2. Haru và câu lạc bộ cà phê.

Sau hôm qua, Haru trở thành chủ đề bàn tán của cả trường. Mọi người đều biết cô là một học sinh nổi loạn, nhưng giờ đây, điều khiến cô càng thêm nổi bật chính là vẻ ngoài đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình. Cái nhìn cứng rắn của cô cùng thái độ quyết liệt trong trận chiến đã làm thay đổi cách mọi người nhìn cô.

Haru bước đi trên hành lang, mái tóc dài của cô bay nhẹ trong gió, từng bước đi tựa như một bước đi của một ngôi sao vừa mới xuất hiện. Mỗi lần cô vuốt tóc hay chủ động giúp đỡ các bạn học, các nữ sinh xung quanh đó đều ngất ngây. Dường như cái vuốt tóc hay những hành vi ấy không chỉ đơn giản là hành động thông thường, mà nó khiến cô càng thêm cuốn hút hơn.

Một số cô gái nhìn cô với ánh mắt thán phục, họ chỉ biết thì thầm với nhau: "Cậu ấy... thật sự quá đẹp." Hay "Sexy quá đi! Cậu ấy có gay không nhỉ?"

Chưa bao giờ, Haru lại cảm nhận rõ sự nổi tiếng của mình đến vậy. Những bình luận trên mạng cũng nhanh chóng bùng nổ:

[Trời ơi, nhìn cái cách cô ấy bảo vệ bạn học kìa!]

[Haru thật sự khiến tôi điêu đứng. Ai mà ngờ được em ấy lại có thể vừa mạnh mẽ, vừa quyến rũ thế này!]

Cả trường bắt đầu truyền tay nhau những bức ảnh và video về cái trận chiến nổi tiếng ấy, nhưng đối với Haru, sự chú ý này không phải là thứ cô tìm kiếm. Dù vậy thì  khi cô thấy các bạn nữ mê mẩn mình, đôi môi cô hơi cong lên một chút, như thể có chút hài lòng với sự thay đổi này.

Ít nhất giờ đây, mọi người bắt đầu nhìn cô với một ánh mắt khác. Một ánh mắt mà cô đã rất chờ đợi, dù là với lý do gì đi nữa.

Những bức thư tình đã bắt đầu xuất hiện trong tủ khoá của Haru. Mỗi lá thư đều được viết bằng những câu từ ngây ngô, những lời lẽ ngọt ngào, mê đắm. Thư đầu tiên, được một cô gái có tên Aya gửi đến, được trang trí bằng những hoa văn nhẹ nhàng, tỏ ra khá cẩn thận và tinh tế. Lời lẽ trong thư rất đơn giản nhưng cũng đầy cảm xúc:

"Haru, mình không thể không nghĩ về cậu sau trận chiến hôm qua. Cậu mạnh mẽ, tuyệt vời, và... thực sự rất quyến rũ. Mình không thể dừng lại được khi nghĩ về cách cậu đã bảo vệ Aiko và Reina... Nếu có thể, mình hy vọng cậu sẽ cho mình cơ hội để được làm bạn><."

Lời lẽ chân thành nhưng không hề gượng ép, nó làm Haru cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Có lẽ, không phải tất cả mọi người đều muốn chiếm đoạt cô. Một phần trong cô đã tìm thấy chút gì đó đẹp đẽ trong những lời này. Dù không biết sẽ làm gì với những bức thư, Haru vẫn giữ chúng trong tay, lặng lẽ suy nghĩ.

Cô bước vào phòng thay đồ, nơi bộ đồng phục hầu gái của câu lạc bộ đã được chuẩn bị sẵn. Áo váy đen bóng loáng, tạp dề trắng viền ren tinh tế, cùng với chiếc băng đô có gắn nơ dễ thương – bộ trang phục hoàn toàn trái ngược với phong cách nổi loạn thường ngày của cô. Haru nhìn vào gương, nhíu mày một thoáng khi thấy hình ảnh của mình trong đó.

"Lố bịch vãi." Cô thở dài, biết rằng hôm nay cô sẽ phải tiếp tục diễn vai một cô gái sôi nổi và dễ thương mà mọi người kỳ vọng. Cô chỉnh lại băng đô trên tóc và bước ra ngoài.

Trong tiệm cà phê hầu gái, các học sinh và giáo viên đã bắt đầu tụ tập. Haru nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người. Bộ hầu gái làm nổi bật vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp của cô. Đôi mắt sắc sảo thường ngày giờ đây được thay thế bằng ánh nhìn tươi sáng và rạng rỡ – tất cả đều nằm trong vai diễn của cô.

"Xin chào, chủ nhân! Hôm nay ngài muốn dùng gì ạ?" Haru nở một nụ cười thật ngọt ngào, giọng nói cao vút, dễ thương như một cô gái mơ mộng. Mỗi lần cô cúi người chào, chiếc váy ren khẽ lay động, khiến các học sinh nam không khỏi đỏ mặt và các nữ sinh thì kêu lên thích thú.

Không chỉ làm mọi người chú ý vì ngoại hình, Haru còn làm chủ hoàn toàn không khí. Cô lan tỏa sự sôi nổi đến từng khách hàng. Mỗi lời nói, mỗi động tác của cô đều hoàn hảo đến mức khó tin, khiến nhiều người không thể rời mắt.

"Haru, cậu thật sự sinh ra để làm việc này đấy!" Một bạn nữ trong câu lạc bộ nói, mắt sáng lên khi nhìn cô.

Haru chỉ cười nhẹ. "Tớ chỉ làm vì câu lạc bộ thôi mà," cô đáp, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu vì sự giả tạo mà mình đang cố gắng duy trì.

Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, Haru vẫn biết cách làm tròn vai. Cô thậm chí còn vẽ hình trái tim trên cappuccino, tặng kèm một câu nói khiến khách hàng tan chảy: "Chủ nhân, chúc ngày của ngài thật tuyệt vời nhé!"

Cô diễn tốt đến mức, khi Yuniku bước vào, ánh mắt nàng phải mở to vì bất ngờ.

"Cậu bị sao thế, Haru? Đây là cậu à?" Yuniku hỏi, hoàn toàn không tin được người trước mặt là cô bạn nóng nảy và cực kì xấu tính xấu tính mà mình biết.

Haru liếc nhìn Yuniku, rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười thảo mai: "Chào mừng đến với tiệm cà phê hầu gái, chủ nhân!"

Yuniku rùng mình trước sự thay đổi của cô. Nhưng trước khi nàng kịp nói thêm, một đám nam sinh từ đâu ùa tới, gọi tên Haru, xin chụp hình cùng và thậm chí còn để lại thư cảm ơn vì cô quá dễ thương.

"Haru, cậu thật sự khiến cả trường phát cuồng rồi đấy," Yuniku lẩm bẩm, nửa trêu chọc nửa thật lòng.

Một nhóm fanclub nhiếp ảnh từ câu lạc bộ nghệ thuật đổ xô vào, tay cầm máy ảnh, chân đứng không yên vì phấn khích.

"Haru-chan! Là thật kìa! Haru-chan trong đồng phục hầu gái!" Một bạn nam hét lên, gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng, trong khi một số khác đã kịp bấm máy liên tục, bất chấp ánh sáng trong tiệm có phù hợp hay không.

"Xin lỗi, nhưng đây là khu vực dành cho khách hàng! Các cậu không thể—" Một thành viên câu lạc bộ cà phê cố gắng ngăn họ lại, nhưng đám đông không mảy may để ý, tập trung toàn bộ vào Haru đang đứng ngây ra giữa phòng.

"Haru-chan, quay qua đây một chút!" Một người khác kêu lên, đưa máy ảnh đến gần hơn. "Một tấm với biểu cảm dễ thương, làm ơn!"

Haru cắn răng, giữ lấy chiếc khay trên tay, cố gắng không để bản thân nổi giận ngay lúc này. Cô biết rõ danh tiếng của mình sau trận chiến gần đây đã khiến những tình huống thế này trở nên thường xuyên hơn, nhưng sự ồn ào và không gian cá nhân bị xâm phạm như vậy thực sự khiến cô phát cáu.

"Các cậu muốn chụp hình thì phải xếp hàng và chờ chứ!" Haru nói, ra vẻ giận dỗi. "Chúng tớ vẫn đang phục vụ khách hàng. Nếu không giữ trật tự, tớ sẽ mời các cậu ra ngoài đấy."

Nhóm nhiếp ảnh bỗng chốc đơ người, không ngờ Haru có thể vừa dễ thương vừa đáng sợ đến thế. Nhưng thay vì bỏ đi, họ chỉ càng phấn khích hơn.

"Ôi trời, thực sự ngầu quá!" Một cô gái trong nhóm thốt lên, tay ôm máy ảnh như báu vật. "Biểu cảm đó thật hoàn hảo, giống như một thần tượng chuyên nghiệp vậy!"

Haru quay mặt đi, giữ lại chút kiên nhẫn còn sót lại, trong lòng chỉ muốn đốt sạch đám máy ảnh kia bằng ngọn lửa của mình.

Yuniku, đứng ở một góc, không khỏi phì cười trước cảnh tượng này. "Cậu thành người nổi tiếng thật rồi, Haru," cậu nói, ánh mắt vừa trêu chọc vừa thương hại. "Fanclub của cậu ngày càng đông, nhưng có vẻ họ chẳng biết cậu ghét bị chú ý thế nào."

"Mỗi người muốn chụp hình với tớ phải mua nước và bánh đấy nhé!" Cô nói, nở một nụ cười đầy toan tính.

Câu nói vang lên khiến cả căn phòng ngỡ ngàng trong giây lát, nhưng rồi lập tức bị lấp đầy bởi tiếng reo hò phấn khích.

"Được chứ, Haru-chan! Bọn mình sẵn sàng mua hết cả menu!" Một bạn nam trong nhóm nhiếp ảnh hét lên, tay đã giơ cao ví tiền như để chứng minh sự nhiệt tình của bản thân.

"Thật luôn? Chỉ cần mua nước và bánh là có thể chụp hình với Haru à? Đó là thứ hời nhất mà tôi từng mua đấy!" Một cô gái khác phấn khích đập tiền xuống bàn.

Ngay lập tức, các thành viên trong câu lạc bộ cà phê bắt đầu bận rộn hơn bao giờ hết. Những đơn đặt hàng nước trái cây, trà sữa, bánh ngọt được gọi liên tục, khách hàng thì kẹt cứng ở ngoài, xếp hàng chỉ để có cơ hội nhìn thấy cô.

Haru đứng ở quầy, nụ cười vẫn không tắt, tạo dáng cùng từng khách hàng. Những chiếc máy ảnh nháy liên tục, và mọi người không ngừng bàn tán về vẻ rực rỡ của cô trong bộ đồng phục hầu gái.

"Haru đúng là đỉnh của đỉnh! Nhìn cô ấy cười kìa, như thiên thần vậy!"

"Mình sẽ quay lại đây mỗi ngày chỉ để gặp Haru!"

Yuniku, đứng ở một góc quan sát, không nhịn được cười. Nàng khoanh tay, dựa vào tường, nói với vẻ trêu chọc: "Haru, cậu đúng là đỉnh cao đấy. Câu lạc bộ chắc phải cảm ơn cậu cả đời mất."

Haru quay sang, liếc mắt một cái đầy ẩn ý. "Đừng quên, phải mua nước và bánh nếu muốn đứng đây ngắm tớ."

"Được rồi, tớ sẽ mua ngay. Nhưng không phải vì muốn ngắm cậu đâu, chỉ là vì tớ khát thôi." Yuniku giơ tay luôn như thể đã đầu hàng trước cô.

Haru cúi người lau bàn, chiếc tạp dề trắng viền ren đung đưa theo từng động tác. Cô vẫn giữ nụ cười lịch sự khi khách cảm ơn, nhưng trong đầu thì chỉ muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. "Chỉ cần dọn nốt cái bàn này, mình sẽ tan làm!" cô tự nhủ, hoàn toàn không hay biết rằng, ở bên ngoài, mạng xã hội đang bùng nổ vì hình ảnh của cô.

Một tiếng rì rầm bất thường bắt đầu lan ra từ phía các khách hàng. Haru ngẩng lên, nhíu mày khi thấy vài người đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, rồi len lén liếc về phía cô với ánh mắt phấn khích. Một vài người thậm chí còn nhỏ giọng gọi tên cô, khiến không khí trong quán dần trở nên lạ lùng.

Một bạn nữ trong câu lạc bộ cà phê chạy đến, trên tay cầm điện thoại, gương mặt vừa ngạc nhiên vừa phấn khích: "Haru-chan! Em lên hot search rồi!"

Haru đứng thẳng dậy, mắt trợn tròn: "Gì cơ?"

Bạn nữ đưa điện thoại cho cô, màn hình hiển thị dòng hashtag đang đứng đầu: #BestGirlHaru, #MaidHaru,... Kèm theo đó là một loạt hình ảnh Haru trong đồng phục hầu gái – từ lúc cô tươi cười chào khách, đến khi tạo dáng dễ thương với ly cappuccino. Mọi góc máy đều bắt trọn vẻ ngoài xinh đẹp đến hoàn hảo của cô, khiến Haru không khỏi sửng sốt.

"Em không biết sao? Đám câu lạc bộ nhiếp ảnh đã đăng hình em lên và nó bùng nổ! Mọi người đang phát cuồng vì em đấy!"

"Gì chứ..."

"Haru-chan, em thật sự giống thần tượng quá!" Một khách hàng nữ nói, mắt lấp lánh. "Em nổi tiếng như thế này chắc chắn sẽ làm cả trường tự hào!"

Haru miễn cưỡng nở nụ cười. "Chỉ là trùng hợp thôi chủ nhân ơi."

Ngoài tiệm, dòng hashtag tiếp tục leo hạng, và những bình luận vẫn không ngừng xuất hiện:

[Đây là ai? Một nữ sinh? Không thể tin được, nhìn cứ như idol vậy!]

[Haru-chan đúng là 'hầu gái đỉnh nhất'! Cô ấy hoàn hảo mọi góc độ! Mà khoan... cô ấy học trường tôi! Thật không thể tin nổi!]

Haru ngồi xuống sau quầy, cố nén một tiếng thở dài khi mở điện thoại. Dòng hashtag #BestgirlHaru giờ đây không chỉ đứng đầu hot search, mà còn tràn ngập những bình luận từ cư dân mạng.

[Trời ơi, ai đó làm ơn giới thiệu tôi với Haru đi! Cô ấy là nữ thần sao?!]

[Làm sao một nữ sinh lại có thể xinh đẹp và cuốn hút đến mức này? Haru-chan, chị muốn làm bạn của em!]

[Em ấy mà không debut làm idol thì đúng là một mất mát to lớn cho nhân loại.]

Một số bình luận khác thậm chí còn mang tính "tôn sùng":

[Haru là định nghĩa hoàn hảo của một người vừa ngầu vừa đáng yêu. Tôi chính thức là fan của cô ấy!]

[Tôi sẵn sàng bỏ tiền để uống cà phê mỗi ngày chỉ để được nhìn Haru mặc đồng phục hầu gái!]

[Ánh mắt lạnh lùng nhưng nụ cười dễ thương này... Đỉnh cao visual~~~~]

Haru bấm vào một bài đăng có hàng nghìn lượt thích, trong đó có một tấm hình cô vừa mỉm cười vừa cầm khay đồ uống. Phía dưới là hàng loạt bình luận phát cuồng:

[Làm sao một người bình thường có thể trông hoàn hảo như thế này? Cứu~!]

[Ai ở trường này lại giấu Haru đi lâu thế!]

[Xin lỗi nhưng tôi đã trót yêu mất rồi.]

Có một số người ghen ăn tức ở với cô:

[ừ thì đẹp, nhưng có cần làm quá thế không? Chỉ là một nữ sinh thôi mà.]

[Cố tình tạo nét chứ gì? Chắc là muốn nổi tiếng nhờ drama hôm trước đây mà.]

Trước khi cô kịp bực mình, hàng loạt bình luận phản bác đã xuất hiện:

=> [Ủa? Haru đã nổi tiếng từ trước rồi nha, không biết thì đừng nói.]

=> [Bớt nhảm đi. Ghen tị không giúp bạn dễ thương hơn đâu!]

Haru lướt xuống thêm một đoạn, và đột nhiên, cô bắt gặp bài đăng của Akira:

"Đừng để những thứ tiêu cực làm tổn thương em, Haru. Em ấy là người mạnh mẽ và đáng quý nhất mà tôi từng biết."

[Aaaaaaa! OTP của tôi chính thức có tương tác rồi!]

[Anh ấy bảo vệ Haru kìa! Lãng mạn quá đi mất.]

[Akira đẹp trai bảo vệ Haru dễ thương. Á á á!]

Haru vứt điện thoại xuống bàn bếp.  "Khủng bố quá~" cô rên rỉ, giọng đầy thảm thương, hai tay ôm lấy đầu.

Những âm thanh ồn ào từ phía trước quán vọng vào không ngừng: tiếng máy ảnh chụp liên tục, tiếng gọi tên cô đầy phấn khích, và cả những lời thì thầm không dứt từ những người đang cố chen chân vào để có một bức ảnh cùng "Haru-chan".

Một chị trong câu lạc bộ cà phê thò đầu vào, vẻ mặt vừa lo lắng vừa thích thú: "Haru, em ổn chứ? Mọi người vẫn đang hỏi về em đấy. Lượng khách hàng tăng gấp ba rồi!"

"Ổn? Làm sao em ổn được? Đây không phải là tiệm cà phê, đây là chiến trường!" Haru ngẩng đầu lên, ánh mắt như muốn cầu cứu.

Nhưng ngay khi cô vừa định bước ra ngoài, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa:
"Haru-chan, có thêm nhóm mới tới rồi. Họ hỏi liệu em có thể ra chào một chút không?"

Haru đứng trước cửa bếp, tay nắm chặt góc tạp dề, đôi mắt lộ rõ sự lưỡng lự.

"Cố lên, Haru! Đây là lúc tỏa sáng đấy!" Các thành viên trong câu lạc bộ hò reo cổ vũ từ phía sau, khiến cô không còn đường lui.

Cô hít một hơi thật sâu, nặn ra nụ cười ngọt ngào nhất có thể, rồi hơi miễn cưỡng đẩy cửa bước ra.

Khung cảnh trước mặt như một đám đông cuồng nhiệt tại concert. Nhóm khách hàng mới—cả nam lẫn nữ—đã tập trung trước quầy, mỗi người đều lăm lăm điện thoại hoặc máy ảnh trong tay, chờ giây phút được tương tác với Haru. Tiếng ồ ngưỡng mộ vang lên ngay khi cô xuất hiện:

"Haru-chan kìa! Trời ơi, ngoài đời còn xinh hơn trên ảnh!"

"Tôi không tin nổi em ấy còn là học sinh. Cứ như idol chuyên nghiệp vậy!"

"Cảm ơn các chủ nhân đã đến ủng hộ quán hôm nay. Mỗi người chụp hình phải gọi thêm một phần bánh đấy nhé!"

Một tiếng ồ khác vang lên từ đám đông, theo sau là tiếng cười khúc khích đầy thích thú.

Trong khi đó, một nhóm nam sinh đứng gần quầy, mặt đỏ bừng khi cố lấy hết can đảm để nói chuyện:
"H-Haru-chan, chúng mình có thể chụp chung với cậu một tấm không?"

Haru thoáng nhướn mày, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. "Được thôi, nhưng nhớ giữ khoảng cách nhé."

Từng nhóm lần lượt tiến lên chụp ảnh, và trong suốt thời gian đó, Haru vẫn giữ nụ cười "chuyên nghiệp" trên mặt. Thỉnh thoảng, cô hơi nghiêng đầu hoặc vuốt nhẹ tóc, những động tác tưởng chừng vô tình nhưng lại khiến cả đám đông phát cuồng.

"Haru-chan, lấy trái tim anh đi, anh không cần nữa!"

Quán lúc này đông nghẹt, tiếng cười nói và gọi đồ không ngừng vang lên, tạo nên một không khí náo nhiệt chưa từng có. Một đàn chị trong câu lạc bộ bước lại gần, đặt một khay nước xuống bàn trước mặt Haru và cười khúc khích:

"Em đúng là mèo thần tài của quán~ Nhờ có em mà hôm nay doanh thu chắc tăng gấp năm lần đấy."

"Đừng nói thế chứ, chị làm em áp lực quá đấy." Haru nhíu mày, vẻ mệt mỏi lẫn chút khó chịu thoáng hiện trên gương mặt.

"Nhưng mà thật đấy. Em thấy không, tất cả mọi người đều đến đây vì em. Không phải ai cũng có thể vừa dễ thương lại vừa thu hút được như thế đâu. Nếu muốn, chị nghĩ em có thể làm idol được luôn ấy."

"Chị đừng đùa nữa." Haru lắc đầu, khoanh tay trước ngực, giọng điệu pha chút bất man

Đàn chị bật cười lớn, vỗ nhẹ vai cô: "Dù em có muốn hay không, thì em vẫn đang giúp quán này nổi như cồn. Nhiều khách còn hỏi hôm sau em có làm nữa không để đặt bàn trước kia kìa."

"Được rồi, mèo thần tài, nghỉ ngơi đủ chưa? Còn bàn số 5 đang chờ em đấy~"

"Điên mất thôi.."

Cảm giác bị vây quanh bởi mọi ánh nhìn không phải lúc nào cũng dễ chịu. Cô đã trải qua nhiều năm bị áp lực bởi những kỳ vọng, nhưng bây giờ, khi đã bước chân vào thế giới này một cách thực sự, cô không chắc mình có thể đứng vững được không.

"Haru-chan, khách lại gọi thêm nữa!"

Haru đứng giữa quán, ánh mắt chớp chớp đầy ẩn ý. Mọi người xung quanh đang cười đùa vui vẻ, nhưng cô không thể chịu nổi cảm giác bị vây quanh nữa. Quyết định ngẫu hứng, cô bước lên phía trước, giơ tay lên ra hiệu cho đám đông im lặng.

"Mọi người, em có chuyện muốn nói...!" Cô hét lên, giọng đầy năng lượng và thách thức, thu hút sự chú ý ngay lập tức. Tất cả các khách hàng đều im lặng, quay ra nhìn cô với sự hiếu kỳ.

Haru mỉm cười tựa như một cô gái đang chuẩn bị tiết lộ một bí mật lớn. "Nếu các chủ nhân thật sự yêu quý em, thì khi em vào UA, em cần các chủ nhân ủng hộ hết mình nhé!"

Cả quán bỗng trở nên xôn xao. Các khách hàng bắt đầu vỗ tay, những ánh mắt ngưỡng mộ và tiếng cổ vũ vang lên khắp nơi. Một số người bắt đầu quay lại video, trong khi những người khác không ngừng cười và thả tim về phía cô.

"Cảm ơn chủ nhân! Nhớ giữ chỗ cho em ở UA nha, nếu không em sẽ phải quay lại và đòi lại tình yêu của mình đấy!" Haru nở một nụ cười tinh nghịch.

"Chắc chắn rồi, Haru-chan! Chúng tôi luôn ở đây ủng hộ em!"

Haru cười khẩy một cái, cảm giác như mình vừa trở thành nữ hoàng của quán. Tuy cô biết đây chỉ là một trò đùa nhỏ, nhưng sự hào hứng của đám đông khiến cô cảm thấy như mình là trung tâm của thế giới này.

"Chúng ta sẽ có một buổi tối tuyệt vời với nhau, đúng không?" Cô mỉm cười, tiếp tục chiêu đãi mọi người, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ về hành trình phía trước.

Với một cái nhún vai, cô bắt đầu thực hiện một điệu nhảy nhỏ, thoải mái và đầy tự tin. Những động tác của cô mềm mại và linh hoạt, mỗi bước di chuyển đều mang theo vẻ quyến rũ và năng lượng khó cưỡng. Cô đung đưa cơ thể theo điệu nhạc nền nhẹ nhàng, đôi tay vung lên cao rồi lướt xuống, những động tác tinh tế nhưng không thiếu phần hài hước.

Cô nhận thấy đám đông càng lúc càng náo nhiệt, các khách hàng bắt đầu vỗ tay theo nhịp điệu của cô. Một vài người lấy điện thoại ra quay lại cảnh này, một số thì cười khúc khích và thậm chí có người đứng lên nhảy theo.

Haru không ngừng mỉm cười, mắt liếc nhanh qua mọi người, rõ ràng cô đã chiếm được sự chú ý. Đến lúc cô làm một động tác quay tròn rồi dừng lại, hai tay giơ cao như một cô ca sĩ trên sân khấu, cả quán rộ lên những tiếng reo hò, vỗ tay vang dội.

"Thật tuyệt vời, Haru-chan!" Một khách hàng nữ hét lên, còn những người khác không ngừng khen ngợi, liên tục thả những emoji trái tim và những lời tán dương lên mạng xã hội.

Haru hơi cúi đầu, giả vờ thẹn thùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy thích thú.

Cuối cùng, sau một ngày dài làm việc không ngừng nghỉ, quán cũng đóng cửa. Ánh đèn mờ dần khi cửa kính đóng lại, và không khí náo nhiệt của buổi chiều tối cũng lắng xuống. Chỉ có Haru là cảm thấy như vừa trải qua cả một trận chiến.

Cô ngồi xuống ghế sau quầy bar, thở hổn hển, người mệt nhoài. "Chết tiệt, làm sao mà suốt cả buổi không có một phút nghỉ ngơi thế này..." cô tự lẩm bẩm, vừa tháo tạp dề ra vứt xuống bàn.

Lượng khách đông đảo và sự nổi tiếng bất ngờ khiến Haru chẳng có thời gian để nghỉ ngơi hay lấy lại sức. Cô đã phải cười tươi, diễn những điệu nhảy nhỏ, trò chuyện liên tục, và luôn phải giữ hình ảnh dễ thương không ngừng, tất cả chỉ để không làm mất lòng những người đã đến quán ủng hộ mình.

"Mặc dù kiếm được nhiều tiền thật đấy..." Haru ngồi ngả người ra ghế, tay xoa nhẹ thái dương, "Nhưng sức lực của mình đã cạn kiệt rồi."

Đàn chị trong câu lạc bộ đi đến, nhìn thấy cô với vẻ mệt mỏi liền cười bảo: "Haru-chan, hôm nay em làm rất tốt! Quán hôm nay bội thu, có thể nói là nhờ em đấy!"

"Em muốn nghỉ..."

Tiệm cà phê hầu gái hôm đó không chỉ đạt doanh thu kỷ lục mà còn trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong trường. Và Haru, dù mệt mỏi với sự chú ý, vẫn phải công nhận rằng, ít nhất cô cũng khiến mọi người vui vẻ – và làm dày thêm quỹ của câu lạc bộ.

Haru bước vào nhà, mệt mỏi và đầy kiệt sức, nhưng không còn chút sức lực nào để giữ lại lớp mặt nạ mà cô đã phải đeo suốt cả ngày. Đến lúc này, cô không còn là Haru dễ thương và vui vẻ trong mắt khách hàng, mà là chính cô, một Haru hoàn toàn khác.

Cô lười biếng thả mình xuống ghế, chân vắt lên bàn, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào không gian xung quanh. Cả ngày hôm nay, mọi người đã nhìn thấy một Haru đáng yêu, sôi nổi và luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng cái tôi thật sự của cô đã bắt đầu rạn nứt. Cô chỉ muốn lột bỏ tất cả những vỏ bọc giả tạo và đối diện với bản chất thật của mình, một con người không có sự thấu cảm, luôn mải mê với sự trả thù và hành hạ người khác bằng chính sự lạnh lùng của mình.

Cô bắt đầu mân mê chiếc nhẫn trên tay, một món đồ mà Akira đã từng tặng, nhưng giờ đây nó chỉ khiến cô cảm thấy phiền toái. "Đúng là thằng điên." Haru cười nhạt, cảm giác tức giận bộc phát. "Anh ta nghĩ mình là ai vậy chứ, cứ hành xử như một con chó nhớ chủ vậy."

Haru đứng dậy, tiến lại gần gương, nhìn vào phản chiếu của chính mình. Người trong gương không còn là cô gái dễ thương, kiêu kỳ trong bộ đồ hầu gái hay người nổi tiếng trong quán cà phê nữa. Cô gái trong gương là một người xấu xa, không hề có chút thiện cảm nào với thế giới xung quanh. Dường như quá mệt mỏi, cô nhìn thấy Haru trong gương cười khẩy rồi nói:

"Nhìn đi, mày bây giờ lố bịch biết bao nhiêu. Làm mấy trò không ai nghĩ người như mày và tao sẽ làm."

Ayanami đứng ở thực tại, chỉ mỉm cười với phản chiếu trong gương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro