Chương 2

20 năm sau.Seoul, cuối tháng hai.
Cái lạnh của mùa đông chưa tan hẳn, chỉ nhường chỗ cho những cơn gió ẩm và mùi cỏ non phảng phất trong không khí. Đường phố đông đúc, xe cộ nối đuôi nhau, âm thanh hỗn tạp hòa thành nhịp thở của thành phố lớn.

Giữa dòng người ấy, Lee Taevin kéo theo chiếc vali nhỏ bạc sáng, vai đeo balo, từng bước chậm rãi mà rụt rè.
Lần đầu tiên rời quê, lần đầu tiên đặt chân đến Seoul – mọi thứ đều quá lạ lẫm, quá rộng lớn.

“Ở đây… khác thật.” – cậu khẽ nói, ánh mắt ngước lên nhìn những tòa nhà cao tầng, miệng nở nụ cười khẽ.

Cậu xuất thân từ vùng núi Gangwon – nơi quanh năm phủ tuyết, yên bình như thể thời gian chẳng bao giờ trôi. Cuộc sống nơi đó giản dị, người ta biết nhau qua từng tiếng gọi, từng mùi khói bếp.
Và giờ, cậu đang ở nơi đối lập hoàn toàn.

Tay cầm tờ giấy thông báo nhập học, cậu vừa đi vừa dò bản đồ trên điện thoại.
Đại học Haneul — cái tên mà cậu đã nỗ lực suốt hai năm để đỗ vào.
Cậu chọn khoa Làm bánh & Pha chế – một ước mơ nhỏ, nhưng là thứ khiến cậu sống có ý nghĩa.

Giữa đường, có người va nhẹ vào vai cậu.
“Xin lỗi.” – Taevin vội cúi đầu.
“Không sao đâu.” – giọng một người phụ nữ, vội vã rồi khuất giữa đám đông.

Cậu cười, hơi thở phả ra làn khói trắng.
Mùi gió thành phố mang theo vị ngọt của bánh nướng, vị khói xe, và cả cảm giác tự do mà cậu chưa từng biết đến.

Một lúc sau, cậu dừng lại ở ngã tư lớn, bối rối nhìn quanh.
“Xin lỗi ạ, cho em hỏi… cổng Đại học Haneul đi hướng nào vậy?” – cậu hỏi một bác trung niên đang đợi đèn xanh.

Bác ấy chỉ tay: “Đi thẳng hai dãy nhà nữa, rẽ trái. Cổng trường to lắm, có biểu tượng cánh chim ấy.”
“Dạ, cảm ơn bác nhiều ạ.”

Cậu cúi đầu thật sâu, rồi bước đi nhanh hơn, đôi giày cũ in dấu trên mặt đường ẩm nước.
Trời bắt đầu đổ nắng nhẹ, ánh sáng vàng trải lên hàng cây ven đường.

Taevin vừa đi vừa nhìn xung quanh — những quán cà phê, tiệm sách, cửa hàng tiện lợi… tất cả khiến cậu có cảm giác như lạc vào một thế giới khác.
Cậu mỉm cười, miệng khẽ lẩm bẩm: “Phải cố lên thôi, Lee Taevin.”

Khi đến ngã tư thứ hai, trong lúc bước vội qua vạch trắng, cậu bất chợt va phải một người đàn ông.

Cú chạm không mạnh, nhưng khiến cậu lùi lại một bước.
“Ôi! Tôi xin lỗi, tôi không để ý…”

Người kia hơi cúi xuống, giọng nói trầm, ấm:
“Không sao đâu. Cậu có bị đau chỗ nào không?”

Cậu ngẩng lên.
Trước mắt là một người đàn ông cao ráo, mặc áo khoác đen dài, cổ quấn khăn, đội mũ len và đeo kính râm. Gương mặt bị che gần hết, chỉ lộ ra đôi môi nhợt và làn da trắng đến kỳ lạ.

“À… không sao ạ.” – Taevin vội đáp, lúng túng vuốt lại vali.
“Tôi chỉ đang tìm đường tới Đại học Haneul, hình như sắp tới rồi nhưng tôi sợ đi nhầm.”

Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang chút âm điệu mỉm cười:
“Haneul à? Cậu chỉ cần đi thêm tầm năm phút nữa thôi. Qua con đường này, sẽ thấy cổng trường rất lớn, có hàng anh đào trồng dọc lối vào.”

“Thật sao?” – Taevin reo lên, khuôn mặt bừng sáng như thể cả ngày mệt mỏi tan biến.
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Anh ta chỉ gật đầu, ánh mắt giấu sau kính dừng lại nơi nụ cười ấy lâu hơn một chút.
Rồi anh nói, giọng nhỏ hơn:
“Cẩn thận kẻo ngã nhé, đường trơn đấy.”

Cậu bật cười, cúi người:
“Vâng, em sẽ chú ý. Cảm ơn anh… à, chào anh ạ.”

Người đàn ông ấy quay đi, dáng vẻ như đang vội.
Chỉ còn lại mùi hương bạc hà phảng phất trong gió và một ánh nhìn thoáng qua khiến tim Taevin đập chậm một nhịp — cảm giác lạ lùng, nhưng lại dễ chịu đến lạ.

Cậu đứng nhìn theo vài giây, rồi tự cười:
“Lạ thật… Ở Seoul, người ta cũng tốt bụng ghê.”

Năm phút sau, Taevin dừng lại trước cổng trường.
Một tấm bảng lớn khắc dòng chữ Haneul University, phía trên là biểu tượng đôi cánh bạc lấp lánh dưới ánh nắng.

Gió xuân khẽ thổi, làm tóc cậu bay nhẹ.
Cậu nhìn tòa nhà phía xa, hít sâu một hơi. Trong đôi mắt trong veo là cả bầu trời của những ước mơ còn dang dở.

“Cuối cùng cũng đến rồi…” – cậu khẽ nói, giọng nghẹn lại vì xúc động.

Từ xa, tiếng chuông nhà thờ vang lên giữa buổi trưa yên bình, như lời chào mừng dành riêng cho người vừa bước đến thành phố này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bl