Chương 1: Đám Cưới Không Hạnh Phúc

Lễ cưới của Yena và Murad diễn ra trong một không gian trang trọng, ngập tràn những tiếng cười giả tạo và ánh mắt dò xét. Đây là một đám cưới của gia tộc, không phải của tình yêu. Đó là sự kết hợp của hai dòng họ, những gia đình quyền lực, và cả hai người, Yena và Murad, đều không có sự lựa chọn trong quyết định này. Cả hai chỉ là những con cờ trong một ván cờ lớn mà các bậc cha mẹ đã sắp đặt từ lâu.

Yena, chị gái của Tulen, đứng trên sân khấu, đôi mắt nhìn xa xăm, không một chút lãng mạn. Cô không hề yêu Murad. Cô biết rõ mình là người lesbian, và mối quan hệ với Murad chẳng qua chỉ là hình thức, một mối quan hệ mà cả hai đều hiểu rõ không thể đi đến đâu. Nhưng điều đó không có nghĩa là Yena không có những quyết định cho riêng mình. Cô đã yêu người khác, một cô gái mà cô gặp cách đây vài năm, và họ đã cùng nhau xây dựng một mối quan hệ âm thầm, kín đáo. Đám cưới này, đối với cô, chẳng khác gì một màn kịch, nơi cô phải đóng vai người vợ hoàn hảo trong mắt công chúng.

Murad, đứng bên cạnh Yena, vẫn là một người đàn ông đẹp trai và nghiêm nghị, với đôi mắt lạnh lùng như không thể xuyên thấu. Anh là người thừa kế của một gia tộc danh giá, người mà mọi người kỳ vọng sẽ trở thành một nhà lãnh đạo tài ba, một hình mẫu lý tưởng. Nhưng với Yena, anh chỉ là một phần trong kế hoạch gia đình, và cũng giống như cô, anh chẳng có quyền lựa chọn.

Tulen, người em trai duy nhất của Yena, đứng phía sau, quan sát toàn bộ lễ cưới với ánh mắt lặng lẽ. Cậu không muốn tham dự, nhưng cậu vẫn phải có mặt. Cậu hiểu rằng đây là điều mà gia đình yêu cầu. Nhưng dù sao, cậu cũng không thể ngừng suy nghĩ về mối quan hệ kỳ lạ này. Cậu không ưa Murad, và cũng không mấy hài lòng với chị gái mình vì đã chấp nhận sự sắp đặt này.

Cậu lặng lẽ quan sát Murad từ xa, những cảm xúc phức tạp trong lòng đang dâng lên. Tulen không phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc của mình, nhưng hôm nay, cậu không thể không cảm nhận sự bất ổn trong không khí. Mọi thứ đều có vẻ giả tạo. Đám cưới này là sự kết hợp của lý trí và gia đình, chứ không phải tình yêu.

---

Sau khi buổi lễ kết thúc, mọi người bắt đầu chuyển sang phần tiệc. Không khí ấm cúng, nhưng vẫn không thể che giấu sự lạnh lùng giữa các thành viên trong gia đình. Murad và Yena vẫn giữ im lặng, thỉnh thoảng trao đổi vài câu xã giao với khách mời. Cả hai dường như là những người xa lạ trong cùng một đám cưới.

Tulen ngồi một mình ở góc phòng, nhấm nháp ly nước lạnh. Cậu không cảm thấy hứng thú với bữa tiệc này. Tất cả đều là cảnh tượng của sự giả dối. Mọi người đều mỉm cười, nhưng không ai cảm thấy vui vẻ thực sự. Cậu cảm thấy một sự căng thẳng vô hình giữa Yena và Murad, một sự xa cách mà không thể giải thích.

Một lúc sau, Murad bước đến gần nơi Tulen đang ngồi, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt của cậu một cách nhẹ nhàng.

Murad: (giọng trầm, như thể anh đang cố gắng bắt chuyện) "Em không thích đám cưới này sao?"

Tulen ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Murad. Cậu không thể hiểu được tại sao người đàn ông này lại quan tâm đến mình. Có lẽ chỉ là một câu hỏi xã giao, nhưng Tulen không thể dễ dàng bỏ qua những cảm xúc kỳ lạ đang hình thành trong lòng.

Tulen: (khẽ nhún vai, giả vờ bình thản) "Đám cưới không phải là điều tôi quan tâm."

Murad nhìn cậu một lúc, như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó. Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu và quay người đi, nhưng trước khi rời đi, anh dừng lại một chút và liếc nhìn Tulen.

Murad: "Em vẫn chưa quen với tất cả mọi thứ, phải không?"

Tulen chỉ im lặng đáp lại. Cậu không muốn nói thêm gì về vấn đề này. Cuộc sống của cậu đã đủ phức tạp mà không cần phải giải thích thêm.

---

Một giờ sau, tiệc tàn. Yena và Murad bước ra ngoài sân, nơi chỉ còn lại những người phục vụ và vài khách mời cuối cùng. Tulen rời khỏi phòng tiệc, nhưng không về nhà ngay mà lang thang trong khu vườn phía sau, nơi bóng tối bao phủ và không khí yên tĩnh hơn.

Đang đứng nhìn ra khoảng sân rộng, Tulen không ngờ rằng Murad lại xuất hiện một lần nữa. Anh bước đến gần cậu, lần này không phải là trong một không gian công cộng mà là một nơi yên tĩnh hơn, nơi mà chỉ có bóng đêm làm chứng cho những lời nói chưa thốt ra.

Murad: "Em không phải là người thích những cuộc gặp mặt giả dối, phải không?"

Tulen: (khẽ cười, nhưng nụ cười có phần chua chát) "Cậu cũng không phải."

Murad không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Tulen. Trong một khoảnh khắc, không khí như ngưng lại. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ trong không gian yên ắng.

Tulen cảm thấy có gì đó khác biệt trong ánh mắt của Murad. Không phải sự lạnh lùng, không phải sự vô cảm mà cậu thường thấy trong những cuộc trò chuyện trước đó. Ánh mắt này… có gì đó ấm áp, có gì đó mời gọi sự tò mò, nhưng cũng đầy những điều chưa nói.

Murad: (đột nhiên thay đổi giọng điệu) "Tulen, có một điều mà tôi phải nói cho em biết."

Cậu nhìn vào mắt Murad, đôi mắt đen láy ấy khiến cậu không thể quay đi. Có lẽ cậu đã đoán ra phần nào, nhưng cậu vẫn không thể tin nổi điều mà Murad sắp nói.

Murad: "Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi không thể chỉ là anh rể của em mãi được."

Tulen ngạc nhiên, một cảm giác như bị đẩy vào ngõ cụt. Lời nói của Murad như một sự tấn công, một điều gì đó mà cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu không biết phải phản ứng thế nào. Mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ và rối ren trong đầu cậu.

Tulen: "Cậu… cậu đang nói gì vậy?"

Murad tiến gần hơn, khoảng cách giữa hai người họ càng lúc càng gần. Nhưng khi mọi thứ như sắp vỡ òa thì Murad dừng lại, đôi mắt anh đầy sự mơ hồ và bối rối. Anh không muốn đi quá xa, nhưng lại không thể nào bỏ qua cảm xúc của chính mình.

Murad: "Tôi không muốn tiếp tục sống trong mối quan hệ này như một cái bóng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #aov