Chương 19. Mặt nạ giả dối

Sự xuất hiện của Kỳ Mộ Bạch như một liều thuốc an thần cho mọi người trong phòng. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, ngã vật xuống đất.

"Anh! Anh!"

Kỳ Mộ Bạch im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn thằng nhóc ngốc nghếch.

Độ Xuyên đang vẫy tay về phía hắn, mặt mày hớn hở.

Kỳ Mộ Bạch bước tới, giơ tay cho cậu một cú đập đầu.

Độ Xuyên ôm đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa: "Hu hu anh, sao anh lại đánh em?"

Kỳ Mộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn: "Em không biết sao?"

Độ Xuyên chợt nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Rồi cậu nhớ ra, trước khi Kỳ Mộ Bạch tới, cậu đang định thương lượng với LaNa...

"Hu hu..."

"Em sai rồi."

Kỳ Mộ Bạch: "Lần sau còn dám không?"

Độ Xuyên: "Không dám nữa đâu!!!!"

LaNa mặt xanh lét: "Kỳ Mộ Bạch!!! Ngươi lại phá hỏng chuyện tốt của ta!"

"Nhắc mới nhớ." Kỳ Mộ Bạch xoa xoa bàn tay, "Tay ta tới giờ vẫn còn đau."

LaNa: ".................."

Còn cô ta thì sao?!

Đến giờ vẫn chưa tìm được thân thể nào để trú ngụ!

"Hay là cô đổi mặt đi?" Kỳ Mộ Bạch chống cằm, ngắm nghía LaNa, "Nhìn mặt cô khi nói chuyện với tôi, khiến tôi hơi... buồn nôn."

"Vậy thì đưa thân thể cho ta!"

Cô ta cần gấp một thân thể để duy trì sự tồn tại. Cô ta không muốn chết...

Cô ta nhận ra, Kỳ Mộ Bạch khác hẳn người thường. Nếu chiếm được thân thể hắn, còn tốt hơn gấp vạn lần thể chất Chiêu Linh!

"Thân thể à." Kỳ Mộ Bạch lẩm bẩm, rồi vẫy tay gọi LaNa, "Được thôi, nếu cô lấy được, nó là của cô."

Rõ ràng là khiêu khích!

Một tiếng hét chói tai vang lên trong gác mái, âm thanh đủ sức làm nứt cả bức tường.

Mọi người bịt tai cố giữ thăng bằng. Kỳ Mộ Bạch là đứng gần nhất, chịu lực công kích mạnh nhất. Hắn đặt tay lên ngực, phun ra một ngụm máu.

Kỳ Mộ Bạch bị thương! Đây chính là cơ hội!

LaNa cười lớn, lột bỏ lớp da hiện tại, hóa thành một luồng khói đen xông thẳng vào người Kỳ Mộ Bạch.

"Anh!"

Độ Xuyên định chạy tới, nhưng bị Lộ Bác Văn kéo lại: "Nguy hiểm, đừng lại gần!"

Độ Xuyên đành dừng bước, nhíu mày nhìn Kỳ Mộ Bạch: "Anh! Tỉnh lại đi!"

Nhưng Kỳ Mộ Bạch như một con rối bất động, đứng nguyên tại chỗ.

Mọi người nhìn nhau, mặt mày tái mét.

"Xong rồi, thật sự xong rồi."

"Ngay cả anh Kỳ mà cũng trúng chiêu, chúng ta còn sống nổi không?"

"Nếu anh Kỳ biến thành quái vật, chẳng phải chúng ta sẽ phải đánh nhau với anh ấy sao..."

"Ai trong số các người đánh lại được anh Kỳ?"

Mọi người đồng loạt nghĩ tới cái hố lớn bên dưới lầu.

Chưa đánh.

Nhưng nhìn rất đáng sợ.

Họ lặng lẽ lùi lại một bước.

Một tiếng sét đánh bên ngoài cửa sổ, đèn gác mái chớp tắt hai cái rồi vụt tắt. Mọi người co cụm vào nhau, hét lên.

Mưa vẫn rơi, ánh chớp lóe lên trong bóng tối, chiếu rọi lên thân hình của Kỳ Mộ Bạch.

Vị tiên quân áo trắng đứng giữa gác mái, hai mắt nhắm nghiền, quanh người bị bao phủ bởi một làn khí đen đặc quánh, như muốn nuốt chửng hắn. Nhớ lại cảnh tượng của An Tháp Liệt vừa nãy, Độ Xuyên thử gọi: "Anh?"

Kỳ Mộ Bạch không đáp.

"Nhìn kìa, cái gì thế?"

Theo tay người phụ nữ trung niên chỉ, mọi người thấy một dấu ấn phạn văn màu đỏ vàng dần hiện ra sau tai Kỳ Mộ Bạch. Dấu ấn kéo dài từ sau tai phải tới tận cổ áo, nổi bật trên làn da trắng muốt, mang theo vẻ ma mị kỳ lạ.

"Đây là phạn văn." Lộ Bác Văn đẩy kính lên, giải thích, "Thời xưa, Phật giáo thường dùng chú ngữ để trấn tà. Cái này có lẽ cũng là một loại chú."

Người phụ nữ trung niên sợ sẽ làm kinh động, hỏi nhỏ: "Lộ tiến sĩ, có nhận ra là chú gì không?"

Lộ Bác Văn: "Tôi thuộc chuyên ngành sinh vật học."

Người phụ nữ: "Vậy cậu có biết con kia là loài gì không?"

Lộ Bác Văn: "............Xin lỗi, vượt quá phạm vi nghiên cứu."

Từ khi vào nơi này, mấy chục năm nghiên cứu chẳng dùng được tí nào, ngược lại còn đảo lộn hết nhận thức trước đây.

Mọi người thì thầm bàn tán, còn Kỳ Mộ Bạch thì vẫn bất động.

Độ Xuyên sốt ruột, liều mình bước tới: "Anh? Anh nghe thấy em nói không?"

Kỳ Mộ Bạch vẫn như tượng đá.

Độ Xuyên nuốt nước bọt, sợ hãi đẩy nhẹ vai Kỳ Mộ Bạch: "Anh?"

Người không động, nhưng làn khí đen quanh người Kỳ Mộ Bạch bỗng cuồn cuộn, như bị kích thích, ào ạt chui vào cơ thể hắn.

Độ Xuyên hoảng hốt rụt tay lại.

Đột nhiên, gió nổi lên. Độ Xuyên đứng không vững, suýt ngã.

Trong gió, áo trắng của Kỳ Mộ Bạch bay phấp phới, dấu ấn phạn văn sau tai bừng sáng.

Đồng thời, ánh sáng vàng rực tỏa ra từ cơ thể hắn, như vô số tinh tú rơi xuống gác mái.

Làn khí đen vừa chui vào người bỗng thét lên một tiếng, vội vàng thoát ra, rơi xuống đất, hóa thành một bóng ma mờ nhạt.

Kỳ Mộ Bạch mở mắt.

Hắn lau đi vệt máu ở khóe miệng, cười: "Chơi đủ chưa?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên, bóng ma run rẩy.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng cô ta cảm thấy như một thế kỷ trôi qua. Cô ta tưởng có thể nhân lúc Kỳ Mộ Bạch bị thương, dễ dàng chiếm đoạt thân thể, nhưng không ngờ suýt chút nữa đã tan biến trong đó.

Ánh mắt hận thù của LaNa đổ dồn về phía Kỳ Mộ Bạch, rồi nhìn thấy dấu ấn phạn văn sau tai hắn.

Bị lừa rồi!

Kỳ Mộ Bạch biết rõ cô ta không thể chiếm được thân thể của hắn!

LaNa: "Xảo trá!"

Bây giờ, nếu muốn sống, cô ta phải chiếm một thân thể khác...

Cô ta nhắm vào Độ Xuyên, không nói không rằng lao tới.

Rầm!

Một bức tường bị Kỳ Mộ Bạch đấm nát tan.

Trong hố sâu, có một con ma.

Kỳ Mộ Bạch đứng giữa đám bụi mù, hung ác còn hơn cả quỷ dữ.

---
Tiểu Minh

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro