|1
Ngoài trời lạnh và khô đến mức cây trường xuân bên hiên cửa sổ quắt queo lại và chết ngắc. Hơi thở âm ấm của Xuân phả vào cửa kính tạo nên một màn sương mỏng mờ ảo. Màn đêm thẫm lại, những vì sao lấp lánh lặng lẽ rơi vào mắt em. Xuân buồn rầu nhìn ngọn tóc xác xơ cuốn quanh ngón tay gầy guộc và thở ra những nỗi u sầu.
Bởi lẽ, em biết.
Rằng đêm nay là khởi đầu của mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro