Chương 35

Tạ Tự Bạch sau khi trở thành gia sư của Giang Khải Nhạc, mới phát hiện ra quy mô của nhà họ Giang thật sự rất lớn.Đầu tiên là diện tích.Các chi nhánh chính của nhà họ Giang đều ở cùng một chỗ, mỗi nhà một biệt thự cao cấp, bao quanh khu nhà chính, giữa các tòa nhà là vành đai xanh hoặc các công trình khác, cả khu chẳng khác gì một khu du lịch nhỏ, chưa kể đến khu mộ tổ tiên ở phía sau núi.

Tiếp theo, những gia đình giàu có thường thuê bác sĩ riêng túc trực 24/24. Hơi khoa trương hơn thì thuê hẳn một đội ngũ y tế.

Nhà họ Giang thì khác, họ xây hẳn một bệnh viện tư nhân nhỏ trong nhà!Tạ Tự Bạch chưa từng đến bệnh viện nhà họ Giang, vì xung quanh bệnh viện có hai đội bảo vệ hung dữ, ngày đêm tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài muốn vào phải có sự cho phép của gia chủ hoặc giấy tờ đặc biệt.

Cậu cũng cố tình quan sát, phát hiện người nhà họ Giang hầu như đều tránh xa bệnh viện, hoặc ghét bỏ, hoặc sợ hãi.Rõ ràng là xây bệnh viện để phục vụ gia đình, nhưng lại chẳng mấy ai chịu đến khám.

Cái vẻ kín cổng cao tường này khiến người ta không khỏi nghi ngờ bên trong có bí mật gì không muốn ai biết.Hoặc là, những chuyện đổ máu mà người ngoài không thấy, đều bị giấu nhẹm ở đây.

Nhưng lần này Tạ Tự Bạch được Giang Khải Nhạc dẫn vào, phát hiện bên trong không hề u ám đáng sợ như tưởng tượng.

Trần nhà trắng tinh, gạch đá cẩm thạch không một hạt bụi, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Vài người mặc đồ người hầu ngồi trên ghế truyền dịch, tựa đầu vào tường, nhắm mắt ngủ gật.

Mọi thứ trông chẳng khác gì một bệnh viện bình thường.Vì không có nhiều bệnh nhân, mấy cô y tá đều lười biếng ngồi ở quầy.

Đột nhiên thấy Giang Khải Nhạc, họ giật mình đứng dậy, vội vàng chạy tới: "Đại thiếu gia sao lại đến đây, có chỗ nào không khỏe ạ?"

Giang Khải Nhạc xua tay: "Không có gì, tôi tìm ông Ngô, ông ấy đâu?"

"Bác sĩ Ngô hôm nay không ra ngoài, đang khám bệnh trong kia ạ."

Giang Khải Nhạc kéo Tạ Tự Bạch đi tiếp, vội vàng đẩy cửa ra: "Ông Ngô, thầy giáo của tôi không khỏe, ông mau đến xem cho thầy ấy!"

Vào trong rồi mới phát hiện phòng khám trắng tinh không một bóng người.

"Chẳng lẽ ở phòng trong?"

Giang Khải Nhạc buông tay Tạ Tự Bạch, mở cửa phòng bên trong, vẫn không thấy ai.

"Kỳ lạ, họ không phải nói ông Ngô không ra ngoài sao?"

Giang Khải Nhạc nhíu mày, quay sang nói với Tạ Tự Bạch: "Thầy ngồi nghỉ ở đây trước nhé, em đi hỏi người xem."

Tạ Tự Bạch chỉ sang phòng khám đối diện: "Không thể tìm bác sĩ khác khám sao?"

Giang Khải Nhạc nhìn sang, ánh mắt lập tức lạnh băng.Nhưng ngay giây sau đã trở lại bình thường.

Cậu ta có chút ghét bỏ nói: "Bác sĩ Trương à? Tay nghề tệ lắm, tiêm dịch cũng làm tay người ta chảy máu, đau chết được! Chắc chắn là ông ta đi cửa sau mới vào được, thầy sau này đừng đến tìm ông ta nhé."

Nửa câu sau được nhấn mạnh.

Tạ Tự Bạch thấy thiếu niên cố gắng phóng đại sự kém cỏi của người kia, hòng khiến mình từ bỏ ý định hỏi han, cậu buồn cười nói: "Được, vậy tôi sẽ đợi ở đây, làm phiền bạn học Giang tìm bác sĩ giúp tôi."

"Không có gì ạ." Giang Khải Nhạc cười hắc hắc, tiện tay đưa cốc nước ấm cho Tạ Tự Bạch, rồi quay người ra cửa.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài truyền đến tiếng thiếu niên hỏi han.

Nghe nói trong phòng không có ai, các y tá cũng rất ngạc nhiên: "Chúng tôi không thấy ông ấy ra ngoài mà, chẳng lẽ đi cửa sau?"

Tạ Tự Bạch theo thói quen quan sát xung quanh, đảo mắt một vòng, tạm thời không thấy gì đáng chú ý.Cậu vừa ra nhiều mồ hôi, đang khát nước, cốc nước vừa đưa lên môi, đột nhiên nghe thấy tiếng vang giòn tan từ phòng trong.

"Bang."

Có thứ gì đó rơi xuống đất, lộc cộc lăn hai vòng, nghe như bình thủy tinh.

Tiếng động rất nhỏ, nhưng khiến cơ bắp Tạ Tự Bạch căng thẳng ngay lập tức.

Cậu rõ ràng vừa cùng Giang Khải Nhạc kiểm tra, trong đó không có ai!Tiếng nói chuyện bên ngoài phòng khám càng lúc càng xa, có vẻ như Giang Khải Nhạc không tìm thấy người trong bệnh viện, chuẩn bị đi ra ngoài xem.

Trong chớp mắt, Tạ Tự Bạch đứng dậy, không mạo hiểm một mình đi kiểm tra phòng trong, mà chạy nhanh ra cửa phòng khám.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua khàn khàn vang lên bên cạnh: "Cậu có muốn nghe tôi kể một câu chuyện về một đứa trẻ không, thầy Tạ?"

Đồng tử Tạ Tự Bạch co lại, cứng đờ dừng bước.Cậu ngay lập tức cảnh giác nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía sau.

Lão nhân gia đứng ở cửa phòng trong mặc áo blouse trắng, trán đầy nếp nhăn, hai gò má nhô cao, da dẻ đầy đốm đồi mồi xám trắng, khuôn mặt hệt như vỏ quýt khô héo.

Nhìn xuống thân thể ông ta, càng gầy gò đến đáng sợ.Hốc mắt sâu hoắm, da bọc xương, khiến người ta nghi ngờ đây không phải người, mà là một bộ xương khô di động.

Hơi thở Tạ Tự Bạch có chút gấp gáp, vì cậu tinh mắt nhìn thấy dưới lớp đốm đồi mồi, còn có vài vết tử ban xanh tím.

Lão già trước mắt rõ ràng không phải người, là quỷ!

Trong lúc Tạ Tự Bạch kinh ngạc về thân phận của lão nhân gia, người kia cũng mở to đôi mắt đục ngầu, cẩn thận đánh giá cậu.

Trong phòng rất tĩnh mịch, ngay cả tiếng trò chuyện của y tá ngoài sảnh cũng biến mất.Chỉ còn tiếng tim Tạ Tự Bạch đập thình thịch trong lồng ngực, kinh hãi tột độ.Vài giây có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài.

Giây tiếp theo, Tạ Tự Bạch đột nhiên động đậy.

Không giống như lão nhân tưởng tượng là bỏ chạy, cậu thu chân đang bước ra khỏi cửa, quay người đối diện với ông ta.

"Bác sĩ Ngô?" Giọng thanh niên mang vẻ dò hỏi, nhưng ánh mắt trấn định đã khẳng định thân phận của ông ta.

"...Là ta, Ngô Văn."

Giọng lão nhân khàn khàn tang thương, ngoài vẻ ngoài đáng sợ, lại bất ngờ hòa ái: "Từ khi cậu đi theo Nhạc Nhạc vào nhà họ Giang, ta đã chú ý đến cậu rồi. May mà cậu vừa rồi không chạy ra ngoài, nếu không ta không biết còn cơ hội nào để gặp riêng cậu."

Tạ Tự Bạch cẩn thận và quyết đoán hơn ông ta tưởng tượng.

Người bình thường nghe thấy tiếng động trong phòng, dù sợ hãi, cũng sẽ không khỏi tò mò xem xét. Thanh niên này lại không nói hai lời mà đi ra ngoài, không hề do dự.

"Ta nghe Nhạc Nhạc nói cậu không khỏe, sắc mặt cậu quả thật không tốt." Lão nhân lấy ống nghe, chỉ vào giường bệnh bên cạnh, "Nằm xuống đây đi, ta khám cho cậu."

Tạ Tự Bạch nghe theo.Điều này khiến bác sĩ Ngô rất ngạc nhiên.

Cơ bắp chân thanh niên căng cứng, vẫn đề phòng, như thể chỉ cần có tiếng động nhỏ là sẽ lập tức nhảy lên bỏ chạy.

Nhưng cậu lại rất dứt khoát nằm xuống.

Ống nghe lạnh lẽo chạm vào ngực Tạ Tự Bạch, một lúc sau, bác sĩ Ngô mới thán phục nói: "...Nhịp tim bình thường, rất ổn định."

Ông ta còn tưởng rằng vẻ bình tĩnh trên mặt thanh niên là giả vờ.

Bề mặt kim loại lạnh lẽo khiến Tạ Tự Bạch nổi da gà.Cậu nhận thấy trong cái lạnh lẽo ấy có lẫn một chút hơi thở âm u, ống nghe bệnh cũng chỉ dừng lại ở một chỗ.

Bác sĩ Ngô tiếp tục nói: "Nếu cậu đã đoán ra ta là gì, tại sao không sợ ta, còn chịu nằm xuống để ta khám?"

Tạ Tự Bạch không chút do dự đáp: "Tôi chỉ tin tưởng học trò của mình, người được nó thân mật gọi là ông Ngô, chắc chắn không phải người xấu."

Bác sĩ Ngô cứng đờ, đôi mắt đục ngầu nhìn xuống, như thể đang dò xét xem Tạ Tự Bạch có nói dối không.Tạ Tự Bạch bình tĩnh đối diện với ông lão.

Cậu nói thật lòng, vậy nên không sợ bị người khác nghi ngờ.

Khi ông lão mở miệng lần nữa, giọng nói đã ôn hòa hơn: "Cậu không phải mới quen đứa trẻ đó sao?"

Những người khác không có ký ức trước đó, trong nhận thức của họ, hai thầy trò đúng là mới gặp nhau lần đầu.

Tạ Tự Bạch tin tưởng Lữ Hướng Tài, nhưng không thể tiết lộ chuyện này trước mặt những người có thể tiếp xúc với Giang Khải Nhạc bất cứ lúc nào, nên cậu thản nhiên nói: 

"Không liên quan đến việc mới quen hay không, ngay từ lần đầu nhìn thấy Giang Khải Nhạc, tôi đã cảm giác nó là đứa trẻ tốt bụng."

Nghe vậy, bác sĩ Ngô có vẻ không vui, ông ta muốn nói gì đó rồi lại thở dài.

"Không nên nghĩ như vậy. Mỗi người đều có một mặt không ai biết, cậu chỉ nghĩ tốt cho người khác, không nghĩ đến mặt xấu của họ, đến khi đối phương không nhịn được mà bộc lộ toàn bộ, sẽ là chuyện tàn nhẫn cho cả hai."

Bác sĩ Ngô vừa nói vừa mở ngăn kéo.Tạ Tự Bạch tưởng bên trong là mấy lọ thuốc, ai ngờ lại toàn là thảo dược phơi khô.

Ông lão lấy ra một cây đưa cho cậu: "Đã rửa sạch rồi, nhai xong nuốt xuống, có lợi cho việc hồi phục của cậu."

Giọng nói độc thoại lại vang lên.

[Những thảo dược phơi khô này vẫn còn thơm, thấm vào ruột gan, chắc là thuốc tốt.]

Tạ Tự Bạch nhận lấy cảm ơn, bỏ vào miệng nhai, có chút chua chát.Cùng lúc đó, một luồng nhiệt ấm áp tỏa ra từ chỗ thảo dược bị nghiền nát, lan khắp cơ thể cậu.

Sức lực của cậu vậy mà hồi phục hơn nửa trong nháy mắt?

Thấy Tạ Tự Bạch lộ vẻ kinh ngạc, bác sĩ Ngô mỉm cười.Ông ta đóng gói số thảo dược còn lại vào lọ nhỏ, giống như người lớn lì xì cho trẻ con ngày Tết, nhét thẳng vào túi áo thanh niên: 

"Cầm lấy đi, sau này cậu sống ở đây sẽ rất cần thứ này."

Nhìn đôi mắt đục ngầu của ông lão, Tạ Tự Bạch cuối cùng cũng xác định thiện ý mà cậu cảm nhận được từ ông lão này là thật, lòng không khỏi ấm áp.

Cậu vuốt ve cái lọ trong túi, ngập ngừng hỏi: "Tại sao ông lại làm bác sĩ?"

Ông lão Không biết dùng ống nghe  (bác sĩ bình thường sẽ thay đổi vị trí nghe tim), làn da rám nắng, bàn tay chai sạn, chỉ có ngăn kéo đựng thảo dược.

So với bác sĩ, ông lão trước mắt giống một người hái thuốc hơn.Bác sĩ Ngô lắc đầu, rồi thở dài nặng nề.

Tạ Tự Bạch thấy vẻ mặt sầu khổ của ông ta, lại hỏi: "Ông vừa nói muốn kể một câu chuyện về một đứa trẻ."

Lão nhân ban đầu dùng những lời này để giữ cậu lại, nhưng lại do dự mãi không chịu mở miệng, không biết có phải đang lo lắng điều gì không.

"...Đúng vậy, một câu chuyện về một đứa trẻ."

Bác sĩ Ngô không biết dùng ống nghe bệnh, nhưng vẫn cầm nó trong tay, im lặng vài giây, cuối cùng dùng giọng nói già nua khàn khàn từ từ kể: "Chuyện đó xảy ra không lâu trước đây, ta gặp một đứa trẻ ở nhà họ Giang, nó trông rất lo lắng, lật hòn đá, xới bụi cỏ, như thể đang tìm gì đó."

"Ta liền tiến lên hỏi nó, cháu sao vậy, có phải mất đồ gì không?"

"Đứa trẻ đó gật đầu chắc nịch, chỉ vào ngực mình nói mất trái tim, lật tung cả nhà họ Giang cũng không tìm thấy. Ta nghe xong liền cười, người không có tim thì làm sao sống được?"

Giọng bác sĩ Ngô càng lúc càng trầm xuống, ông ta nhìn chằm chằm Tạ Tự Bạch, lộ ra chút âm u quỷ dị: 

"Và khi ta cúi xuống, nghe lồng ngực đứa trẻ đó..."

"Ông Ngô!"

Tiếng thiếu niên trong trẻo vang lên từ bên ngoài, bác sĩ Ngô giật mình, hoảng hốt nhìn lại.

Chỉ thấy Giang Khải Nhạc thở hổn hển xuất hiện ở cửa, vẻ mặt vui mừng nhìn họ: "Cuối cùng cũng tìm thấy ông! Ông ở đây à? Vừa nãy cháu tìm mãi không thấy."

Cậu ta bước nhanh tới, vội vàng nói: "Ông khám cho thầy giáo chưa, thầy ấy có sao không?"

Tạ Tự Bạch nhạy bén nhận ra nhịp thở dồn dập của bác sĩ Ngô, cười nói: "Khám rồi, đỡ hơn nhiều rồi. Bác sĩ Ngô đúng là diệu thủ thần y, tôi giờ không còn cảm giác mệt mỏi chút nào."

"Đây là thảo dược bác sĩ Ngô tặng cho tôi, hiệu quả tốt như vậy, chắc là quý lắm." Cậu lấy lọ thảo dược ra, cảm kích nhìn ông lão, "Không biết phải cảm ơn ông thế nào cho phải."

Bác sĩ Ngô vội vàng nói: "Chỉ là ít thảo dược thôi, không quý giá gì, hái là có."

Nhìn vẻ mặt bình thản của Tạ Tự Bạch, Giang Khải Nhạc âm thầm buông lỏng ngón tay đang siết chặt lòng bàn tay, tiếp lời: 

"Đúng vậy, ông Ngô là chuyên gia hái thuốc, chút đó có là gì? Thầy cứ nhận đi."

"Nhóc con này." Tạ Tự Bạch nhíu mày, gõ mạnh vào trán cậu.

"Không được coi sự vất vả của người thân là đương nhiên, xem ông Ngô lớn tuổi thế nào rồi, vào núi hái thuốc có dễ đâu?"

Giang Khải Nhạc ôm trán, cúi đầu trước ánh mắt nghiêm khắc của Tạ Tự Bạch: "Em xin lỗi..."

"Câu xin lỗi này nên nói với ai?"

Giang Khải Nhạc mím môi, quay đầu nhìn bác sĩ Ngô với vẻ mặt ỉu xìu: "Con xin lỗi, ông Ngô."

Bác sĩ Ngô thấy tên tiểu ma vương hỗn thế mà cũng ngoan ngoãn nhận lỗi, nhất thời hơi há hốc miệng.Vẻ mặt ông ta còn kinh ngạc hơn cả lão quản gia.

Giang Khải Nhạc liếc nhìn phản ứng của Tạ Tự Bạch, thấy thầy vẫn nhíu mày, vội vàng làm nũng: "Thầy khỏe rồi thì chúng ta đi thôi, thầy không phải còn muốn gặp đồng nghiệp mới sao?"

Tạ Tự Bạch bị thiếu niên kéo tay áo lay lay mấy cái, cuối cùng cũng không nhịn được mà giãn mày: "Được."

"Ông Ngô, chúng con xin phép đi trước, hôm nay thật sự cảm ơn ông." Cậu định sau này tìm cơ hội đến thăm ông lão.

"À. Được, hai người cẩn thận nhé." Bác sĩ Ngô hoàn hồn nói.

Tạ Tự Bạch và Giang Khải Nhạc cùng rời khỏi phòng khám.Khi sắp đến cửa bệnh viện, thiếu niên đột nhiên dừng bước: "Thầy ơi, em nghĩ lại rồi, thái độ vừa nãy của em không đúng lắm, em muốn quay lại xin lỗi ông Ngô một lần nữa, thầy có thể đợi em một lát được không ạ?"

Tạ Tự Bạch nhìn thiếu niên với vẻ mặt tha thiết, buột miệng nói: "Có cần thầy đi cùng không?"

"Thôi ạ, thầy đi cùng em sẽ ngại lắm." Giang Khải Nhạc có vẻ ngượng ngùng.

"Được." Tạ Tự Bạch gật đầu.

Lúc Giang Khải Nhạc vội vã đi ra ngoài, cậu đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu nhóc, kéo người không kịp chuẩn bị vào lòng, ôm chặt.

Giang Khải Nhạc bất ngờ được vòng tay ấm áp bao bọc, mặt đỏ bừng, luống cuống nói: "Thầy, thầy?! Thầy sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là thấy bác sĩ Ngô đã sáu, bảy mươi tuổi, vẫn nguyện ý ở lại bệnh viện làm việc cho bạn học Giang, cảm xúc dâng trào thôi."

Tạ Tự Bạch có vẻ xúc động: "Tôi vừa nói không nên coi sự trả giá của người thân là đương nhiên, bạn học Giang cũng không phản bác hai chữ người thân, rõ ràng cũng coi bác sĩ Ngô là người nhà, đúng không?"

Giang Khải Nhạc đột nhiên bình tĩnh lại, mặt quay lưng về phía Tạ Tự Bạch đầy vẻ phức tạp.

Cậu ta khẽ nói: "Hóa ra thầy đã nhận ra rồi sao, em và ông Ngô không phải họ hàng."

"Một người họ Giang, một người họ Ngô, coi thầy là đồ ngốc à?"

Tạ Tự Bạch dở khóc dở cười, mở hai tay đặt lên vai Giang Khải Nhạc, nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc: "Nhưng tình cảm coi nhau như người thân, sẽ không bị ràng buộc bởi huyết thống."

Giang Khải Nhạc im lặng, đến khi Tạ Tự Bạch nói tiếp: "Thầy cũng vậy."

"Rõ ràng là lần đầu gặp mặt bạn học Giang , nhưng lại có cảm giác thân thiết như đã quen từ lâu."

Những lời này với Giang Khải Nhạc như sét đánh ngang tai, cậu ta ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tạ Tự Bạch.

Tạ Tự Bạch: "Nói ra không sợ bạn học Giang chê cười, lúc nghe Giang gia chủ tìm cho em bảy gia sư, thực ra tôi không bình tĩnh như vẻ ngoài. Nói cho cùng vẫn là ghen tị, không muốn bạn học Giang có thầy giáo khác."

Nghe vậy, Giang Khải Nhạc vừa không dám tin, vừa vui mừng khôn xiết: "Nếu thầy cũng không thích họ, vậy em..."

"Cho nên, tôi nhất định sẽ chứng minh thực lực trước mặt Giang gia chủ, cố gắng trở thành thầy giáo duy nhất của bạn học Giang ."

Tạ Tự Bạch nhìn Giang Khải Nhạc, giọng nói mang theo sự mong đợi mà người khác không thể từ chối: "Bạn học Giang, em có nguyện ý tin tưởng thầy không?"

Giang Khải Nhạc bị ánh mắt sáng ngời của Tạ Tự Bạch làm cho nghẹn lời, nuốt ngược mấy chữ "đuổi hết bọn họ ra khỏi nhà" vào bụng.

Cậu ta nhìn thẳng vào Tạ Tự Bạch, người kia chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Đôi mắt thanh niên sáng rực, đầy vẻ nghiêm túc không thể lay chuyển, mỗi khi nhìn cậu ta đều dịu dàng như muốn tan chảy.

Giang Khải Nhạc đột nhiên phát hiện, nỗi bực bội vì bị ép nhận bảy người xa lạ làm thầy giáo tan biến, giờ phút này cậu ta vô cùng vui vẻ.

Thấy vẻ u ám trên mặt thiếu niên cuối cùng cũng tan biến, Tạ Tự Bạch cười nói: "Tôi nghĩ, đây là tình cảm của tôi dành cho bạn học Giang , còn hơn cả người thân, giống như em và bác sĩ Ngô vậy."

Nhắc đến bác sĩ Ngô, sắc mặt Giang Khải Nhạc thay đổi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng thừa nhận: "Thầy nói đúng."

"Đi thôi." Tạ Tự Bạch vỗ vai thiếu niên, "Tôi đợi em ở đây."

Giang Khải Nhạc gật đầu, vội vã chạy đi: "Em sẽ quay lại ngay, rất nhanh thôi!"

Tạ Tự Bạch cười nhìn theo cậu ta rời đi.

Sau khi bóng dáng thiếu niên khuất hẳn, cậu cụp mắt, nhìn lòng bàn tay mình.

Quả nhiên không có mạch đập, cũng không có nhịp tim.Nhưng khi quy tắc vòng lặp cảnh báo Giang Khải Nhạc không được thân mật quá mức với cậu, cậu rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của cậu nhóc .Là bình thường không đập, hay là vào nhà họ Giang thì bị giấu ở đâu đó?

Bác sĩ Ngô nhìn xung quanh trống rỗng, không khỏi hoảng hốt.Không ngờ, Giang Khải Nhạc nhanh chóng quay lại, đóng sầm cửa lại.

"Nhạc Nhạc..."

Giang Khải Nhạc dừng lại, mím môi im lặng mười mấy giây, rồi ngẩng đầu nhìn bác sĩ Ngô: "Ông Ngô, ông hẳn là đã nhận ra, con rất quan tâm đến thầy giáo, tại sao ông còn muốn nói chuyện của con cho thầy ấy?"

"Ông đang trả thù con sao?"

Rõ ràng Tạ Tự Bạch đã nhắc nhở, Giang Khải Nhạc vẫn không kìm được đỏ mắt, cậu cố gắng kiềm chế cơn giận và sự khó hiểu, run giọng nói:

 "Trả thù con đã kéo người lẽ ra phải hôn mê dưới lòng đất, trở lại vực sâu nhà họ Giang này!"

"Không phải!" Bác sĩ Ngô vội vàng phản bác, có chút lúng túng, "Ta chỉ sợ, sợ người kia phát hiện ra con... sẽ làm con bị thương."

"Thầy giáo không phải người như vậy!" Giang Khải Nhạc quả quyết phản bác, càng thêm tức giận, "Ông sợ thầy ấy phát hiện ra sự khác thường của con sẽ làm con bị thương, rồi tính nói thẳng cho thầy ấy biết? Ông không thấy lời này có vấn đề sao?"

"Ta thật sự không có ý đó! Nhạc Nhạc, con nghe ta..."

Bác sĩ Ngô đương nhiên sẽ không làm vậy, nên ông ta mới lộ ra tử ban, thử xem Tạ Tự Bạch có chấp nhận được không.Nếu Tạ Tự Bạch sợ ông ta đến mức không dám đến gần, chắc chắn sẽ không chấp nhận được bản chất của Giang Khải Nhạc.

Ông ta sẽ tìm cách đuổi Tạ Tự Bạch ra khỏi nhà họ Giang, không cho hai người tiếp tục tiếp xúc.

Nhưng Giang Khải Nhạc không nghe bác sĩ Ngô giải thích.Tỉnh dậy thấy nhà họ Giang hoàn toàn biến đổi do mình gây ra, còn có Ngô Văn, người đã bị cậu vô tình kéo vào vòng lặp của nhà họ Giang, Giang Khải Nhạc gần như suy sụp.

Điều đầu tiên cậu còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng điều thứ hai gần như lấy mạng cậu.

Cậu biết Ngô Văn đã làm việc vất vả cho nhà họ Giang cả đời, nên cậu không muốn, dù chết cũng không muốn chuyện này xảy ra.

Cũng chính lúc đó, Giang Khải Nhạc cảm thấy đầu óc đau nhức, hơi thở nóng rực dồn dập như tiếng rồng ngâm vang lên, lý trí còn sót lại nói cho cậu biết, cậu chỉ còn một bước nữa là phát điên!

Toàn bộ nhà họ Giang, ngoài bác sĩ Ngô ra, không còn ai để cậu tin tưởng, nhưng ở cùng bác sĩ Ngô chỉ khiến cậu càng thêm suy sụp.

Khoảnh khắc đó, đầu Giang Khải Nhạc tràn ngập hình ảnh Tạ Tự Bạch, nhớ lại sự cổ vũ của thầy, cậu cố gắng kiềm chế cơn điên.

Cậu phải tìm thầy.

Phải nhanh chóng tìm thấy thầy!

Cứ như vậy, Giang Khải Nhạc cố giữ chút bình tĩnh ít ỏi, lặp lại cách làm trước đây, đánh ngất tiểu sa di, bắt cóc tài xế, ôm hộp gấm đến tập đoàn Thịnh Thiên.

Trên xe, cậu thậm chí ngồi đúng tư thế như trước, cố ý thở nhẹ, không dám có chút thay đổi, sợ ảnh hưởng đến điều gì đó.

May mắn thay, Giang Khải Nhạc đã thấy Tạ Tự Bạch hoàn hảo không tổn hại và mất trí nhớ như mong muốn, nếu không cậu không thể tưởng tượng mình sẽ biến thành bộ dạng gì.

"Thầy vất vả lắm mới quên được..." Giang Khải Nhạc đỏ mắt nhìn bác sĩ Ngô, hốc mắt vô thức ngập một tầng sương mù.

Cậu mím môi, mờ mịt và đau khổ nói: "Chẳng lẽ muốn con nói lại cho thầy ấy biết, đứa trẻ ngoan trong lòng thầy ấy thực ra là một con quái vật tàn bạo?"

"Con..." Bác sĩ Ngô cười khổ, "Nếu vậy, sao con còn muốn đưa thầy ấy về nhà họ Giang?"

Giang Khải Nhạc run rẩy, đầu đau nhức, vẻ mặt càng thêm thống khổ: "Không phải con muốn đưa thầy ấy về, là thầy ấy không thể ra ngoài, cũng giống như..."

Cậu đột nhiên im bặt.

Giang Khải Nhạc cố gắng điều chỉnh nhịp thở, bình tĩnh lại cảm xúc hỗn loạn, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, giọng nói chắc nịch: 

"Nếu vậy, thà để thầy ấy ở dưới mắt con, con sẽ bảo vệ thầy ấy."

Trong nháy mắt, khí chất thiếu niên hoàn toàn thay đổi.

Cậu nhìn bác sĩ Ngô, đáy mắt hiện lên một vệt đỏ tươi, cười lạnh: "Gần đây có vài con sâu nhỏ trà trộn vào nhà họ Giang, những kẻ đến không có ý tốt. Nếu chúng xông vào bệnh viện, nhờ y tá dẫn chúng đến phòng khám đối diện, ông đừng tiếp xúc với chúng."

Nói xong, Giang Khải Nhạc bước ra ngoài.

Nhưng khi thấy vẻ mặt u sầu của bác sĩ Ngô, cậu đột nhiên nhớ lại lời Tạ Tự Bạch, dừng bước, khô khốc nói: 

"Nhớ kỹ, đừng tiếp xúc với những kẻ lạ mặt đó. Dù chết có thể sống lại, cũng sẽ rất đau."

Không đợi bác sĩ Ngô trả lời, Giang Khải Nhạc chạy ra ngoài.Chẳng mấy chốc, thầy trò gặp lại nhau.Thấy hốc mắt Giang Khải Nhạc còn ướt, Tạ Tự Bạch không hỏi gì, dịu dàng xoa đầu cậu ta.

Sau khi vòng lặp mở ra, nhà họ Giang có thêm một hội trường bậc thang chuyên dùng để dạy dỗ Giang Khải Nhạc.

Thầy trò vừa đến cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng hừ lạnh châm biếm từ bên trong: "...Cuối cùng tôi cũng dựa vào thực lực của mình để thắng phó bản Quỷ Vương cấp A, không giống ai đó may mắn sống sót, hưởng chút ngọt ngào liền sa đọa thành chó, thích liếm chân NPC."

Tạ Tự Bạch liếc nhìn Giang Khải Nhạc bên cạnh, thấy cậu ta sắc mặt bình thường, tự nhiên mở cửa phòng học.

Cửa mở, người kia vẫn lải nhải: "Cứ chờ xem, cái tên NPC Tạ Tự Bạch đó tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi nhất định sẽ chơi đến khi hắn quay cuồng, tất nhiên cũng sẽ vắt kiệt giá trị NPC quan trọng của hắn!"

Lời còn chưa dứt, Tạ Tự Bạch và người kia bốn mắt nhìn nhau, không gian im lặng trong giây lát.

Tạ Tự Bạch quan sát kỹ người kia. Nam giới, hơn ba mươi tuổi, mặc đồ huấn luyện màu nâu đậm, hai hàng ria mép dài cong lên, mắt hẹp dài, có vẻ gian xảo, cơ bắp cuồn cuộn.

Khi chạm mắt Tạ Tự Bạch, người đàn ông râu ria cứng đờ, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Giang Khải Nhạc như không có chuyện gì.

Rõ ràng hắn cho rằng Giang Khải Nhạc như vậy phù hợp với tiêu đề 《Đồ Long thiếu niên》, đáng để hắn chú ý hơn.

Tạ Tự Bạch cũng rời mắt, nhìn những người chơi khác đang lén đánh giá họ.Lời của người đàn ông râu ria khiến cậu nhận ra trong số người chơi có người quen của mình.

Quả nhiên, Nghiêm Nhạc đang tức giận cũng ở đó.Nhưng điều khiến Tạ Tự Bạch ngạc nhiên là, khi nhìn thấy cậu, Nghiêm Nhạc không có biểu cảm gì, ánh mắt xa lạ như chưa từng gặp cậu.

Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp của Nghiêm Nhạc nổ tung.

[ Mẹ kiếp, thằng này là ai vậy? Ăn nói ngông cuồng thế.]

[Người chơi thâm niên Hồ Xương, hạng 23 bảng xếp hạng thực lực, kỷ lục 【5】, các người nghĩ vì sao hắn dám ngông cuồng vậy?]

[Nghiêm Nhạc cũng kỷ lục 【6】!]

[ Khác nhau chứ sao, kỷ lục 【6】 của Nghiêm Nhạc là nhờ NPC kia giúp thắng, Hồ Xương là tự mình thông quan phó bản Quỷ Vương cấp A, dù cuối cùng cũng chật vật lắm.]

[Má ơi má ơi má ơi! Vợ ơi! Mau xem Tạ Tự Bạch thật sự ở phó bản này!!]

Không cần nhắc nhở, những người xem khác đã thấy khuôn mặt tuấn tú tự nhiên của Tạ Tự Bạch, hội những người thích ngắm nhan sắc lập tức cuồng hoan!

Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, lượng bình luận tăng gấp bội, dày đặc che kín màn hình!Hoặc là la hét kích động, hoặc là may mắn vì Tạ Tự Bạch còn sống, phòng phát sóng trực tiếp suýt chút nữa sập luôn.

Nhưng rất nhanh, khán giả bình tĩnh lại.Không thích hợp, những người khác không tận mắt nhìn thấy Tạ Tự Bạch thì không nói, sao Nghiêm Nhạc lại như không quen biết anh ấy vậy?

[Nghiêm Nhạc thật sự là quá đáng, gặp mặt mà ngay cả "vợ" cũng không nhận ra, đúng là đồ bỏ đi.]

[Mấy người trên đừng có điên được không, rõ ràng là có vấn đề.]

[Có thể là nhận thức bị bóp méo không? Có mấy phó bản ô nhiễm tinh thần hay chơi trò này, không biết đây là đặc tính của Tạ Tự Bạch hay là hiệu ứng phụ của phó bản.]

[Hả? Vậy chẳng phải là dù có nhớ mặt "vợ" thì vào đây cũng không nhận ra sao? Đừng mà!]

[Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy Hồ Xương đáng xấu hổ sao? Dám nói sẽ "chơi đùa" người ta trước mặt người ta.

[Không sao đâu, NPC thì đâu hiểu gì.]

[NPC bình thường thì không hiểu, nhưng Tạ Tự Bạch là NPC đặc biệt mà! Anh ấy còn hạ gục được cả Quỷ Vương cấp A, đâu phải người thường? Với cả mấy người không thấy lời cuối anh ấy nói với Hứa Thanh Nhiên rất đáng ngờ sao, như thể anh ấy biết hết rồi ấy.]

[Tôi lạy ông.]

[Vãi.Nói vậy thì đúng là...]

[Mấy người nói anh ấy có nghe hiểu hết lời người chơi nói không... Chắc là không đâu nhỉ? Nếu mà thật thì Hồ Xương chẳng phải là tự đào hố chôn mình à???]

[Mau xem phản ứng của Tạ Tự Bạch kìa, anh ấy đang nhìn chằm chằm Hồ Xương!!]

[Ôi trời ơi, kích thích quá đi.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro