162. Mark
Lời lảm nhảm: Tóc đỏ thì sịp cũng đỏ :) Cuồng đỏ ghê thế anh :)
Đừng quên cày view, vote, stream cho các anh nhé
"Can't sleep, can't eat, can't breath"
- Em phải đi trong bao lâu cơ?
Mark thẫn thờ nhìn bạn xếp đồ đạc vào trong vali, mặt anh trông hoảng hốt nhiều hơn là ngạc nhiên.
- Em đi 1 tuần thôi mà, việc gì mà anh phải ngạc nhiên tới vậy. Chỉ là chuyến đi công tác bình thường, sau 1 tuần là em sẽ về mà.
Bạn sắp phải đi công tác trong khoảng 1 tuần, và người yêu bạn, Mark Tuan thì phát hoảng về điều đó.
- Em biết đi máy bay sẽ rất nguy hiểm đúng không? Còn nữa, em đi Paris hả? Em có biết nơi đó có khủng bố rồi thì đánh bom không?
Bạn bật cười trước hành động của Mark lúc này, anh đang hoảng hốt một cách vô lý, và tất nhiên những điều anh đang nói lúc này không hề đúng với cảm giác thật của anh. Anh lo sợ về một điều gì khác.
- Mark, anh sẽ không chết đói khi em không có ở nhà đâu.
***
Mark không nấu ăn giỏi cho lắm, gọi là có biết sử dụng bếp, nhưng nấu ăn thì ít khi có ai ăn được. Anh cũng suýt từng làm cháy nhà khi để lửa bếp quá lớn, cũng may không thiệt hại vật chất quá nhiều. Vấn đề ở chỗ chính là anh không dám nấu ăn vì sợ thiệt hai người và của, hơn nữa anh đã quen với những món ăn mà bạn nấu cho anh.
Khi bạn đi tức là anh sẽ phải tự chăm sóc chính mình, và nếu anh phải nấu ăn thì không biết căn nhà lúc bạn trở về sẽ còn nguyên vẹn không.
- Mark à, không sao đâu, em đã chuẩn bị trước thức ăn trong tủ lạnh rồi, anh sẽ chỉ cần hâm nóng chúng lại thôi.
- Nhưng nếu anh ăn hết số thức ăn trước khi em trở về thì sao?
- Thì anh là con lợn. Em chuẩn bị đồ ăn cho cả tuần đấy, anh mà ăn hết thì sức ăn của anh đúng là đáng phục.
Bạn nói thế thôi, nhưng liệu được chuyện này có thể xảy ra. Mark dù trông gầy thế thôi chứ thật ra có thể ngốn sạch suất ăn cho một bàn 10 người trong nhà hàng. Chính vì anh không tiêu hóa được mỡ mà anh càng ăn nhiều hơn, khả năng anh chén sạch cả cái tủ lạnh chắc cũng có thể xảy ra được.
- E đã dán trên tủ lạnh số điện thoại của mấy cửa hàng đồ ăn mà anh thích rồi đấy, có lẽ ăn đồ ngoài không tốt cho sức khỏe lắm nhưng nếu anh thiếu ăn hoặc cảm giác muốn ăn thì hãy gọi đồ. Rồi em sẽ về nhanh thôi.
Mark nhìn trông rất tội nghiệp, bàn tay anh bám víu lấy vạt áo bạn rất nhẹ, nhưng anh vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ mà gật đầu với bạn. Hành lý xếp xong, anh đưa bạn ra sân bay. Trước khi bạn bước qua cổng, anh ôm lấy bạn và đặt nụ hôn lên trán bạn, đứng nhìn bạn cho đến khi máy bay cất cánh.
***
- __, anh chán quá!!!
Mark lăn lộn trên giường, gối và chăn vứt bừa bãi ở khắp nơi, cả người anh lăn đi lăn lại, miệng không ngừng kêu than chán chường. Mark đứng dậy, bước vào bếp tìm lấy một món gì để nhai cho đỡ chán, nhìn đi nhìn lại tủ lạnh anh lại không thấy có món gì vừa miệng mình lúc này.
- Hay nấu ăn nhỉ?
Mark vừa nói xong câu đó thấy rùng mình. Lần cuối cùng anh nấu, cái món canh thổ cẩm gì đó anh làm có mùi rất kì lạ, và kết cục thảm hại là phải đổ một nồi canh đầy đi vì khả năng gặp Tào Tháo khi ăn món canh của anh. Nhưng chắc làm món gì đó đơn giản là được chứ nhỉ?
Mark lấy ra mấy củ khoai tây và cà rốt, lướt qua một số công thức dễ trên mạng. Có công thức làm cơm cà ri nhìn có vẻ dễ dễ, Mark quyết định thử làm xem sao. Anh gọt khoai và cà rốt, chuẩn bị thêm gia vị và bắt tay vào làm.
Nhưng chuyện đời đâu mấy suôn sẻ, cơm anh làm thì không cháy nhưng khô, cà ri anh nêm nếm thế nào vẫn thấy không phù hợp với khẩu vị.
- Hửm, nhạt thế, cho thêm ít muối.
- Ay mặn quá, cho thêm nước.
- Lại nhạt, có nên cho mắm vào không?
- Hic, nước đâu rồi??
Cuối cùng vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại cho đến lúc cà ri biến thành canh rau củ, à không phải canh, nhìn như luộc rau củ thì đúng hơn, vị không ra nhạt cũng không ra mặn, nước cứ lờ lợ khó nuốt trôi được qua cổ. Mark thảm hại đứng cạnh nồi "canh" của mình, mặt tối sầm lại thất vọng ê chề:
- __, em mau về đi, anh không chịu nổi nữa rồi!
Mark nhớ bạn tới chết luôn, nhớ món ăn bạn làm ngon biết bao, nhớ cả lúc tối ôm bạn ngủ thật ngon, không có bạn ở nhà căn nhà thật trống vắng và buồn làm sao. Anh tắt bếp, đặt nồi sang một bên, cầm lấy điện thoại bấm số nhà hàng.
- Cho tôi một suất jajangmyeon và 2 mực chiên với, bánh bao chiên miễn phí đúng không, cho tôi cái đó nữa.
Mark lại đợi thêm khoảng 10 phút trước khi người giao hàng tới đây, anh mở TV lên xem có gì hay, nhưng cuối cùng mở đi mở lại cái TV mà chẳng có cái gì vừa mắt. Anh với lấy cái điện thoại, gọi cuộc gọi quốc tế.
- Alo?
- __, bao giờ thì em mới về?
- Trời ạ, em đi còn chưa được nửa ngày mà.
- Nhưng anh nhớ em.
Mark co chân ngồi tròn vo trên ghế sofa, ôm lấy cái chăn đắp hơn nửa người, giọng nũng nịu trẻ con dỗi hờn với bạn. Bạn đầu dây bên kia thở dài một tiếng, lục đục xin lỗi mọi người bước ra ngoài phòng họp để dỗ dành cái tên người thì lớn tướng mà tính như trẻ lên 3.
- Anh ăn gì chưa?
- Anh vừa gọi một suất jajangmyeon rồi.
- Mì tương đen hả? Anh ăn hết đồ trong tủ lạnh à?
- Không, đồ ăn vẫn còn, chỉ là anh không muốn ăn.
- Sao? Đồ em ăn anh không thích nữa à?
- Không phải, tại không phải em hâm nóng cho anh. Anh đun nóng lên ăn không ngon như lúc em nấu xong cho anh ăn.
Bạn bụm miệng cười, đứng một góc gọi điện như thế này thật mất lịch sự, nhất là khi bạn đang trong một cuộc họp nữa. Nhưng Mark lại muốn nghe giọng bạn thêm một chút nữa, thành ra bạn phải hạ giọng năn nỉ anh:
- Em sẽ cố gắng thu xếp công việc để về sớm được chưa, giờ thì em phải họp rồi, ngay khi em họp xong em sẽ gọi điện lại cho anh ngay, nhé?
- Được rồi, em họp đi, đồ ăn cũng sắp tới rồi.
- Ok, anh nhớ ăn uống cho tốt đấy, ăn nhiều vào em khuyến khích. Có gì về nhà em sẽ tẩm bổ cho anh nhiều thêm.
- Ừ, anh muốn ăn gà hầm hạt sen.
- Được rồi, em biết rồi mà. Em sẽ mua con gà tơ cho anh ăn hết luôn.
- Nhớ nhé, thôi em vào họp đi, anh sẽ cúp máy.
Mark tắt điện thoại, ngửa cổ lên thở dài. Anh chóp chép miệng, đầu tưởng tượng đến khung cảnh bạn đứng trong bếp làm món gà hầm cho anh, người đeo tạp dề và mang bát canh gà mềm thịt tách ra khỏi xương cho anh ăn. Anh sẽ ôm lấy bạn và bón cho bạn ăn nữa... Nghĩ thôi đã thấy thèm rồi.
Ngoài cửa có ai đó nhấn chuông, đồ ăn của anh đã đến. Mark vứt chăn sang một bên chạy ra mở cửa... Anh đói lắm rồi...
***
Bạn ở bên phương trời Paris lãng mạn lại không hề thoải mái một chút nào. Nói là đi Paris nghe thật sang chảnh và thoải mái, nhưng đấy là chỉ dành cho ai đi du lịch thôi, còn bạn đây đi công tác là một việc khác. Khách hàng yêu cầu thay đổi mẫu thử liên tục khiến bạn bận bù đầu, sáng ra đi họp, trưa về chưa kịp ăn uống đã lo sửa đổi mẫu hàng rồi đưa cho boss kiểm duyệt.
Đến lúc xong đâu vào đấy rồi thì bạn đã gần hết một tuần. Trong thời gian một tuần đó bạn luôn lo lắng cho Mark, không biết anh ăn ngủ có đủ không, sức khỏe anh đã không tốt rồi lại thiếu bạn chăm sóc thì không biết như thế nào?
Bạn thấp thỏm trong vòng một tuần, lo cho công việc và lo cho người yêu của mình ở xa nữa sẽ làm bạn stress hơn nhiều. Vậy nên khi khách hàng quyết định chấp nhận sản phẩm mẫu của bạn, bạn ngay lập tức đóng gói hành lý lại, chọn chuyến bay và bay thẳng về nước.
Ngay khi bạn bước vào nhà, bạn ngay lập tức đã không thể thở nổi, bởi vì có bóng hình ai đó chạy ngay ra ngoài cửa ôm lấy bạn.
- __, anh nhớ em đến chết đi được.
Mark vòng tay qua người bạn, nắm chặt lấy bờ vai của bạn, vùi cả người bạn vào lòng anh. Anh dụi dụi đầu bên vai bạn, cái ôm của anh qua từng giây càng chặt hơn bao giờ hết.
- Mark, em sắp ngạt thở rồi, em cần không khí.
Mark bỏ bạn ra, gãi đầu gãi tai, mặt đỏ bừng lên cười ngượng. Anh luôn như thế, lầm lì ít nói thế thôi, khi yêu lại vẫn trẻ con và đáng yêu như thế. Bạn giơ túi đồ mà bạn đã mua từ siêu thị gần nhà, lắc lắc trước mặt anh.
- Gà hầm?
- Đúng thế, đủ tất cả nguyên liệu luôn.
- Em là tuyệt nhất.
Mark kéo bạn vào nhà, không quên hôn một cái thật kêu lên má bạn, rồi giúp bạn xách túi đồ vào nhà. Anh bỏ nguyên liệu từ túi ra khi bạn tắm rửa người qua loa. Khi bạn bước vào bếp, Mark lấy tạp dề mặc cho bạn, vòng tay ngang qua eo của bạn buộc thắt dây lại.
Khi bạn đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu canh, Mark bất ngờ từ đằng sau lưng ôm lấy bạn, đầu của anh dụi dụi vào vai bạn, sống mũi anh chạm hờ lên gáy bạn.
- Mark, anh bị làm sao thế?
- Chỉ là anh muốn ôm em thôi.
Bạn ngửa đầu ra sau một chút, đầu bạn chạm vào bên vai của anh. Bạn thở dài:
- Trong một tuần anh ăn ít vậy sao? Thức ăn trong tủ lạnh còn chưa hết 1/3, người anh nhìn gây đi trông thấy. Em nói anh phải ăn nhiều lên, ăn hết đồ cũng được mà.
- Nhưng anh không nhai nổi, không có em ở bên anh chẳng ăn, chẳng ngủ được, có khi cũng chẳng thở cho ra hơi.
- Anh nói quá rồi, có gì đâu mà phải thế.
- Chỉ là thế, anh cũng chả biết tại sao - Mark cọ mũi vào vành tai bạn. - Thiếu em mọi thứ cứ nhạt nhòa và buồn chán lắm.
Bạn đưa tay ra sau chạm vào đầu anh, xoa xoa nhẹ làn tóc mềm mượt của anh.
- Em sẽ chăm anh, anh sẽ phải béo lên từng ngày. Em không phải đi công tác nữa, thế nên ăn nhiều lên nhé.
Mark gật đầu, môi anh chạm hời hợt bên cổ bạn, khóe miệng anh có chút vui vẻ nhếch lên thành một đường tuyệt đẹp.
"Không có em, anh không thể thở, không thể ăn, cũng không thể ngủ nổi"
"You're the reason I live"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro