Chap 1: Nữ thần nhận việc mới
Một buổi sáng, tôi bị đánh thức khỏi giấc ngủ bởi một mùi hương tuyệt vời nhất. Nó đã len lỏi vào mũi tôi khi tôi đang ngủ, làm ấm lòng và tràn ngập những cảm xúc tuyệt diệu trong tim tôi.
"Gì—?!"
Bị kinh ngạc bởi mùi hương quyến rũ này, tôi mở choàng mắt ra... và thấy một nữ thần đang nằm cạnh tôi trên giường, ngủ say sưa. Khuôn mặt thiên thần của cô ấy chỉ cách mắt tôi vài phân. Tôi thậm chí có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng qua chiếc mũi xinh xắn của cô ấy.
"Ôi..."
Tôi từ từ chui ra khỏi tấm chăn, rồi quỳ gối dậy một cách thật nhẹ nhàng. Đưa hai tay lên, tôi thành kính cúi chào cô ấy. Có một vị thánh trong giường của tôi. Việc tỏ lòng tôn kính là điều tự nhiên.
"Khoan đã. Chẳng lẽ đây là..."
Với đôi tay run rẩy, tôi đưa tay kéo tấm chăn đang phủ trên người nữ thần ra. Đúng như tôi mong đợi! Thật đáng kinh ngạc, toàn bộ thân hình của cô ấy hiện ra ngay bên cạnh tôi!
"Ôi trời ơi!"
Dáng người của cô ấy mảnh mai và trông trẻ hơn so với tuổi thật, thiếu đi những đường cong mà thường thấy ở một số nơi. Trong bóng tối khó nhìn rõ, nhưng... cái chấm mà tôi nhìn thấy trên ngực cô ấy có phải là một biểu tượng thần thánh không? Một dấu hiệu may mắn đại diện cho con mắt thứ ba của cô ấy?
Không, có lẽ là không. Nhưng dù sao đó vẫn là điều gì đó thiêng liêng không kém.
"Gulp..."
Liệu tôi có được phép chạm vào nàng không? Chắc chắn tôi đã nhận được sự ban phước ngầm từ thiên đường. Dù sao, nữ thần đã đến với tôi. Tôi là người được chọn. Đấng cứu thế. Và chắc chắn một đấng cứu thế được phép chạm vào vị thần của mình.
Nhưng liệu điều đó có được phép khi tâm hồn nàng đang phiêu du nơi khác? Có nguy cơ rằng tôi sẽ chất thêm tội lỗi lên linh hồn mình và tự đóng cánh cửa vào cõi Niết Bàn. Ngay khi tôi đưa tay ra, có thể nàng sẽ làm sáng rực cả căn phòng, hét lên "Hỡi Mara ô uế, hãy biến đi!" và thanh tẩy tôi thành hư vô.
Thật là một tình thế tiến thoái lưỡng nan tàn nhẫn. Tôi không thể làm gì nếu như tiểu sứ giả của tôi đặc biệt cuồng nhiệt vào buổi sáng này!
"Mm... Trời lạnh quá..."
Nữ thần khẽ với tay tìm tấm chăn, kéo nó lại che mình và quay sang phía bên kia.
"Ôi trời ơi..."
Thật tuyệt diệu làm sao! Tôi có thể nhìn thấy gáy trắng muốt của nàng lộ ra từ dưới mái tóc xanh! Tôi có thể thấy những vết hôn mà tôi đã để lại hôm qua! Thật tuyệt vời. Chắc chắn tôi là người đàn ông may mắn nhất thế giới khi được chiêm ngưỡng những cảnh tượng ngoạn mục này ngay khi vừa tỉnh dậy.
...À, đúng rồi. Chúng tôi không có nhiều thời gian vào buổi sáng, phải không? Tốt hơn là nên đánh thức nàng dậy...
"Roxy, dậy thôi. Sáng rồi."
"Hả...?"
Nữ thần của tôi mở mắt và từ từ ngồi dậy. Tấm chăn trượt xuống, để lộ tấm lưng trần xinh đẹp của nàng. Đây quả là bình minh của một kỷ nguyên mới.
"...Chào buổi sáng."
Nàng quay lại phía tôi một cách chậm chạp, đôi mắt còn mờ mịt vì cơn buồn ngủ. Nàng có hai dấu hiệu tốt lành trên ngực, và một cái rốn nhỏ nhắn đáng yêu phía dưới. Và rồi là chiếc quần lót của nàng, thứ che giấu những niềm vui thiêng liêng hơn nữa.
Tháp nghiệp của tôi đang tích lũy nghiệp lực với tốc độ nguy hiểm. Với tốc độ này, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ đạt được giác ngộ.
"Ô..."
Có lẽ nhận ra tình hình này, nàng kéo chăn lên để che đi cơ thể mình. Nữ thần đã rời bỏ tôi. Tất cả ánh sáng biến mất khỏi thế giới. Một kỷ nguyên tối tăm mới đã bắt đầu...
"Có lý do gì mà trông anh lại ủ rũ vậy không?" nàng hỏi một cách khô khan.
"À, không có gì đâu. Chỉ là anh muốn ngắm nhìn cơ thể của em thật kỹ dưới ánh sáng ban ngày, Thầy ạ."
"...Em nghĩ nó cũng chẳng có gì đặc biệt để nhìn đâu."
"Đừng nói bậy! Nào, kéo cái chăn ra đi. Hãy để anh đắm mình trong ánh hào quang của em!"
"Trời đất, sáng sớm mà anh đã tràn đầy năng lượng rồi đấy... Thôi được. Em đoán cũng chẳng có lý do gì để e lệ ở thời điểm này nữa..."
Chầm chậm, Roxy kéo chăn sang một bên. Chỉ như vậy, ánh sáng lại tràn ngập thế giới của tôi. Vâng, tôi đã thấy ánh sáng, và nó thật tuyệt vời!
Tôi cũng thấy bóng tối; tôi đặt tên cho nó là Eros, còn ánh sáng là Apollo. Bên cạnh bóng tối, tôi thấy một cái rốn và đôi đùi. Tôi đặt tên chúng là Cupid và Amor. Thế là đủ công việc cho ngày đầu tiên rồi.
"Được rồi, anh nghĩ thế là đủ rồi."
Một lần nữa, cái chăn chết tiệt ấy lại che khuất những vinh quang của tạo hóa trước mắt tôi. Một kỷ nguyên tối tăm khác đã đến... Thôi được, ngay cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy chán cái đoạn này rồi.
"Ừm, Rudy?"
"Vâng, thưa người yêu dấu?"
"Cảm ơn anh. Vì tối qua."
Roxy cúi đầu về phía tôi trong một cử chỉ hơi vụng về.
Đêm qua là một đêm khá đặc biệt đối với chúng tôi. Đó là điều mà chúng tôi đã cùng nhau xây dựng trong vài tuần qua. Chúng tôi đã thống nhất rằng Roxy sẽ chính thức trở thành vợ thứ hai của tôi sau khi Sylphy sinh con. Điều đó đã xảy ra cách đây một thời gian rồi. Nhưng cho đến tận hôm qua, Roxy và tôi vẫn chưa thực sự ngủ cùng nhau kể từ khi chúng tôi đến Sharia. Một phần nguyên nhân là do mọi người đều bận rộn thích nghi với sự xuất hiện của Lucy, nhưng tôi cũng nhận thấy rằng Roxy cảm thấy lo lắng về sự sắp xếp mới này. Điều đó là dễ hiểu, nhưng tôi muốn làm gì đó để giúp cô ấy thoải mái hơn.
Và thế là, tôi đã nỗ lực đặc biệt để làm cô ấy vui lòng. Tôi đã đối xử với Roxy như một nàng công chúa tối qua. Hàm dưới của tôi vẫn còn hơi đau vào sáng nay – tôi đã thực sự tập luyện rất nhiều.
Tuy nhiên, tất cả đều xứng đáng. Cô ấy chắc chắn đã hoàn toàn hài lòng.
"Thành thật mà nói, em thậm chí không biết anh có những... kỹ thuật như vậy." Mắt cô ấy lảng tránh ánh nhìn của tôi, Roxy hơi đỏ mặt.
"Heh heh. À, thế giới rộng lớn lắm, em biết đấy?"
Tôi đã sử dụng mọi thủ thuật mà tôi biết. Qua nhiều năm, tôi đã phát triển được một thói quen luôn khiến Sylphie thở hổn hển vì rên rỉ quá nhiều. Tôi muốn áp đảo Roxy bằng niềm vui, và tôi nghĩ rằng các "kỹ thuật" của mình sẽ là cách nhanh nhất để đạt được điều đó.
Tuy nhiên, mọi thứ không diễn ra hoàn toàn như mong đợi. Chủ yếu là vì Roxy liên tục hỏi tôi những câu hỏi ở mỗi bước của quá trình – thường là kiểu "Em nên làm gì bây giờ?" Dường như cô ấy thuộc tuýp người chăm học, ngay cả trên giường cũng vậy. Tôi đã chiều theo cô ấy bằng những giải thích ngắn gọn và lời khuyên, sau đó là những màn hướng dẫn thực hành chi tiết.
"Lần sau hãy dạy em thêm chi tiết nữa nhé, được không?"
"Em luôn có thể nằm yên và để anh làm mọi thứ, Roxy. Anh sẽ đảm bảo em sẽ cảm thấy vui sướng."
"Không, cảm ơn. Em muốn tự mình rèn luyện kỹ năng."
Thành thật mà nói, đây không phải là viễn cảnh tôi đã tưởng tượng khi lên kế hoạch trước đó. Nhưng xét ra, nó cũng không đến nỗi tệ. Sylphie có phong cách riêng, còn Roxy lại mang một màu sắc khác. Cả hai đều khiến tôi vô cùng thỏa mãn, nên tôi chẳng có lý do gì để phàn nàn.
"Ahh... Em sắp trễ giờ làm rồi..."
Vẻ mặt vẫn còn hơi ửng hồng, Roxy quay đi và bước xuống giường. Tôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ — dáng ngồi nghiêm trang trên mép giường — và lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của tấm lưng trần khi nàng đi qua phòng.
"Hửm? Sao thế?"
"À, không có gì đâu. Chỉ là... ngắm cảnh thôi."
Cảm nhận ánh nhìn của tôi, Roxy quay lại. Tôi vội quay mặt đi, giả vờ như đang loay hoay mặc quần áo.
"..."
Tôi cảm nhận ánh mắt Roxy vẫn dõi theo từ phía sau. Đang tính giả bộ thả lỏng cơ bắp để chọc nàng vui, thì nàng bất ngờ tiến lại gần và chạm vào lưng tôi.
"Xin lỗi, Rudy. Hình như tối qua em đã làm xước da anh. Có đau không?"
"Hả?"
Khi tôi vặn cổ nhìn xuống, bốn vết cào dài và mảnh hiện rõ trên một bên lưng. Chúng hơi nhói khi tôi chạm vào. Roxy đã để lại chúng cho tôi vào đêm qua. Nói cách khác, đây chính là dấu hiệu vinh quang.
Gah, giờ thì nàng khiến tôi nhớ lại biểu cảm của cô ấy lúc đó... Nằm xuống, đồ ngốc! Nằm xuống! Giờ không phải lúc để mày giở trò!
"Anh ổn mà, Roxy."
"Hy vọng là chúng không để lại sẹo..."
Khuôn mặt Roxy đỏ bừng khi nàng lẩm bẩm những lời đó. Việc nàng không nghĩ đến việc chữa lành vết thương bằng ma thuật khiến tôi cảm thấy nàng cũng đang bận rộn hồi tưởng lại đêm qua. Tôi ngước lên và chạm ánh mắt nàng. Trong đôi mắt xanh biếc của nàng, tôi thấy phản chiếu khuôn mặt mình. Một lát sau, nàng khẽ nhắm mắt, rõ ràng đang chờ đợi một nụ hôn.
Tôi không thể đáp lại nàng ngay lúc này. Chúng tôi sẽ lại quấn lấy nhau trên giường chỉ sau mười giây nữa thôi. Vì vậy, tôi kìm nén, chỉ vuốt ve má nàng đầy âu yếm.
"...Chắc đã đến lúc chúng ta mặc đồ rồi, Sư phụ."
"Ồ. Đ-đúng rồi!"
Roxy vội lùi lại, vẻ ngượng ngùng hiện rõ, rồi bắt đầu mặc quần áo lót. Tôi quay lưng lại và tự chỉnh trang y phục.
"Nhìn em có ổn không, Rudy?"
Sau khi khoác lên mình bộ trường bào, Roxy xoay người trước mặt tôi để tôi ngắm nghía.
"Ừ, ổn mà."
"Thật chứ?"
"Tất nhiên rồi, Roxy. Em trông tuyệt lắm."
Thật ra, đó chỉ là lời nói khiêm tốn. Nếu có kẻ nào dám ngu ngốc nhận xét Roxy không hoàn hảo, tôi sẽ khiến chúng phải hối hận ngay lập tức.
"Vậy là được rồi. Đây là ngày đầu đi làm của em mà, phải thật cẩn thận thôi!"
Roxy nắm chặt tay thành nắm đấm, tự nhủ đầy quyết tâm. Kể từ hôm nay, nàng sẽ đến Học viện Ma pháp với tư cách thành viên trong hội đồng giáo sư... đồng thời cũng là ngày đầu tôi trở thành sinh viên năm ba ở đây.
Nhưng trước khi đi sâu vào chuyện đó, tôi nên quay ngược thời gian một chút.
Hãy nói về ngày Roxy nhận được công việc mới.
Vài tháng trước
Khoảng một tuần đã trôi qua kể từ khi tôi trở về nhà sau chuyến đi. Mọi thứ đã khá bận rộn một thời gian, nhưng giờ cuối cùng cũng bắt đầu trở lại nhịp điệu bình thường.
Tôi đang thư giãn trên ghế sofa trong phòng khách thì Roxy bước vào.
"Rudy, cô muốn xin việc ở Học viện Ma pháp. Em thấy có ổn không?"
"Hả?"
Lúc đầu tôi không hiểu ý cô ấy. Roxy nhìn xuống tôi với vẻ mặt điềm tĩnh như thường lệ, ánh mắt tập trung vào tôi.
"Cô cảm thấy mình có quá nhiều thời gian rảnh, nên muốn làm gì đó hữu ích hơn."
"Ừm, ý cô là... cô muốn trở thành giáo sư hay gì đó sao?"
"Đúng là như vậy." Roxy gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc.
Cũng hợp lý thôi. Kể từ khi chuyển đến đây, cô ấy có vẻ hơi bồn chồn. Roxy không phải mẫu người nội trợ đảm đang. Phần lớn cuộc đời cô ấy là một mạo hiểm giả đơn độc trên đường, nên có thể đảm nhận hầu hết mọi công việc khi cần... nhưng khi nói đến việc nhà, cô ấy không hiệu quả bằng Aisha, Sylphie hay Lilia.
Hơn nữa, chúng tôi đã có hai người giúp việc chuyên nghiệp trong nhà, nên cô ấy chẳng có việc gì nhiều để làm.
Có đôi lúc, nàng thay thế cho bàn tay trái đã mất của tôi. Tôi vẫn chưa quen với việc chỉ dùng một tay, và điều đó thực sự bất tiện. Sự giúp đỡ của Roxy trong việc mặc đồ hay ăn uống là vô cùng quý giá.
Dẫu vậy, tôi không hoàn toàn phụ thuộc vào nàng cả ngày. Khi cần, tôi vẫn có thể tự mình loay hoay.
"Hmm..."
Dù sao đi nữa... Roxy muốn trở thành giáo sư ư? Tất nhiên, nàng là một giáo viên tuyệt vời. Tôi hiểu rõ hơn ai hết việc học phép thuật từ nàng là một món quà trời ban.
Với tài năng và trí tuệ của mình, thật tội lỗi nếu tôi chỉ giữ nàng lại làm "cánh tay thay thế". Dù việc giữ nàng cho riêng mình có hấp dẫn đến đâu, nàng xứng đáng tỏa sáng để làm giàu cho thế giới này.
"Cô biết điều này nghe có vẻ tự cao, khi bản thân cô chẳng phải pháp sư xuất chúng... nhưng cô luôn thích dạy người khác những gì mình biết."
"Gì? Em không nghĩ vậy chút nào!"
Thành thực mà nói, tôi hơi bị tổn thương.
Dù có tồn tại bao nhiêu vũ trụ song song đi chăng nữa, sẽ không bao giờ có một thế giới nơi tôi coi Roxy là kẻ kiêu ngạo. Trong mọi thế giới tuyến, tôi buộc phải kính trọng nàng—đó là Định mệnh từ Stein's Gate!
"Cô nên thử sức đi, Roxy. Nhất định cô sẽ trở thành giáo sư vĩ đại!"
"Ồ. Được nghe em nói thế... cô hơi ngại một chút, nhưng cảm ơn nhiều."
Vì vấn đề đã được giải quyết, không còn lý do gì để lưỡng lự thêm nữa.
"Được rồi. Sao chúng ta không đi nói chuyện với Phó Hiệu trưởng Jenius ngay bây giờ?"
"Jenius? Khoan, Giáo sư Jenius là Phó Hiệu trưởng rồi sao?" Roxy giật mình ngạc nhiên.
"Đúng vậy. Cô biết ông ấy à?"
Vì một lý do nào đó, Roxy do dự trong chốc lát với vẻ mặt nhăn nhó. "Thực ra... ông ấy là sư phụ của cô."
(Ồ? Vậy Jenius là một Pháp Sư cấp Thánh về Thuỷ hệ sao? Tôi cứ nghĩ phép Hoả hệ mới là chuyên môn của ông ấy... Có lẽ tôi nhớ nhầm?)
Dù sao, cũng không có gì lạ khi một pháp sư nghiên cứu sâu rộng hơn một nguyên tố. Có lẽ Jenius cũng là một Thuỷ Pháp Sư và chỉ đơn giản chưa từng nhắc đến điều đó với tôi.
"Cô sợ rằng lần cuối gặp ông ấy, cô đã nói những lời rất nặng nề. Giờ cô hối hận lắm, nhưng hồi đó cô vẫn còn trẻ và bốc đồng..."
"Đừng lo lắng về chuyện đó, Roxy à. Cứ để quá khứ trôi đi."
Theo những gì cô ấy kể với tôi, sư phụ dạy phép thuật của Roxy là một kẻ hợm hĩnh, tự cao tự đại. Nhưng Jenius mà tôi biết lại là một người chăm chỉ và lịch sự, hầu hết thời gian chỉ quanh quẩn với việc xử lý giấy tờ. Chắc chắn bản thân ông ấy cũng đã thay đổi rất nhiều qua năm tháng.
"Nhưng nếu ông ấy vẫn còn thù hận cô thì sao?"
"Em sẽ đảm bảo rằng ông ấy bỏ qua mọi chuyện. Cho dù ông ấy có muốn hay không."
Tôi đã nợ Jenius rất nhiều vì sự giúp đỡ của ông ấy qua nhiều năm, nhưng vì Roxy, tôi sẽ không ngần ngại gia tăng món nợ đó.
"Ừm, được rồi. Hy vọng là không đến mức đó."
Sau khi đã thống nhất, hai chúng tôi cùng hướng tới Đại học Ma pháp.
***
Chúng tôi tìm thấy Jenius chôn vùi dưới núi giấy tờ như mọi khi.
"Ồ... Chà."
Nhìn thấy Roxy, ông ta nở nụ cười trông như một cái nhăn mặt khó chịu.
Những nụ cười gượng gạo vốn là biểu cảm mặc định của Jenius, nhưng lần này rõ ràng còn gượng gạo hơn thường lệ.
"Xin lỗi đã làm phiền, Phó hiệu trưởng Jenius. Chúng tôi có thể xin chút thời gian của ngài không?"
"Tất nhiên rồi, Rudeus. Sao chúng ta không vào phòng bên kia?"
Dù rõ ràng đang rất bận, Jenius vẫn sẵn sàng tiếp chúng tôi. Người đàn ông này luôn có hàng tá việc phải giải quyết, nhưng chưa bao giờ xua đuổi khi tôi cần giúp đỡ. Về bản chất, ông ta không phải người xấu.
"Mời hai người ngồi."
Sau khi di chuyển vào phòng tiếp khách, Roxy và tôi ngồi xuống chiếc sofa đối diện Jenius.
Đã bao lâu rồi tôi không đến đây nhỉ? Có lẽ là sau trận đấu với Badigadi? Đúng là đã khá lâu rồi.
"Trước tiên... thật vui được gặp lại cô, Roxy."
"... Đã quá lâu rồi, thầy Jenius."
"Hừm. Cô không từng nói rằng tôi... không xứng với danh xưng đó sao?"
Roxy cúi mắt nhìn xuống sàn. "Em xin lỗi vì những điều đó. Lúc ấy em còn trẻ và quá kiêu ngạo."
Cuộc trò chuyện bắt đầu một cách dè dặt. Rõ ràng cả hai đều nghĩ chỉ cần một lời nói sai có thể dẫn đến cơn thịnh nộ.
"Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều như vậy. Bản thân tôi cũng quá tự phụ."
Nhưng sau khi cùng nhau xin lỗi, cả hai đều thả lỏng rõ rệt.
Hai người họ từng xem nhau như những chướng ngại vật trong suốt thời gian dài, nhưng ở một thời điểm nào đó, có lẽ họ đã phát triển một sự tôn trọng lẫn nhau. Và chỉ bây giờ, nhiều năm sau, họ mới có thể thừa nhận điều đó với chính mình.
Tôi không biết họ đã tranh cãi gì trong quá khứ, nhưng sau ngần ấy thời gian, mọi chuyện dường như đã trôi qua. Một hoặc hai thập kỷ đủ để thay đổi hầu hết mọi người.
Sau vài giây, Jenius ngẩng đầu lên và hắng giọng: "Dù sao thì... hôm nay ta có thể giúp gì cho hai người?"
"Thưa thầy Jenius... trong những chuyến du hành sau khi rời Đại học, cuối cùng em cũng đã hiểu được niềm vui và ý nghĩa của việc giảng dạy. Em hy vọng có thể trở thành giảng viên ở đây, nếu có thể."
"Ồ, ồ" - Jenius nói với nụ cười mỉm - "Có phải cô từng coi giáo viên là 'hoàn toàn vô dụng' không nhỉ? Cô thật sự đã thay đổi rồi, Roxy."
Liệu ông ta sẽ gây khó dễ về chuyện này?
Cảm thấy hơi lo lắng, tôi liếc nhìn Roxy, chỉ để thấy cô ấy cũng đang mỉm cười. Có lẽ cả hai đều thấy tình huống này khá hài hước. Tôi bỗng cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Nếu Jenius từ chối, tôi đã định sẽ rất quyết liệt để bảo vệ ý kiến của Roxy, nhưng có vẻ điều đó là không cần thiết. Thực tế, sự hiện diện của tôi ở đây có lẽ còn vướng chân.
"Thầy ơi, em ra ngoài để hai người bàn bạc chi tiết nhé?"
"...Hả? Ừ, được thôi. Nhưng cô không ngại nếu em ở lại đâu."
"À, em định đi gặp một người bạn."
Roxy và Jenius là những người quen cũ. Họ chắc hẳn có nhiều chuyện để nói. Và bằng cách nào đó, tôi có cảm giác Roxy có thể ngại để tôi nghe quá nhiều câu chuyện xấu hổ thời trẻ của cô ấy.
Dù điều đó khiến tôi hơi buồn nhưng tốt hơn là nên rời khỏi phòng.
***
Tôi đi thẳng đến phòng thí nghiệm của Zanoba.
Tôi đã nói với cậu ấy rằng có thể sẽ đi hai năm, nhưng cuối cùng chỉ mất sáu tháng đã trở về. Chắc cậu ấy sẽ rất ngạc nhiên khi thấy tôi.
Dĩ nhiên kết quả chuyến đi không mấy tích cực, nhưng không cần thiết phải khiến cậu ấy cũng chán nản theo. Tôi phải cố tỏ ra vui vẻ hết mức có thể.
"Được rồi..."
Tôi gõ cửa rồi bước vào mà không đợi trả lời.
"Tin sốt dẻo đây Zanoba! Ta về rồi!"
"Cái gì-?!"
Bên trong, tôi thấy cậu bạn mình đang cưỡi lên một hình nhân kích thước thật với vẻ mặt cực kỳ phấn khích.
"..."
"..."
Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau trong vài giây.
Zanoba đang cảm thấy gì vào khoảnh khắc này? Những cảm xúc gì đang cuộn xoáy trong đầu cậu ấy?
Tôi biết chứ. Tôi biết quá rõ cơ mà.
"..."
Tránh ánh nhìn, tôi đóng cửa lại mà không nói lời nào.
Ngay lập tức, một chuỗi âm thanh hỗn loạn vang lên từ trong phòng. Tôi đợi khoảng mười phút cho đến khi mọi thứ lắng xuống và một giọng nói nhỏ vang lên: "Xong rồi."
Tôi mạnh mẽ mở cửa lần thứ hai.
"Tin sốt dẻo đây Zanoba! Ta về rồi!"
"Ôiiii! Tuyệt quá! Không phải sư phụ yêu quý Rudeus của con sao!"
Hai chúng tôi vui mừng trong cuộc đoàn tụ và ôm chầm lấy nhau như chẳng có chuyện gì xảy ra. Không có lý do gì để cảm thấy ngượng ngùng. Chúng tôi là bạn thân nhất mà. Tôi đã không thấy gì cả. Chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
"Sư phụ quả nhiên đã trở về thật nhanh! Con tưởng ngài sẽ đi tới hai năm cơ đấy!"
"À, dài dòng lắm, nhưng cuối cùng bọn ta quyết định trở về sớm."
"Ha! Vậy là ngài đã hoàn thành nhiệm vụ hai năm trong chưa đầy nửa thời gian! Sư phụ không ngừng khiến con kinh ngạc!"
Tôi liếc nhìn quanh phòng. Khắp nơi chất đầy búp bê và tượng, nhiều tác phẩm mang phong cách dân gian. Dĩ nhiên tôi đã tới đây nhiều lần, nhưng cảm giác lúc này thật khó tả.
Zanoba đã tích trữ khối đồ chơi mới trong thời gian tôi đi vắng. Đặc biệt, bàn làm việc của Julie ngập tràn những con búp bê đất sét. Rõ ràng cô bé đã làm việc chăm chỉ khi tôi vắng mặt.
"Ginger và Julie đâu rồi?"
"Hai người họ đang đi mua sắm. Một số thứ ta nhờ phải tối mới có hàng, nên họ sẽ về muộn."
À ra vậy. Thảo nào cậu ta yên tâm "âu yếm" với người bạn búp bê yêu quý của mình.
Đây chắc là cơ hội hiếm hoi với Zanoba. Tôi gần như cảm thấy có lỗi vì đã làm phiền.
"Ơ? Sư phụ, tay ngài..."
Lúc này Zanoba mới phát hiện tôi trở về mà không có bàn tay trái. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cổ tay cụt của tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Ừ, mất rồi. Ta đã hơi bất cẩn."
"...Địch thủ nào đáng sợ vậy, có thể làm tổn thương ngài nặng nề thế?"
"Một con Hydra miễn nhiễm ma pháp."
"Hydra ư? Hừm, hiểu rồi. Mối đe dọa không nhỏ đâu."
Nhìn lại trận chiến đó, rõ ràng nhóm chúng tôi thiếu hụt về sức mạnh vật lý. Nếu có Zanoba đi cùng, có lẽ chúng tôi đã hạ Hydra dễ dàng hơn. Đáng lẽ nên quay về tạm thời và rủ thêm cậu ấy hoặc ai đó cùng đi.
Dù sao giờ nghĩ lại cũng chẳng ích gì.
"Nếu con quái vật kháng ma pháp, thì cũng dễ hiểu khi ngài gặp khó khăn."
"Ừ. À mà ngay cả khi chặt đứt đầu nó, chúng cũng mọc lại ngay. Đúng là không dễ dàng chút nào."
"Nó còn có khả năng tái sinh nữa? Vậy các ngài đã hạ nó thế nào?"
"Kiếm sĩ của chúng ta - chặt đầu nó, còn ta dùng lửa đốt chỗ vết cắt."
"À, con hiểu rồi! Bản thân thịt nó yếu điểm, dù da thì không! Chắc hẳn sư phụ đã nghĩ ra chiến thuật này?"
"Ta chỉ nhớ đã nghe ai đó nói cách làm thế thôi."
Nghĩ về trận chiến đó không khiến tâm trạng tôi khá hơn. Tôi đã biết cách giết con quái vật đó, nhưng Paul vẫn chết. Zanoba càng khen ngợi chiến thắng, tôi càng cảm thấy chán nản
"Sư phụ trông có vẻ u sầu quá."
"Ừ... chúng ta thắng trận, nhưng phải trả giá đắt."
"À, con hiểu rồi." Nhìn xuống bàn tay cụt của tôi, Zanoba gật gù tự nói. "Nhân tiện, con nghĩ mình có ý tưởng này."
Với nụ cười, cậu ta lon ton đến bàn làm việc, lục lọi ngăn kéo dưới cùng. Một lát sau, cậu lôi ra mô hình bàn tay thu nhỏ.
Có lẽ cách mô tả này không chính xác. Nó trông hơi thô kệch so với một "bàn tay". Có lẽ là nguyên mẫu của loại găng tay nào đó.
"Mời ngài xem thứ này."
"Cái gì thế, Zanoba?"
"Hê hê. Đây là thành quả sáu tháng nghiên cứu của con đó!"
"Ồ?"
"Đúng vậy." Zanoba nói đầy tự hào, nụ cười đầy ẩn ý. "Con không chỉ ngồi không khi sư phụ đi vắng đâu."
Đúng thế. Cậu còn "ân ái" với đồ vật vô tri nữa... Ái chà. Không, tôi không thấy gì hết. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
"Được rồi. Vậy chính xác nó là gì?"
"Hãy xem đây!"
Vẻ mặt đầy tự tin, Zanoba nắm chặt bàn tay còn lại thành nắm đấm, rồi nhét vào trong mô hình găng tay.
Ngay lúc đó, cậu ta hét lên câu gì đó nghe như thần chú: "Hỡi Đất, hãy trở thành bàn tay của ta!"
Đột nhiên, mô hình bắt đầu cử động. Vốn đang ở dạng nắm đấm, những ngón tay bằng đất sét từ từ duỗi ra. Nó lại nắm chặt, rồi mở ra, sau đó cụp từng ngón một.
Tất cả các chuyển động đều trông mượt mà và tự nhiên đến kinh ngạc.
"Đây là pháp khí hình bàn tay. Nó cử động theo ý muốn của người sử dụng."
"..."
"Con đã nghe lời sư phụ, tiếp tục nghiên cứu con búp bê thần bí đó với sự giúp đỡ của Cliff. Đây là ứng dụng thực tế đầu tiên từ kết quả nghiên cứu."
"..."
"Sư phụ? Ơ... sư phụ?"
"À, ừ. Xin lỗi."
Tôi thực sự đã choáng váng đến mức không nói nên lời. Tôi nhớ đã bảo Zanoba tập trung nghiên cứu phần tay của con búp bê đó, nhưng không ngờ cậu ta có thể chế tạo thứ ấn tượng thế này chỉ trong vài tháng.
"Thật tuyệt vời, Zanoba. Thành thật mà nói, ta rất ấn tượng."
"Hê hê hê. Nhưng đây chưa phải phần hay nhất đâu. Bằng cách sử dụng thiết bị này, con có thể kiểm soát được sức mạnh khủng khiếp của mình!"
"Chờ đã, thật sao?"
"Đúng vậy."
Zanoba gật đầu với nụ cười hạnh phúc thật sự. Niềm vui của cậu ta rất rõ ràng và dễ lây lan.
Nếu Zanoba có thể kiểm soát sức mạnh, nghĩa là cậu ta có thể tự tay làm những bức tượng nhỏ. Cuối cùng cậu cũng tìm được cách tạo ra thứ mình yêu thích nhất. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng điều này ý nghĩa thế nào với cậu ta.
"Bàn tay ta, hãy trở về với đất."
Sau câu thần chú thứ hai của Zanoba, bàn tay ngừng cử động. Hóa ra có thể bật tùy ý
"Vậy thì..."
Zanoba rút tay ra khỏi pháp khí rồi đưa nó cho tôi.
"Xin mời sư phụ tự trải nghiệm. Chỉ cần ra lệnh 'Đất, hãy trở thành bàn tay của ta', nó sẽ trở thành một phần cơ thể ngài. Khi muốn tháo ra, hãy nói 'Bàn tay ta, hãy trở về với đất'."
"Được rồi."
Nhận lấy bàn tay từ Zanoba, tôi áp nó vào cổ tay trái. Vốn thiết kế có khoang chứa bàn tay nắm chặt, nên với tôi - kẻ mất bàn tay - nó có cảm giác như sắp rơi ra bất cứ lúc nào.
"Ta không chắc thứ này có giữ được không..."
"Sẽ không thành vấn đề đâu. Hãy thử đọc chú đi."
"Ừm... Đất, hãy trở thành bàn tay của ta."
Ngay khi câu chú vừa dứt, tôi cảm nhận pháp khí hút mana từ cánh tay.
Lượng mana tiêu hao không nhiều. Tất nhiên rồi, nếu ngay cả Zanoba cũng dùng được.
"Uwa!"
Khi hút đủ mana, pháp khí siết chặt lấy phần cụt của tôi.
Cảm giác "đeo" một thứ gì đó nhanh chóng biến mất. Thay vào đó, tôi cảm nhận được bàn tay nhân tạo giờ đã trở thành một phần cơ thể.
"...Ngài thấy thế nào?"
Tôi thử cử động bàn tay trái một cách thận trọng. Mở ra, nắm lại, duỗi từng ngón bắt đầu từ ngón cái, rồi gập xuống từ ngón út. Bàn tay đất sét thô ráp phản ứng y như một bộ phận cơ thể thật sự
"Nó cử động được! Thật sự cử động được!"
"Ah, nhưng không chỉ có vậy đâu. Thử chạm vào thứ gì đó xem?"
"Được thôi..."
Tôi với tay lấy bức tượng gỗ nhỏ trên bàn gần đó - một chú ngựa được chạm khắc cỡ bằng nắm tay.
Những ngón tay nhân tạo có thể "cảm nhận" được trọng lượng và kết cấu. Cảm giác hơi mờ nhạt và không rõ ràng - gần như đang đeo một đôi găng tay cotton dày - nhưng chắc chắn là có.
"Cậu còn khiến nó cảm nhận được nữa? Thật phi thường."
"Tất nhiên rồi. Làm sao tạo được tượng nhỏ nếu không có xúc giác chứ?"
Đúng vậy. Bạn cần kiểm soát lực tay rất chính xác khi chạm khắc. Vì Zanoba tạo ra thứ này với mục đích riêng, xúc giác hẳn là tính năng thiết yếu.
Để xem thử, tôi triệu tập một phép thuật nhỏ từ những "ngón tay" mới. Một quả cầu nước nhỏ xuất hiện trước chúng. Có vẻ ma pháp cũng không thành vấn đề.
Zanoba thật sự tạo ra thứ này chỉ trong nửa năm? Không thể nào dễ dàng được. Niềm đam mê tượng nhỏ hẳn đã thúc đẩy cậu ta kinh khủng.
"Ban đầu con không chắc ngài dùng được không khi thiếu bàn tay, nhưng có vẻ không có vấn đề gì lớn" - Zanoba mỉm cười mãn nguyện.
"Ừ, nó hoạt động tốt. Ta cũng cảm nhận được các ngón tay. Và dùng được phép thuật."
"Nếu muốn tăng sức mạnh, chỉ cần cung cấp thêm mana. Lực sẽ tăng tương ứng."
"Ồ, thật sao?"
"Dĩ nhiên, nếu thầy truyền toàn bộ ma lực vào, tôi e rằng nó sẽ sụp đổ vì quá tải mất. Nó cứng cáp hơn tay người bình thường, nhưng thầy vẫn nên cẩn thận."
"Thử xem nào..."
Vừa trò chuyện, tôi vừa truyền thêm chút ma lực vào thiết bị. Trọng lượng của bức tượng trên tay tôi bỗng chốc biến mất như chưa từng tồn tại.
"Wow, cái này thật sự—"
Tôi còn chưa kịp thốt hết câu thì rắc! — một tiếng gãy khô khốc vang lên.
"Ôi trời."
"Aaaah!"
Tôi đã vô tình bẻ gãy một chân của con ngựa nhỏ mà chẳng hề nhận ra.
"Uaaaagh... Thưa thầy, sao thầy có thể...?" Zanoba nhìn tôi với ánh mắt đầy trách móc.
"Xin lỗi nhé, Zanoba... Ta sẽ đền bù cho cậu."
"Ư... Đó là tác phẩm điêu khắc truyền thống từ vương quốc cổ Giara đấy... Con nghi ngờ là cả đời này khó mà tìm được cái thứ hai..."
"Ờ-ờm, hay là... ta thử tạo cho cậu một cái mới? Dù chỉ là điêu khắc bằng Thổ Ma pháp thôi, nhưng mà..."
Vừa nghe thế, gương mặt Zanoba liền sáng rỡ như đèn lồng đêm rằm. "Ooh! Thật tuyệt vời! Xin lỗi thầy, em không cố ý gây áp lực đâu!"
Cẩn thận nhận lại bức tượng từ tay tôi, cậu ấy cất nó vào ngăn bàn một cách trân trọng. Có lẽ cậu định dùng keo thần kỳ dán lại chăng? Mong là thành công.
Zanoba quay lại nhìn tôi, ánh mắt trịnh trọng:
"Cánh tay ấy là của sư phụ, Rudeus-sama. Tuy mới chỉ là nguyên mẫu, nhưng con tin nó vẫn sẽ hữu dụng phần nào."
"Thật sao? Cậu chắc chứ?"
"Có cậu và Cliff giúp sức, ta chắc chắn có thể tạo ra một cái khác với chất lượng tương đương trong chớp mắt."
Nghe hợp lý. Dù sao thì cậu ta vẫn đang tích cực nghiên cứu mà. Sẽ thật tuyệt nếu làm cho cái tay ấy nhạy cảm hơn một chút. Như thế thì tôi có thể dùng nó vào mấy việc giải trí... kiểu sờ soạng chẳng hạn.
Tất nhiên, còn vô vàn cải tiến tiềm năng khác. Thứ này thực sự có nhiều triển vọng. Ví dụ, chúng tôi có thể tìm cách biến nó thành các loại công cụ hoặc vũ khí. Thử tưởng tượng xem—những ngón tay có thể hóa thành mũi khoan bất cứ khi nào cần, hoặc cả bàn tay biến thành pháo ma pháp khi lâm trận? Tiện lợi khỏi nói.
"...Zanoba, ta nghĩ phát minh này thật sự rất đáng nể đấy."
"Con cũng nghĩ thế! Không phải để tự khen đâu, nhưng con thấy nó đúng là một món đồ nhỏ xinh tuyệt vời."
Ngoài việc hữu dụng trong chiến đấu hay làm tượng, nó còn có hàng tá ứng dụng khác. Trước hết, đây là một bộ phận giả tuyệt vời.
Ở thế giới này, nếu mất một chi mà kịp tìm đến pháp sư có kỹ năng trị liệu cao cấp, thì vẫn có thể nối lại được. Những vết thương mà ở thế giới cũ của tôi chắc chắn phải nhập viện dài ngày, thì nơi đây chỉ cần vài câu thần chú sơ cấp là lành lặn.
Nhưng, nếu muốn tái sinh hoàn toàn một phần cơ thể đã mất, chi phí sẽ cực kỳ đắt đỏ. Trừ phi bạn là người giàu có, gần như là chuyện không tưởng. Và cũng chẳng có mấy pháp sư có khả năng khôi phục nguyên vẹn một cánh tay hay cái chân. Ở Thánh Quốc Millis thì may ra còn có vài người như vậy, nhưng dù thế, số lượng vẫn vô cùng hiếm hoi. Một mạo hiểm giả bình thường thì chẳng có mơ mộng gì được nhờ đến họ.
Với những người dân thường hay mạo hiểm giả hạng xoàng, nếu chẳng may mất đi một phần thân thể, thì hầu hết đều phải chấp nhận sống chung với mấy thứ thay thế thô sơ—kiểu như cái chân gỗ cục mịch của thuyền trưởng Ahab trong tiểu thuyết ấy.
Nếu chúng tôi bắt đầu bán những bộ phận giả ma pháp như thế này với mức giá tương đối phải chăng, thì chắc chắn sẽ giúp được rất nhiều người. Và dĩ nhiên, cũng kiếm được khối tiền trong quá trình ấy.
Mấy vị Trị Liệu Sư ở Millis chắc sẽ không lấy gì làm vui mừng cho lắm, nhưng may mắn là họ ở tận nửa kia của thế giới. Chỉ cần có được sự hậu thuẫn từ một tổ chức lớn—như Đại học Ma pháp hoặc Hội Pháp Sư—mọi chuyện chắc sẽ êm xuôi thôi.
"Cậu đã nghĩ ra cái tên nào cho thứ này chưa, Zanoba?"
"Hiện tại thì... chưa, thưa sư phụ. Cả Cliff lẫn con đều không giỏi đặt tên cho lắm, thật lòng xin lỗi."
"Vậy à?" Thế thì mất vui quá. Chẳng lẽ chúng tôi không thể nghĩ ra cái tên nào cho ra hồn sao?
"Sư phụ có muốn đặt tên cho nó không, Rudeus-sama?"
"Hở? Ờ, chắc cũng được..."
Tôi không nghĩ mình giỏi giang gì trong khoản đặt tên, nhưng nếu cậu ta đã trịnh trọng nhờ vả thế thì sao từ chối được.
Tôi nhìn xuống "thứ" hiện giờ đang làm nhiệm vụ bàn tay trái của mình, trầm ngâm suy nghĩ một chút.
Khi nhắc đến những bàn tay nhân tạo có thể tháo rời, từ đầu tiên bật ra trong đầu tôi là "Rocket Punch."
Nhưng mà, cái này đâu có thể bắn ra để tấn công kẻ thù đâu... dù rằng, trong tình huống khẩn cấp thì chắc tôi cũng có thể... ném nó vào mặt ai đó.
Từ thứ hai tôi nghĩ đến là "Hand of Glory"—tức là "Bàn tay vinh quang," một cánh tay bị chặt của tử tù được ướp và cho là có sức mạnh huyền bí... không phải chiêu đặc biệt của một tên biến thái đội khăn rằn trong anime đâu nhé.
Dù vậy, tôi cũng chẳng thấy hứng thú gì với việc xài lại một cái tên đã có sẵn.
Thứ này là một phát minh hoàn toàn mới—một tạo vật chưa từng tồn tại trên thế giới này. Có lẽ những người sáng chế ra nó cũng xứng đáng được ghi nhận đôi chút.
"Hay là mình lấy một phần từ tên 'Zanoba' và một phần từ 'Cliff', rồi gọi nó là Zaliff Prosthesis đi?"
"Nhưng chẳng phải cũng nên có một phần tên sư phụ trong đó sao, Rudeus-sama?"
"Thôi, không cần đâu. Ta đâu có góp công gì mấy."
"...Con không nghĩ vậy là hoàn toàn đúng, nhưng nếu sư phụ đã nói thế. Vậy từ giờ trở đi, chúng ta sẽ gọi thiết bị này là Zaliff Prosthesis, Nguyên Mẫu Số Một." — Zanoba mỉm cười đầy kiêu hãnh khi nói câu đó.
Dù sao thì, có vẻ như tôi đã có một bàn tay ma pháp thay thế cho phần cơ thể bị mất. Nó không tinh xảo hay nhạy bén bằng bàn tay cũ, nhưng vẫn cử động tốt, và ít nhất là tôi vẫn có thể cảm nhận được thứ gì đó qua nó.
Chỉ cần truyền thêm một chút ma lực, nó có thể trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Tuy nhiên, tôi sẽ cần luyện tập để điều chỉnh lực cho chuẩn.
Mục tiêu trước mắt: ép vừa đủ để nắm nhẹ bầu ngực của Roxy và Sylphie mà không gây ra... hậu quả nghiêm trọng.
"Vẫn còn khá nhiều thứ cần cải tiến, tất nhiên rồi. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng cần tiếp tục nghiên cứu về cỗ máy người kia. Giờ nên ưu tiên việc nào, thưa sư phụ Rudeus?"
"Ừm, để nghĩ xem đã..."
Thực ra, nguyên mẫu hiện tại vẫn còn vài khuyết điểm khá cơ bản. Trước tiên là mức tiêu thụ ma lực vẫn chưa lý tưởng. Tôi thì có thể dùng vô thời hạn, nhưng nếu là Zanoba thì sẽ bị hút cạn chỉ sau hai, ba tiếng đồng hồ.
Các ngón tay cũng hơi to, trông không được thẩm mỹ cho lắm. Và dĩ nhiên, cảm giác xúc giác vẫn chưa hoàn hảo.
Nếu khắc phục được hết những vấn đề đó, thì đây sẽ thực sự là một phát minh đỉnh cao
Dẫu vậy, cái tay giả này không phải trọng tâm chính trong công trình nghiên cứu của chúng tôi. Nó chỉ là một sản phẩm phụ, phát sinh trong quá trình.
"Thôi, đừng để lạc hướng." — Tôi tự nhắc nhở mình.
Mục tiêu lớn lao mà chúng tôi đang theo đuổi là tạo ra một người máy hoàn chỉnh, do chính tay mình chế tác.
Cái tay giả này chắc chắn sẽ có giá trị cao trên thị trường, và nó cũng cực kỳ tiện lợi. Có thể một ngày nào đó, bọn tôi sẽ tung nó ra bán thật. Nhưng tôi không muốn nó chiếm hết thời gian nghiên cứu.
"Chúng ta đang cố tạo ra một con búp bê hoàn toàn tự động, đúng không? Không được quên điều đó."
"Chuẩn không cần chỉnh."
"Vậy thì tạm thời gác việc cải tiến tay giả lại, quay về tập trung nghiên cứu người máy."
"Tất nhiên rồi. Con cũng đoán sư phụ sẽ nói vậy mà."
May mắn là tôi và Zanoba vẫn đồng quan điểm.
Cái tay giả ấy có thể phát triển thêm sau, khi rảnh. Nó sẽ là món "phụ kiện đắt giá" bên lề giấc mơ lớn — một cỗ máy sống động như người thật, tự hành động, tự suy nghĩ.
Sau đó, hai chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa. Phần lớn cuộc nói chuyện xoay quanh những bức tượng và mô hình mà tôi từng nhìn thấy ở lục địa Begaritt. Khi tôi kể cho Zanoba nghe về những tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh ở đó, đôi mắt cậu ta lập tức sáng rực lên vì phấn khích.
"Dù sao thì, Julie dạo này thế nào trong lúc ta đi vắng?"
"Rất tốt. Mới hôm trước, cô ấy vừa hoàn thành xong một bức tượng mô phỏng một quý ông nào đó. Con tin là cô ấy muốn khoe nó với thầy, Rudeus-sama."
Hửm? Cô bé đã làm xong tượng của Ruijerd rồi sao? Tôi cũng rất muốn xem nó càng sớm càng tốt, nhưng...
"Nghe vậy thì tốt rồi. Nhưng nếu đến tối cô ấy mới quay lại thì chắc hôm nay ta không gặp được."
"Ừm. Vậy thầy còn có việc gì khác à?"
"Sư phụ ta đang phỏng vấn xin việc. Khi cô ấy xong việc, tôi định sẽ đi chào hỏi mọi người một lượt."
"Sư phụ của sư phụ?"
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên, chuẩn như thể được dàn dựng sẵn vậy.
"Rudy? Em có ở trong đó không? Đây đúng chỗ rồi nhỉ?"
Đó là giọng của Roxy. Có vẻ cô ấy đã nói chuyện xong với phó hiệu trưởng trong lúc tôi và Zanoba đang tán gẫu.
"Vào đi. Chúng em vừa mới nhắc đến cô đấy."
"Xin phép..."
Roxy rón rén bước vào phòng. Cô ấy dừng lại một chút để quan sát xung quanh, rồi cẩn trọng tiến về phía tôi.
"Phòng thí nghiệm này hoành tráng thật đấy. Cô thật sự được phép vào đây chứ? Cảm giác như có vài thứ mình không nên nhìn thấy thì phải..."
"Đừng ngớ ngẩn thế, Roxy. Ở ngôi trường này không có nơi nào cô không được vào cả."
"Cái đó hình như không phải do em quyết định đâu, Rudy."
"Có thể. Nhưng ít nhất, ở đây cô luôn được chào đón."
Khi hai chúng tôi đang trò chuyện, Zanoba vẫn đứng bất động. Một lát sau, tôi nhận ra cậu ấy đang khẽ run lên.
"Zanoba, để ta giới thiệu. Đây là Roxy M. Greyrat, sư phụ của tôi về ma thuật."
"Lâu rồi không gặp, Hoàng tử Zanoba. Tôi rất mừng khi thấy cậu vẫn khỏe mạnh và tràn đầy sinh khí."
Roxy cúi đầu thật sâu chào Zanoba
"Ô... Ô... Ôôô..."
Zanoba chỉ biết nhìn chằm chằm vào Roxy, thân người run rẩy ngày càng dữ dội hơn. Rồi bất ngờ, cậu ta giơ hai tay run lẩy bẩy lên khỏi đầu, miệng gầm lên một tiếng... không biết nên gọi là tiếng gào hay tiếng hú thì đúng hơn.
"ÔÔÔÔÔÔÔÔÔ!!!"
Như một con ếch bị điện giật, Zanoba bật nhảy lên khỏi mặt đất, rồi ngay lập tức đổ rầm xuống, phủ phục sát đất với hai tay duỗi thẳng về phía trước.
"Á!"
Roxy giật bắn mình, vội nấp nhẹ ra sau lưng tôi, gần như núp hẳn một nửa người.
"Thật... thật quá đỗi vinh hạnh được gặp lại Người, tiểu thư Roxy! Thần vô cùng xin lỗi vì sự bất kính của mình trong quá khứ! Khi ấy thần đâu hề biết Người lại là sư phụ của sư phụ thần!"
"L-làm ơn đừng quỳ lạy nữa mà! Ngài là hoàng tử của cả một vương quốc đấy! Tôi chỉ là một pháp sư quèn thôi... Nếu ai nhìn thấy cảnh này thì biết giấu mặt vào đâu?"
Roxy quýnh hết cả lên — mà, cũng đúng thôi. Cảnh này mà không sốc mới lạ.
Chắc đến lúc tôi nên can thiệp để hạ nhiệt tình hình rồi.
"Đừng lo, thưa cô. Nếu có ai dám mở miệng bàn ra tán vào, em sẽ cho họ câm miệng luôn."
"Cả em nữa sao, Rudy?! Em mất trí rồi hả?!"
Trời đất ơi, sao mà dễ thương quá vậy nè, mỗi lần cô ấy nổi cáu...
Mà cũng chẳng có gì đáng lo thật.
"Em nghĩ là cô cứ hít thở sâu rồi bình tĩnh lại đi ạ. Việc Zanoba quỳ lạy cô là hoàn toàn hợp lý."
"Gì cơ? Em nói vậy là sao? Làm ơn giải thích rõ giùm cái!"
"Zanoba, cậu thấy thế nào? Chuyện đó là lẽ đương nhiên mà, đúng không?"
Mặt vẫn dán chặt xuống đất, Zanoba gật đầu cung kính.
"Đương nhiên! Cô là sư phụ của sư phụ con mà!"
Thấy chưa? Hoàn toàn hợp lý.
"Đó không phải lời giải thích! Cô muốn một lý do chính đáng!"
"Cần gì 'lý do' cho điều tự nhiên? Cứ nhận lời kính trọng đó đi có được không?"
"Nhưng..."
"Ừ được rồi. Zanoba, đứng dậy đi."
Cuộc trò chuyện có vẻ không đi đến đâu, nên tôi quyết định để Zanoba đứng lên.
Cậu ta khá cao, nên khi đứng thẳng có thể nhìn thấy rõ đỉnh đầu xinh xắn của Roxy.
Điều này với tôi thật là hỗn xược, nhưng đành bỏ qua. Ai bảo cậu ta không kiểm soát được chiều cao chứ.
"Dù sao thì, cô Roxy, buổi phỏng vấn thế nào?" Zanoba lễ phép hỏi. "Cô có nghĩ mình sẽ được nhận làm giáo sư không?"
"Ừ. Thầy Jenius - à ý tôi là phó hiệu trưởng - dường như nghĩ năng lực pháp sư của tôi đạt yêu cầu."
"Đương nhiên rồi." Tôi xen vào. "Cô là người đã dạy em phép thuật đấy thôi!"
"Phần lớn là em tự học, Rudy. Cô không chắc điều đó nói lên nhiều về khả năng giảng dạy của cô."
Rõ ràng Roxy sẽ bắt đầu công việc giảng dạy mới ngay khi học kỳ tới bắt đầu.
Đây rõ ràng là dịp đáng ăn mừng.
Không chỉ vậy, còn nhiều thứ khác nữa. Chúng tôi sắp kết hôn, các em gái tôi sắp tròn mười tuổi, và một thành viên mới sắp chào đời.
Có lẽ gom tất cả vào một bữa tiệc lớn sẽ là cách dễ nhất.
Ngoài ra, bức thư của Paul cũng gợi ý tổ chức ăn mừng khi mọi người trở về. Nhưng không cần vội. Hiện tại ai cũng bận rộn ngập đầu. Đợi đến khi mọi thứ bớt hỗn loạn hơn sẽ tốt hơn.
"À, suýt quên. Tôi định đi thăm mọi người luôn."
"Rất hợp lý, sư phụ. Con chắc họ sẽ vui mừng khi thấy ngài về sớm thế."
Zanoba cười tươi đến nỗi tôi không nhịn được cười theo.
Hơn tất cả, tôi háo hức được giới thiệu Roxy với mọi người.
"Được rồi, Zanoba. Cảm ơn về bàn tay giả. Tôi sẽ quay lại sớm."
"Khi nào rảnh xin ngài ghé qua. Julie sẽ rất vui khi gặp lại sư phụ."
"Tất nhiên rồi."
"À, một điều cuối. Nếu bàn tay mới có trục trặc, ngài nên đưa trực tiếp cho Cliff xem, sẽ nhanh hơn là tìm con."
"Hiểu rồi."
Nói xong, hai chúng tôi rời khỏi phòng Zanoba
Khi chúng tôi đi dọc hành lang lạnh lẽo của Học viện, một âm thanh cót két vang lên giữa bốn bức tường.
Nó phát ra từ bàn tay giả của tôi - tôi đang thử nghiệm xem có thể cung cấp bao nhiêu ma lực một cách an toàn. Mỗi lần mở hay nắm bàn tay, nó lại phát ra tiếng kêu răng rắc.
Có lẽ không hợp lý khi mong đợi một nguyên mẫu phải hoạt động êm ái.
"Bàn tay giả đó là pháp khí à, Rudy?" - Roxy hỏi, nhìn xuống bàn tay màu đất sét.
"Đúng vậy. Hóa ra là thành quả nghiên cứu nghiêm túc của Zanoba đấy."
"Phải nói là rất ấn tượng. Nó có vẻ cử động rất tinh xảo."
"Ừ, đúng là đặc biệt. Với hiệu quả thế này, từ giờ em sẽ ổn thôi. Kể cả khi không có cô bên cạnh mọi lúc."
"Ồ... ừ, đúng vậy nhỉ."
Không hiểu sao, biểu cảm Roxy bỗng trùng xuống.
"Cô xin lỗi, Rudy. Có lẽ cô đã không cân nhắc hoàn cảnh của anh. Cô quá háo hức trở thành giáo viên, đến mức không nghĩ tới rắc rối nó có thể gây cho em..."
"Gì cơ, ý cô là về bàn tay cụt á? Không nghiêm trọng thế đâu."
Có Roxy bên cạnh đúng là rất hữu ích, nhưng tôi đâu có yêu cầu cô ấy trở thành trợ lý cá nhân. Dĩ nhiên, tôi muốn cô ấy ưu tiên kế hoạch của bản thân.
Hơn nữa, còn rất nhiều người khác sẵn sàng giúp đỡ khi cần. Dù tôi sẽ không nói ra điều đó, vì nghe như đang coi Roxy có thể thay thế dễ dàng.
"Dù sao thì, ít nhất cô cũng vui vì em lại có tay trái rồi."
"Ừ. Giờ em có thể chạm vào cô gấp đôi số lần trước rồi."
Tôi vươn tay ra và nhẹ nhàng vuốt vai Roxy bằng cánh tay giả của mình. Tôi cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của cơ thể cô, ngay cả qua lớp áo choàng. Có vẻ như cái tay này còn nhạy cảm với nhiệt độ nữa. Quả thật là một tác phẩm rất chất lượng.
Tôi cứ tiếp tục vuốt ve Roxy trong một thời gian dài, nhưng cô ấy không phản đối gì.
"Dù sao thì, tôi muốn giới thiệu em với mọi người. Cô có đi với tôi một lát không?"
"Ô... ôi! Dĩ nhiên rồi." Roxy gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng.
***
Chiều hôm đó, tôi dẫn Roxy đi vòng quanh khuôn viên trường để giới thiệu cô ấy với bạn bè và những người quen của tôi. Chúng tôi đã gặp được Linia, Pursena, Ariel, Luke và Nanahoshi. Tôi vốn định ghé thăm Cliff nữa, nhưng khi đến gần phòng thí nghiệm của cậu ấy, tôi nghe thấy những tiếng rên rỉ đầy đam mê vọng ra từ bên trong, nên quyết định quay lại vào dịp khác.
Phản ứng của mọi người rất đa dạng.
Linia và Pursena phản ứng theo cách đặc biệt hài hước. Ngay khi ngửi thấy mùi của Roxy, cả hai lập tức giật mình, căng thẳng, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Họ đứng đó rụt rè, đuôi cụp xuống giữa hai chân, trong khi tôi giới thiệu Roxy là sư phụ yêu quý của mình. Họ lập tức cúi đầu chào cô ấy.
Tôi đoán rằng người thú có khả năng nhận ra ngay những người mà họ thực sự không nên dây vào. Lần này, bản năng của họ quả là không hề sai.
Ngược lại, Ariel và Luke lại tỏ ra ngạc nhiên một cách ngờ nghệch. Khi tôi đến chào hỏi, câu đầu tiên Ariel thốt ra là: "Tôi thấy cậu ít ra cũng nhớ ghé qua sau chuyến đi của mình."
Cô ấy không thực sự tỏ ra tức giận, nhưng cô ấy có giải thích rằng nếu tôi đến gặp cô ấy trước khi rời đi, cô ấy đã có thể giúp đỡ tôi. Nghĩ lại thì, việc chuẩn bị thiếu sót của tôi đã khiến tôi phải trả giá đắt, nên nghe cô ấy nói vậy khiến tôi hơi xấu hổ. Cuối cùng, tôi đã xin lỗi vì sự sơ suất của mình.
Dù sao thì, bỏ qua chuyện đó... Khi tôi giới thiệu Roxy, cả hai người họ đều nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên trống rỗng, rồi quay sang nhìn nhau. Rõ ràng họ bất ngờ vì một pháp sư "trẻ" như vậy lại đảm nhận vai trò giảng dạy ở đây.
Dẫu vậy, Ariel là một công chúa, với tất cả kỹ năng ngoại giao mà điều đó mang lại. Cô ấy chào hỏi Roxy rất lịch sự, không chút bối rối trong giọng nói. Sự tự chủ của cô ấy thật đáng nể.
Chúng tôi bắt gặp Nanahoshi trong tình trạng trông có vẻ hơi tiều tụy. Có lẽ cô ấy bị cảm lạnh hay gì đó, vì cô ấy ho liên tục. Khi nhìn thấy mặt tôi, cô ấy mỉm cười nhẹ nhõm và lẩm bẩm: "Giờ thì chúng ta có thể tiếp tục nghiên cứu được rồi."
Khi tôi giới thiệu Roxy và giải thích rằng cô ấy sẽ dạy học tại Đại học từ giờ trở đi, phản ứng của Nanahoshi chỉ là một câu thờ ơ: "Tôi hiểu rồi."
Tôi cảm thấy điều này hơi quá ngắn gọn, nên đã dành thời gian để nói thêm về nhiều đức tính và tài năng của Roxy. Đáng tiếc, Nanahoshi chỉ nhăn mặt và gọi tôi là "thằng cướp nôi."
Tôi nghĩ rằng kỳ vọng một cô nữ sinh trung học bình thường có thể hiểu được sự vĩ đại của Roxy có lẽ là quá đáng.
Đến lúc này, trời đã chập tối, và chúng tôi đã ghé thăm hết những người tôi muốn gặp.
Ngay khi tôi định đề nghị về nhà, Roxy lên tiếng với vẻ mặt hơi khó chịu.
"Rudy?"
"Vâng, Roxy?"
"Cô rất vui vì em dành thời gian giới thiệu cô với bạn bè của em, nhưng cô cảm thấy em đang... hơi quá lời khi khen ngợi cô."
"Thật sao? Em không cố ý đâu, em đảm bảo đấy."
"Em nghiêm túc chứ?"
"Vâng, theo em thì, không từ ngữ nào em nói ra có thể đủ để thực sự diễn tả hết sự tuyệt vời của cô. Nếu có, em còn nghĩ mình đang đánh giá cô hơi thấp nữa."
Roxy cau mày, chỉ tay lên phía tôi.
"Okay, lại nữa rồi đấy! Em đang trêu cô hay gì đó hả, Rudy?"
"Đừng nói vớ vẩn. Sự tôn trọng và ngưỡng mộ của em dành cho cô là hoàn toàn chân thật."
"Ôi, trời... Em biết không, cứ mỗi lần em gọi cô là Thầy, cô lại không khỏi cảm thấy như em đang đùa cợt với cô."
Roxy dừng lại để thở dài một hơi.
Tôi thực sự nghĩ rằng quan điểm của mình về cô ấy là hoàn toàn chính đáng, nhưng dường như cô ấy lại thấy nó hơi quá đà.
"Dù sao thì, bỏ qua chuyện đó... Em đã giới thiệu cô với khá nhiều bạn bè của em, và nói với họ rằng cô là thầy của em. Nhưng em không một lần nào đề cập đến việc cô là 'vợ' em."
"Ồ!"
Ngay lập tức, tôi nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng đến mức nào.
Có thể giờ đây tôi không còn cách nào sửa chữa được nữa.
Roxy nói hoàn toàn đúng. Cô ấy không còn là Roxy Migurdia nữa. Giờ cô ấy là Roxy M. Greyrat.
Tất nhiên, tôi đã giới thiệu cô ấy như vậy với mọi người. Và cô ấy cũng đã lặp lại điều đó khi chào hỏi. Tôi đoán một phần trong tôi đã cho rằng thế là đủ—rằng việc chúng tôi đã kết hôn là điều quá rõ ràng.
Dù sao thì, tôi khá chắc chắn rằng một người tinh tế như Ariel hẳn đã nhận ra điều đó.
Nhưng vậy cũng chẳng thể bào chữa được. Em có mọi lý do để nổi giận với anh.
Có lẽ anh chỉ muốn nhấn mạnh sự tuyệt vời của em hơn bất cứ điều gì khác. Và sâu thẳm trong lòng, anh vẫn nghĩ em quá tốt so với một kẻ như anh. Nhưng rõ ràng, em muốn anh giới thiệu em là vợ anh.
Đây là một sai lầm không thể tha thứ. Dù em là người vợ hai của anh, đúng vậy, nhưng điều đó không khiến em bớt đi vai trò là vợ anh. Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đời còn lại. Thậm chí có thể sẽ có con cái nữa.
"Anh xin lỗi, cô gái bé bỏng của anh. Nhưng em biết anh yêu em nhiều thế nào mà, đúng không? Anh phải làm gì để bù đắp đây? Hay là anh đến gặp bố mẹ em để giới thiệu bản thân?"
"Ừm... k-không, em nghĩ không cần đâu. Dù sao thì cũng xa lắm. Từ từ rồi chúng ta sẽ đến đó."
Từ từ ư? Hmm. Hy vọng là Rowin và Rokari vẫn đang sống tốt bên Lục địa Ma. Giờ anh đã cưới em, họ chính là bố mẹ vợ của anh. Anh còn mang ơn họ vì sự giúp đỡ từ nhiều năm trước nữa. Thật sự anh rất muốn sắp xếp thời gian để đến thăm họ.
Nếu tính toán lộ trình qua vài vòng dịch chuyển, có lẽ chúng ta sẽ đến được đó trong khoảng hai tháng...
"Được rồi. Một ngày nào đó chúng ta sẽ dành thời gian cho việc này."
Không cần phải vội. Khi mọi thứ ổn định, có lẽ tôi sẽ đưa cả gia đình đi cùng để chào hỏi họ.
Gạt ý nghĩ đó sang một bên, tôi nắm tay người vợ mới cưới của mình, cùng nhau bước về nhà.
Lời đồn trong trường Đại học #1: Sếp của họ có thể bắn tay như bắn tên lửa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro