4. Mới mẻ

    Ngày hôm đó, bầu trời Kyoto sáng sủa, nhưng lại nặng trĩu cảm xúc. Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên bàn làm việc của Shirema. Trong phòng khách, Koruya đang chuẩn bị hành lý của mình. Những món đồ quen thuộc đã được sắp xếp gọn gàng trong chiếc vali màu đen, nhưng một cảm giác khó tả đang bao phủ lấy cậu. Cảm giác rời xa – một cảm giác vừa mơ hồ vừa rõ ràng.

Reiyoki bước vào phòng, nhìn Koruya một lát rồi mỉm cười nhẹ. Anh vẫn mặc bộ đồ thường ngày, không có gì thay đổi, nhưng hôm nay có gì đó khác biệt trong ánh mắt anh. Có lẽ vì anh biết rằng cậu em trai nuôi của mình sẽ không ở lại lâu nữa.

"Sắp xong chưa, em?" – Reiyoki hỏi, đôi mắt nhìn Koruya đầy lo lắng, nhưng cố gắng giữ sự bình tĩnh.

Koruya đứng lên, mỉm cười nhẹ với anh, nhưng không giấu nổi sự bồn chồn trong lòng. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo chiếc vali đến gần cửa.

"Em không muốn rời đi đâu cả..." – Cậu thở dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những cánh chim đang bay lượn trên bầu trời rộng lớn. "Nhưng em biết mình không thể ở lại mãi được."

Reiyoki gật đầu, tiến lại gần và vỗ vai cậu.

"Anh hiểu. Em cần phải đi. Đó là bước tiếp theo trong hành trình của em."

Cùng lúc đó, Shirema từ trong bếp bước ra, khuôn mặt bà thoáng chút buồn bã nhưng cũng đầy tự hào. Bà hiểu rằng đây là thời điểm Koruya phải bước ra thế giới rộng lớn, dù bà không muốn nhìn cậu rời đi.

"Koruya, con có chắc là đã sẵn sàng chưa?" – Shirema hỏi, giọng bà nhẹ nhàng nhưng có chút lo lắng.

Koruya nhìn vào mẹ nuôi, ánh mắt cậu có phần lúng túng.

"Con không chắc đâu, mẹ." – Cậu thở dài, nhưng rồi lại mỉm cười – "Nhưng con biết nếu không đi, con sẽ không bao giờ hiểu được bản thân mình. Mẹ luôn dạy con phải mạnh mẽ, đúng không?"

Shirema nhẹ nhàng ôm cậu, cái ôm ấm áp ấy như muốn giữ cậu lại mãi, không muốn để cậu đi.

"Đừng quên rằng ở đây luôn có một gia đình luôn yêu thương và ủng hộ con." – Bà nói, mắt bà sáng lên một cách đầy trìu mến.

Koruya siết chặt tay mẹ nuôi, hít một hơi thật sâu. Cảm giác này thật khó tả. Một phần trong cậu muốn ở lại, muốn được cảm nhận sự bình yên, sự ấm áp mà gia đình đã trao cho cậu suốt bao năm qua. Nhưng một phần cậu biết rằng hành trình mới đang chờ đợi.

Lúc này, ông Haruto, ba nuôi của Koruya, cũng bước vào phòng. Ông là một người điềm tĩnh, luôn là người định hướng và bảo vệ gia đình. Nhìn vào Koruya, ông mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt có một chút lo lắng.

"Đây là thời điểm của con, Koruya." – Ông nói, giọng trầm ấm đầy sự an ủi.

Koruya gật đầu, cảm nhận được sự vững vàng từ ba nuôi, sự tôn trọng và yêu thương của ông dành cho mình. Một phần của ông mãi mãi ở lại trong cậu.

Còn cuối cùng là Chimewa, em gái nuôi của Koruya, cô bé nhỏ tuổi nhất trong gia đình. Mặc dù không hiểu hết mọi thứ, nhưng cô bé luôn là người làm dịu đi mọi căng thẳng bằng những trò nghịch ngợm và những nụ cười ngây thơ. Chimewa ôm chầm lấy Koruya trước khi cậu đi, nói một câu mà chỉ có cô bé mới dám nói.

"Anh đi rồi, em sẽ nhớ anh lắm đó!" – Chimewa nói, giọng ngọt ngào và dễ thương, khiến trái tim Koruya như thắt lại.

Koruya siết chặt tay em gái nuôi, cười dịu dàng.

"Anh sẽ luôn nhớ em, Chimewa."

Reiyoki đứng bên cạnh, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghiêm túc. 

- "Nhớ những gì anh đã dạy. Em sẽ không đơn độc." – Anh nói một cách khích lệ.

Koruya mỉm cười, mắt hơi nhòe đi vì cảm xúc.

"Cảm ơn anh, Reiyoki. Cảm ơn mẹ Shirema. Cảm ơn ba Haruto và em gái Chimewa. Con sẽ không quên những gì mình học được ở đây."

Thời gian cứ thế trôi qua, và khi Koruya đứng trước ga tàu, những người thân yêu đứng bên cạnh, giúp cậu mang vali và dặn dò. Cảm giác lạ lẫm của việc rời đi từ Kyoto – nơi mà cậu đã gắn bó – trỗi dậy trong lòng. Nhưng cậu biết mình không thể trì hoãn. UA đang ở phía trước – một trường học danh giá không chỉ đào tạo anh hùng mà còn là nơi mà cậu có thể khám phá ra sức mạnh thực sự của bản thân.

Trước khi bước lên tàu, cậu quay lại nhìn lần cuối gia đình nuôi, mẹ, ba, anh trai và em gái. Một chút tủi thân len lỏi trong lòng cậu, nhưng cậu biết mình phải đi. Đây là con đường mà cậu đã chọn, một con đường đầy thử thách nhưng cũng đầy hy vọng.

"Tạm biệt mẹ, tạm biệt ba, tạm biệt anh, tạm biệt em, con sẽ luôn nhớ về gia đình mình."

Những bước chân của cậu bước lên tàu, và những người thân yêu đứng ở cửa ga, nhìn theo cậu với ánh mắt đầy tự hào nhưng cũng có một nỗi niềm khó nói.



Tuy tàu đã lăn bánh, mang Koruya rời xa mái nhà thân thuộc, nhưng trái tim cậu vẫn còn ở lại nơi đó – trong từng khoảnh khắc, từng ký ức về những người đã yêu thương và chữa lành cậu suốt 12 năm qua.

Cậu ngồi cạnh cửa sổ, ánh sáng sớm dịu nhẹ rọi lên khuôn mặt thanh tú. Tiếng tàu rì rầm chạy qua từng khúc cua không đủ át đi nhịp đập bồn chồn trong lòng cậu. Koruya khẽ cúi đầu nhìn xuống tay mình – nơi cậu đang nắm chặt một thứ gì đó rất quý giá.

Là một tấm ảnh.

Bức ảnh được in bằng giấy nhám, mép ảnh hơi cong vì đã được cậu giữ gìn quá lâu. Trong ảnh là cả gia đình Sukino: mẹ Shirema đứng ở giữa với nụ cười hiền dịu; ba Haruto khoác tay bà từ phía sau, nở nụ cười bình thản; Reiyoki đứng sát bên, giơ tay làm dáng nghịch ngợm; còn Chimewa thì ngồi ở ghế trước, tay cầm que kem gần tan chảy, cười toe toét như vừa làm điều gì đó ngốc nghếch. Còn chính cậu – Koruya – đứng bên góc trái, mái tóc trắng dài buông nhẹ, ánh mắt trầm lặng nhưng bình yên... và nụ cười, dù nhỏ thôi, nhưng thật sự hạnh phúc.

Cậu lặng lẽ vuốt nhẹ qua gương mặt từng người, đầu khẽ nghiêng như để nhìn kỹ hơn.

"Gia đình mình..." – cậu thì thầm – "...luôn là ngọn lửa giữ ấm trái tim em."

Koruya không khóc. Nhưng trong đáy mắt cậu, là một nỗi buồn sâu thẳm – nỗi buồn khi rời xa yêu thương, nhưng cũng là sức mạnh để bước tiếp. Tấm ảnh được cậu cẩn thận cất lại vào túi áo trong, gần trái tim mình nhất.

Và rồi, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ – những dãy núi xanh trôi ngược về phía sau, những thị trấn nhỏ lùi dần. Mỗi khung cảnh như một trang sách đang dần khép lại để mở ra một chương mới.

Một chương mang tên: "Koruya Airi – Con đường của một người hùng".

Koruya vẫn ngồi yên, ánh mắt chìm đắm trong tấm ảnh gia đình, những ngón tay vô thức lướt qua từng gương mặt quen thuộc. Những tiếng xình xịch của đoàn tàu cùng âm thanh lặng lẽ của hành khách xung quanh như bị cậu cách ly hoàn toàn khỏi thực tại. Thế giới lúc này chỉ còn lại bức ảnh... và ký ức.

Thế nhưng—

Có một ánh mắt lạ, kiên nhẫn và đầy tò mò, đang dán chặt lấy cậu từ phía ghế đối diện.

Một lúc sau, Koruya mới cảm thấy có gì đó kỳ lạ... như thể một luồng hơi đang chĩa thẳng vào mình. Cậu khẽ ngẩng đầu lên, hơi nghiêng mặt qua bên phải—và đúng lúc đó, một đôi mắt sắc sảo đang nhìn cậu không chớp.

Là một cô gái, trạc tuổi cậu. Mái tóc đen nhánh cột lệch sang một bên, vài lọn xõa xuống má, che đi một phần khuôn mặt.  Trên tay cô là một cuốn sách vẫn chưa lật sang trang mới.

"...Cậu định nhìn mãi tấm ảnh đó suốt cả chuyến tàu à?" – cô lên tiếng, giọng không hẳn là khó chịu, nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng.

Koruya có chút sững người. Không phải vì bị bắt gặp đang lơ đễnh, mà là vì ánh mắt cô ấy... có gì đó rất quen. Nhưng cậu không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.

"À... xin lỗi, tôi hơi mải mê một chút." – Cậu đáp lại, có chút lúng túng nhưng vẫn giữ được vẻ lịch sự.

"Là gia đình cậu à?" – cô chỉ vào bức ảnh cậu vừa cất vào áo, ánh mắt thoáng chùng xuống – như thể đang nhớ lại một điều gì đó rất riêng.

Koruya gật nhẹ, ánh mắt không rời khỏi cô gái.

"Phải. Là gia đình tôi. Là nơi duy nhất từng thực sự gọi tôi là 'con'."

Câu nói khiến không khí giữa họ bỗng trầm lại trong vài giây. Cô gái im lặng, không hỏi thêm gì nữa. Nhưng cũng không rời mắt khỏi cậu.

"...Tôi tên là Hayami Kise." – Cô chủ động giới thiệu, có lẽ để phá tan sự yên lặng kỳ lạ ấy.

Koruya khẽ mỉm cười. – "Koruya Airi. Rất vui được gặp cậu, Hayami-san."




Không khí bên trong toa tàu dường như trở nên ấm áp hơn giữa tiếng trò chuyện của hai người trẻ đang bắt đầu một hành trình mới. Koruya và Hayami nhanh chóng tìm được tiếng nói chung, không còn khoảng cách như lúc mới gặp.

Hayami nghiêng người về phía trước một chút, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của sự hào hứng.

"Tớ nghe nói năm nay UA sẽ tổ chức buổi tuyển chọn thực chiến hoàn toàn mới. Không chỉ là bài kiểm tra năng lực, mà còn có cả tình huống mô phỏng như thật nữa!"

Cô giơ tay lên diễn tả như đang tái hiện lại cảnh tượng: khói, bụi, và cả những anh hùng tương lai chiến đấu như trong phim hành động.

Koruya khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên sự hứng thú xen lẫn suy tư.

"Vậy là không chỉ mạnh... mà còn phải biết ứng biến."

"Chuẩn luôn!" – Hayami gật gù, rồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, đôi má phồng lên – "Tớ vừa háo hức, vừa sợ nữa. Được bước vào UA là mơ ước từ nhỏ của tớ... nhưng mà nghĩ đến việc đối đầu với những người siêu giỏi thì..."

"...Cũng đáng sợ, đúng chứ?" – Koruya nhẹ nhàng tiếp lời, ánh mắt trầm lại, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười mỏng.

Hayami nhìn cậu giây lát rồi bật cười.

"Cậu hiểu ý tớ thật đấy. Dù sao thì... ít nhất cũng không còn đơn độc. Tớ không ngờ lại tìm được người có thể nói chuyện được ngay trên chuyến tàu đầu tiên đến Tokyo như vậy."

Koruya khẽ gật đầu, ánh mắt khẽ lướt qua cửa sổ – nơi những dãy rừng xanh và bầu trời trải dài như chào đón họ đến vùng đất mới.

"Tớ cũng vậy. Có vẻ... chuyến tàu này không chỉ đưa chúng ta đến UA, mà còn mang theo cả những cơ duyên bất ngờ."

Hayami mỉm cười. Ánh mắt hai người giao nhau một thoáng ngắn ngủi – không cần lời nói thêm, nhưng đủ để hiểu rằng: từ khoảnh khắc này, cả hai đã không còn là người lạ.


Hai tiếng trôi qua, chuyến tàu cuối cùng cũng dừng lại tại ga Tokyo , nơi Koruya sẽ bắt đầu hành trình mới của mình. Khi tiếng loa thông báo điểm đến cuối cùng vang lên, hành khách lần lượt đứng dậy, kéo theo hành lý, hòa vào dòng người tấp nập trên sân ga.

Koruya cũng lặng lẽ bước xuống tàu, vai đeo ba lô, tay vẫn còn cảm giác ấm từ tấm ảnh đang nằm yên trong túi áo. Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Tokyo — nắng nhẹ, không quá gắt, mang theo một làn gió mát mẻ đặc trưng của vùng đất cổ kính.

Vừa bước ra khỏi nhà ga chưa được bao xa, thì một âm thanh rừ rừ êm ái của động cơ xe sang đã khiến cậu chú ý. Trước mắt cậu là một chiếc Lamborghini Aventador màu đen tuyền bóng loáng, đang đậu sát mép đường như đã chờ sẵn từ lâu.

Cánh cửa xe bật mở nhẹ nhàng, và từ trong xe bước ra một người đàn ông cao ráo, tóc nửa trắng nửa đen được vuốt gọn ra sau. Khuôn mặt sắc sảo được che bởi cặp kính râm sẫm màu, và bộ vest xám tro khiến anh trông không khác gì một minh tinh bước ra từ buổi họp báo. Anh nhấc kính râm lên một chút, để lộ đôi mắt sắc bén nhưng mang theo chút ấm áp quen thuộc.

"Lâu rồi chưa gặp em, Koruya!"

Koruya chớp mắt, rồi khẽ nhếch môi cười.

"Anh Semi Sukino... vẫn phong cách như thường."

Đúng vậy, người đàn ông đang đứng trước mặt cậu là Semi Sukino, anh họ nuôi của Koruya. Dù không sống chung một nhà, nhưng từ trước đến nay, Semi luôn âm thầm theo dõi cuộc sống của cậu. Là một người vừa có năng lực, vừa có địa vị trong giới anh hùng — dù không nổi bật công khai — nhưng Semi là một người có sức ảnh hưởng ngầm tại Kyoto.

"Lên xe đi. Hôm nay anh là tài xế đặc biệt của em đấy." – Semi nháy mắt.

Koruya bật cười khẽ, mở cửa ghế phụ ngồi vào. Khi xe lăn bánh khỏi ga, cậu khẽ liếc nhìn anh họ.

"Anh biết em sẽ đến đúng không?"

"Biết chứ. Cả nhà ai cũng biết. Nhưng anh giành đón em trước."

"Cảm ơn anh... thật đấy."

Semi không trả lời ngay, chỉ khẽ vặn nhạc nhẹ trong xe, rồi liếc nhìn Koruya qua kính chiếu hậu. Trong ánh mắt ấy là chút lo lắng khó giấu — vì anh biết, chuyến trở lại này không chỉ là một khởi đầu mới... mà còn là sự mở ra của một kế hoạch cậu đã ủ mưu suốt 12 năm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #mha