Chap 10 - Vết xước trong tim

Sài Gòn nắng gắt hơn mọi ngày khi Orange trở về. Thành phố như một tổ ong rộn ràng, tiếng xe cộ, tiếng người qua lại chen lẫn tiếng nhạc xập xình vọng ra từ những quán cà phê đông đúc. Nhưng trong lòng Orange, mọi thứ vẫn còn ngổn ngang, như chưa kịp thu xếp hết mọi thứ.

Orange bước vào phòng khách sạn nhỏ gần trung tâm, tay còn cầm chiếc vali, lòng nặng trĩu. Cô đặt vali xuống, ngồi thừ người trên chiếc ghế sofa cũ kỹ. Trong lòng là nỗi nhớ Mỹ Mỹ da diết – người con gái đã đồng hành cùng cô suốt những ngày ở Đà Lạt, chia sẻ mọi cảm xúc, mọi ánh nhìn, những giây phút ấm áp nhưng cũng đầy những khúc mắc không lời.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Orange giật mình. Cô rướn tay bấm nghe:

– “Alo?”

Giọng nói đầu dây vang lên:

– “Orange, chị đây. Lâu rồi không gặp, em khỏe không?”

Orange khựng lại. Đó là giọng của Hương – một người bạn cũ, cũng từng là đồng nghiệp, một người có nhiều kỷ niệm với Orange nhưng cũng khiến em không ít lần đau lòng.

– “Chị Hương… Em khỏe, cảm ơn chị.”

– “Em chắc là bận lắm nhỉ? Lâu rồi chị không thấy em xuất hiện trên sân khấu.”

– “Dạ, em mới về Sài Gòn, đang tập trung cho một số dự án mới.”

– “Thế à… Chị nghe nói em đang có người bên cạnh rồi đấy?”

Orange ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì bên kia tiếp:

– “Ừ, nghe nói cô ấy là ca sĩ cũng khá nổi, cùng đi chung chuyến bay với em.”

Orange cúi đầu, lòng bỗng lạnh. Câu chuyện bắt đầu gợi lại những ký ức cũ, những lời đồn thổi và sự dèm pha mà cô từng phải đối mặt.

– “Chị… chị chỉ tò mò thôi. Mong em không buồn nhé.”

– “Dạ, em không sao.”

Cuộc gọi kết thúc. Orange cầm điện thoại, lòng quặn thắt. Cô nhìn bức ảnh Mỹ Mỹ đang cười rạng rỡ, rồi nhìn sang góc phòng nơi vali còn đó, nhắc nhở cô về những ngày tháng đầy ắp kỷ niệm.

---

Ngày hôm sau, trong buổi họp báo cho dự án mới, Orange đứng trước ống kính, nụ cười rạng rỡ nhưng trong lòng thì đang chiến đấu với những suy nghĩ hỗn loạn. Câu hỏi về “người ấy” của Orange liên tục được truyền thông nhắc tới, nhưng cô khéo léo tránh né, không một lần tiết lộ.

Mỹ Mỹ theo dõi qua màn hình điện thoại, cảm thấy nhói lòng. Chị biết áp lực mà Orange đang phải chịu, và dù chưa thể bên cạnh em ngay lúc này, chị vẫn muốn làm tất cả để bảo vệ tình cảm của họ.

---

Buổi tối, Mỹ Mỹ gọi video cho Orange. Hai người nhìn nhau qua màn hình, khoảng cách dù bao xa cũng không thể chia cắt tình cảm. Nhưng lần này, giọng Orange hơi mệt mỏi, có phần chùng xuống.

– “Chị mệt lắm, Mỹ Mỹ ơi… Em có thể đến đây không?”

Mỹ Mỹ gật đầu quyết tâm.

– “Chị đợi em nhé. Em sẽ sắp xếp để bay ngay.”

Cuộc trò chuyện kết thúc trong tiếng hứa hẹn và ánh mắt chứa đầy hy vọng.

khép lại bằng hình ảnh Orange nhìn ra cửa sổ, mưa nhẹ rơi bên ngoài, như những giọt nước mắt vô hình của cô, giữa thành phố náo nhiệt mà lòng vẫn đầy cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro