Chương 16: Đã không có cảm giác thì dù có thử mãi cũng chỉ là vô ích
Đinh Mỹ Mãn đích thực đã nghĩ quá nhiều.
Không những thế, cô còn mất cả một đêm, kê cao gối, xoay người liên tục, vắt tay lên trán suy nghĩ xem liệu có nên thông báo với bố mẹ mình một tiếng không. Đến tận giờ tan làm vào ngày hôm sau, cô vẫn chưa nghĩ ra cái gì hết.
Điều mà cô không ngờ tới chính là chuyện này không hề nằm trong phạm vi cần cô phải suy nghĩ.
Đúng giờ tan làm, trợ lí của Lăng Gia Khang đã xuất hiện trước cổng đài truyền hình, lịch sự mời Đinh Mỹ Mãn lên xe.
Vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, Mỹ Mãn được đưa tới một nhà hàng hết sức nổi tiếng, tiếp đó lại bắt gặp một cảnh tượng càng bất ngờ hơn.
"Bố? Mẹ?"
Thật vậy, trước mắt cô là một người đàn ông trung niên mặc bộ áo dài của nam màu xanh ngọc, phần tay áo vẫn còn dính vết mực, đó là bố cô. Nếu như Mỹ Mãn nhớ không nhầm thì đây là chiếc áo mà bố cô yêu quý nhất, thậm chí cho dù vết mực ở tay áo giặt mãi chẳng sạch, ông cũng không nỡ vứt đi. Bên cạnh ông tất nhiên không ai khác ngoài mẫu thân đại nhân, mái tóc ngắn cá tính dường như đã mọc dài ra nhiều, bà chải một kiểu tóc thịnh hành nhất của các quý bà hiện nay, lại còn nhuộm tóc màu hạt dẻ trẻ trung, trang điểm, ăn mặc... Chà, rất đỗi sang trọng.
"Mau lại đây, lại đây nhanh lên. Gia Khang đang cùng bố thảo luận về bài Em là đóa hoa hồng của anh, lại còn nói có thể giúp bố xin chữ kí của anh ca sĩ này nữa đấy!". Ông Đinh cười tươi như hoa, gọi Đinh Mỹ Mãn tới gần.
Bây giờ chuyện gì đang diễn ra đây? Gia Khang? Liệu có nhầm lẫn gì không đây, cách đấy không lâu bố cô còn luôn miệng nói "cái tên giám đốc quản lí gì đó", vừa chớp mắt đã biến thành Gia Khang rồi sao? Quãng thời gian trước vẫn còn say mê bài hát Đêm hôm đó, lại còn luôn miệng nói sẽ mời người ta tới hát bài này trong lễ thành hôn của cô, chớp mắt bố cô đã chuyển niềm yêu thích sang hoa hồng rồi. Tốc độ thay đổi của ông Đinh thực sự là quá nhanh.
"Bố con không thích bài Đêm hôm đó nữa, vì nghi ngờ rằng bài hát đó ca tụng chuyện tình một đêm. Ông ấy ghét nhất là loại đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi không có chút trách nhiệm nào". Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mỹ Mãn, bà Đinh mỉm cười kéo cô ra bên cạnh, rồi nói một câu hàm ý sâu xa.
Đinh Mỹ Mãn không phải người ngốc nghếch, cô hoàn toàn hiểu mẹ cô đang dùng bài hát để mắng người. Tìm xung quanh cô thì người xứng đáng với những tội danh này nhất chỉ có mình Giả Thiên Hạ mà thôi.
Thật hiếm có! Trước đó cô đã rất mong muốn bố mẹ cô tỉnh ngộ mà không đẩy cô vào vòng tay của tên Giả Thiên Hạ lòng lang dạ sói. Thậm chí có lúc cô còn nghi ngờ mình không phải con ruột của ông bà, nếu không, làm gì có người làm cha làm mẹ nào lại thích đẩy con vào đống lửa như thế? Nhưng đến lúc cô đã hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng thì bố mẹ cô bỗng nhiên thay đổi. Mỹ Mãn tất nhiên cảm thấy sự thay đổi này không phải tự dưng mà có, nó chắc chắn liên quan tới người đàn ông đang ngồi trước mặt cô lúc này. Cô quay đầu, bắt gặp đôi mắt đang cười với mình của Lăng Gia Khang, nụ cười xán lạn đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng tin cậy.
"Anh đã làm cái gì thế?". Cô ghé sát người về gần phía anh, thì thầm hỏi.
"Không làm gì hết, không phải có câu "tâm thành tắc linh" sao?". Anh tận tình rót trà rồi gắp món ăn cho cô, không biểu hiện thêm quá nhiều cảm xúc.
Trên thực tế, trước khi Đinh Mỹ Mãn đến, hai bác nhà họ Đinh đã không ngừng "tra khảo" anh, nhưng Lăng Gia Khang vẫn không cảm thấy khó chịu. Ngược lại còn tuyệt đối tin tưởng Đinh Mỹ Mãn chắc chắn là con ruột do hai người sinh ra, tính cách chẳng sai vào đâu hết. Thất vọng hoàn toàn với Giả Thiên Hạ, nên họ thử quay sang tiếp nhận anh chăng? Nhìn anh trông giống kẻ chuyên thế thân vậy sao?
"Lẽ nào là do bố mẹ em uống nhầm thuốc?". Mỹ Mãn nhếch cao mày, bày tỏ sự hoài nghi của mình, vẫn cố chấp cho rằng Lăng Gia Khang đã tiến hành chiến dịch "tẩy não" cho hai cụ.
"Hay là từ trước đến giờ chưa từng dùng đúng loại thuốc cũng nên". Lăng Gia Khang đương nhiên là đủ thông minh để không nói câu này ra ngoài.
"Nói gì thì nói, tôi với bố cô cùng là trí thức, biết đọc chữ, bao năm nay đều duy trì thói quen tốt là đọc báo vào buổi sáng". Căn phòng riêng này tuy khá lớn, nhưng cũng chỉ có bốn người bọn họ, đoạn đối thoại giữa Đinh Mỹ Mãn và Lăng Gia Khang lọt vào tai bà Đinh không thiếu tiếng nào. Sau khi phát biểu một câu đầy mơ hồ như thế, bà có cảm giác rằng có vẻ lời nói quá uyển chuyển nên con gái thân yêu chưa hiểu ra. Vậy là, bà cũng không ngại bổ sung: "Gia đình chúng ta tuy rằng không phải giàu sang, nhưng tôi và bố cô cũng nâng niu chăm bẵm cẩn thận cho cô nên người. Người khác bàn tán về con gái tôi thế nào tôi không quan tâm, trong mắt chúng tôi, con tôi là tuyệt nhất. Chúng tôi coi Giả Thiên Hạ không khác gì con cái trong nhà, vậy mà cái lão họ Giả đó lúc nào cũng đối đầu với cô, lại còn ủng hộ cái con hồ li tinh ấy nữa. Hừm, dựa vào cái gì mà lại phải đưa thứ chúng tôi nâng niu như bảo bối đến nhà lão ta để chịu giày vò chà đạp chứ?".
Các tờ báo, tạp chí thỉnh thoảng lại đưa các thông tin liên quan đến Giả Thiên Hạ, chẳng nhẽ họ lại không chú ý? Trước kia còn có thể coi là do báo chí phóng viên thêm mắm thêm muối tạo xì căng đan hút khách mà bỏ qua. Thế nhưng bây giờ nữ nhân vật chính đã được cụ thể hóa, lại còn thường xuyên bị chộp được ảnh ở cùng nhau, cuối cùng ngay cả Giả đại lão gia cũng đã xuất hiện, làm sao họ có thể tự vỗ về mình nói đó chỉ là hiểu lầm được chứ? Dẫu có lỗi thời một chút nhưng hôn nhân vẫn cứ môn đăng hộ đối thì hơn. Có điều xã hội tiến bộ quá nhanh, những tư tưởng này chẳng thể nào tiếp tục tồn tại được nữa rồi.
"Bác trai, bác gái...". Lăng Gia Khang không chịu nổi nữa, đành phải lên tiếng. Nếu như anh nhớ không nhầm thì mục đích của buổi gặp mặt hôm nay không phải là để phê bình Giả Thiên Hạ. Vậy nên, chủ đề câu chuyện cũng không nên cứ mãi xoay quanh tên đàn ông đó mới đúng! Anh đâu phải người vô hình!
"À, chúng ta đừng nói về Giả Thiên Hạ nữa". Cuối cùng thì ông Đinh, người đã bị Gia Khang mua chuộc bằng bài hát "hoa hồng" cũng lên tiếng. Gia Khang vừa mới mở lời, ông đã hiểu ngay ý của anh. Nhưng hiểu ý là một chuyện, còn có thể biểu hiện ra ý đồ của Lăng Gia Khang hay không lại là một chuyện khác.
Anh hắng giọng rồi thầm nháy bà Đinh nên chuyển đổi chủ đề. Bà Đinh liền nhanh chóng hiểu ý, lấy lại tư thế của người cầm trịch trong gia đình, phát biểu ý kiến: "y da, lúc nãy mới nói được nửa chừng, tất cả là do con bé này đột nhiên xông vào khiến bác quên khuấy đi mất. Cháu Lăng sau này lúc nào rảnh thì sang nhà bác chơi nhé, có điều không cần khách khí, không cần phải tặng nhiều quà cáp thế đâu. Mỹ Mã nhà bác chẳng có mấy bạn bè, chỉ cần cháu ở bên chăm sóc nó nhiều hơn là bác đã cảm tạ lắm rồi. Thanh niên trẻ kết bạn cũng là bình thường ấy mà, việc này thì bác chẳng can thiệp nhiều... À đúng rồi, thế cháu đã kết hôn chưa?".
"Cháu vẫn còn độc thân ạ". Lăng Gia Khang thôi mím chặt môi, nở nụ cười lịch thiệp, hoàn toàn hiểu ý ngầm của bà Đinh. So với ông Đinh thân thiện dễ bắt chuyện, bà Đinh là người thực sự khó đoán. Chẳng hề lắc đầu từ chối thẳng thừng, cũng không quá nhiệt tình đưa ra lời hứa hẹn, bà cười mà vẫn có uy lực khiến người đối diện phải sợ hãi. Cái này gọi là gì chứ? Có thể dễ dàng tấn công và cũng thuận lợi cho phòng thủ sao? "Bạn bè"? Anh thực sự chịu quá đủ hai từ này rồi!
"y da, cháu nói xem, sao con người lại khác xa nhau đến vậy? Bác thấy điều kiện của cháu cũng đâu có kém Thiên Hạ, tại sao cháu lại chẳng biết quan tâm đến cuộc sống riêng tư thế...". Lời nói còn chưa hết, bà Đinh liền ý thức được rằng mình đã đi hơi chệch hướng, nên nhanh chóng lèo lái sang hướng khác: "Mỹ Mãn nhà bác có rất ít bạn bè, nếu không thì các chị em đã hồ hởi dắt nó đi xem mặt rồi tái hôn từ lâu rồi. Nếu như hai đứa đã là bạn bè thân, cháu thử để ý giúp nó xem có anh chàng nào thích hợp thì giới thiệu cho nó làm quen, đừng để nó suốt đời một mình chăn đơn gối chiếc".
Đinh Mỹ Mãn không còn gì để nói, ngại ngùng quay sang nhìn Lăng Gia Khang mặt đang sa sầm lại. Được thôi, cho dù đôi lúc cô cũng có nói thẳng như ruột ngựa, nhưng cô không giống như bố mẹ mình, cái gì cũng có thể nói ra được như thế.
"Nói thực lòng thì cháu thấy người thích hợp nhất với cô ấy không còn ai khác ngoài cháu cả". Anh không có hứng thú bỏ lại cả đống công việc chạy tới đây "tập Thái cực quyền" với hai cụ. Nếu như mục tiêu đã rõ ràng, người xem cũng đã đến đầy đủ thì không cần thiết phải mất nhiều thời gian thế, cứ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề thôi.
"Cháu sao?". Bà Đinh ngây người, không ngờ rằng mình đã nói chuyện tới mức độ ấy rồi mà cậu thanh niên này vẫn không chịu bỏ cuộc. "Bác đã nói rồi, bác không ngăn cản hai đứa làm bạn bè. Quen biết thêm nhiều bạn là chuyện tốt, có thêm nhiều mối quan hệ, như vậy cũng có ích với công việc của Mỹ Mãn mà".
"Liệu có thể không chỉ làm bạn bè được không ạ?". Đúng là khỉ gió, anh xin thề rằng suốt nửa đời còn lại sẽ không bao giờ kết bạn với nữ giới nữa.
"Đương nhiên là không được, vợ chồng nói thẳng ra chính là người bạn đời của nhau. Nếu như quan hệ bạn bè còn không tốt nữa thì chắc chắn không được phép "level up", tất cả phải tiến triển từ từ, cháu có hiểu không? Con gái bác tuy rằng đã là hàng đợt hai, nhưng tuyệt đối không phải hàng kém chất lượng, giá rẻ, nhất định phải đợi bác "say yes", thì mới được tính chuyện trăm năm".
Chà chà, vấn đề nghiêm trọng rồi, mẹ cô bắt đầu bật cả tiếng Anh ra rồi. Mỹ Mãn thận trọng nhìn liếc qua bà, thực sự chẳng hiểu nổi những lời nói vừa rồi của bà là có ý gì: "Tính... tính chuyện trăm năm?". Hai người vẫn còn chưa yêu nhau tới mức đó.
"y da, là tạo ra sinh mệnh đó".
"Kết cục đã định!" Có thể dùng câu này để hình dung ra "hiệu quả" từ câu nói của mẹ Mỹ Mãn.
Lăng Gia Khang tới lúc này mới hoảng hồn nhận ra mình đã áp dụng nhầm đối sách, không nên nghĩ tới việc thông qua bố mẹ cô để thúc đẩy mối quan hệ này tiến thêm một bước. Sự thật sờ sờ ngay trước mắt đã cho thấy chẳng những không tiến triển thêm được chút nào mà còn có khả năng bị đẩy lại hiện trạng bạn bè ban đầu nhờ câu nói của bà Đinh. Kinh nghiệm đúc kết được quả không sai, chỉ sau khi ăn tươi nuốt sống người phụ nữ đó rồi hãy nghĩ tới việc gặp mặt bố mẹ vợ. Nếu không nhận được câu trả lời lập lờ nước đôi đã coi như là may mắn lớn rồi.
Hình như cảm thấy không khí lúc này còn chưa đủ căng thẳng, di động của Lăng Gia Khang lại rung lên.
Cả bốn cặp mắt bỗng nhiên đều nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn. Mỹ Mãn mím chặt môi, đợi chờ phản ứng của anh, cuối cùng vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.
"Xin lỗi hai bác, cháu ra ngoài nghe điện thoại một lát".
Mỹ Mãn ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng anh dần biến mất sau cánh cửa phòng ăn. Cô biết rằng anh rất bận, cũng thấu hiểu cho anh vì sự bận rộn đó, thế nhưng chẳng qua chỉ là thời gian ăn một bữa cơm thôi mà, không lẽ cũng không được yên sao? Giây lát sau, cô thận trọng che giấu tâm trạng lúc này của bản thân, quay sang nhìn bố mẹ mình, miễn cưỡng mỉm cười.
"Hàng ngày công việc của nó đều bận vậy sao?". Lấy lại bình tĩnh, bà Đinh lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong phòng.
"Dạ". Mỹ Mãn trả lời ngắn gọn, rõ ý, những tưởng có thể nhanh chóng lướt qua chủ đề này.
Thế nhưng mẹ cô không dễ qua mặt như vậy: "Vậy nó có bao nhiêu thời gian để ở bên cạnh con? Đàn ông coi trọng sự nghiệp là tốt, nhưng việc gì cũng vậy, thái quá sẽ không tốt đâu. Lẽ nào sau này con định lúc nào cũng nói câu: "Anh bận à, vậy em không làm phiền anh nữa!" sao? Con không cảm thấy uất ức nhưng mẹ thì rất thương con".
"Con...". Thử hỏi trên đời này có bao nhiêu người con sau khi nghe mẹ ruột mình nói câu "mẹ rất thương con", lại có thể kìm nén được nỗi uất ức trong lòng nữa chứ? Cho dù nỗi uất ức đó chẳng hề to tát, nhưng cũng vẫn bị câu nói đó ảnh hưởng ít nhiều.
"Đã bao lâu rồi con không soi gương hả? Có rảnh thì nhìn lại cái bộ dạng người chẳng ra người, ma chẳng ra ma của con đi. Nói một cách nghiêm túc, nó cũng chẳng hề kém cạnh Thiên Hạ. Nếu như con thực lòng yêu nó thì mẹ và bố con chẳng còn gì để nói. Nhưng với tình hình hiện nay, mẹ khuyên con hãy bỏ qua người đó đi". Thay đổi lại cách nói nhấn mạnh vào hai chữ "bạn bè", lúc trò chuyện riêng tư, bà Đinh cũng nói toạc móng heo luôn: "Lúc nãy, con chẳng hề nói một câu nào, giống như một người ngoài cuộc đứng nhìn chiến sự xảy ra vậy, con đã từng có suy nghĩ muốn đứng cùng trận tuyến với nó chưa? Hãy nhớ cho kĩ lại, năm xưa khi nói sẽ kết hôn với Giả Thiên Hạ, con đã tranh đấu với bố mẹ đến khi mặt mày đỏ ửng lên, lại còn khóc sướt ma sướt mướt. Mẹ không muốn có lúc bị người ta trách không dạy dỗ con gái tử tế. Nếu như vẫn chưa hạ được quyết tâm thì đừng có làm người ta bị lỡ dở hôn nhân".
Đinh Mỹ Mãn càng nghe càng cúi rạp đầu, im lặng. Gần như tất cả mọi người đã nhìn thấu trái tim cô đang nghĩ gì, chỉ có mình cô không chịu thừa nhận mà thôi. Tuy nhiên, cho dù thà chết không thừa nhận thì sự thực vẫn cứ tồn tại ngay trước mắt, nói cho cùng thì Giả Thiên Hạ đã chiếm lĩnh trái tim cô hơn hai mươi năm nay, thâm căn cố đế rồi, muốn dứt cũng chẳng dứt nổi. Cô có thể thử để cho người khác làm mình cảm động, tuy nhiên cảm động không đồng nghĩa với trái tim cũng rung động theo. Cứ tiếp tục như thế này liệu có ổn hay không?
Bên ngoài, tay Lăng Gia Khang đặt ở tay nắm cửa, chỉ cần vặn nhẹ là có thể nhìn thấy được cô. Tất cả đoạn nói chuyện vừa rồi, anh đều nghe rõ không thiếu một chữ, sự lặng im của Mỹ Mãn khiến anh nhìn thấu ra nhiều chuyện. Nhập tâm và báo đáp nhất định phải cùng đồng hành, đây là nguyên tắc trước nay Lăng Gia Khang đều tuân theo. Đinh Mỹ Mãn đã khiến anh lần đầu phá lệ, thế cục trước mắt làm anh chẳng muốn can dự sâu thêm. Có lẽ anh nên đi vào và nói với cô: "Trò chơi này đã kết thúc, anh chơi đủ rồi". Anh không muốn vứt bỏ lòng kiêu hãnh của mình vì người phụ nữ này, càng không muốn trở thành thứ đồ chơi trong tay cô.
Đúng lúc anh đang chú tâm suy nghĩ, cửa bỗng nhiên bị mở ra từ phía bên trong, khuôn mặt Mỹ Mãn xuất hiện trước mắt khiến Lăng Gia Khang bị bất ngờ. Trong giây lát, anh lấy ngay lại tinh thần, gượng cười, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Em sao thế? Sao hoảng loạn cuống quýt vậy?".
"À, có tin tức mới, đồng nghiệp bảo em đến đó". Vừa nói Mỹ Mãn vừa giơ chiếc di động lên, tỏ ý là cô cũng vừa nhận được điện thoại xong.
"Bây giờ đã muộn rồi, để anh đưa em đi".
"Nhưng...". Cô quay đầu nhìn bố mẹ mình, cảm thấy hơi ngại ngùng.
"Anh sẽ bảo người của anh đưa bố mẹ em về tận nhà". Anh tiếp tục mỉm cười, cảm giác như chuyện tình yêu này đang ở thời kì "hồi quang phản chiếu"[25] vậy. Anh hận là không thể đem hết sự dịu dàng, tận tình của mình ra dâng hiến cho cô cho đến sức lực cuối cùng. Anh chưa nghĩ tới việc liệu cô có thể tiếp nhận nổi không, mà chỉ muốn để bản thân sau này không cảm thấy hối tiếc. Tưởng tượng sau này ngồi ngẫm nghĩ lại khoảng thời gian bây giờ, chí ít anh sẽ không thấy ảo não vì đã làm bạn bè lâu quá mà sau cùng chẳng thể tiến lên được tới mức tình nhân.
[25] Ý nói chuyện tình yêu tưởng như sắp vụt tắt nhưng đột nhiên lại lóe sáng tia hi vọng mới.
Gần như là bất cứ lúc nào các quán bar cũng đều tràn ngập không khí huyên náo, nhộn nhịp, trong đó có biết bao các nam thanh nữ tú gặp gỡ giao lưu với nhau. Giữa họ không cần lời thề hẹn quá nặng nề, càng chẳng phải tốn nhiều tâm sức để lấy lòng, tán tỉnh, chỉ sau một hồi nói chuyện thẳng thắn, sẽ giống như hai đoạn dây, càng ngày càng gần nhau, gặp gỡ ở một điểm, rồi lại ngày càng tiến xa khỏi nhau...
Không ngăn cản hai đứa làm bạn bè?
"Level up"?
Tạo ra sinh mệnh mới?
Thiên Hạ đã dùng tới cả những thiết bị nghe trộm hiện đại, tinh vi nhất. Tất cả là để nghe những lời này hay sao?
Tình cảnh này thật vô cùng thảm hại! Những việc mà anh nghĩ đã yên ổn theo số trời từ lâu bỗng biến đổi hoàn toàn chỉ trong khoảnh khắc. Người phụ nữ mà khó khăn lắm mới đồng ý kết hôn lại với anh, lại cùng người đàn ông khác đi gặp bố mẹ cô, bàn bạc về chuyện hôn sự của hai người. Ngay cả bố mẹ vợ trước nay luôn ủng hộ, trợ giúp anh cũng thay đổi hoàn toàn. Còn bản thân anh lại hoang mang chẳng biết phải làm thế nào để níu kéo lại sự thay đổi đột ngột đó. Anh bị xử thua cuộc một cách vô duyên vô cớ như thế này sao? Hay đó chính là kết cục mà vận mệnh đã xếp đặt ngay từ lúc trước, kể từ ngày anh chấp nhận đồng ý li hôn; mọi việc đã rõ như ban ngày, giấy trắng mực đen rồi, chỉ có mình anh vẫn tự dối gạt chính mình mà thôi.
Giả Thiên Hạ không tìm nổi lí do, lại càng tìm không ra cớ nào để ngăn cản Lăng Gia Khang đến gặp bố mẹ Mỹ Mãn. Anh cũng tức giận, cũng phẫn nộ, cũng nghĩ tới những biện pháp cực đoan, nhưng rốt cuộc vẫn phải ngồi đây chờ chết, chấp nhận số phận mà chạy trốn đến quán bar ồn ào này. Anh đã quá rõ "tử huyệt" của Đinh Mỹ Mãn trong chuyện tình cảm! Người phụ nữ đó trong đầu không hề có cụm từ lãng mạn "tiếng sét ái tình" hay "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên", đối với cô tình cảm phải dần dần bồi đắp, lâu ngày mới nảy sinh tình yêu sâu đậm. Trước kia đối với anh là như vậy mà bây giờ đối với Lăng Gia Khang cũng thế!
"Khi hôn phụ nữ lúc nào tâm hồn anh cũng treo ngược cành cây vậy sao?".
Những lời nói chọc ghẹo vang bên tai. Giả Thiên Hạ nhìn lên, lạnh lùng liếc qua khuôn mặt lạ lẫm của người phụ nữ phía trước. Thân hình cô ta nóng bỏng nhưng đường nét chẳng thể nào so sánh với Đinh Mỹ Mãn. Dù cô ta có ăn mặc vô cùng gợi cảm, nhưng lại kém xa nét quến rũ tự nhiên, vốn có của Mỹ Mãn. Đôi tay trắng nõn đang đặt trên cổ anh, Mỹ Mãn cũng thích ôm anh như vậy rồi nở nụ cười tươi tắn, sau đó đặt đôi môi ngọt ngào đó lên cằm anh, không mạnh cũng không nhẹ. Cũng chính sự ngọt ngào đó khiến anh cau mày, nhớ tới những giây phút mặn nồng bên cô...
Bỗng nhiên chạy đến quán bar là để chứng minh anh hoàn toàn có thể rút lui khỏi cuộc tình này, thế nhưng, tại sao tràn ngập khắp đầu óc anh đều là hình ảnh, lời nói của cô?
Nghĩ vậy, anh liền nhắm mắt, từ từ hạ thấp đầu xuống, thả lỏng đầu môi, đặt lên đôi môi gợi tình của người phụ nữ lạ mặt. Nụ hôn đó tràn ngập sự tức giận, bực bội, anh không tin là suốt cả đời này không thể nắm tay người phụ nữ khác. Ý nghĩ này tích tụ trong anh càng ngày càng nhiều, biến thành sự cuồng nhiệt nơi đầu môi. Anh quay người, áp người phụ nữ lạ vào sát tường, cố ép bản thân phải chú tâm, lưỡi không ngừng phô diễn các kĩ thuật điêu luyện, chỉ chờ đối phương tự chui đầu vào lưới.
"Đến nhà anh đi..."
Tất cả mọi thứ đều đang tiến triển rất tốt, cho tới khi lời nói nũng nịu lạ lẫm này phá vỡ không khí. Thiên Hạ chợt bừng tỉnh, mọi cố gắng duy trì sự ngụy trang giả tạo của anh đều tan thành mây khói. Cảm giác chán chường dâng trào trong tim, anh buông người trước mặt ra ngay tức khắc như bị điện giật, ánh mắt buồn bã, anh thầm nói: "Tôi đã kết hôn rồi".
"Anh không phải là Giả Thiên Hạ sao?". Cô gái này dám chắc bản thân không nhận nhầm người, càng dám khẳng định anh chưa tái hôn. Nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng, cho dù nhớ nhầm, nhận nhầm cô cũng chẳng quan tâm: "Kết hôn rồi cũng có thể tiếp tục mà, em không bắt anh phải chịu trách nhiệm gì đâu".
"Xin lỗi, cô kém xa so với người phụ nữ tôi yêu". Anh lùi lại, giữ đúng khoảng cách cần có, ánh mắt lạnh lùng vô cảm.
Cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây nữa, ngay lúc định quay người bước đi thì anh cảm nhận được ánh đèn flash đang bủa vây lấy mình. Liếc mắt nhìn qua, anh nhanh chóng trông thấy bóng người thập thò như đang định trốn đi ở một góc khuất... Là phóng viên, đó là những gì bật ra trong đầu anh ngay lúc đó.
Cũng chính hai chữ "phóng viên" đó khiến anh như tìm được ra chỗ trút giận cho nỗi phẫn uất kìm nén bấy lâu. Gần như không chút do dự nào, Thiên Hạ rảo bước tiến về hướng đó.
Anh đang định tìm một người để tính nợ, thì đột nhiên có con cừu non thế mạng dâng lên tận miệng, còn gì hay hơn nữa?
TTT
Mỹ Mãn hoàn toàn chẳng hỏi kĩ đồng nghiệp xem đó là mục tin tức như thế nào, mơ mơ màng màng nghe thấy mấy chữ "tai nạn xe cộ", đúng lúc cô đang cảm thấy không khí bàn ăn vô cùng căng thẳng, ngột ngạt, đang muốn tìm cớ trốn thoát khỏi đó. Cho nên khi tìm được một cái cớ thích hợp là Mỹ Mãn nhanh chóng vịn vào để rời đi.
Sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự hỗn loạn trước cổng, Mỹ Mãn mới nhận ra được độ nghiêm trọng của sự việc.
Tiếng còi của xe cứu thương í éo vang trời, các xe nườm nượp tiếp nối nhau bủa vây trước cổng bệnh viện. Lúc này, trước cổng bệnh viện đã tập trung rất nhiều phóng viên từ khắp các tờ báo, đài truyền hình trong thành phố, đông đúc tới mức vượt ra ngoài sức tưởng tượng của Mỹ Mãn. Sau khi nói lời tạm biệt với Lăng Gia Khang, cô nhanh chóng chạy tới chen ngang vào dòng người tấp nập.
"Mỹ Mãn, bên này, bên này!"
Muốn gây sự chú ý trong đám đông ồn ào tán loạn không phải là một việc đơn giản, vậy nhưng đồng nghiệp của Mỹ Mãn đã làm được. Nghe thấy tiếng gọi, cô liền nhanh chóng chạy tới, tận mắt nhìn thấy từng chiếc cáng cứu thương lướt qua bên mình, người bị thương máu me be bét, rất nhiều y tá phải ra rẽ đường cho cáng đi qua. Cô hoàn toàn hoảng loạn trước cảnh tượng tang thương, nguy cấp trước mắt: "Có chuyện gì xảy ra thế?".
"Tai nạn ô tô, cả hai chiếc đều là xe du lịch, trong đó một chiếc có rất nhiều du khách nước ngoài".
"Dù như vậy thì cũng không tới mức tụ tập nhiều phóng viên đến thế". Những chuyện liên quan đến người nước ngoài xưa nay không thể nào lại là chuyện nhỏ nhặt, nhưng tình thế lúc này hình như có hơi quá một chút.
"Có lẽ còn chuyện gì khác xảy ra nữa, lúc nãy tôi trông thấy hai phóng viên tin tức giải trí xông được vào bên trong rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro