Chương 7. Giở trò ma quỷ

Do phòng livestream nâng cấp một lần nữa, mọi người bàn bạc xong liền quyết định chia hai người một phòng để tiện chăm sóc lẫn nhau.

Kết quả là khi phân phòng lại xảy ra tranh cãi.

"Tại sao tôi không được ở cùng anh tôi?" Độ Xuyên vô cùng bất mãn.

An Tháp Liệt đẩy đám đông ra, bước lên trước "Cậu không nghe hệ thống nói sao? Trong chúng ta đã lẫn vào một thứ khác." Hắn liếc nhìn Kỳ Mộ Bạch đang mặt mày tái nhợt "Ai biết được hắn có phải là thứ đó hay không?"

Mặt sẹo lập tức phụ họa "An ca nói đúng, tôi vừa thấy hắn đứng nói chuyện thì thầm với quản gia, không biết đã bàn cái gì!"

Nghe mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, An Tháp Liệt nhìn Độ Xuyên với vẻ chân tình "Nói cho cùng, chúng tôi cũng chỉ vì tốt cho cậu thôi."

Kỳ Mộ Bạch: "Tôi ở một mình."

Độ Xuyên: "Anh?"

An Thát Liệt giơ tay chặn lại "Không được, tôi ở cùng anh."

Kỳ Mộ Bạch cúi nhìn cánh tay của An Tháp Liệt "Cậu không sợ đêm nay tôi hóa ma giết cậu sao?"

"Hệ thống quy định streamer không được giết streamer, nếu cậu là một streamer thì tốt, nhưng nếu cậu là thứ khác..."

An Tháp Liệt rút tay về, lấy ra cây cung Thái Âm "Tôi sẽ dùng nó để giết anh."

Kỳ Mộ Bạch liếc nhìn món đồ chơi trong tay An Thát Liệt "Ít dùng ma khí thôi, còn nữa..." Hắn chỉ vào điểm giữa trán của An Tháp Liệt "Ấn đường cậu đen kịt, có lẽ là đã bị để ý rồi, thay vì lãng phí thời gian với tôi, chi bằng nghĩ cách hóa giải đi."

Độ Xuyên cười khoái trá "Nghe chưa, anh tôi bảo anh ấn đường đen kìa!"

"Cút!" An Tháp Liệt mặt lộ vẻ khinh thường "Thời đại nào rồi mà còn tin mấy thứ mê tín này?"

"Tin hay không thì tùy cậu."

Không đợi An Tháp Liệt nói xong, Kỳ Mộ Bạch đã đẩy cửa phòng bên cạnh, đóng sập lại trước mặt một đám người.

Người này vừa đi, sân khấu vừa dựng xong cũng không diễn được nữa.

Trên sân khấu vừa đúng có mười người, cuối cùng Độ Xuyên tìm được một chàng trai gầy cao đeo kính, An Tháp Liệt ở cùng mặt sẹo, Vân Hoa chọn người phụ nữ trung niên trong đội, bốn người còn lại chia đôi, mỗi người tìm phòng về nghỉ.

Khi tất cả đã vào phòng, đèn tắt.

Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi không ngớt, lâu đài cổ giữa núi hoang chìm trong bóng đêm dày đặc, cùng lúc đó, chiếc đồng hồ gỗ mun đứng im lặng bỗng điểm hai tiếng.

Tiếng chuông vang lên, Kỳ Mộ Bạch mở cửa sổ phòng.

Cửa sổ này hướng thẳng ra khu vườn sau tòa lâu đài, nơi trồng vô số hoa hồng nhìn không thấy điểm cuối. Những bông hoa đỏ thẫm nổi bật giữa màn mưa đêm, đứng từ trên cao nhìn xuống, tựa như vũng máu lớn loang trên cỏ.

Tương phản với sắc đỏ rực rỡ ấy là căn phòng ngủ của Kỳ Mộ Bạch.

Toàn một màu đen, ngột ngạt, nặng nề.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, nếu người nằm lên đó, như nằm trong cỗ quan tài.

Giở trò ma quỷ.

Hơi lạnh bên ngoài khiến Kỳ Mộ Bạch ho một tiếng, hắn đóng cửa sổ lại, lấy ra tờ báo Độ Xuyên vừa nhét cho.

Trên mảnh giấy có hình và chữ này, Kỳ Mộ Bạch thấy tin tức về vụ án mạng.

Nội dung tờ báo khá phức tạp, ghép nối lung tung, nhưng Kỳ Mộ Bạch hiểu được đại khái, kết quả này không khiến hắn bất ngờ.

Từ lúc bước vào đây, hắn đã phát hiện cả tòa lâu đài này không có người sống.

Sinh cơ, tử khí.

Đỏ và đen.

So với tòa lâu đài đổ nát hoang vu trước đó, nơi này kỳ quái dị thường, là ảo mộng sinh ra từ chấp niệm của lòng người, là thế giới được hóa thành bởi ám ảnh của quái vật trong đống đổ nát, còn tên của công tước phu nhân...

Hắn nghĩ mình đã biết, chỉ là còn muốn kiểm chứng thêm.

Việc này, Kỳ Mộ Bạch không vội, hiện tại có một chuyện cấp bách hơn cần giải quyết.

Hắn ném tờ báo lên bàn, tìm một tấm gương sau đó ngồi xuống đất, nhắm mắt điều tức.

Chỉ thấy ngón tay Kỳ Mộ Bạch kết ấn trước ngực, một luồng linh lực màu vàng nhạt hiện ra xung quanh người, sau đó theo sự biến đổi của ấn pháp, một vòng phù văn tròn sáng lên dưới chỗ hắn ngồi.

Phù văn phức tạp huyền ảo, đồng thời xoay chuyển, linh lực vàng nhạt dần sáng rõ, mạnh lên, từ từ thẩm thấu vào cơ thể, chạy khắp tứ chi.

Những vết thương do lôi kiếp gây ra từ từ được hàn gắn, ngay cả khuôn mặt tái nhợt kia cũng dần có chút sinh khí.

Xoáy linh lực xoay quanh người khiến áo choàng Kỳ Mộ Bạch bay phấp phới, cùng lúc đó, một dấu ấn phạn văn đen đỏ hiện ra sau tai, Kỳ Mộ Bạch mở mắt, nhìn vào người trong gương.

Chính xác hơn, hắn đang nhìn dấu ấn phạn văn đó.

Hắn nhìn một lúc, cởi áo ra.

Dưới cổ áo hơi hở, làn da trắng như tuyết, dấu ấn từ sau tai phải kéo dài xuống tận ngực, như một loại phong ấn, lại như dấu hiệu của thần linh sa đọa, dù sao cũng trông vô cùng quỷ dị.

Nếu không phải vô tình nhìn thấy khi giết quỷ trong đống đổ nát, hắn cũng không biết trên người mình từ lúc nào lại xuất hiện thứ quái quỷ này.

Dấu ấn này sẽ hiện ra khi hắn vận dụng linh lực và ảnh hưởng đến mắt, khiến hắn nhìn không rõ mỗi khi gặp ánh sáng.

Kỳ Mộ Bạch thử giải, nhưng không ngờ thứ này khá cứng đầu, động vào là đau, động vào là giãy.

Hấp thụ linh lực từ lũ quỷ, tu vi hiện tại của Kỳ Mộ Bạch nhiều nhất chỉ đạt đến Luyện Khí sơ giai, giải tiểu thuật pháp còn được, muốn giải hoàn toàn thứ này chắc chắn phải cần thêm linh lực.

Thêm linh lực...

Điều này khiến Kỳ Mộ Bạch nhớ đến chiếc vương miện mà lũ quỷ đã đề cập để đổi lấy mạng sống.

Chiếc vương miện đó là quà cưới của hoàng hậu Ovia tặng công tước phu nhân, nghe nói trên đó chứa linh lực phúc chúc của đại pháp sư, và nó được giấu trong một căn phòng nào đó của tòa lâu đài này.

Kỳ Mộ Bạch đang suy nghĩ ngày mai làm sao tìm được thứ này, nửa sợi tơ bạc trên áo bỗng sáng lên, nửa còn lại hắn đã để lại trên người quản gia.

"Xem ra đã có tác dụng rồi." Kỳ Mộ Bạch đứng trước gương chỉnh lại áo xong, giơ tay mở cửa.

Cùng lúc đó, phòng bên cạnh, Độ Xuyên và gã đeo kính đang ngủ say, còn phòng kế tiếp, mặt sẹo đang lục lọi ngăn kéo.

"An ca, anh nói xem Kỳ Mộ Bạch rốt cuộc là ai? Có phải cũng là người cũ như anh không?"

An Tháp Liệt: "Nếu có người như vậy, mấy tay quản lý hạng vàng đã tranh nhau rồi, tôi chưa từng thấy ai như hắn ở đại sảnh livestream."

Mặt sẹo: "Hay là anh quên rồi?"

An Tháp Liệt hừ lạnh: "Với ngoại hình và cách ăn mặc như hắn, cậu quên được không?"

Mặt sẹo gãi đầu: "Không thể."

An Tháp Liệt dựa vào cuối giường ngồi xuống đất, gõ gõ điếu thuốc: "Dù hắn là ai, từ ngày mai sẽ bắt đầu theo sát hắn."

"Rõ!" Mặt sẹo đáp, tay lục trong ngăn tủ đầu giường tìm thấy một chiếc cặp đen, hắn đổ hết đồ trong cặp ra giường, phát hiện một đống đồ ăn vặt và thẻ học sinh.

"An ca, đây là thẻ học sinh của công tước phu nhân à?"

"Năm 1953 làm gì có thẻ học sinh." An Tháp Liệt ngồi dựa ở cuối giường, không ngoảnh lại, vừa hút thuốc vừa nói: "Chắc là của streamer nào trước đó ở đây bỏ lại thôi."

"Sao tay lại dính đầy nước thế này, có gì rò rỉ à?" Mặt sẹo nắm dây cặp kéo ra, dưới ánh đèn trong phòng, hắn thấy tay mình dính đầy thứ chất lỏng đỏ sền sệt.

Đưa lên mũi ngửi, mặt sẹo vứt chiếc cặp ra xa: "Đm, máu."

Mặt sẹo lau tay vào ga giường: "An ca, người lúc trước ở phòng này không phải là đã chết rồi chứ?"

An Tháp Liệt ngậm điếu thuốc, chỉ tay về phía vết bẩn đỏ sẫm trên tường.

"Đm... chết thật rồi á? Thật đen đủi!" Mặt sẹo sợ đến mức gương mặt trắng bệch, lùi lại, giẫm phải cái điều khiển.

Chiếc TV cổ trong phòng bật lên, tiếng nhiễu xè xè vang lên chói tai, màn hình xuất hiện tuyết.

An Tháp Liệt suýt đánh rơi điếu thuốc: "Cái quái gì thế, mau tắt đi."

Mặt sẹo cũng giật mình, vội cúi xuống lấy điều khiển, vừa định tắt, TV bỗng hiện lên một cảnh quay, đó là một người phụ nữ trẻ mặc váy dài viền ren đỏ, tóc xõa nói vào màn hình: "Nào, tôi đã chỉnh băng xong rồi..."

An Tháp Liệt bóp tắt điếu thuốc, ngăn mặt sẹo: "Khoan, xem tiếp."

Hai người ngồi đó, xem người phụ nữ ngồi trên bàn ăn dùng tráng miệng, chơi đàn piano, viết thư cho công tước Morpheus đang đi xa, trò chuyện với quản gia, rồi ngày hôm sau lại ăn, chơi đàn, nhận thư, gửi thư, nói chuyện...

"Hay là tắt đi, chẳng thấy thông tin gì, xem buồn ngủ quá." Mặt sẹo ngáp dài, vừa định lấy điều khiển tắt TV, An Tháp Liệt chỉ vào màn hình: "Thư."

Mặt sẹo: "Hả?"

An Tháp Liệt: "Mỗi ngày cô ta đều nhận được một lá thư của công tước."

Mặt sẹo nhớ lại, quả đúng như vậy: "An ca, ý anh là lá thư đó..."

An Tháp Liệt: "Trên thư hồi âm chắc chắn có tên."

Vậy chỉ cần tìm được thư là sẽ biết tên, cũng sẽ có thể thoát ra??

Mặt sẹo mừng rỡ.

Đúng lúc này, cảnh quay trên TV đột nhiên rung lắc, hình ảnh lẫn tiếng nhiễu biến dạng kỳ quái, tựa như tiếng phụ nữ khóc.

Mặt sẹo vội bấm điều khiển, nhưng điều khiển như bị hỏng, ấn mãi không được.

"An ca, chuyện gì thế?"

Tiếng mặt sẹo vừa dứt, TV hết nhiễu, người phụ nữ mặc váy đỏ lại xuất hiện, gương mặt cô ta chiếm đầy màn hình, đôi môi đỏ mấp máy hát một giai điệu vô danh.

Giai điệu dừng, cô ta nhìn màn hình nói: "Morpheus, sao anh vẫn chưa về? Em buồn lắm, dạo này có nhiều khách đến nhà chơi, em không thích họ, họ thật ồn ào."

Cô ta lẩm bẩm một hồi, rồi tự cười, khi tiếng cười tắt, cô ta đột nhiên chụp lấy ống kính, ánh mắt như xuyên qua màn hình nhìn ra bên ngoài: "Đến giờ rồi, các người chơi trốn tìm với tôi nhé?"

Cảnh giác sau nhiều năm rèn luyện khiến An Tháp Liệt đứng phắt dậy, mắt không rời màn hình.

Cùng lúc đó, hành lang im lặng vang lên tiếng giày cao gót, rồi cửa phòng đóng kín bỗng có tiếng gõ.

Có lẽ do lời cảnh báo của quản gia đã phát huy tác dụng, khi Kỳ Mộ Bạch bước ra khỏi phòng, cả tòa lâu đài vắng tanh.

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng tích tắc kỳ quái của đồng hồ gỗ mun càng thêm rùng rợn, âm thanh khô khốc khiến Kỳ Mộ Bạch dừng lại ở lan can tầng hai, liếc nhìn xuống dưới.

Không biết có phải nhờ dấu ấn phạn văn không, tầm nhìn đêm của hắn lại tốt hơn.

Trong ánh sáng mờ ảo đó, hắn như phát hiện ra thứ gì.

Kỳ Mộ Bạch không dừng lại, mà đi thẳng đến phòng quản gia, đẩy cửa bước vào.

Đó là một phòng ngủ rộng theo phong cách kiến trúc Gothic, trang trí toàn hoa hồng rực rỡ, còn người hắn tìm, lúc này đang bị trói trên ghế. Ánh đèn ngủ vàng nhạt làm dịu không gian, khiến cảnh tượng bớt âm u, thêm phần hài hước.

Kỳ Mộ Bạch nhổ một bông hồng ở cửa, cúi xuống ngửi: "Thơm thật."

Hắn cầm cuống hoa đi một vòng, cả phòng không có dao động linh lực nào, nghĩa là chiếc vương miện hắn tìm không có ở đây.

Hơi thất vọng, Kỳ Mộ Bạch dừng bước trước mặt quản gia, nhìn vào sợi tơ bạc đang trói người này.

Sợi tơ mảnh nhưng sắc hơn dây leo, nó cắt rách bộ đồ lộng lẫy của quản gia, để lại vết hằn đẫm máu trên da.

Quản gia vẫn mỉm cười: "Đây là ý tưởng của cậu?"

Kỳ Mộ Bạch đặt ngón tay lên môi: "Suỵt."

Thấy đối phương im lặng, hắn hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình: "Tôi đây, không giỏi gì, chỉ thích ghi hận thôi."

"Sợi tơ này sẽ dần ăn sâu vào da thịt, cuối cùng xé nát ngươi thành từng mảnh." Kỳ Mộ Bạch nhìn quản gia đầy hứng thú: "Lấy độc trị độc, cách chết này, ngươi có hài lòng không?"

Quản gia: "Nghe cũng không tệ."

Kỳ Mộ Bạch nhướng mày: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Hắn như làm lễ tang, cắm bông hồng gãy vào túi áo quản gia, vỗ tay quay đi: "Được rồi, còn thời gian một chén trà nữa, hãy nói lời tạm biệt với thế giới này đi."

Mệt mỏi khiến Kỳ Mộ Bạch buồn ngủ, vừa quay lưng, đèn trong phòng liền tắt phụt.

Hắn giật mình dừng bước, bên ngoài cánh cửa đóng im lìm bỗng vang lên tiếng giày cao gót, "táp táp" rõ mồn một trong hành lang vắng lặng.

Kỳ Mộ Bạch nhíu mày, vừa định mở cửa, một bàn tay lạnh giá đột nhiên che mắt hắn.

---
Tiểu Minh

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro