Người lạ - Miwa




Xin chào tất cả những người đang đọc những dòng chữ này, tôi là Miwa Kasumi, sinh viên năm nhất, đang làm việc bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi gần trường. Gia đình tôi thuộc dạng nghèo, tôi lại còn có thêm em trai. Nên dù đang là thời gian nghỉ nhưng tôi vẫn phải làm việc cật lực để kiếm thêm chút đỉnh. Tôi không than đâu, tôi thích công việc này, nó không quá áp lực cũng chẳng khó khăn. Thoải mái phết cơ, còn được gặp những người bạn mới đó.

---

Tôi đang làm việc tại quầy thu ngân, nhân lúc vắng khách tôi tranh thủ sắp xếp những bịch bánh kẹo lên quầy. Đỏ rồi cam rồi vàng, từng màu một, tôi xếp nó theo màu cầu vồng, tôi siêu thích công việc sắp xếp như này vì nó giải tỏa áp lực cực. Chợt tôi bỗng cảm thấy một cảm giác lạnh sóng lưng khiến tôi quay lưng lên nhìn xem ai sau lưng. Ở đó có một cậu trai, có vẻ bằng tuổi tôi? Tôi khó hiểu nhìn cậu ấy, cậu ta có một vết sẹo lên ngang má trái, mái tóc dài được buộc thành chỏm cây dừa trên đầu. Cậu đang mặc một chiếc sơ mi trắng và quần jean xanh khá cơ bản, mà cũng nhờ vậy tôi cũng để ý thấy hai cổ tay cậu đều băng bó. Tôi nhìn cậu chằm chằm đơ ra một lúc.

"Ehem"

Cậu ta đằn hắn giọng với một vẻ mặt ngượng ngùng. Từ từ cậu lên tiếng kéo tôi trở về thực tại.

"Tính tiền giúp tôi được chứ?"

Giọng cậu nhẹ nhàng hỏi, một tông giọng không quá trầm nhưng không quá cao, nó hoàn hảo. Hoặc do tôi nghĩ vậy. Tôi rùng mình rồi cười gượng gạo gật, quay lại làm công việc của mình. Cậu ta quen thật đấy, dù bản thân chưa từng thấy cậu trai này bao giờ, nhưng quả thực, tôi cảm giác tôi đã biết cậu ấy cả cuộc đời. Thật xa lạ mà cũng gần gũi thật.

"Tất cả là 360 yên"

Tôi lấy lại phong độ thường ngày của mình, nở nụ cười thương hiệu rồi đưa bịch đồ cho cậu trong khi nhận tiền.

"Cảm ơn"
"Cảm ơn quý khác-"

Tôi khựng lại giữa chừng trong lúc đang cho tiền vào máy, giữ những tờ tiền là một tờ giấy. Đôi mắt tôi mở to nhìn lên thì cậu ta đã không còn. Tôi khó hiểu liếc qua tờ giấy rồi từ từ lật nó ra đọc.

"Giữ tiền thối nhé. Miwa Kasumi."

"Muta Kokichi"

Muta Kokichi. Tôi chưa nghe cái tên này bao giờ.

Tôi nghĩ thầm, nhưng đôi môi khẽ cong lên cười.

Mong cậu ta quay lại thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: