Chapter 1: Kẻ đột nhập
Xin chào những độc giả thân yêu.
Tôi biết phần mở đầu có thể hơi mơ hồ, thậm chí khiến bạn tự hỏi: "Mình vừa đọc cái gì thế?" Nhưng hãy kiên nhẫn, những mảnh ghép sẽ dần rõ nét.
Tôi kể câu chuyện này từ góc nhìn thứ ba. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ để các bạn biết tất cả.
Hãy giữ lấy chút tò mò, tôi hứa, phần thưởng xứng đáng đang chờ.
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Vài ngày sau khi băng Donquixote giành quyền kiểm soát Dressrosa.
Trời vẫn chưa sáng hẳn.
Một cơn gió sớm len vào qua khe cửa sổ không khóa. Rèm lay động nhẹ. Không khí mang theo mùi muối biển và tĩnh lặng đến ngạt thở.
Trong căn phòng phủ rèm dày, giữa đống chăn gối rối loạn và ánh đèn vàng nhạt, hắn mở mắt.
"Xin chào, đằng ấy khỏe không?"
Một giọng nói vang lên – nhẹ, lảnh lót, như tiếng chuông bạc buông rơi giữa đêm. Cô ấy nói bằng tất cả sự hào hứng.
Doflamingo quay đầu. Một cô gái lạ mặt, tay chống cằm, đang ngồi trên ghế bành sát giường hắn từ lúc nào không rõ.
Hắn không trả lời, ngồi dậy. Không một lời cảnh báo, hàng trăm sợi tơ vô hình đã giăng kín không gian giữa hai người. Cô biết và chỉ cười.
Cô ấy nói tiếp:"Ha ha, tôi thì khỏe, còn đằng ấy?"
"Tôi cũng tốt. Giống như em vậy, cưng à." – Hắn đáp, giọng trầm thấp trêu chọc như lông vũ cọ vào lòng bàn tay – "Vậy em đến đây làm gì? Công việc... hay một thứ gì khác... ví như cuộc sống riêng tư của tôi?"
Ngắm nhìn và đánh giá gương mặt xinh đẹp của cô khiến hắn thầm nghĩ.
Hay thật, khéo thật! Một món quà bất ngờ, một tạo vật xinh đẹp khiến người ta phải mến mộ. Cô ta như một yến tiệc được bày sẵn để ăn mừng chiến thắng của hắn, chỉ chờ hắn thưởng thức, ăn trọn. Một cách ngon miệng.
Hắn cười. Cái kiểu cười khiến những kẻ quen hắn phải nuốt nước bọt. Nhưng cô gái này không giống những kẻ đó. Cô ngồi đó điềm nhiên, vẫn nhìn hắn bằng tất cả lòng nhiệt thành.
"Cả hai đều không phải, tôi chỉ muốn hỏi rằng... Đằng ấy thích màu gì? Có phải màu hồng không?"
Vì câu hỏi bất ngờ và đột ngột của cô, Doflamingo hơi khựng lại trong tích tắc:"Chính xác là vậy, màu hồng là tất cả với tôi."
"Tôi đoán đúng rồi." – Cô thì thầm, đôi mắt ánh lên thích thú. – "Trước khi gặp đằng ấy, tôi không thật sự có màu sắc yêu thích nào. Nhưng bây giờ... tôi nghĩ mình rất thích màu hồng."
Một khoảnh khắc lặng như tờ.
"Và đó là tất cả những gì em muốn biết sao?" – Hắn hỏi, nửa cười, nửa không.
Sự đe dọa và chết chóc tỏa ra tràn ngập không gian. Nhưng cô không có vẻ gì sợ hãi. Hắn có thể nghe tiếng tim cô đập – không nhanh, không hốt hoảng. Như thể... cô biết rõ mình đang làm gì.
"Không chỉ vậy! Tôi muốn biết nhiều hơn nữa... ví như đằng ấy có tương tác với ai khác ngoài tôi không?"
Một câu hỏi kỳ lạ. Nhưng không khó chịu. Cô hỏi như thể thật lòng. Và điều đó khiến hắn... tạm thời hoãn lại kế hoạch ban đầu.
"Em muốn biết về các mối quan hệ của tôi đúng không? Tôi rất vui khi em quan tâm đến tôi..."
Hắn dừng lại một chút để suy nghĩ những gì sẽ nói tiếp theo.
"Và tất nhiên rồi, tôi đã chạm mặt và trải nghiệm với nhiều loại người. Nhưng phần lớn đều cố gắng lừa gạt tôi. Em cũng thế sao?" – Trong cách anh ta trả lời, sự trung thực được xen lẫn với cả châm biếm và cợt nhã.
Cô gái chỉ mỉm cười và lắc đầu. Sau đó biến mất.
Biến mất vào trong hư không, như chưa từng xuất hiện.
Doflamingo siết tay. Trán hắn nhăn lại. Đây không phải ảo giác. Hắn đã thấy, đã nghe, đã cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của cô.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang.
Một thuộc hạ cúi đầu bước vào, dè dặt nói:"Lồng giam và xích cổ đã được chuẩn bị xong thưa cậu chủ. Khi nào muốn đưa nô lệ vào kho, ngài cứ ra lệnh."
"Cứ để đó đi, nhớ hãy giữ gìn thật cẩn thận. Ta sẽ dùng nó ngay khi cần." - Sự khó chịu đang ngấm ngầm nổi lên trong lòng Doflamingo.
Lần đầu tiên, có một con mồi thoát khỏi hắn. Dễ dàng, yên lặng, và xinh đẹp đến vô lý.
Hắn siết chặt nắm tay. Một tia gân xanh hiện lên.
Rồi, hắn bật cười.
Tiếng cười rền vang như sấm, như thể chính hắn vừa bị trêu chọc mà lại thấy thú vị. Cửa phòng ngủ khép lại. Không còn dấu vết.
Chờ đi, cô gái ấy sẽ quay lại.
Và khi đó, ta sẽ thấy... ai là kẻ đang chơi với lửa.
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Mục tiêu: 10 vote.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro