Chương 44

Bởi vì Hồ Xương tùy tiện trộm một món đồ đặc biệt , mà không hề che giấu dấu vết, nên nhanh chóng bị vệ sĩ phát hiện.

Gia Chủ nhà họ Giang nổi cơn thịnh nộ, cơn giận dữ lan đến tất cả người chơi, ra lệnh cho người hầu bắt giữ và tra tấn họ đến chết.

Những thông tin này được cặp đôi người chơi hoảng sợ thu thập được từ những lời chất vấn của đám vệ sĩ to lớn, lực lưỡng đang bao vây họ.

Mọi người trong nhà họ Giang đều hoảng loạn trong bầu không khí u ám bao trùm.

Cặp đôi người chơi hận Hồ Xương đến mức muốn đánh chết hắn.

Trước mắt, họ chỉ có thể cố gắng chạy trốn, trong lúc chạy trốn họ đã gặp thêm một người chơi khác.

Họ không biết món đồ bí mật trong hộp gỗ đàn hương đã vi phạm điều cấm kỵ lớn đến vậy! Ngay khi biết hành động của họ, gia chủ nhà họ Giang đã không thể ngồi yên trên xe lăn, ra lệnh cho quản gia đẩy ông ta ra khỏi thư phòng, đuổi theo họ để giết.

Khi nhìn thấy gia chủ nhà họ Giang tàn tật nhưng kiên quyết được đám người hầu bao vây, với bánh xe lăn ma sát với sàn đá hoa cương tóe lửa, các người chơi đều kinh hãi, mặt mày tái mét.

Và vì sự xuất hiện của gia chủ nhà họ Giang, những người hầu được triệu tập cũng trở nên hung bạo hơn. Cơ thể của họ phình to, biến dạng, mơ hồ hiện ra hình dáng quỷ dị màu đen.

Họ có vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt trống rỗng, cùng lúc nhìn chằm chằm vào các người chơi, toát ra vẻ lạnh lẽo. Sức mạnh của họ tăng vọt, một cú đấm có thể xuyên thủng hàng rào sắt!

Với sức mạnh khủng khiếp và số lượng quái vật đông đảo như vậy, ba người chơi hoàn toàn không thể chống lại.

Điều đáng sợ hơn là, một khi điều kiện tử vong được kích hoạt, ngay cả khi may mắn sống sót, quái vật vẫn sẽ truy đuổi họ đến cùng trời cuối đất,  chạy cũng vô ích.

Thấy Nghiêm Nhạc vẫn không trả lời tin nhắn, ba người chơi trong tình thế cấp bách đã sử dụng lệnh tập hợp.

Lệnh tập hợp không phải là triệu hồi bắt buộc, mà còn có chức năng liên lạc. Họ hy vọng Nghiêm Nhạc có thể nhanh chóng nhận ra tình hình khẩn cấp.

Ai ngờ, một "Vệ Sinh" từ trên trời rơi xuống.

"Vệ Sinh" trước đó vẫn luôn ở bên cạnh Giang Khải Nhạc, quái vật cấp thấp sẽ bị hơi thở của Quỷ Vương làm cho kinh sợ.

Người hầu không dám dễ dàng tiếp cận họ, "Vệ Sinh" cũng không biết nhóm người chơi đang bị truy sát.

Hắn ta rơi xuống đất, bị người đàn ông mặc áo gió nhanh tay lẹ mắt kéo chạy, khi quay đầu lại thấy phía sau toàn là người hầu nhà họ Giang hung dữ, liền ngây người:

“Ồ, nhiều người quá.”

Đối diện với ánh mắt ngây ngốc của "Vệ Sinh", ba người chơi: “...”

Tuyệt vọng tột độ.JPG

Rất nhanh, người chơi bị làn sóng quái vật dồn vào đường cùng, không thể không chiến đấu lần nữa. Tất cả mọi người đều bị thương, kể cả "Vệ Sinh".

Giang Khải Nhạc vội vàng chạy đến, đúng lúc nhìn thấy một con quái vật nhảy lên, giơ móng vuốt sắt nhọn hoắt, cào năm vết thương sâu hoắm vào ngực "Vệ Sinh"!

"Vệ Sinh" đang cố gắng phá vòng vây bị tấn công dữ dội, mất thăng bằng, rơi thẳng từ trên không xuống đất.

Giang Khải Nhạc đột nhiên đứng sững tại chỗ.

Khoảnh khắc đó, thời gian như kéo dài vô tận.

Đồng tử của thiếu niên phản chiếu những giọt máu bắn tung tóe giữa không trung, như bị nhuộm đỏ, phần đen dần lộ ra màu đỏ tươi, cho đến khi toàn bộ chuyển sang màu đỏ.

Ba người chơi khác vô tình kéo "Vệ Sinh" ngốc nghếch vào cuộc tàn sát, nhưng rõ ràng đây không phải lúc để xin lỗi. Thấy người bị thương, họ vội vàng kéo hắn ta lại để dùng đạo cụ chữa trị.

"Vệ Sinh" tuy không cảm thấy đau đớn, nhưng mất máu quá nhiều khiến đầu óc choáng váng.

Lúc này, gia chủ nhà họ Giang với khuôn mặt âm trầm đang ở trung tâm đám quái vật. Theo lệnh tấn công bắt buộc của ông ta, xung quanh người chơi toàn là quái vật cuồng bạo.

Tiếng gầm rú kinh hoàng như sóng thần, khiến người ta kinh hãi. Trước mắt chỉ toàn là những cái miệng đầy máu và móng vuốt sắc nhọn.

Người chơi đã dùng hết sức để chống lại đòn tấn công, không rảnh để ý đến Giang Khải Nhạc đột ngột xuất hiện.

Cho đến khi ngọn lửa cực nóng bùng lên, xé toạc một con đường giữa đám quái vật hung hãn.

Vô số quái vật thậm chí còn chưa kịp gầm rú đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa cực nóng. Một khe hở bị lửa thiêu đốt kéo dài từ dưới chân thiếu niên đến trước mặt người chơi, những viên gạch đá lởm chởm phủ đầy vết đen cháy xém, bốc lên mùi khét lẹt.

Gia Chủ nhà họ Giang kinh hãi ngẩng đầu, những con quái vật may mắn sống sót hoảng sợ lùi lại.

Con đường vốn chật chội ngay lập tức trống trải, khung cảnh ồn ào náo động trở nên tĩnh mịch, chỉ có Giang Khải Nhạc một tay che miệng, thở hổn hển.

Người chơi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên nổi lên vảy đỏ rực rỡ, kinh ngạc mở to mắt.

"Vệ Sinh" ngây người rồi hoàn hồn, thấy trạng thái của Giang Khải Nhạc không ổn, muốn tiến lên xem xét tình hình.

Những người chơi khác kinh hãi, vội vàng giữ chặt "Vệ Sinh", giọng nói run rẩy:

“ Cậu ngốc sao?! Quỷ Vương đã rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi, bây giờ tiến lên là tìm chết!”

Gân xanh trên thái dương Giang Khải Nhạc nổi lên, mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng, nhưng bị hơi nóng bốc hơi.

Cậu nghe thấy tiếng quát của người chơi, dùng khóe mắt nhìn về phía "Vệ Sinh".

Thấy vết thương trên miệng đối phương đã lành lại, Giang Khải Nhạc giãn mày. Nhưng rất nhanh, cậu không thể cảm nhận được niềm vui và may mắn vì bạn mình còn sống nữa.

Miệng ngứa quá,hình như có rất nhiều răng mọc ra.

Hơi thở nóng quá, người nóng quá, mệt quá, khó chịu quá.

Có ai đang nói chuyện bên tai mình vậy?

Giang Khải Nhạc cố gắng hết sức che miệng, nhưng dù cậu có nghiến chặt hàm răng, cũng không thể ngăn cản những chiếc răng nanh mọc ra nhanh chóng trong miệng.

Hơi thở nóng rực như dung nham xẹt qua mũi, ý thức của cậu bị thiêu đốt đến mức  tan rã, như thể nghe thấy tiếng thì thầm vang lên giữa đám quái vật.

Những lời thì thầm mang theo ác ý, đau khổ và tuyệt vọng.

“Dựa vào cái gì mà giết chết lão Chu, chỉ vì tứ gia nghi ngờ tay chân ông ta không trong sạch?!”

“Làm sao mới cứu được A Y? Cô ấy còn sống không?”

“Lưng nhiều mủ quá , tôi đang sốt, tôi có chết không?”

“Ngón chân lại chảy máu rồi, đau quá, phải cố nhịn, nếu không móng tay cũng bị...”

“Mới đây lại có hai người vào bệnh viện nhà họ Giang mà không ra được.”

“Đồ khốn Giang Thế An, tao muốn kéo mày xuống mồ chôn cùng ba tao!”

“Em gái tôi bị chú nhà họ Giang tra tấn đến chết, cuối cùng tôi cũng tìm được bằng chứng, nhưng tôi có thể làm gì bây giờ?”

“Không thể lùi bước, không thể chạy trốn, nếu ngay cả tôi cũng sợ, ai sẽ báo thù cho ông ngoại ?”

Đột nhiên, những âm điệu đầy thù hận đó chuyển sang bi thương và điên cuồng.

“Giang Thế Vinh rốt cuộc gặp vận may chó má gì, ngồi xe lăn mà cũng không chết!”

“Giết không được sao?”

“Giết không được!”

“Người nhà họ Giang được thần linh che chở, chúng ta không giết được họ.”

“Lại có người bị lôi ra xử tử trước mặt mọi người, chúng ta phải làm gì bây giờ, ai có thể cứu chúng ta?”

“Đại thiếu gia đâu? Đại thiếu gia ở đâu?”

“Đúng đúng đúng! Chúng ta còn có đại thiếu gia, nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai đã thành công, cậu ấy có thể giúp chúng ta đối phó với người nhà họ Giang!”

“Đại thiếu gia thiện lương như vậy, hãy để cậu ấy nhìn xem, nhìn rõ người nhà họ Giang ức hiếp chúng ta như thế nào, cậu ấy chắc chắn sẽ đồng cảm với chúng ta.”

“Kể hết những chuyện ác độc mà người nhà họ Giang đã làm cho cậu ấy nghe.”

“Cho cậu ấy biết nhà họ Giang ghê tởm đến mức nào.”

“ Cậu ấy là Phật tử.”

“Cậu ấy gánh nguyện vọng của chúng sinh.”

Cơ thể Giang Khải Nhạc phập phồng theo từng nhịp thở nóng rực, đôi vai run rẩy không ngừng, như thể có gánh nặng vô hình đè lên.

Không biết từ lúc nào, cậu buông tay đang che miệng xuống, không còn kìm chế răng nanh mọc ra.

“Tại sao đại thiếu gia lại đột nhiên chạy đi đốt từ đường, cậu ấy có biết làm vậy sẽ khiến mọi người bị liên lụy không?”

“Có phải có người đã chết rồi không... Phật tử sát sinh sao?”

“ Cậu ấy có thật sự là Phật tử không? Cậu ấy cũng mang dòng máu nhà họ Giang, còn có thể che chở cho nhà họ Giang thuận buồm xuôi gió.”

“ Cậu ấy chính là quái vật!”

“Tại sao lại như vậy... Chúng ta nhìn cậu ấy lớn lên, cậu ấy không nên như thế này, không nên mà...”

Tiếng nỉ non đầy khó hiểu và đau khổ, theo gió bay xa.

Rất nhiều tâm niệm ác độc đan xen vào nhau, như tiếng ong vo ve ồn ào vang vọng bên tai Giang Khải Nhạc.

Một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt Giang Khải Nhạc, chưa kịp rơi xuống đất đã bị ngọn lửa bốc hơi.

“ Mình...”

Giang Khải Nhạc ngước mắt, nhìn đám quái vật dữ tợn không ra hình người, khàn giọng mở miệng, lại nghe thấy tiếng rồng ngâm từ cổ họng mình, cậu hít sâu.

Không được khóc.

Thiếu niên lau nước mắt, tự nhủ.

Cậu chuyển tầm mắt, đôi mắt dã thú màu đỏ tươi nhìn chằm chằm gia chủ nhà họ Giang đang rùng mình, cậu nhếch miệng, cười rạng rỡ:

“ Cha, con không cần vị trí gia chủ.”

“Người nhà họ Giang đều đáng chết. Nhà họ Giang không nên tồn tại.”

Một câu nói thốt ra, vảy đỏ trên người cậu gần như tăng gấp đôi.

Lĩnh vực Quỷ Vương mở rộng, mặt đất bốc cháy không cần lửa.

"Cho nên." Giang Khải Nhạc thẳng lưng, nâng cằm, thần sắc kiêu ngạo như chàng thiếu niên khí phách năm xưa.

“Tất cả...”

Nhưng giọng nói của cậu run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, vảy đỏ nhanh chóng bao phủ má, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

“...đều nên kết thúc...”

"Phanh!”

Chính vào lúc này bỗng nhiên có một bóng dáng mảnh khảnh lao tới giữa uy áp khổng lồ của Quỷ Vương, ngược lại với sức nóng và ngọn lửa chưa tan, ôm chầm Giang Khải Nhạc từ phía sau.

Lưng Giang Khải Nhạc đột nhiên chạm vào lồng ngực quen thuộc, đầu óc đang quyết liệt của cậu lập tức trống rỗng.

Trong khoảnh khắc cậu xoay người ngẩng đầu, liền thấy Tạ Tự Bạch giơ cao bàn tay với đôi mắt đỏ ngầu, dường như muốn tát cho cậu một cái.

Nhưng bàn tay đó không thể giáng xuống, bởi vì tay kia của Tạ Tự Bạch đang giữ chặt cậu, ở trong vị trí không thể ra tay.

Hoặc có lẽ, Tạ Tự Bạch  vốn dĩ không nỡ đánh.

Rốt cuộc học sinh của cậu đã đau khổ đến mức này.

Đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Giang Khải Nhạc, Tạ Tự Bạch nghiến răng nói từng chữ:

“ Bạn học Giang, khi em định làm kẻ ác dứt khoát chịu chết, em có nghĩ đến những người yêu thương em sẽ như thế nào không?”

Lúc cậu đến đã thấy Giang Khải Nhạc ngẩng cao cằm, tư thế buông lỏng đột ngột đó, rõ ràng là không muốn sống nữa.

Cậu không biết ác niệm nào đã kích thích Giang Khải Nhạc quyết tâm tìm đến cái chết, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng phải lập tức dập tắt ý niệm tìm chết của Giang Khải Nhạc.

Vì vậy, Tạ Tự Bạch quay đầu nhìn "Vệ Sinh" đang giãy giụa điên cuồng trong tay đồng đội:

“Vệ Sinh, lại đây giúp tôi đánh ngất cậu ấy!”

Giang Khải Nhạc biết mình hiện tại trông như thế nào, bản chất bại lộ khiến cậu ta hoảng sợ tột độ.

Nhưng tất cả bất an đều không bằng khi nghe thấy Tạ Tự Bạch tức giận muốn đánh ngất cậu ta.

Giang Khải Nhạc: “......Thầy?”

Tạ Tự Bạch nắm chặt cánh tay đầy vảy đỏ của Giang Khải Nhạc, rồi dùng bàn tay kia, dù không nỡ đánh, vẫn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt thiếu niên.

Cảnh tượng này Giang Khải Nhạc không dám tưởng tượng, cậu cho rằng thầy sẽ sợ hãi khi nhìn thấy mình, bởi vì người bình thường đều sẽ sợ hãi quái vật.

Tạ Tự Bạch nhìn thẳng vào mắt cậu , giọng nói mạnh mẽ, đầy sức thuyết phục:

“Bạn học Giang tin thầy, đúng không? Vậy hãy nghe lời thầy, ngủ một giấc thật ngon nhé.”

“Khi em tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.”

Giang Khải Nhạc ngây ngốc nhìn Tạ Tự Bạch.

Cậu nhóc không biết đầu óc mình đang nghĩ gì, rõ ràng cảm thấy nhà họ Giang rất dơ bẩn, bản thân mình cũng vậy, định phá hủy tất cả những thứ dơ bẩn đó, lại bị thầy dùng vài câu nói đánh tan ý niệm điên cuồng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nhóc thấy Tạ Tự Bạch tức giận đến mất bình tĩnh, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thấy mắt thầy đỏ hoe.

Hoặc có lẽ, bàn tay đang nắm cánh tay cậu quá chặt, như thể dù cậu có vô tình rơi xuống vực sâu đen tối, bàn tay gầy guộc nhưng rắn chắc này vẫn sẽ cố gắng kéo cậu trở lại nhân gian.

"Em tin thầy."

Giang Khải Nhạc ôm lấy Tạ Tự Bạch. Rốt cuộc cũng có người để cậu dựa vào, cậu cuối cùng cũng không cần phải kìm nén tiếng khóc nức nở nữa.

“Em luôn tin thầy!”

Những người chơi khác nhìn nhau, giải trừ hiệu ứng khống chế đạo cụ trói buộc "Vệ Sinh".

"Vệ Sinh" chạy như bay tới, nhìn Giang Khải Nhạc khóc như mưa, vụng về vỗ đầu cậu nhóc:

“Đừng khóc, đừng khóc mà......”

Anh ta chạm phải ánh mắt của Tạ Tự Bạch, tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn dùng một nhát đánh vào sau gáy Giang Khải Nhạc.

Giang Khải Nhạc không chống cự, bị đánh ngất xỉu. Khi nhắm mắt, đuôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Tạ Tự Bạch không khỏi đau lòng xoa đầu cậu nhóc, giao thiếu niên cho "Vệ Sinh", nói nhanh như gió, trầm giọng dặn dò:

“ Cậu mang Giang Khải Nhạc về phòng ngủ, đừng cho ai đến gần cậu ấy trong vòng 50 mét, chờ tôi đến tìm các người, biết không?”

"Vệ Sinh" gật đầu mạnh mẽ, vác Giang Khải Nhạc lên, đạp chân nhảy lên lầu, không quay đầu lại mà chạy đi.

Quỷ Vương hôn mê, lĩnh vực biến mất, đám quái vật không còn bị uy áp và hơi thở Quỷ Vương áp chế lại bắt đầu náo động.

Gia chủ nhà họ Giang vừa rồi là đối tượng chính bị lĩnh vực áp chế, toàn thân không thể động đậy.

Sau khi Giang Khải Nhạc hôn mê, ông ta như con rối gỗ bị lên dây cót đột ngột, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt đục ngầu đầy kinh hãi.

Chưa kịp hoàn hồn để gây khó dễ, ông ta đã thấy mọi người nhà họ Giang tụ tập lại, dưới ánh mắt đe dọa của Tạ Tự Bạch, chậm rãi tiến đến.

Sách cổ ghi chép bí thuật nhà họ Giang bị mất, đối với gia chủ bảo quản nó, tuyệt đối là một trọng tội.

Nhưng gia chủ nhà họ Giang đã chịu ảnh hưởng lâu dài, ông ta chắc chắn rằng dù những người khác biết mình mất bí thuật, chỉ cần sau này tìm lại được, cũng không ai dám nói gì, nên mới làm ầm ĩ như vậy.

Đến bây giờ, thấy phần lớn những người nhà họ Giang có chút uy thế, như muốn tập thể tạo phản xông đến trước mặt mình.

"Giang Thế An, các người định làm gì?" Giọng nói của chủ nhà họ Giang âm độc như tẩm độc.

Giang Thế An có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Tạ Tự Bạch, nghĩ đến hậu quả khi chủ nhà họ Giang biết mình mất mấy trăm triệu, lập tức run rẩy, căng da đầu nói:

“Nhị đệ à, đừng nghĩ nhiều, chúng ta cùng nhau đến đây, là muốn nói chuyện về vấn đề giáo dục Khải Nhạc.”

Gia chủ nhà họ Giang: “Cái gì?”

Khuôn mặt béo của Giang Thế An đỏ bừng như gan heo:

“Ý là, có khả năng nào, em đã nuôi dạy Phật tử nhà chúng ta thành phế vật không?”

Lửa giận của chủ nhà họ Giang bùng lên:

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?!”

Giang phu nhân bước ra, lạnh lùng nói: “Ý ông ấy là Phật tử trăm năm có một, hy vọng chấn hưng toàn bộ nhà họ Giang, đã bị anh làm hỏng!”

“Câm miệng! Chuyện nhà họ Giang đâu đến lượt một người đàn bà ngoại tộc như cô xen vào!”

Chủ nhà họ Giang đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Tạ Tự Bạch với giọng điệu không thiện cảm, khóe mắt như muốn nứt ra:

“Ta biết cậu, Giang Khải Nhạc tự tìm gia sư, là cậu gọi bọn họ đến đây?”

“À, ta không biết giới thế gia lại có một nhân vật lớn như vậy, dám làm ra chuyện lớn như vậy trước mặt ta! Rốt cuộc cậu là ai, muốn làm gì nhà họ Giang?”

Tạ Tự Bạch nghe những lời chất vấn chói tai của ông ta, giọng nói lạnh lùng:

“Giống như ông nghe thấy đó, ông không có tư cách quản thúc Giang Khải Nhạc nữa.”

Chủ nhà họ Giang nhất thời cảm thấy vừa vô lý vừa buồn cười.

Tầm quan trọng của Giang Khải Nhạc là không thể nghi ngờ, khống chế cậu ta tương đương với khống chế toàn bộ nhà họ Giang.

Ông ta cười nhạo người ngoài như Tạ Tự Bạch, dựa vào cái gì mà dám nói với một người cha rằng ông ta không có tư cách quản thúc con trai mình, nghe giọng điệu đó, dường như còn muốn tranh quyền nuôi dưỡng?

Thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!

Ông ta định ra lệnh cho mọi người bắt giữ Tạ Tự Bạch.

Người này thật sự rất quỷ dị, vừa rồi lại có thể trấn an Giang Khải Nhạc đang cuồng bạo, muốn giết cũng không giết được.

Nhưng không ngờ, sau khi Tạ Tự Bạch mở miệng, những người nhà họ Giang đó không biết bị rót thuốc mê gì, lại đồng thanh phụ họa lời người ngoài.

“Nhị ca, Khải Nhạc biến thành bộ dạng này, anh thật sự không thấy vấn đề của mình sao?”

“Gia chủ à, chúng tôi vừa rồi đều thấy Khải Nhạc phát điên, không thể tiếp tục như vậy được.”

"Ông dạy dỗ Khải Nhạc mười mấy năm, ngược lại khiến tâm hồn cậu ấy ngày càng xa cách nhà họ Giang, chứng tỏ lý niệm giáo dục của ông có sai lầm.”

“Buông tay đi gia chủ, hắn là Phật tử, chúng ta...”

“Đủ rồi!”

Da mặt chủ nhà họ Giang vặn vẹo, cây gậy chống đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng "phịch " lớn:

“Nói cho ta biết, hắn rốt cuộc đã nắm được điểm yếu gì của các người, khiến tất cả đều giúp đỡ một kẻ ngoại tộc đến chất vấn ta, điên rồi sao? Hả?!”

Bị nói trúng tim đen, người nhà họ Giang đồng loạt run rẩy.

Nhưng họ nào dám thể hiện ra ngoài, quy tắc nghiêm ngặt của nhà họ Giang không phải chỉ là lời nói suông.

Đặc biệt là Giang Thế An, kẻ ngoài mạnh trong yếu, lớn tiếng quát:

“Nhị đệ, đây là em sai rồi, mọi người đều nói em sai, sao em còn không chịu nhận?”

Gia chủ nhà họ Giang trừng mắt nhìn tất cả mọi người, tức giận đến lạc mất giọng. Cảm giác hoang đường trong lòng càng thêm dày đặc, không hiểu vì sao uy nghiêm của gia chủ lại mất hiệu lực.

Vốn dĩ có thể dùng cường quyền để buộc Tạ Tự Bạch vào khuôn khổ, nhưng những người này lại thực sự ngồi xuống thảo luận vấn đề giáo dục của Giang Khải Nhạc với hắn?

Người nhà họ Giang khi nào biết giảng đạo lý??

Ông ta gần như muốn nổi cơn tam bành, xử lý từng người một, nhưng làm vậy, không khác gì tự đẩy mình vào tình cảnh bị cô lập.

Điều quan trọng nhất là, vị tộc lão luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu vì sao lại đứng về phía Tạ Tự Bạch?

Gia chủ nhà họ Giang nắm chặt cây gậy, kìm nén cơn giận, nhìn tộc lão với ánh mắt âm u:

“Thái lão, ngài cần phải cho tôi một lời giải thích.”

Thái lão già yếu, lưng còng xuống, giọng nói khàn khàn như giấy ráp, khó khăn nói:

“Gia chủ à... Ngài vừa rồi chẳng lẽ không thấy sao, Phật tử suýt chút nữa đã hủy hoại nhà họ Giang?”

Chủ nhà họ Giang há hốc miệng.

Làm sao ông ta không thấy?

Chính vì đã thấy, nên khi Tạ Tự Bạch bảo "Vệ Sinh" đánh ngất Giang Khải Nhạc rồi mang đi, ông ta sợ đến mức không nói nên lời, chỉ muốn khống chế Tạ Tự Bạch, người có thể ổn định Giang Khải Nhạc!

Thái lão dường như biết chủ nhà họ Giang có ý đồ xấu, lắc đầu, nhìn Tạ Tự Bạch, giọng nói đầy kính sợ khó tả: “Không thể ra tay với hắn, trên người hắn... có hơi thở của Phật!”

Người nhà họ Giang ở đó đều ngây người.

Tạ Tự Bạch liếc nhìn Thái lão một cách kín đáo.

Những người nhà họ Giang khác đều bị hắn dùng bí mật uy hiếp đến, chỉ có lão nhân này tự mình chờ ở ven đường, kiên quyết đi cùng hắn.

Ánh mắt của lão nhân lúc đó cũng mang theo sự kính sợ giống như bây giờ.

Tạ Tự Bạch chắc chắn rằng, dưới sự uy hiếp của người nhà họ Giang,gia chủ nhà họ Giang cuối cùng cũng không dám động thủ với mình. Vì vậy, cậu mang theo Thái lão, muốn xem lão nhân này có thể mang lại lợi thế gì cho mình.

Tuy nhiên, hơi thở của Phật là gì?

Người nhà họ Giang phản ứng cực kỳ gay gắt.

Giống như tất cả người nhà họ Giang, dù họ tạm thời đứng về phía Tạ Tự Bạch, họ cũng không thể tin rằng thanh niên này mang hơi thở của Phật.

Phải biết rằng khi Tạ Tự Bạch nhờ họ giúp đỡ, cậu chỉ yêu cầu tạm thời giành quyền giáo dục Giang Khải Nhạc, không yêu cầu họ lật đổ hoàn toàn sự thống trị của gia chủ , nên mọi người mới miễn cưỡng đồng ý ra mặt.

Họ là người nhà họ Giang, chuột rắn một ổ, là châu chấu trên cùng một sợi dây, không thể thực sự giúp người ngoài đối phó với chủ nhà họ Giang.

Nhưng nếu Tạ Tự Bạch có liên quan đến Phật, thân phận của cậu sẽ hoàn toàn khác, ảnh hưởng có thể gây ra là không thể đánh giá!

Thấy Thái lão chưa bao giờ sai lầm khẳng định gật đầu, người nhà họ Giang lạnh sống lưng, liên tục hỏi:

“Không thể nào,tộc lão xem lại đi, hắn chỉ là người bình thường thôi mà?”

Thái lão lộ vẻ chua xót, gõ gậy xuống gạch:

“Nếu các ngươi không tin, có thể mời Phật đến cho hắn xem.”

Trong nháy mắt, mọi âm thanh đều im lặng.

Người chơi biết rằng cốt truyện hiện tại không còn nằm trong tầm kiểm soát của họ, họ lén quan sát tình hình từ phía sau, không dám hé răng.

Người nhà họ Giang như bị Thái lão nói choáng váng đầu óc, hoàn hồn lại, kinh ngạc trao đổi ánh mắt.

“Chính là Lạt Ma đương nhiệm... chưa bao giờ đáp lại yêu cầu thỉnh cầu của nhà họ Giang.”

Lời này vừa nói ra, hiện trường lại im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Chủ nhà họ Giang với vẻ mặt tối sầm nói:

“Vậy hãy để hắn thỉnh, ta muốn xem, hắn có thể thỉnh ra cái thứ quái quỷ gì.”

Giọng nói của thanh niên đột nhiên chen vào lúc này, mạnh mẽ cắt ngang lời chủ nhà họ Giang:

“Gia chủ , có lẽ tôi nói chưa rõ ràng, tôi sẽ không phối hợp các người thỉnh Phật gì đó, ông cũng không có tư cách dạy dỗ Giang Khải Nhạc nữa.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu.

Những người biết Tạ Tự Bạch đều biết, cậu là một người cực kỳ ôn hòa, lòng dạ mềm yếu đến rối tinh rối mù.

Dù có người vô tình làm cậu bị thương nặng, cậu cũng sẽ cười trấn an đối phương nói không sao.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt Tạ Tự Bạch đã thay đổi.

Đôi mắt trong veo như ngọc kia vẫn bình tĩnh kiên định, nhưng lại lộ ra khí thế linh nhiên không thể nghi ngờ, dường như có thể xuyên qua hơi nóng chưa tan, hóa thành lực áp bức hữu hình.

Vì những gì học sinh của mình đã trải qua, trong lòng cậu giờ đây đang tràn ngập lửa giận.

Không thể giải thích nổi vì sao một con người lại có khí thế áp chế quái vật, rõ ràng ở đây bất kỳ con quái vật nhỏ nào cũng có thể dễ dàng giết chết cậu.

Gia chủ nhà họ Giang càng hoảng loạn né tránh khi chạm phải ánh mắt của cậu.

Rồi sau đó lại cảm thấy tức giận vì mình lại sợ hãi một người bình thường, khinh thường mà châm chọc nói:

“ Cậu cho rằng mình là ai? Cậu—”

"Tôi sẽ đánh thức Giang Khải Nhạc."

Một câu nói của Tạ Tự Bạch khiến người nhà họ Giang suýt chút nữa hồn bay phách tán.

“Nếu ông không giao quyền giám hộ, vậy hãy để cậu ấy hủy diệt nhà họ Giang.”

“Đừng nghi ngờ tôi có thể làm được hay không, các người đều thấy rồi, Giang Khải Nhạc vừa rồi suýt nữa cuồng bạo, là tôi đã trấn an cậu ấy thành công.”

“Muốn thử không, Giang gia chủ? Tôi chỉ cho ông năm giây để suy nghĩ.”

Tạ Tự Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt rung động của Giang gia chủ, giọng nói thanh lãnh kiên quyết của cậu khiến ai nghe cũng không nghi ngờ cậu đang nói đùa.

Chỉ thấy thanh niên mở miệng:

“Năm, bốn, ba...”

Tiếng đếm ngược như biến thành móng vuốt sắc nhọn, siết chặt cổ họng chủ nhà họ Giang! Tim ông ta cũng treo lơ lửng trên cổ họng, gần như không đợi Tạ Tự Bạch nói xong, đã buột miệng thốt ra:

“Từ từ!”

Lúc này, Thái lão chống gậy, bước đi khập khiễng tiến lên một bước, vội vàng giữ chặt quần áo Tạ Tự Bạch:

“Ngài hà tất phải như vậy?”

Ông ta thở hổn hển một hơi, lạnh lùng nói:

“Ta làm chủ, chỉ cần ngài nguyện ý thỉnh Phật, Giang Khải Nhạc sau này cứ giao cho ngài nuôi nấng!”

Người nhà họ Giang, kể cả gia chủ nhà họ Giang, lập tức lớn tiếng kêu lên:

“Thái lão, ông nói cái gì vậy—”

Họ chưa kịp nói xong, đồng loạt cảm thấy toàn thân đau nhức, mọi động tác muốn xông lên ngăn cản đều cứng đờ giữa chừng, như thể bị sợi dây vô hình kéo lấy khớp xương.

Trong khoảnh khắc, họ kinh hãi tột độ.

Đây là bí thuật nhà họ Giang phát huy tác dụng, nhưng tại sao?!

"Được không, vị tiên sinh này?"

Thái lão nắm chặt cây gậy, thân thể vốn đã gần đất xa trời, như thể trong nháy mắt già thêm mười tuổi, lưng gần như còng xuống chạm đất.

Tạ Tự Bạch nhìn tư thế cúi đầu khom lưng của ông ta, nhíu mày, kéo lão nhân đứng thẳng:

“Nhưng ông phải biết rằng, tôi không biết gì về Phật đạo, chưa từng đọc kinh sách, không thể mời được Lạt Ma nào cả.”

Cậu cảm thấy vị tộc lão mới này của nhà họ Giang chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó.

“Không đâu, không đâu...”

Thái lão run rẩy đưa ngón tay ra, chỉ vào bóng dáng Tạ Tự Bạch:

“Rốt cuộc thần rất thích ngài, luôn ở bên cạnh ngài, chỉ cần ngài nguyện ý kêu gọi thần, thần nhất định sẽ đáp lại.”

Tạ Tự Bạch nhìn theo tầm mắt ông ta vào bóng dáng của mình, nhất thời không hiểu ý của Thái lão.

Đột nhiên, cậu ngẩng phắt mí mắt, nghĩ đến một khả năng!

Không bao lâu sau, một đám người đông đảo tiến về phía sau núi, nơi đặt tế đàn của nhà họ Giang.

Tế đàn là hình thức tiêu chuẩn để cầu thần bái phật thời cổ đại.

Phía dưới là một nền tròn, các bậc thang nối liền, bằng phẳng rộng lớn, mỗi chi tiết hoa văn đều thể hiện ý vị cổ xưa xa xăm. Thiên đàn được xây dựng thành một cung điện nhỏ, đàn tế và hàng rào tròn được lợp ngói lưu ly nhiều màu sắc.

Tạ Tự Bạch còn tưởng rằng mình phải tắm gội dâng hương trước, kết quả Thái lão nói không cần, cậu liền bước lên bậc thang, đi đến trước tế đàn.

Lúc này, trong lòng cậu đầy nghi hoặc, nhưng cậu cũng không thể phân biệt được Thái lão có đang giăng bẫy mình hay không, nên cơ bắp hai chân vẫn căng thẳng, chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào nếu thấy tình hình không ổn.

Người nhà họ Giang nhìn Thái lão. Theo họ biết, việc thỉnh Phật có rất nhiều nghi lễ phức tạp, từ bài trí trang trí đến cống phẩm hương khói, mỗi thứ đều rất quan trọng, đặc biệt là việc chọn giờ lành phải tính toán nhiều lần.

Tại sao đến lượt Tạ Tự Bạch, lại không cần gì cả?

Thái lão dùng bàn tay khô gầy vuốt ve vết nứt trên cây gậy, nửa khép mắt, im lặng.

Ở đây chỉ có ông ta là hiểu rõ, khoảnh khắc Tạ Tự Bạch xuất hiện, vận số của nhà họ Giang đã chấm dứt.

Ông ta chỉ mong việc mình nhún nhường trước Tạ Tự Bạch, có thể giúp nhà họ Giang giữ lại chút hương khói cuối cùng.

Không biết tế đàn này có sức mạnh gì, Tạ Tự Bạch đứng trên đó, dần dần cảm thấy không khí đặc quánh lại, nổi lên một làn sương trắng lạnh lẽo.

Hơi thở quen thuộc chạm vào da thịt, lạnh lẽo trơn trượt, quấn quanh từ mắt cá chân trở lên.

Sau đêm vũ hội ở nhà họ Giang, sau ba ngày, cậu cuối cùng cũng nghe lại được giọng nói quen thuộc, tim đập mạnh.

【Ưm, Bạch Bạch, chào buổi sáng... Tôi ngủ bao lâu rồi?】

Tiểu xúc tua không biết Tạ Tự Bạch đang kích động.

Nó như vừa trải qua một giấc mơ dài, lười biếng dùng giác hút cọ cọ cánh tay Tạ Tự Bạch, giọng nói lộ ra sự ỷ lại vô thức.

Đột nhiên, nó "ngửi" thấy mùi hôi thối phát ra từ người nhà họ Giang, nồng nặc đến mức khiến xúc tua buồn nôn, nó lập tức tỉnh táo, kinh hãi giận dữ kêu lên.

【Ai đã bắt Bạch Bạch đi, sao tự nhiên cậu lại chạy đến đống rác làm gì thế??】



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro