Chương 17: Sự buông thả của người mắc chứng sợ xã hội


Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Mặc Yến đã bị Liễu Chiết Chi dày vò đến mức kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần, thương thế được chăm sóc cẩn thận đang dần hồi phục, nhưng cũng sắp tức đến nội thương rồi.

Càng đáng sợ hơn là, Liễu Chiết Chi thật sự bắt hắn học ngậm bút viết chữ, đọc tâm pháp cho hắn nghe, bắt hắn học thuộc.

Ma tộc tôn sùng võ lực, tu vi cao nắm đấm cứng là đủ rồi, chưa thấy ai múa bút làm văn đọc sách học hành, Mặc Yến tỏ thái độ khinh thường trước những thứ này, nhưng khổ nỗi bị kẻ thù uy hiếp, có không tình nguyện cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Liễu Chiết Chi nâng niu hắn trong lòng bàn tay, từng câu từng chữ dạy hắn học những chữ trong sách, "Tâm tịnh như nước, nước trong chính là tâm, gió nhẹ không nổi, gió yên mặt hồ...."

Đọc đến đâu là lại cầm chóp đuôi của hắn chỉ đến đó, đọc hết một lượt mới mở miệng giảng giải, "Đây là Thanh Tâm Quyết, muốn lĩnh ngộ tâm pháp nhập môn phải học khẩu quyết này trước, học thuộc lòng rồi thì nhắm mắt nhìn bên trong, thanh tâm tịnh khí, khí tụ đan điền.

"Cái gọi là tâm tịnh như nước, chính là lúc tâm trạng và thể xác trong trạng thái yên bình, lòng không tạp niệm, trong suốt như nước, suy nghĩ trong lòng chính là....ừ?"

Tiểu Xà Xà thỉnh thoảng lại cúi đầu một cái, trông không giống gật đầu, nghiêng nghiêng ngả ngả, Liễu Chiết Chi nhìn kỹ lại, phát hiện hóa ra Xà Xà đã ngủ say, mắt đã nhắm lại từ lâu rồi.

Nếu mình đã giảng được mấy canh giờ cũng thì cũng thôi đi, đằng này còn chưa đến một khắc nữa.

"Xà Xà."

Liễu Chiết Chi gọi hai tiếng, cuối cùng cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu rắn mới làm hắn tỉnh lại.

"Con đường tu đạo, chăm chỉ khổ luyện là điều tất yếu, không thể tham hưởng lạc, Xà Xà phải nghe nhiều nhìn nhiều nhớ nhiều, không được ngủ nữa."

Mặc Yến mơ màng nhìn y đang răn dạy mình, trong lúc ngẩn ngơ, hắn có ảo giác như dưới cằm của y mọc ra một chùm râu trắng, giống như những lão già cọc cằn của chính đạo, hoặc như một vài lão già ra vẻ đạo mạo giả tạo ấy.

Lèm bèm nói một đống lời vớ vẩn, phiền chết đi được!

Không được tham hưởng lạc? Người sống trên đời là phải hưởng thụ niềm vui trước mắt! Cứ giống như chính đạo các ngươi có một mớ quy tắc vớ vẩn thế này, cả ngày mệt chết đến sắp chết, thế thì sống còn có ý nghĩa gì nữa!

Nhưng mặc kệ trong lòng hắn mắng chửi thế nào, thì mắt cũng đã mở ra rồi, Liễu Chiết Chi chỉ cần kết quả, thấy hắn tỉnh táo rồi thì tiếp tục giảng giải tâm pháp cho hắn.

Giọng nói lạnh nhạt vì thân thể suy yếu mà trở nên thều thào, vô lực, lại vô tình thêm mấy phần lười biếng, tựa như dòng suốt róc rách chảy vào trong tai, êm tai đến khó tả, tuy không phải thứ âm thanh ủy mị, nhưng rơi vào tai Mặc Yến cảm giác còn hay hơn khúc nhạc lúc trước từng nghe ở Ma giới.

Hắn chẳng kiên trì được bao lâu đã như sắp say ngã vào cõi tình dịu dàng, đôi mắt vừa mở ra đã lại bị giọng nói trong trẻo êm tai kia ru khép lại, tưởng chừng như sắp rơi vào giấc ngủ say, thì trên đỉnh đầu 'bang' một tiếng.

Liễu Chiết Chi bỏ tay xuống, thấy hắn giật mình đang phun lưỡi, bèn tiện tay cầm lấy lưỡi rắn non nớt của hắn, "Xà Xà, phải học tâm pháp, không được ngủ."

Ngươi.... Liễu Chiết Chi có phải ngươi có bệnh không!

Không thể chịu nỗi những ngày tháng như thế này nữa rồi!

Bỏ lưỡi của ông đây ra!

Mặc Yến tức sắp chết, mà người làm hắn tức thành ra thế này vẫn đang bình tĩnh như không có chuyện gì, không tức giận vì hắn ngủ say, cũng không nặng lời trách cứ, chỉ cầm lưỡi rắn của hắn từ từ khuyên bảo, "Xà Xà phải học hành đàng hoàng, nếu đồng ý thì gật đầu."

Y lại dùng chiêu này, Mặc Yến trừng mắt không chịu động đậy, giây tiếp theo Liễu Chiết Chi đã kéo lưỡi rắn của hắn, chính tay giúp hắn gật đầu.

"Ừ, Xà Xà đồng ý rồi, ngoan quá."

Mặc Yến khóc không ra nước mắt.

Vị Ma Tôn không đội trời chung này, mấy ngày trước mới đến còn đòi đánh đòi giết y, bây giờ đừng nói đến chuyện vênh váo hống hách nữa, ước mơ lớn nhất bây giờ của hắn chỉ là được làm một con rắn nhỏ trong yên bình, một con rắn nhỏ bình thường, một con rắn nhỏ không cần học thuộc tâm pháp tu đạo.

"Lúc nãy chắc ngươi vẫn chưa nghe được, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

Liễu Chiết Chi lại quay lại từ đầu đọc từng câu từng chữ cho hắn nghe, đọc xong lại kiên nhẫn giảng giải, còn theo dõi sát sao trạng thái của hắn, phát hiện hắn sắp nhắm mắt thì cong ngón tay bang bang hai cái lên đỉnh đầu của hắn, một canh giờ trôi qua, Mặc Yến đã chẳng còn giống một con rắn nữa.

Ngày trước rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì cuộn tròn lại nghỉ ngơi, lần này được thả ra cũng nằm thẳng cứng ngắc trên mặt bàn, đâu còn giống một con rắn nữa, đã bị dày vò thành một bãi rắn mềm oặt, chỉ ước gì được hóa thành nước thoát khỏi móng vuốt của Liễu Chiết Chi thôi.

"Xà Xà nghỉ ngơi một khắc, sau đó chúng ta lại tiếp tục."

Nhanh thế đã tiếp tục rồi? !

Mặc Yến giãy giụa bò dậy, cắn chặt tay áo của y điên cuồng lắc đầu.

Học không nổi, thật sự học không nổi, hay là ngươi giết ta luôn đi, ngươi muốn ngâm rượu không? Ta ngâm rượu chắc chắn ngon!

Đánh nhau thì Mặc Yến đánh khắp lục giới cũng ít gặp phải đối thủ, tính mạng nguy cấp còn chẳng ư hử một tiếng, chỉ mỗi học hành là không được, còn khó chịu hơn bắt hắn chết, Ma tộc chẳng có Ma nào thích đọc sách cả, toàn dựa vào tu vi để nói chuyện, một lời không hợp thì động tay.

Hễ có Ma nào mở miệng ra nói văn vẻ một chút thôi cũng sẽ bị cả Ma tộc chê cười suốt đời, có Ma nào mà không đóng mở miệng chửi thề, dù có không đánh nhau, thì chỉ riêng mỗi cái miệng thôi cũng đủ để chửi chính đạo ra bã, cho chính đạo không có đường nào mở miệng cãi lại được luôn.

Mặc Yến không hiểu nổi, hắn đường đường là Ma Tôn, dù cho có chịu báo ứng cũng phải là trời phạt giáng lôi kiếp, sao lại để hắn rơi vào trong tay Liễu Chiết Chi, ngày ngày chịu đủ các kiểu dày vò khác nhau như vậy, tội hắn không đến nỗi này chứ.......

"Xà Xà cũng rất háo hức đúng không?"

Liễu Chiết Chi như không nhìn thấy hắn lắc đầu, còn nghiêm túc khen ngợi hắn, "Xà Xà của ta đúng thật là phấn đấu học hành."

Không phải! Ông đây không muốn học!

Mặc Yến lắc đầu như trống bỏi, Liễu Chiết Chi nhìn một lúc, rồi tán thưởng gật đầu, "Ừ, quả nhiên là không thể chờ đợi thêm được nữa."

Mặc Yến: ? ? !

Mẹ nó ngươi từ đâu nhìn ra được ông đây không thể chờ thêm được nữa!

"Nếu đã như vậy, thì không nghỉ ngơi nữa, bây giờ liền bắt đầu học tiếp đi." Liễu Chiết Chi ung dung thong thả lật sách.

Động tác lắc đầu của Mặc Yến đã đóng băng lại, giây tiếp theo liền xoay đầu rắn liều mạng bò ra ngoài, còn chưa bò được hai bước đã bị nắm đuôi kéo về.

"Xà Xà đi nhầm rồi, tâm pháp ở chỗ này."

Ngón tay của Liễu Chiết Chi chỉ chỉ vào tâm pháp, lần này cuối cùng Mặc Yến cũng phát hiện ra bất thường.

Ông đây đã muốn chạy rõ ràng như thế rồi, y thật sự không nhìn ra sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tử địch thất đức này chắc chắn là đang cố ý!

Mặc Yến tức đến nỗi trước mắt lóe lên sao vào, thân rắn dựng đứng lên hung hăng phun lưỡi về phía y.

"Xì.... xì xì xì...."

Lúc trước phun lưỡi rắn chẳng bao giờ ra tiếng, lần này tức đến nỗi đã bắt đầu kèm theo hiệu ứng âm thanh rồi, có thể thấy được hắn tức đến mức nào, thậm chí còn vì phản kháng mà gừ gừ cạp một miếng hắn rách một góc tâm pháp.

Đáng tiếng chỉ là bên rìa của một tờ giấy, đến một chữ cũng không rách trúng.

Sau đó, sự chú ý của Liễu Chiết Chi lại rơi vào....

"Xà Xà có thể vừa phun lưỡi vừa cắn tâm pháp? Giỏi quá đi."

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vì hắn tức giận, mà lưỡi rắn trở nên càng hồng, thậm chí còn hơi đỏ, Liễu Chiết Chi thấy tò mò, thò tay lại nắm lấy lưỡi rắn của hắn.

Liễu Chiết Chi thật sự rất tò mò, chăm chú nhìn được một lúc.

Vẻ khiếp sợ trong mắt Mặc Yến đạt đến đỉnh cao.

Liễu Chiết Chi nhìn chằm chằm vào lưỡi hắn làm cái gì?

Tức chết ta thì y được lợi gì?

Có phải y sớm đã phát hiện ra thân phận của ta, nên cố ý dày vò ta không?

Vô số câu hỏi chạy qua trong đầu, dù đã được thả ra, nhưng Mặc Yến vẫn duy trì trạng thái trước đó với đôi mắt ngờ nghệch.

"Sờ thấy mềm mềm, rất giống lưỡi người, chỉ là hơi nhỏ, hơi dài nữa."

Liễu Chiết Chi ở trước mặt Xà Xà thì hoàn toàn buông thả bản thân,  mấy trăm năm trước nghiêm khắc giữ hình tượng biết bao nhiêu, bây giờ thì ý nghĩ kỳ lạ gì cũng dám thực hiện.

Mặc Yến khiếp sợ.

Kẻ thù không đội trời chung của ta.... hình như.... là một kẻ điên.....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro