#20 Như lang như sói

Cậu vì câu nói "muốn Park Jimin" mà hạ thân có dấu hiệu ngẩng cao đầu, hơn nữa vì đang dán sát lấy cơ bụng rắn chắc của đối phương nên càng mất bình tĩnh cọ đến vô cùng nhiệt tình. Jimin xấu hổ trước bản năng cầu khát của chính mình, không lẽ Omega nào cũng mất tự chủ trước Alpha thuộc quyền sở hữu của họ sao?

Cậu muốn anh đến phát rồ, thân thể xoắn quýt không ngừng ma sát vải vóc trên thân thể hai người. Nơi cồm cộm nào đó nóng đến phát đau, mà càng cọ lại càng muốn được gần gũi nhiều hơn nữa. Cậu muốn được anh đặt ở dưới thân không ngừng phóng túng, muốn được anh dày vò, muốn được anh làm đến gào khóc van xin dừng lại. Không ổn rồi! Tư tưởng này thật sự rất, rất dâm đãng. Cậu từ bao giờ lại hư hỏng như vậy?

Nhưng mà Jimin không thể tự trách bản thân mình lâu. Bởi vì ý thức trong cậu bắt đầu trôi tụt ra khỏi đại não rồi tự xoát hết quần áo của hai người, để chính mình ngồi giữa cơ thể của Seokjin, rất không kiềm chế mà đong đưa eo nhỏ, cọ xát cánh mông đang tách ra với nhục thể cương cứng của người kia.

- Ah~ hưm~

Jimin bị tình dục làm cho hoàn toàn mất đi lý trí. Cậu cưỡi trên người anh, hai mắt nhắm nghiền còn miệng thì há ra ồ ồ thở dốc. Hạ thân di chuyển không nhanh không chậm, đè sát nhục thể thẳng đứng ép xuống cơ bụng, còn cánh mông thì ôm ấp nó, cũng là kịch liệt ma sát nó như muốn ghi nhớ thật kỹ hình khối của vật thể nhạy cảm này. Chính vì việc cậu không gấp gáp, lại từng chút từng chút cọ lên, thành công biến người bên dưới từ mơ hồ dần lấy được ý thức.

Seokjin từ cơn say đã dịu đi không ít, là từ lúc anh nghe giọng nói quen thuộc nói rằng người đó là Peter Pan. Ai cần Peter Pan chứ? Anh chỉ cần Jimin của anh thôi. Cho nên khi thấy một khối be bé cộm trên bụng mình nhích tới nhích lui, nhích đến từ từ dài ra, còn cọ đến bụng dưới của anh ngứa ngáy không ngừng... anh liền tỉnh táo nhận ra tình huống không bình thường.

Vừa hé mí mắt quan sát khung cảnh trước mặt, Seokjin cơ hồ muốn phun cả máu mũi ra ngoài khi thấy khuôn mặt quen thuộc phiếm hồng trút bỏ quần áo quăng xuống giường, sau đó gần như mê man xoát áo sơ mi của anh cởi ra, bàn tay mềm mịn xoa cùng khắp cơ ngực cơ bụng láng bóng, tiếp đến tháo thắt lưng, kéo quần tây, tụt quần lót, cứ thế thoăn thoắt động tác làm thành viên nhỏ của anh lộ ra ngoài không khí.

Nhưng chưa để trống trải qua lâu, anh đã thấy cậu ngồi lên người anh, trực tiếp tách mông cọ xát vô cùng gợi tình. Ầm một tiếng sấm bên tai bừng tỉnh, cái gọi là 'dịu đi không ít' trong cơn say hoàn toàn cuốn bay sạch sẽ. Anh tròn mắt nhìn cậu đong đưa eo, hai mắt nhắm nghiền tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ.. trông khoảnh khắc cơ thể run lên như có hàng ngàn luồng điện phóng qua phóng lại. Park Jimin mà anh biết, sao có thể dụ tình câu dẫn như vậy?

Song song với kích thích gần như chấn động, Seokjin lại không khỏi bất an thầm đánh giá.. Jimin từ hoan ái lần đầu tiên giữa hai người đã có một số phản ứng vượt ngoài tưởng tượng của anh. Anh có cảm giác rằng cậu có chút kinh nghiệm về chuyện này, thế nhưng nỗi nghi ngờ chưa kịp lắng xuống thì hiện trạng bây giờ lại càng chứng minh lo lắng của anh là đúng. Cậu thật sự quá gợi tình! Mọi hành động bày ra đều vô cùng tự nhiên và thuần thục.

Dựa trên quá khứ từng bị lừa dối, Seokjin hoàn toàn có cơ sở tin rằng Jimin trước đây từng quan hệ với người khác, thế nhưng vì chất ức chế kỳ phát dục của Omega mà cậu - cũng như người yêu cũ của anh từng sử dụng – có ảnh hưởng gì đó đến tuyến mùi của bọn họ, nên anh mới không nhận ra rằng họ đã thất thân từ trước đó rồi. Có thể là, Jimin cũng từng lên giường với một Alpha hay Beta nào đó, một Omega hấp dẫn như cậu làm gì có khả năng không câu dẫn người khác?

Huống hồ chi Hoseok cũng từng nói với anh: Jimin từng vào bệnh viện để điều trị cho kỳ phát tình. Theo hiểu biết của anh, có rất ít Omega chịu trải qua điều này và thậm chí cũng không ai vượt quá hai lần nhập viện. Bởi vì trên cơ bản, việc chịu đựng trong suốt quá trình điều trị là cực kỳ thống khổ. Anh không tin có ngoại lệ xảy ra. Park Jimin, dù sao cũng chỉ là một Omega bình thường như bao người khác mà thôi.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Seokjin vốn âm trầm lại càng lạnh lẽo hơn nữa. Anh không muốn tiếp tục giả say, nếu người kia đã muốn câu dẫn anh thì xem ra việc đáp lại là hoàn toàn thuận theo ý người. Ôm lấy eo nhỏ đong đưa ghị chặt, anh ngồi dậy kéo cậu ngã vào lòng, đoạn đưa tay xuống lần mò chỗ tư mật của đối phương. Ướt sũng! Hậu huyệt còn co rút vô cùng dữ dội khi ngón tay anh chạm vào.

- Cầu khát vậy sao?

Seokjin nhếch môi cười như không cười. Ngón tay trực tiếp đâm vào bên trong, mà vách tràng vốn trơn ướt đột nhiên co giật thít lấy vật xâm nhập thật gọn gàng.

- Chặt nhỉ?

Anh lại kéo cong khóe miệng, một ngón tay nữa chen vào cố nới rộng hậu huyệt. Cậu lúc này đang ngã trong lồng ngực anh liền cọ đầu kêu khóc.

- Ư~ đau~ đau~

Seokjin rất muốn cười ngẫm nghĩ trong đầu "Không phải tối hôm qua em cũng luôn miệng kêu đau, nhưng cuối cùng rất thành thục cuộn hông nuốt lấy nhục thể của anh sao? Cơ thể em phản ứng chân thật như vậy, sao cứ phải giả bộ ngây thơ với anh làm gì?". Mặc kệ đối phương nghiêng ngả trong lòng, Seokjin thao tác nới rộng xong xuôi liền nhấc eo đem thành-viên-nhỏ-mà-không-nhỏ của mình cắm vào cúc huyệt non mềm ướt đẫm.

- Oh~

Anh xuýt xoa một tiếng, đem thân thể bất lực rũ trên người mình ôm trọn mà đỉnh hông thật cao, thật mạnh bạo. Tư thế này làm anh thâm nhập cậu thật sâu, dường như muốn đem toàn bộ tiểu yêu thương đóng dấu ở bên trong cậu, cắm rút dồn dập liên liên tục tục không ngơi nghỉ.

Jimin thút thít nói gì đó nhỏ xíu không nghe được. Seokjin cũng không để tâm. Vào lúc này chỉ muốn phóng túng cuồng loạn đâm đến tê liệt người này, muốn cho cậu bước xuống giường không được, ở trên giường thì không thể khép chân, muốn tận lực làm cho đối phương sống dở chết dở, làm cho đến khi nào cái động huyệt ướt sũng kia không còn dịch nào chảy ra...

Bao nhiêu suy nghĩ biến thái dâm loạn không ngừng bay nhảy trong đầu là bấy nhiêu phẫn nộ anh trút vào trong cậu. Tư thế biến đổi gần như liên tục, đến cả lưng và hông của anh cũng bắt đầu ê ẩm, anh hành động theo bản năng, cũng là dùng bản năng để xâm chiếm cậu, lý trí điên rồ đã nuốt chửng toàn bộ cảm xúc bên trong. Đợi đến khi định thần lại, nhục thể đã qua biết bao ma sát bắt đầu phát tiết, anh mới kịp quan sát người ở dưới thân mình.

Jimin rũ đôi mắt ướt nhẹp thiếp đi từ bao giờ. Anh biết, kỳ thật là do anh làm cậu đến kiệt sức mà ngất đi. Cả khuôn mặt nóng bừng giàn giụa nước mắt, tóc tai rũ rượi, toàn thân tỏa nhiệt vô cùng cấp bách.. hình như phát sốt rồi thì phải. Có phải anh đã quá thô bạo hay không? Dù sao thì người này cũng đã thuộc về anh rồi, như bây giờ khó chịu trong lòng đem trút lên người cậu, có phải là đang dày vò người mình thương không? Có ai yêu nhau, chuyện kết đôi bạn đời giữa Alpha và Omega lại quyết định nhanh chóng rồi hoang mang như anh hay không? Giờ phút này đối với Jimin mới bắt đầu lo được lo mất thì có quá muộn hay không?

Anh yêu Jimin – Phải! Điều này là chắc chắn. Anh chưa hiểu rõ Jimin – Đúng! Điều này không sai. Anh nghi ngờ Jimin đã thất thân với người khác – Cái này thì anh lại không biết! Anh muốn tin cậu, thế nhưng không có gì để đảm bảo lòng tin này, mà rồi cũng không dám nghĩ điều mình nghi ngờ là thật. Một Omega như cậu, liệu có thể nào cô đơn quá lâu chưa từng động lòng với một ai? Huống hồ đã qua tuổi trưởng thành, kỳ phát tình đã nhiều đến thế nào còn có thể đến viện liên tục điều trị?

Thống khổ đau đớn đó của Omega tuy anh không phải trải qua nhưng anh biết rất hiếm Omega nào có thể chịu đựng được. Tác dụng phụ của thuốc ức chế là vô cùng kinh khủng, liệu có Omega nào bất chấp nguy hiểm sức khỏe và tính mạng để duy trì? Trong khi đó bằng việc kết đôi với một Alpha, hoặc tìm một Alpha để phát tiết thì giải quyết sẽ đơn giản hơn nhiều.

Anh muốn tin Jimin, thật sự rất muốn tin tưởng người này nhưng không thể nào làm được. Là lúc trước anh suy nghĩ chưa thấu đáo, cả với những người yêu trước đây nữa, bao nhiêu lần anh tổn thương, anh vấp ngã.. vậy mà vẫn chưa rút được bất cứ kinh nghiệm nào. Nếu ngày trước anh từng phóng túng lên giường với Omega khác để phát tiết, để giải tỏa nhu cầu thì có chăng anh sẽ chấp nhận quá khứ thất thân của người anh yêu. Thế nhưng anh không phải là người đem nhu cầu tình dục đặt lên trước, cũng là một người rất xem trọng việc gìn giữ của Omega cho Alpha mà họ yêu.

Kết đôi bạn đời là việc vô cùng thiêng liêng, nó chỉ khác việc phát tiết ở chỗ, mà nói thẳng ra là: có bắn vào bên trong hay không – Omega đó có đón nhận kết tinh tình yêu của Alpha ở nơi sâu nhất hay không. Một khi Omega nhận, nghi thức đánh dấu trọng đại được thực hiện, thì sẽ không gì có thể tách rời Omega và Alpha đó mãi về sau được nữa.

Seokjin biết rất rõ điều đó chứ. Anh cũng yêu Jimin chứ, nên cứ nghĩ đến việc cậu trước đây từng ở trước mặt người khác bày ra dáng vẻ gợi tình, từng chủ động như thế này, như thế nọ, có được kinh nghiệm lăn giường từ việc ngủ với người khác là anh lại phát điên lên, mất kiểm soát không tài nào khống chế được.

- Jimin~

Anh thì thầm tên cậu, ngón tay vuốt lọn tóc rũ trước trán hất lên. Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống.

- Anh yêu em, yêu nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều.. em có biết không?

"Bởi vì nhiều như vậy, anh không muốn em thuộc về ai hết. Cả quá khứ và tương lai, mọi thứ đều phải như bây giờ - thuộc về anh, của riêng anh, chỉ một mình anh." Những lời sau nghẹn lại trong dòng suy nghĩ, Seokjin cuối xuống, ở gần yết hầu của Jimin để lại một dấu hôn đỏ bầm – to đến mức nhức mắt. "Trừ phi em mặc áo cổ lọ, bằng không thì đừng hòng che được dấu hôn của anh."


---Sáng hôm sau---


Jimin thức giấc. Jimin muốn xoay người. Jimin muốn rời giường.

Bất lực! Bất lực! Bất lực!

Mỗi cử động đều khiến nơi nào đó bị cọ xát đau đến mức ứa nước mắt. Đêm qua chỉ vì mất lý trí nghe theo tiếng gọi bản năng mà hôm nay phải trả giá đắt. Thật sự quá đắt! Đắt đến thấu hận muốn đánh người. Cậu muốn đánh Kim Seokjin!

- Em dậy rồi?

Anh từ ngoài cửa bước vào, trên tay cầm một khay đựng đồ ăn sáng. Ánh mắt ôn nhu có chút giật mình khi thấy cậu trừng trừng nhìn lại.

- Anh đừng qua đây!

Giọng Jimin khàn đặc vang lên. Nghe cũng biết tối hôm qua gào khóc khản giọng đến mức nào. Seokjin có chút đau lòng đi đến bên giường, ngồi xuống xoa xoa tóc mềm. Rõ ràng sáng nay đã phụ trách dọn dẹp hiện trường náo nhiệt, lấy khăn ấm lau người rồi thay quần áo cho cậu, vậy mà giờ nhiệt độ từ trán tỏa ra vẫn hầm hập nóng hổi. Xem ra bị hắt hủi cũng là cái tội... đáng được nhận thôi.

- Ăn một chút rồi uống thuốc. Em sốt rồi!

Seokjin dỗ dành xoa xoa gò má nóng ran, đoạn thấy đối phương không phản ứng thì đánh bạo cúi người ôm cậu xoay qua. Jimin nhìn chính mình như búp bê mặc cho Seokjin điều khiển thì mím môi mím lợi lườm lườm. Chỗ nào đó vẫn đau đến khó nhịn, nước mắt sinh lý chảy ra, hốc mắt đo đỏ, mi mắt thì run run, thành công dọa Seokjin sợ đến ngây ngốc nhìn cậu.

- Sao lại khóc rồi?

- Em... không ngồi được.

Jimin khổ sở bấu chặt lấy bắp tay của người kia. Cậu đau đến ngồi không vững, mông vừa chạm giường đã muốn lăn ra úp mặt khóc lớn. Thật sự đau không đùa được. Seokjin vốn muốn để cậu ăn xong uống thuốc, tiếp đó mới tiến hành kiểm tra chỗ kia, xem ra bây giờ phải cẩn thận nhìn lại hậu quả do chính mình gây ra.

- Nằm xuống anh bôi thuốc mỡ cho em.

Anh đỡ cậu nằm lại xuống giường, nhẹ nhàng tách chân ra thì đã thấy cúc hoa nở lớn, còn đỏ cực kỳ lợi hại. Ban sáng đúng là có dùng khăn lau qua chỗ này, nhưng khi đó Jimin đang ngủ bị đụng đau nên co chân che đi, cơ bản Seokjin chỉ qua loa không để ý, bây giờ nhìn lại mới thực sự dọa người.

- Chịu đau một chút, anh kiểm tra cho em.

Seokjin vừa nhấc ngón tay chạm vào cửa huyệt thì Jimin đã cong lưng kêu "Á" một tiếng. Phải dỗ dành một hồi mới len được vào bên trong. Quả thật sưng rất lớn, vách tràng bám lấy ngón tay của anh co giật đến lợi hại. Xem ra đã dày vò người này quá độ rồi!

- Anh rút ra được không? Em đau~

Jimin cắn răng cố nín khóc. Seokjin đau lòng bôi thuốc thật nhanh rồi ôm người thương vỗ về xin lỗi.

- Ăn xong uống thuốc hạ sốt rồi đi bác sĩ khám, như thế này anh sợ không ổn.

- Huhuhu~

Seokjin không nghĩ Jimin bất ngờ khóc tu tu, cả khuôn mặt gục vào ngực anh mà nức nở.

- Ngoan đừng khóc~ anh sai rồi~ vào bệnh viện kiểm tra một chút~ nhất định sẽ không sao~

- Không... không muốn... không muốn vào bệnh viện.

- Ngoan~ Để bác sĩ kiểm tra xem có vấn đề gì nghiêm trọng không. Lỡ có chuyện gì, anh hối hận không kịp.

- Anh còn biết hối hận không kịp? – đột nhiên cậu ngẩng mặt gào lên – Đêm qua xin anh dừng lại anh có nghe không? Lỡ bác sĩ nói anh làm em hỏng rồi thì sao? Anh chịu trách nhiệm hết đời em sao?

Tình huống có chút không đúng lắm. Tủi thân yếu đuối biến đi đâu hết rồi? Nước mắt tèm lem mặt mũi nhưng rõ ràng không có rơi ra thêm giọt nào nữa. Còn có tận lực đánh lên ngực, lên vai anh.. hình như anh vừa bị lừa vào tròng thì phải?

- Em... em không phải là đang đau...

Lời chưa nói xong đã bị một quyền dội thẳng vào ngực.

- Tất nhiên là đau! Không đau còn có thể là người sao? Tối qua anh thô bạo thế nào có biết không hả? Nếu không phải vờ khóc cho anh dỗ dành, anh còn không chịu nói một tiếng xót xa cho người ta? Anh nhẫn tâm! Anh xấu xa! Anh không biết kiềm chế! Còn... còn quên hẹn với người ta, để người ta chờ, nếu không phải người ta gọi cho Hoseok thì có trời mới biết anh đang ở đâu. Anh nói đi! Anh vào bar làm gì? Có em còn chưa đủ hay sao còn muốn tìm thêm đối tượng khác? Có phải vì như vậy nên tối qua mới tận lực dốc sức làm em, làm cho hỏng em để đi tìm người mới có phải không?

Những lời sau Jimin thật sự rơi nước mắt. Đau thân thể cũng được, giả vờ cho anh dỗ dành cũng được, nhưng đau từ trong tim thì hoàn toàn là thật. Cậu cũng không muốn nén uất ức làm gì, trực tiếp xả ra cho người kia nghe hết tội trạng. Yêu nhau mà không thành thật thì tình yêu còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Anh nhìn cậu hai mắt sóng sánh nước, môi mím chặt run rẩy nấc lên, đột nhiên cảm thấy tội lỗi vô cùng tận. Anh quên hẹn với người yêu đã đành, vào bar uống rượu với Hoseok cũng không từ chối rõ ràng đối tượng do người kia giới thiệu, bị cậu bắt quả tang như vậy.. còn gì có thể chối cãi được sao? Phen này thì anh sai, sai hoàn toàn không thể bào chữa được rồi.

- Anh xin lỗi!

Ba từ vô dụng nhất thốt ra, cũng không biết có thể cứu vãn được gì cho tình hình hiện tại. Tối hôm qua còn kịch liệt bạo cúc người thương, xem ra tội trạng đầy đầu khó lòng tha thứ hết. Seokjin im lặng cúi đầu chịu trận, bây giờ Jimin muốn làm gì anh cũng sẽ không can ngăn, mặc cho cậu luận tội và trừng phạt.

- Chỉ xin lỗi là xong? Anh không còn gì giải thích? – Jimin hậm hực tra khảo

- Là anh quên hẹn với em, là anh không chịu nói rõ ràng với Hoseok, nhưng mà anh thật sự không có gì với người được giới thiệu, chỉ có nói chuyện.. hoàn toàn không làm gì bậy bạ.

- Anh không làm hay chưa kịp làm? Hay là ngoài mặt không làm nhưng trong đầu đã làm đến tận gì rồi?

- Anh không có! Anh sai rồi! Anh xin lỗi! – Seokjin khổ sở muốn khóc thành tiếng

- Lời máy móc! Không có thực tâm! – Jimin nửa ngồi nửa nằm phất mền xoay đi

- Jiminie~ Anh hứa sẽ không có lần sau! Không tự tiện uống rượu! Không nghe lời giới thiệu bậy bạ! Nhất định sẽ nhớ lời hẹn với em! Sẽ không quên! Sẽ không làm em buồn nữa! Anh xin lỗi! Em đừng giận anh nữa! Anh xin lỗi mà~

Seokjin vô cùng cấp bách ôm cậu từ phía sau cầu xin. Cho dù vấn đề trọng đại anh luôn canh cánh trong lòng cùng nghi ngờ chưa giải đáp, nhưng việc trước mắt anh sai rành rành, không muốn năn nỉ cũng không được.

- Jiminie~ baby của anh~ bé cưng của anh~ đừng giận anh nữa được không?

- Lời đường mật giả tạo! Không muốn nghe!

- Là lời thật lòng của anh đó! Em muốn mắng, muốn đánh, muốn làm gì anh, anh cũng chịu~ Chỉ xin em đừng giận anh nữa được không? Baby? Bé cưng? Jiminie?

- Muốn gì anh cũng chịu? - Jimin nghe ra lời trọng yếu hai mắt liền sáng rỡ

- Phải! Em muốn phạt anh sao cũng được hết~ - Seokjin dụi dụi sóng mũi lên vành tai của đối phương

- Cái này... đợi em suy nghĩ...

- Ừm~ baby của anh cứ suy nghĩ cẩn thận, phạt anh thật nặng, anh nhất định sẽ chừa, sẽ không tái phạm, sẽ luôn luôn nghe lời bé cưng của anh.

- Yah! Anh trước đây cũng dỗ người khác như vậy hả? – Jimin giảy nãy khỏi cái ôm, xoay sang mặt đối mặt với Seokjin hung hăng trừng mắt

- Em không thích?

- Vậy là anh khẳng định từng dỗ người yêu cũ giống vậy?

"Kỳ thật là giống như vậy! Nhưng anh phải trả lời sao để em không giận anh đây?" Seokjin lại muốn khóc ròng.

- Anh nói đi! Có phải từng dùng lời ngọt ngào này với người khác rồi?

Seokjin đành cay đắng gật đầu.

- Kinh nghiệm tình trường anh nhiều vậy, có phải khẳng định em bây giờ cũng nên vui vẻ mỉm cười cho qua đi?

Seokjin đau khổ lắc lắc đầu.

- Anh còn bày được trò nhận tội nào với người ta nữa thì nói đi!

Seokjin làm sao dám nói.

- Anh không nói? Là không muốn em hết giận anh?

- Không có~ đừng giận anh mà~ - anh muốn mếu lắm rồi

- Anh với ai cũng đối xử dịu dàng, nói chuyện thì ngọt ngào, lúc lên giường thì như lang như sói đúng không? – Jimin vẫn mãi không buông tha

- Anh thích nói ngọt thật, nhưng còn chuyện kia... với em là lần đầu tiên, như lang như sói cũng chỉ với mỗi mình em thôi.

Hai mắt Seokjin đột nhiên thâm tình mị hoặc, đặc biệt nhấn mạnh "như lang như sói cũng chỉ với mỗi mình em" làm cho Jimin thoáng chốc đỏ mặt, tim đập mạnh, cúc hoa thì run run. Đêm qua anh ngủ mớ cậu còn chẳng rõ sao? "Muốn em!" "Không muốn Peter Pan, muốn Park Jimin!". Được rồi! Cậu biết phải phạt anh thế nào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro