Chương 10: Điều giáo

Phùng Uyển Dung rốt cuộc cũng được giải thoát.

Cởi bỏ dây thừng thô ráp, đôi vú nàng lúc này trở thành màu tím đậm, sưng đau vô cùng.

Nàng lo lắng nhìn xuống cặp vú mình, ma ma đứng bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Lưu kim nô* không cần lo, trong phủ có thuốc bôi thượng hạng, bôi lên nửa ngày sẽ ổn."

(*Dâm nô bị xỏ khuyên vàng – đã được nhắc đến ở đầu truyện)

Nàng cúi đầu nói: "Nô đã rõ"

Ngay lúc này Tôn ma ma dẫn người trở lại sảnh. Mấy ma ma bên người nàng cung kính đứng yên.

Phùng Uyển Dung thấy ba người Minh Lưu từ từ bò vào sảnh. Các nàng mặc lụa trắng trên người, vạt áo mở, hai vú dán sát đất, mông hướng cao, hai chân mở rộng, chậm chạp bò vào sảnh.

Ba người các nàng bò sấp đến bên chân Tôn ma ma. Nghe Tôn ma ma cho phép mới thu mông lại, nghiêm chỉnh quỳ ngồi.

"Lưu kim nô đã thấy rõ cách tiến vào ra sao rồi chứ?"

Phùng Uyển Dung dù cho có không nhìn rõ thì giờ phút này cũng phải gật đầu như thóc, ứng thanh biểu thị đã rõ.

Tôn ma ma lên tiếng dạy bảo: "Sau này, phàm là hầu hạ thế tử hay hầu hạ khách quý, dâm nô đều phải dùng thái độ cung kính bò vào thấp như vậy. Đây cũng là bài học đầu tiên. Mau, bò tới cửa đi."

Phùng Uyển Dung nhận lệnh, vội vã bò tới cửa, học dáng bò giống như các nàng, nửa người áp sát đất, hai vú lớn bầm tím dán xuống mặt đất lạnh như băng, hai tay thay phiên bắt chéo*, nâng đỡ cả người bò lên trước. Mông đẫy đà nâng cao, hai chân mở rộng, tận lực bò cho giống.

(*Kiểu như catwalk, khi đi phải đi trên 1 đường thẳng, chân liên tục bắt chéo)

Bây giờ nếu như có người nhìn nàng từ phía sau sẽ nhìn được trọn vẹn hoa huyệt mập mạp của nàng. Thậm chí ngay cả kẽ huyệt mấp máy mở, lộ ra cửa huyệt hồng hào cũng có thể thấy được rõ ràng.

Tôn ma ma quay sang nhìn ma ma đứng bên người gật đầu một cái. Ma ma đó liền đến bên người nàng, lấy ra một chiếc lông công cắm vào trong huyệt nàng.

"Trong lúc ngươi bò, lông công phải hướng lên trên, nếu để rơi..."

Phùng Uyển Dung vội vàng kẹp chặt hoa huyệt nhỏ nhắn, sợ làm rơi lông công xuống sẽ lại phải chịu phạt.

Ma ma đứng bên nhìn thấy rõ huyệt non nàng kẹp chặt lại, cửa huyệt hút vào lông công, lông công đảo loạn mọi hướng. Nếu là kẹp vào dương vật, đàn ông sẽ sướng khoái đến mất hồn. Không nghĩ nàng mới học kẹp huyệt đã được như vậy, quả là vưu vật...

Phùng Uyển Dung áp lực tiến về phía trước, chậm rãi bò, cả người đầy mồ hôi lại càng làm lộ vẻ đẹp quốc sắc thiên hương. Minh Lưu quỳ một bên nhìn thấy tư thái câu dẫn như vậy hận không thể đem nàng xé ra làm trăm mảnh.

Hoa huyệt nàng vừa hút giữ lông công, hai chân vừa banh rộng bò tới. Lông công được giữ trong hoa huyệt nửa đường liền bị rơi ra. Phùng Uyển Dung run rẩy sợ hãi, nhưng Tôn ma ma lại chỉ nhíu mày một cái nói: "Cắm lại."

Nàng nhẹ nhõm thở phào. Quay lại điểm bắt đầu, nâng lên cặp mông tròn. Ma ma lần nữa đem lông cắm trở lại.

Lần này nàng cẩn thận hơn, mồ hôi nhỏ dọc đường bò, rất sợ vật kia lại rơi ra.

Được 2/3 quãng đường, lông công lại rơi xuống.

Tôn ma ma thở dài nói: "Vốn tưởng rằng ngươi tư chất hơn người, vậy mà một chiếc lông công cũng không kẹp nổi. Giống các nàng chịu hình đi, bắt đầu đốt nến trắng."

Phùng Uyển Dung run rẩy sợ hãi.

Hai ma ma rất nhanh đi đến cửa, bắt lấy nàng, đè nàng xuống tư thế bò khi nãy nhưng lần này là đem hoa huyệt hướng lên cao, cắm vào một ngọn nến trắng đang cháy. Ánh nến tỏa hơi nóng làm sáp nến chảy ra, không ngừng nhỏ lên hoa huyệt nàng.

"A a a!" Phùng Uyển Dung đau đến mức đem mông hướng đến độ cao bất khả thi, tư thế này nàng làm được là do nàng học múa từ nhỏ luyện ra.

Mọi người thấy nàng áp chặt cặp vú trên đất, ngửa đầu ra sau, eo thon và thắt lưng nâng cao, làm rõ hai bên mông cong trắng nõn, đầy đặn, thật là vưu vật mà...

"Xin Tôn ma ma lấy nến ra, huyệt nhỏ của nô nóng muốn hỏng... A a a..." Sáp nến chảy dọc thân nến, nhỏ xuống cửa huyệt, đem thịt non màu hồng nóng đến đỏ thẫm, vô cùng dâm mỹ mê người.

"Người bò đến đây, nếu sáp nến không nhỏ trên đất một giọt nào liền bỏ qua cho ngươi. Còn không thì tiếp tục luyện cho ta." Tôn ma ma lên tiếng, Phùng Uyển Dung không dám không nghe theo, dè dặt bò qua.

Minh Lưu nhìn chằm chặp ánh nến, ánh nến đổi hướng, sáp nhỏ lên đất, nàng ta liền chỉ cho mọi người xem: "Tôn ma ma, nàng ta làm rơi sáp nến."

Phùng Uyển Dung bị bắt phải bò lại, nến đã cháy được mấy phần, ánh lửa sát với cửa huyệt nàng. Nàng cảm thấy huyệt nhỏ như sắp bị đốt cháy.

Nàng giờ phút này ném xuống tất cả thể diện, khóc thút thút nói: "Nếu như nô bị người làm nóng đến hư huyệt sao hầu hạ thế tử đây? Thế tử yêu thích huyệt nhỏ của nô, nô không dám làm hỏng huyệt, sợ chọc thế tử không vui..."

Tôn ma ma thấy ngọn nến đã cháy được 1/3, nói: "Ngươi bò quanh được 3 lần liền bỏ qua cho ngươi."

Phùng Uyển Dung nghe lời, vội giữ đúng tư thế, bò quanh ba vòng. Thịt non ở miệng huyện chịu đựng sức nóng, không ngừng co rút.

Đợi đến khi nến trắng được lấy ra đã cháy hết một nửa.

Hai vú nàng cùng hoa huyệt đau đến không chịu nổi, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Lụa trắng mặc trên người thấm đẫm mồ hôi, trở nên trong suốt, thân thể nàng triệt để phơi bày...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro