Chương 10

Sau khi dọn dẹp xong bát đĩa, Taevin khẽ thở dài, lau tay lên khăn bếp, rồi quay sang Haru, giọng lịch sự mà nhẹ nhàng:

– Anh Haru … em xin phép lên phòng nghỉ ạ.

Haru vừa xếp nốt cái bát cuối cùng vào giá, vừa cười toe:

– Ừ, đi đi. Nhưng mà em đi ngủ sớm nha, anh biết mấy người anh kia hơi nghiêm túc lắm, ngủ trễ là bị mắng cho luôn đó.

– Dạ, em hiểu rồi ạ.

Taevin cầm túi đồ lên, bước ra cầu thang. Căn nhà về đêm yên tĩnh hẳn, ánh đèn vàng ở hành lang chiếu xuống những bậc cầu thang gỗ, tạo cảm giác ấm áp, vừa đủ để cậu không thấy sợ hãi dù là người lần đầu sống ở một nơi lạ.

Căn phòng của cậu nằm trên tầng hai, cuối hành lang, đối diện phòng của Haru. Cánh cửa gỗ sẫm màu cậu mở ra, bên trong là một không gian nhỏ gọn gàng, ánh đèn vàng dịu chiếu lên bàn học. Một chiếc giường đơn với bộ chăn ga trắng muốt, một kệ sách nhỏ xếp đều những cuốn truyện, vài dụng cụ làm bánh mà cậu mang theo từ Gangwon đặt gọn một góc phòng.

Cậu đặt túi xuống giường, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng, cũng đã ổn định sau một buổi chiều dài đầy bất ngờ.

Taevin ngồi xuống mép giường, lấy điện thoại từ túi balo. Nhấc máy lên, cậu gọi về nhà, giọng run run nhưng chứa đầy niềm vui:

– Ba mẹ ơi… con gọi về đây.

Ngay lập tức, giọng ba mẹ cậu vang lên qua loa, tràn đầy niềm hạnh phúc:

– Taevin! Con ở Seoul rồi hả? Mọi thứ ổn chứ?

– Dạ, con ổn, mọi thứ đều ổn.

Cuộc gọi kéo dài hơn nửa giờ. Ba mẹ cậu hỏi đủ thứ chuyện trên đời: từ chuyến đi lên Seoul, cảm nhận đầu tiên về thành phố, bữa trưa hôm nay cậu ăn gì, bạn bè mới, lớp học, giáo viên, cho đến cả việc cậu đã chuẩn bị chỗ ở ra sao.

– Ba mẹ ơi, con dọn xong rồi, con cũng đã tự nấu bữa tối.

– Thật hả con? Ba mẹ tự hào lắm đó. Nhớ ăn đủ chất nhé, đừng để mấy người anh kia quậy con quá là phải ráng chịu nha.

– Dạ, con biết rồi.

Cậu kể ba mẹ nghe từng chút về Haru, Minwoo và Jaeheon, những người mà cậu đang sống chung. Mặc dù cậu chưa biết bí mật thật sự của họ, nhưng tính cách từng người, những buổi trò chuyện, sự khác biệt giữa họ với con người bình thường – tất cả đều khiến cậu vừa bỡ ngỡ vừa cảm thấy ấm áp.

– Nhất là Haru – cậu vừa cười vừa kể – Anh ấy lúc ở trường nghiêm khắc lắm, nhưng về nhà thì vui tính, vụng về, cứ như một đứa trẻ lớn tuổi vậy.

Ba mẹ cậu cười theo, hỏi han thêm về Minwoo, idol nổi tiếng, rồi về Jaeheon, người đàn ông điềm tĩnh nhưng cũng có khi vui vẻ đến bất ngờ. Cậu trả lời từng câu, giọng nhẹ nhàng, đầy trưởng thành hơn so với tuổi thật. Không còn ngây ngô như cậu bé miền núi hai tuần trước, mà giờ đây là Taevin, biết quan sát, biết thích nghi, biết nói chuyện chừng mực nhưng vẫn đầy tự nhiên.

– Ba mẹ ơi, con… con nhớ nhà… nhưng ở đây cũng vui lắm, con sẽ học tốt và tự lập.

– Con ngoan quá, Taevin. Ba mẹ tin con sẽ ổn, cứ yên tâm học hành và sống tốt.

Cuộc gọi kết thúc, Taevin đặt điện thoại xuống cạnh gối, đôi tay khẽ xoa trán mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn còn trên môi.

Cậu nằm xuống giường, cơ thể hơi chìm vào lớp chăn ấm. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn vàng dịu chiếu lên những trang sách, vài dụng cụ làm bánh gọn gàng trên bàn. Taevin khép mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tai cậu bỗng nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo.

Những nốt đàn piano phát ra từ phòng của Minwoo, âm thanh trầm bổng, thanh thoát nhưng cũng dịu dàng, như những đợt gió xuân len qua kẽ cửa sổ. Cậu nhắm mắt lại, lắng nghe.

Tiếng đàn không mạnh, nhưng đủ khiến cậu cảm nhận được sự hiện diện của Minwoo – anh ấy đang chơi một bản nhạc nhẹ, tự nhiên, tràn đầy năng lượng nhưng cũng êm dịu. Mỗi nốt nhạc như rót vào tâm hồn cậu, khiến mọi căng thẳng trong ngày tan biến dần.

Taevin nhắm mắt, hít một hơi dài, rồi thả lỏng cơ thể. Trong ánh sáng vàng dịu của đèn, với mùi thơm còn sót lại của bữa cơm tự tay cậu nấu, cùng âm thanh piano trầm ấm từ Minwoo, cậu cảm thấy một cảm giác an toàn lạ thường. Cậu không còn thấy lạc lõng hay cô đơn – dù mới chỉ ở căn nhà này vài giờ, nhưng cậu nhận ra rằng mình thực sự thuộc về nơi này.

Haru thì đã lên phòng trước đó, chắc đang nằm dài hoặc nghêu ngao vài câu hát vụng về trong phòng riêng. Tiếng bước chân của Minwoo, âm thanh piano từ phòng anh, tất cả tạo nên một nhịp điệu nhẹ nhàng, êm đềm.

Taevin khẽ mỉm cười, cảm giác trong lòng dịu lại. Những lo lắng về lớp học, về bạn bè, về nơi ở… tất cả bây giờ chỉ là những bước đi đầu tiên của một hành trình mới. Cậu lặng lẽ nghĩ: Mình sẽ phải cố gắng, nhưng cũng sẽ tận hưởng mọi thứ xung quanh.

Những nốt nhạc kéo dài, đôi khi trầm xuống, đôi khi bổng lên, như kể một câu chuyện riêng mà chỉ Taevin mới nghe. Cậu cảm nhận sự chăm sóc, sự quan tâm ẩn trong từng nốt nhạc – dù Minwoo không hề biết, cậu đã chìm vào âm thanh ấy như một cách để kết nối với những người anh em mà mình sắp sống cùng.

Cậu xoay người, gối đầu lên tay, nhắm mắt, và dần dần chìm vào giấc ngủ. Tiếng đàn piano vẫn vang lên nhè nhẹ, như ru cậu vào một giấc mơ trọn vẹn. Trong mơ, cậu mơ thấy nắng xuân, những cánh hoa anh đào đang hé nụ, và cả một Seoul rộng lớn, nơi cậu sẽ dần trưởng thành, gặp gỡ, học hỏi và trải nghiệm.

Căn phòng nhỏ ấm áp, tiếng đàn, ánh đèn vàng và cảm giác yên bình – tất cả đều tạo thành một khởi đầu nhẹ nhàng nhưng đầy định mệnh cho Lee Taevin ở ngôi nhà mà cậu sẽ gọi là “nhà” trong vài năm tới.

Bên ngoài, màn đêm của Seoul trải dài, nhưng bên trong căn nhà, mọi thứ vẫn dịu dàng, ấm áp và tràn đầy hứa hẹn. Taevin đang ngủ, nhưng không hề cô đơn. Và trong giấc mơ của cậu, những người anh em kia – dù chưa hiện diện trước mắt – đã âm thầm bảo vệ, chăm sóc và chờ đón cậu trong cuộc sống mới.

Giấc ngủ đến, nhẹ nhàng và trọn vẹn, đưa cậu vào một thế giới vừa yên bình, vừa đầy hứa hẹn – nơi số phận đã sắp đặt cậu bước vào hành trình mà chưa từng nghĩ đến. Và tiếng đàn piano của Minwoo, dịu dàng nhưng kiên định, vẫn tiếp tục vang lên, như nhịp tim của căn nhà, nhịp tim của một gia đình không bình thường, nhưng đầy yêu thương và bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bl