Chương 22. Streamer hạng S
"Nghe nói phòng livestream [Lâu đài cổ trên núi hoang] đã lên tới 4 sao, thế mà vẫn thoát được?"
"May mắn thôi, biết đâu phòng tiếp theo sẽ chết."
"Ở Ảo Giới này không thiếu may mắn, người thật sự sống sót đều phải có thực lực cả."
"Suỵt, đừng nói nữa, Lục Thần tới rồi."
Những lời bàn tán xung quanh đột nhiên im bặt.
Một làn gió thoảng qua, tiếng chuông bạc leng keng vang lên.
Kỳ Mộ Bạch quay người, thấy một người đàn ông mặc áo tư tế rộng màu đen bước tới.
Ánh trăng lạnh lẽo trên cao, ánh đèn mờ ảo, người đàn ông kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng hơn cả trăng.
Tóc ngắn xoăn nhẹ, chiếc khăn bạc lấp lánh trên trán, tiếng chuông phát ra từ chiếc khuyên tai bạc bên tai phải, trong trẻo như tiếng ngọc rơi.
Lộ Bác Văn đẩy kính lên, thì thầm: "Hình như đây là Vương Quyền giả thứ hai của Ảo Giới, streamer hạng S - Lục Tu."
Độ Xuyên hỏi nhỏ: "Có mấy streamer hạng S?"
Lộ Bác Văn: "Ba."
Độ Xuyên: "Lục Thần mà đám người kia nhắc đến là hắn?"
"Đúng vậy." Lộ Bác Văn quan sát, "Vừa nghe nói hắn vào một phòng livestream 5 sao, xem trang phục thì hình như là vừa mới ra."
Độ Xuyên liếc nhìn: "Thầy bói?"
Lộ Bác Văn: "Là đại tư tế."
Độ Xuyên: "......"
Vẫn là thầy bói mà.
Lộ Bác Văn: "..."
Người phụ nữ trung niên xen vào: "Người Nam Cương à? Bây giờ còn có nghề này?"
Lộ Bác Văn: "Nghe nói là nhận được truyền thừa từ Ma Da đại tư tế trong phòng livestream 5 sao [Pháp Tướng Thiên Địa]."
Độ Xuyên: "Phòng Livestream này lợi hại đấy, còn đào tạo cả thầy bói."
Lộ Bác Văn: "..."
"Chết tiệt, hình như hắn nhìn tôi một cái, không phải là nghe thấy tôi nói đó chứ..." Độ Xuyên sợ hãi quay lưng, trốn ra sau lưng Kỳ Mộ Bạch, "Anh anh anh, cứu em..."
Giờ mới biết sợ.
Đã sớm làm gì rồi?
Kỳ Mộ Bạch tuy nói vậy, nhưng người của mình thì vẫn phải bảo vệ.
Hắn bước sang một bên, che chắn cho Độ Xuyên, khi ngẩng đầu lên thì lại phát hiện người đàn ông kia đang nhìn mình.
Đôi mắt ấy rất sâu, như vực thẳm không đáy, lại như xuyên qua hắn, nhìn thấy thứ gì khác.
May mắn, đối phương không định dừng lại.
Hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng rời mắt.
Kỳ Mộ Bạch từng gặp không ít người, nhưng chỉ với một cái nhìn, hắn đã biết người đàn ông tên Lục Tu này không đơn giản. Trên người hắn toát ra một loại khí tức thần bí khó lường.
"Lục Tu."
Kỳ Mộ Bạch nhẩm lại cái tên này, trong mắt lóe lên một tia suy tư.
Khi người kia rời đi, đám đông xung quanh cũng trở lại như cũ.
Kỳ Mộ Bạch nhìn quanh, lên tiếng: "Nơi này quá đông người, đi, đổi chỗ khác để nói chuyện."
Mọi người nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Đại sảnh phòng livestream mỗi ngày đều đón vô số người mới, chuyện kỳ quái cũng không hiếm, nên đám đông cũng nhanh chóng giải tán sau khi Kỳ Mộ Bạch rời đi.
Nhóm của Kỳ Mộ Bạch đi qua hành lang trung tâm, chọn một góc khuất để dừng chân. Hắn dựa vào cột trụ đỏ rực ở phía sau, che miệng ho một tiếng.
"Anh, anh lại bị thương rồi?" Độ Xuyên nhìn vệt máu nơi khóe miệng của Kỳ Mộ Bạch, lo lắng hỏi.
Kỳ Mộ Bạch "ừ" một tiếng, dùng ngón tay lau đi vết máu: "Chút bệnh vặt, không chết được."
Người phụ nữ trung niên vội nói: "Tôi vừa nghe nói ở nơi này có cửa hàng, có thể dùng tích phân để đổi thuốc men, nhưng hình như giá rất đắt."
Mặt rỗ cười khẩy: "Với số tích phân ít ỏi của chúng ta, sợ là mua nắp chai cũng không đủ."
Những người khác đồng loạt gật đầu.
Độ Xuyên chợt nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Kỳ Mộ Bạch: "Anh, anh được bao nhiêu tích phân?"
Nhắc tới thứ xui xẻo này, Kỳ Mộ Bạch liền cảm thấy đau răng.
Hắn xoa xoa thái dương đang nhức nhối, trả lời: "-413."
Độ Xuyên: "Bao nhiêu???????"
Kỳ Mộ Bạch buông tay: "Cậu không nghe nhầm đâu."
Độ Xuyên: "..."
Cậu ta ước gì mình nghe nhầm, -413 là một con số phản nhân loại thế nào?
Kỳ Mộ Bạch thấy sắc mặt của Độ Xuyên không ổn, hỏi ngược lại: "Cậu được bao nhiêu?"
Độ Xuyên: "400."
Kỳ Mộ Bạch: "Các người thì sao?"
Lộ Bác Văn: "200."
Mặt rỗ: "200."
Người phụ nữ trung niên: "Tôi chỉ có 4............"
Kỳ Mộ Bạch trầm ngâm một lúc: "Ồ, thực ra tôi từ 40.000 điểm bị trừ xuống con số này."
Độ Xuyên: "???"
Đây là lời con người nói sao?
Mọi người: "...................................."
Nhìn mọi người đờ đẫn, Kỳ Mộ Bạch im lặng một lúc: "Rốt cuộc tích phân được tính như thế nào?"
Độ Xuyên hơi tự kỷ, không muốn nói, Lộ Bác Văn ở bên cạnh liền giải thích: "Tôi dựa vào điểm số của tất cả mọi người suy ra logic đại khái là: fan x đánh giá x hạng sao của phòng livestream. Ví dụ fan của tôi là 18 (1) x đánh giá E (50) x 4 sao = 200."
Kỳ Mộ Bạch gật đầu suy tư.
"Nhưng anh..." Độ Xuyên khó hiểu nhìn Kỳ Mộ Bạch, "Rốt cuộc -413 của anh là bị trừ như thế nào vậy?"
Kỳ Mộ Bạch: "À, đại khái là... giết một người, còn phá nổ một phòng livestream."
Độ Xuyên: "..."
Nói ra đều là chuyện kinh thiên động địa.
Độ Xuyên đột nhiên hỏi: "Anh... anh thật sự giết quản gia rồi sao?"
Kỳ Mộ Bạch "ừ" một tiếng.
Độ Xuyên giơ ngón tay cái: "May là sau này không gặp lại hắn, nếu không..."
Kỳ Mộ Bạch: "Không chắc."
Độ Xuyên: "???"
Không chắc là sao???
Lộ Bác Văn lên tiếng: "Chẳng lẽ có người thật đóng giả làm NPC?"
Độ Xuyên âm thầm thắp nến cho anh mình.
Một nhát dao, mối thù này... hơi lớn.
Nếu gặp lại...
Kỳ Mộ Bạch nhún vai: "Kệ hắn, dù sao cũng chỉ là quan hệ sống chết."
Độ Xuyên: "............"
"May là lần này hạng sao của phòng livestream đủ cao." Lộ Bác Văn phân tích, "Nếu phòng tân thủ chỉ có 1 sao, còn đánh giá F, thì có lẽ chỉ được 1 điểm."
Độ Xuyên: "Ít thế?"
Lộ Bác Văn: "Nhưng rủi ro cao thì phần thưởng càng lớn, giống như đầu tư vậy."
Với Kỳ Mộ Bạch, hắn không hiểu lắm những từ như "NPC", "đầu tư", nhưng ghép lại cũng hiểu đại khái.
Kỳ Mộ Bạch chống cằm suy nghĩ, người phụ nữ trung niên bước tới cúi đầu: "Dù sao đi nữa, lần này cũng cảm ơn hai người, nếu không thì tôi đã sớm chết trong đó rồi."
"Tôi cũng vậy."
"Cảm ơn anh Kỳ! Cảm ơn Độ Xuyên!"
"Cảm ơn anh Kỳ đã dẫn dắt!"
Độ Xuyên lần đầu được khen, đỏ mặt gãi đầu ngượng ngùng.
Kỳ Mộ Bạch dựa cột nhận lễ, sau đó vẫy tay: "Được rồi, đứng dậy đi."
Mọi người đồng loạt cảm tạ.
Do phân công quản lý khác nhau, Lộ Bác Văn và những người khác rời đi trước.
Khi chỉ còn lại Độ Xuyên, Kỳ Mộ Bạch nhìn cậu ta: "Cậu không đi?"
Độ Xuyên: "Không đi."
Kỳ Mộ Bạch nhướng mày: "Tại sao?"
"Em cũng không biết, có lẽ... lần đầu gặp anh, em cảm thấy có một cảm giác thân thiết vô cớ." Độ Xuyên gãi đầu, ngượng ngùng cúi mặt, "Thực ra em là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ chưa từng cảm nhận được có ai tốt với em như vậy. Nhưng anh thì khác, anh..."
Kỳ Mộ Bạch: "Độ Xuyên."
Độ Xuyên giật mình: "Anh, em... em nói sai gì sao? Anh muốn đuổi em đi à?"
"Nhức đầu." Kỳ Mộ Bạch xoa xoa thái dương, lạnh lùng nói, "Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ ném cậu ra khỏi đây ngay lập tức."
"Đừng mà." Độ Xuyên giơ một ngón tay, "Câu cuối."
Kỳ Mộ Bạch khoanh tay liếc nhìn.
Độ Xuyên sợ hãi hỏi: "Em có thể đi theo anh chứ?"
"Muốn theo thì theo." Kỳ Mộ Bạch rời mắt, tiếp tục bước đi.
"Không lầm chứ." Độ Xuyên véo má mình một cái.
Đau!
Là thật!!! Anh ấy đồng ý cho cậu đi theo!
Độ Xuyên: "Anh! Đợi em với!"
Hai người đi tới quầy đăng ký, đó là một tòa nhà kiểu Trung cổ nhỏ nhắn.
Mái cong như vầng trăng khuyết, chiếc đèn lồng đỏ lơ lửng, chiếu ánh sáng hồng nhạt xuống đất.
Kỳ Mộ Bạch đứng bên đèn, thấy Độ Xuyên bước tới gõ cửa sổ bằng kính.
Cửa sổ mở ra, một người phụ nữ khoảng ba mươi thò đầu ra.
Người phụ nữ ngậm điếu thuốc, nhìn Độ Xuyên với vẻ mặt khó chịu.
Người phụ nữ: "Lại là cậu?"
Thấy cửa sổ sắp đóng, Độ Xuyên vội chặn lại: "Không phải tôi, là anh tôi."
"Anh cậu?"
Người phụ nữ nhíu mày, đẩy Độ Xuyên ra, nhìn thấy vị tiên quân áo trắng đứng ở đằng xa.
Ánh đèn mờ ảo, tuy không nhìn rõ mặt của Kỳ Mộ Bạch, nhưng dáng vẻ thanh tao kia đủ để biết đó là một tuyệt thế mỹ nhân!
Trước sắc đẹp, người phụ nữ vội vã dập tắt điếu thuốc, vuốt tóc, giọng điệu từ hung dữ chuyển thành ngọt ngào: "Anh đẹp trai, tới đổi thẻ à?"
Kỳ Mộ Bạch: ".............................."
---
Tiểu Minh
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro