Cry and Pain
Ya:D it me Aru đây
Tết năm nay của tôi lại như lol rồi, tôi thà đi học còn hơn ấy chứ.
Thành thật thì tôi ko biết kể câu chuyện của mình như thế nào nhưng... tôi đang khóc khi viết nó, bên cạnh là em tôi... con bé cũng khóc. Tôi ko muốn khóc đâu nhưng mà... tôi ko đủ mạnh mẽ để ngăn nó.
Tôi cũng ko biết làm sao để an ủi một người đang khóc giống mình. Chúng tôi nhốt mình trong phòng và cố tìm thứ gì đó để vực dậy tâm trạng.
Tôi tự hỏi rằng... mình có được quan tâm ko? Rằng mình có được yêu thương ko:(?
:(
Tôi chỉ muốn được công nhận... tôi ko vô dụng phải ko?
Tại sao tôi lại khóc nhiều như vậy chứ, tôi quen với nó rồi mà.
Ko ai dạy tôi nói lời yêu thương vậy tại sao họ lại đòi hỏi nó từ tôi?
Tại sao người quan tâm đến cảm xúc của tôi nhất lại chỉ có những người bạn tôi vô tình quen qua mạng dù chưa bao giờ gặp mặc.
------
Tôi đang trong nhà vệ sinh. Tôi đang khóc như một đứa thảm hại, thất bại.
Tôi muốn hét... Tôi hét nhưng ko dám phát ra tiếng. Nỗ lực điên cuồng để ngừng khóc trong khi cổ họng đẩy ko khí ra khỏi khoang họng như muốn sé toạt mọi thứ.
...
..
.
Tôi chưa ăn gì cả ...
tôi hít mạnh, tôi sẽ ko khóc, tôi cần ra ngoài.
Cười đúng, Cười đi, Thà cười con hơn khóc. Mọi thứ sẽ ổn thôi mà...
Đúng không?
:)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro