, giọng vỡ òa - "còn em thì sao? em không phải là một phần trong suy nghĩ của chị hả?"
chị sững người, đôi môi mấp máy nhưng chẳng nói nên lời. sự im lặng ấy càng khiến tim em rơi thẳng xuống vực thẳm. bao nhiêu ngập ngừng, bao nhiêu hy vọng, bỗng chốc hóa thành khoảng trống lạnh lẽo.
"em hiểu rồi... vậy cứ xem như giữa chúng ta chưa từng có chuyện gì đi"
cuối cùng, em chỉ lắc đầu, đưa tay lau vội đi giọt nước mắt. không nói thêm gì nữa, em đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng tập, để mặc tiếng chị gọi với theo.
"hằng, đợi đã!"
em không quay lại, và chị cũng không chạy theo, chỉ còn những khoảng lặng kéo dài đến vô tận.
và rồi, từ đêm hôm ấy, vết nứt nhỏ bé đã biến thành rạn vỡ không thể hàn gắn.
-
những ngày sau đó, ký ức cũ cứ tua đi tua lại trong đầu, như một vết sẹo chưa kịp lành đã bị cào xước thêm. hằng bắt đầu ý thức rõ ràng hơn về khoảng cách giữa mình và thảo. em hạn chế trò chuyện, chỉ giữ những câu xã giao ngắn gọn. trên phim trường, khi chị vô tình đứng gần, em sẽ tìm cách tránh sang một bên. ánh mắt chị vẫn dõi theo, nhưng em cố tình không đáp lại, như thể chỉ cần thêm một chút gần gũi thôi, quá khứ ấy sẽ lặp lại thêm lần nữa.
sau cảnh quay dài, hằng vội vã thu dọn đồ đạc rời khỏi phim trường. em tránh ánh mắt của chị, làm như không hề nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. nhưng chỉ vài bước, cổ tay đã bị kéo lại.
"hằng, em định sẽ né tránh chị đến bao giờ?"
em giật mạnh tay ra, gương mặt lạnh tanh.
"chúng ta bây giờ chỉ là đồng nghiệp, chị đừng làm những chuyện như vậy nữa"
"đồng nghiệp?" - thảo bật cười khẽ, tiếng cười nghèn nghẹn như mắc lại trong cổ họng - "đồng nghiệp mà nhớ em từng thích uống cà phê không đường? đồng nghiệp mà lo em sẽ quên ăn sáng? đồng nghiệp nào mà chỉ cần thấy em chau mày thôi là tim đã đau nhói như vậy?"
"dừng lại đi!" - em gắt lên, giọng run run - "đừng đem mấy chuyện đó ra nói nữa, quá khứ thì hãy để nó ngủ yên. chị càng nhắc, em càng thấy mệt mỏi!"
"mệt mỏi vì chị... hay mệt mỏi vì chính em vẫn còn để tâm?"
câu hỏi ấy như nhát dao xoáy thẳng vào tim. hằng cứng người, bàn tay siết chặt kịch bản đến nỗi mép giấy gãy gập.
"chị vẫn luôn tự tin như vậy... nghĩ rằng chỉ cần mình xuất hiện, thì em sẽ lại như xưa" - em ngẩng lên, mắt hoe đỏ - "nhưng chị quên mất một điều... người bị bỏ lại năm đó mới chính là em"
thảo sững lại, mọi lời muốn nói bỗng nghẹn ở cổ. khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần một bước là chạm vào nhau, nhưng lại xa đến nỗi không cách nào có thể chạm vào được.
"chị chưa từng thay đổi... lúc thì kéo em lại gần, cho em hy vọng. rồi sau đó thản nhiên buông tay, để mặc em tự xoay sở. chị có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em chưa?"
"sao em biết chị chưa từng thay đổi? em nghĩ chị dễ chịu lắm sao, khi lúc nào cũng phải kiềm nén? khi muốn ôm lấy em nhưng lại sợ em bỏ chạy? chị không muốn ép buộc em, nên chọn im lặng... vậy cũng là sai sao?"
"chị im lặng để rồi chuyện gì xảy ra? chúng ta mất nhau! chị nghĩ im lặng là bảo vệ, nhưng thật ra là trốn tránh. chị luôn nghĩ mình trưởng thành hơn, biết điều hơn... nhưng rốt cuộc chị chỉ hèn nhát thôi!"
"chị..." - cuối cùng, chị chỉ thở hắt ra, ánh mắt run rẩy - "chị đã sai... nhưng em có thể cho chị một cơ hội nữa được không? đừng đẩy chị ra như thể mọi thứ chưa từng tồn tại"
"nó chưa từng tồn tại thật mà" - hằng ngắt lời, giọng lạc đi - "chị nói đúng, chúng ta chưa từng là gì cả, thì bây giờ... cũng chẳng cần là gì đâu"
nói rồi, em xoay người bỏ đi, để lại thảo đứng lặng giữa hành lang vắng vẻ, ánh đèn neon hắt xuống cái bóng cô độc trải dài trên nền gạch lạnh lẽo.
-
những ngày sau cuộc cãi vã, bầu không khí giữa hằng và thảo xa lạ hẳn đi. trên phim trường, họ vẫn hoàn thành cảnh quay một cách chuyên nghiệp, nhưng chẳng còn những lời quan tâm, cũng không còn những lần vô tình chạm mắt. hằng chọn giữ khoảng cách, còn thảo thì chỉ im lặng, như thể đang kiềm lại mọi điều mình muốn nói.
dẫu vậy, sự xa cách ấy lại vô tình khiến người ngoài nhận ra nhiều điều. vài đồng nghiệp thậm chí còn xì xào bàn tán, bảo rằng hai người dạo này có chuyện gì đó. em nghe được, tim khẽ nhói, nhưng vẫn chỉ làm ngơ.
rồi một buổi quay ngoại cảnh kéo dài đến tận tối, cả đoàn phải gấp rút dàn dựng cảnh quan trọng. đó là một phân đoạn rượt đuổi, đạo cụ dựng kín cả phim trường. những tấm ván, khung gỗ, kệ cao chất đầy hộp thùng để tạo bối cảnh. ai cũng biết loại cảnh này tiềm ẩn rủi ro, nhưng không ai nghĩ tai nạn lại có thể xảy ra được.
đèn bật sáng, tiếng 'action' vang lên. hằng lao vào nhịp diễn, bước chân dồn dập, hơi thở hòa theo tiếng hô khẩu lệnh. đúng lúc em vừa xoay người nép vào một góc, phía trên bất ngờ phát ra một tiếng động. tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, một thanh gỗ lớn và cả khung kim loại gắn đèn rung lắc thật mạnh rồi chực đổ xuống.
em mở to mắt, đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn. trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi âm thanh dường như ngừng lại.
rồi một bóng người vụt lao vào tầm nhìn.
"cẩn thận!"
thảo ôm chặt lấy em, xoay người che chắn. tiếng rầm kinh hoàng vang lên khi khung đạo cụ nặng nề rơi xuống, bụi bay mù mịt. cả phim trường hét ầm lên, máy quay tắt phụp, nhân viên vội lao đến.
em ngã xuống sàn, lồng ngực thắt lại. trong vòng tay đang siết lấy mình, chị thở dốc, sắc mặt tái hẳn đi. em bàng hoàng nhận ra một thanh kim loại đã quệt mạnh vào vai chị, vệt máu đỏ sẫm đang thấm dần qua lớp áo.
"chị bị thương rồi!" - giọng em run hẳn, bàn tay luống cuống tìm cách ép vết thương.
thảo nghiến răng, cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười nhạt trấn an.
"chị không sao... em không bị thương là được rồi..."
"không sao gì nữa chứ!" - hằng bật lên, giọng lạc đi, đôi mắt hoe đỏ.
hình ảnh máu loang ra trước mặt khiến em vừa sợ hãi vừa tức giận, đôi mắt hoang mang bám chặt lấy chị. trong khoảnh khắc ấy, em chợt nhận ra, bao năm né tránh, giận dỗi, nghi ngờ, tất cả chẳng còn quan trọng bằng việc chị đã bất chấp nguy hiểm để bảo vệ em.
còi xe cứu thương vang lên inh ỏi, ánh đèn nhấp nháy hắt đỏ cả một góc phim trường. thảo được đưa lên cáng, nhân viên y tế nhanh chóng cầm máu tạm thời. hằng bám sát bên cạnh, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy mép cáng, không chịu buông.
"cô gái này là người nhà à?" - y tá hỏi nhanh.
em ấp úng một giây, rồi gật mạnh.
"dạ, em đi cùng chị ấy!"
tiếng máy xe dội trong không gian hẹp, em ngồi sát bên, mắt dán chặt vào băng vải trắng đã loang đỏ. chị cố gượng cười, đưa tay còn lại khẽ chạm vào ngón tay em.
"đừng khóc, mèo nhỏ... chị ổn mà"
"chị im đi!" - em gắt lên, giọng nghẹn lại - "sao lại lao vào như vậy hả? lỡ có chuyện gì thì sao? chị không nghĩ đến hậu quả à?"
thảo nhìn em, ánh mắt dịu lại, khác hẳn với mọi ngày. giọng chị trầm xuống, vừa chân thành vừa kiên định.
"chị có nghĩ, và chị chọn... phải bảo vệ em, bằng bất cứ giá nào"
trái tim hằng thắt lại, từng lời như nhát búa phá vỡ lớp phòng thủ mà em đã dựng lên suốt bao năm. không nói thêm gì nữa, em chỉ lặng lẽ siết chặt bàn tay chị, ánh mắt nhìn nhau mãi không rời.
-
tại bệnh viện, may mắn là vết thương không quá sâu, chỉ cần khâu lại và tịnh dưỡng. khi mọi người trong đoàn tạm rời đi lo thủ tục, căn phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
thảo nằm trên giường, vai băng kín, sắc mặt nhợt nhưng nụ cười vẫn thấp thoáng nơi khóe môi. em ngồi bên cạnh, tay nắm chặt lấy vạt chăn, đôi mắt vẫn hoe đỏ.
"chị điên rồi..." - em khẽ nói, giọng run nhưng không còn lạnh lùng - "ai bảo chị phải làm vậy? em đâu cần chị liều mạng như thế"
"chị biết em không cần" - chị mỉm cười, khẽ lắc đầu - "nhưng chị muốn. hằng à, lần đó chị đã buông tay, sai lầm ấy... suốt mấy năm qua đều ám ảnh chị. lần này, dù em có đẩy chị ra xa đi chăng nữa, chị cũng sẽ không lùi bước"
hằng im lặng, cổ họng nghẹn lại, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. ánh mắt chị sáng lên dưới ánh đèn vàng, không còn chút do dự nào, chỉ còn sự chân thành phơi bày đến tận cùng.
em quay mặt đi, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, thấm vào mu bàn tay đang siết chặt.
"chị không hiểu... em đã khổ sở như thế nào khi bị bỏ lại năm đó đâu..."
thảo với tay, dù cử động làm vết thương nhói buốt, nhưng vẫn nắm lấy cổ tay em.
"chị hiểu. vì chính chị cũng đã khổ sở... khi nhận ra người duy nhất mình muốn giữ lại đã rời đi"
hằng cắn chặt môi, cố ngăn tiếng nấc nhưng cuối cùng vẫn bật khóc. nước mắt tuôn ra, em cúi gằm mặt, rồi bất ngờ gục xuống vai chị, bàn tay siết chặt lấy vạt áo bệnh nhân nhăn nhúm.
"chị có biết... em đã giận chị đến mức nào không? lúc đó em đã chờ, chỉ cần chị nói một câu giữ em lại thôi... nhưng chị im lặng, chị quay lưng đi. em đã tự nhủ với bản thân rằng mình chẳng có nghĩa lý gì với chị cả..."
giọng em nghẹn ngào, lẫn trong từng tiếng nức nở. thảo ngồi yên, không né tránh, để mặc bờ vai đau nhói của mình bị ướt đẫm bởi nước mắt em.
"xin lỗi, mèo nhỏ..." - chị khẽ nói, giọng run rẩy nhưng dứt khoát - "chị sai rồi, vì đã hèn nhát không giữ chặt em, vì đã không dám cho chúng ta được một cái kết..."
hằng ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào chị, giọng nghẹn ngào.
"chị có biết cảm giác khi yêu một người mà không dám gọi tên sẽ như thế nào không? nó vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, đến mức em tưởng mình sẽ không thể yêu thêm một ai khác... vậy mà chị vẫn để em lại một mình với tất cả những điều đó"
chị mím môi, bàn tay còn lại đưa lên chạm khẽ vào má em, ngón tay run rẩy gạt đi giọt nước mắt còn vương vấn.
"chị biết, và chị không muốn để em phải chịu đựng thêm một lần nào nữa. lần này, chị sẽ giữ chặt em, cho dù cả thế giới quay lưng lại, chị vẫn sẽ chọn em mà thôi"
em nhìn chị thật lâu, trong ánh mắt vừa giận, vừa đau, lại vừa có thứ gì đó như đang vụn vỡ để nhường chỗ cho niềm tin quay lại. rồi em bật khóc nấc lên lần nữa, gục đầu vào hõm cổ chị.
"em ghét chị... nhưng em cũng không thể nào ngừng yêu chị được"
chị siết chặt em trong vòng tay, bất chấp vết thương nơi vai rát buốt. đôi mắt khẽ nhắm lại, khóe môi mỉm cười xen lẫn run run.
"vậy thì đừng ghét chị nữa... chỉ cần yêu chị thôi được không?"
thảo cúi đầu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hơi thở. hằng ngẩng lên, đôi mắt hoe đỏ còn vương nước, chưa kịp né tránh thì bờ môi chị đã chạm khẽ vào môi em.
thoạt đầu, nụ hôn run rẩy, dè dặt như sợ em sẽ rời đi. nhưng khi thấy hằng không đẩy ra mà chỉ ngồi yên, đôi vai khẽ run lên, thảo mới siết chặt em lại, hôn sâu hơn, như dồn hết những năm tháng đã bỏ lỡ vào khoảnh khắc ấy.
trái tim em đập loạn trong lồng ngực, từng lớp phòng bị trong lòng phút chốc vụn vỡ. nước mắt hòa lẫn vào hơi thở ấm nóng, khiến nụ hôn vừa ngọt ngào vừa mặn đắng.
đến khi rời ra, chị tựa đầu vào trán em, giọng khàn hẳn đi.
"hằng, chị không muốn mất em thêm lần nữa... chị yêu em, em có thể cho chị một cơ hội nữa được không?"
em nhìn chị, đôi môi run rẩy, rồi thì thầm cất lời.
"nếu lần này... chị còn buông tay nữa, em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị đâu"
chị mỉm cười, dù khóe mắt vẫn còn hoe đỏ, gật đầu thật mạnh như một lời hứa.
"mãi mãi sẽ không buông"
cuối cùng, hai trái tim lỡ nhịp năm ấy, đã có thể tìm thấy nhau thêm một lần nữa.
-
vài tuần sau, thảo trở lại phim trường, mọi thứ dường như chẳng còn giống với trước kia. hằng vẫn bước vào như thường lệ, kịch bản ôm trong tay, nhưng tim lại đập lạc nhịp khi thấy trên bàn mình đã có sẵn một ly cà phê nóng hổi.
lần này, em không làm bộ thờ ơ nữa, chỉ khẽ liếc sang bên cạnh, nơi chị đang đứng cùng với trợ lý. ánh mắt họ bắt gặp nhau, và trong cái nhìn ấy, không còn là sự kiên nhẫn âm thầm, mà đã là một niềm tin chắc chắn.
trưa hôm đó, khi đoàn phim nghỉ, trời bất ngờ đổ nắng gắt. thảo đưa cho em một chiếc dù, rồi chẳng nói gì thêm, chỉ cười. hằng mím môi, nhưng lần đầu tiên em nhận lấy mà không cự tuyệt.
cả đoàn dần nhận ra, giữa hai người có điều gì đó đã thay đổi. ánh mắt hằng không còn né tránh, giọng nói không còn lạnh lùng. còn thảo thì vẫn quan tâm, nhưng giờ mỗi hành động đều thẳng thắn, chẳng giấu giếm.
và khi cảnh quay kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội, em vô thức ngẩng nhìn chị. ngay khoảnh khắc ấy, em biết rằng, có những cơ hội, một khi đã nắm lại được, thì không còn muốn buông ra lần nào nữa.
một buổi tối cuối tuần, sau khi đoàn phim đã tạm nghỉ vài ngày, hằng nhận được tin nhắn ngắn gọn từ thảo.
'xuống nhà đi, chị đang đợi nè'
em bước ra khỏi cổng chung cư, ngỡ sẽ thấy một chiếc xe hơi bóng loáng như mọi lần. nhưng không, chỉ có chị đứng đó, tay cầm hai ly trà sữa, gương mặt rạng rỡ như cô sinh viên năm nào.
"hôm nay chị không đi xe hả?" - em thoáng ngạc nhiên.
"ừ, nhớ hồi trước mình hay đi dạo, em toàn đòi uống trà sữa, rồi bắt chị dẫn đi mua không?" - chị bật cười, đưa ly cho em - "lâu quá rồi, chị muốn thử lại cảm giác đó một lần nữa"
hằng mím môi ngại ngùng, đưa tay nhận lấy ly trà sữa. lớp đá lạnh chạm vào tay, nhưng tim em lại ấm lên từng chút.
hai người cứ thế đi bộ chậm rãi quanh công viên nhỏ trước khu nhà. chẳng ai nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng là vài câu bâng quơ. ánh đèn đường hắt xuống, bóng của họ song song trải dài trên vỉa hè.
đi được nửa vòng, thảo dừng lại, nghiêng đầu nhìn em, giọng trầm ấm.
"sau này, chị sẽ không để em bước đi một mình nữa"
em thoáng khựng lại, bàn tay siết nhẹ ly nước. nhưng rồi rất nhanh, một bàn tay khác đã vươn tới, đan chặt vào tay em.
"từ bây giờ, chúng ta sẽ luôn đi cùng nhau nhé!"
trong khoảnh khắc đơn giản ấy, tất cả những giông bão, những ngờ vực, những nỗi đau trong quá khứ, cuối cùng cũng được đặt xuống, xếp gọn vào một góc.
em mỉm cười, nhón chân đặt lên má chị một nụ hôn, rồi tinh nghịch nói.
"từ bây giờ, không còn là red flag nữa, hãy chỉ làm green light của em thôi nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro