49. Yugyeom (Mark) (17+)
Tiếp nối số 36
Ngay khi tiếng kính vỡ phát ra bên ngoài, cảnh sát ngay lập tức xô vào phòng, kìm Yugyeom lại, vòng tay hắn ra đằng sau lưng. Hắn vẫn nhìn về chiếc gương, như thể biết được bạn đang bị bất động trước hành động vừa rồi của hắn.
- Cô __, cô có sao không?
Bạn không trả lời lại câu hỏi của viên cảnh sát, mắt nhìn vào bàn tay bị mảnh gương găm vào của Yugyeom, nhìn cái nét mắt tự đắc mà bình thường bạn đã quen khi bị hắn bắt cóc. Đến khi viên cảnh sát hỏi bạn lần thứ ba, bạn mới phản ứng lại:
- Các anh định đưa hắn ta đi đâu?
- Đến trại giam đặc biệt dành cho tù nhân mắc bệnh tâm thần. Hắn sẽ được điều trị và cách ly với bên ngoài.
- Liệu hắn có thoát ra được không?
- Với trình độ bảo mật của trại giam đó thì trừ khi hắn là thiên tài bậc nhất mới có thể thoát ra được. Cô yên tâm, nếu cô chưa thấy an toàn thì chúng tôi có thể điều độ một lực lượng riêng để bảo vệ cô.
Bạn lắc đầu từ chối, nghĩ rằng chỉ vì nỗi bất an của bạn mà làm phiền nhiều người như thế thì thật không ổn. Bạn cảm ơn nhã ý tốt của viên cảnh sát rồi bắt đầu ra khỏi trụ sở đi về nhà. Sau bao ngày khổ sở thì cuối cùng bạn cũng được trở về ngôi nhà ấm cúng của mình.
- Cuối cùng em cũng xuất hiện, em làm anh lo lắng quá.
Mark, hôn phu của bạn, ngay khi nhận tin bạn bị bắt cóc, anh đã bay từ Mỹ về để giúp cuộc điều tra. Bạn biết anh lo lắng như thế nào, vì bây giờ anh ôm chặt lấy bạn không cho bạn thở được một hơi.
- Mark, em không thở được...
Mark bỏ bạn ra, tay anh vuốt ve má bạn, rồi vần vò mái tóc của bạn. Anh thều thào, giọng có vẻ mệt mỏi:
- Anh xin lỗi vì đã làm em trải qua nhiều chuyện như vậy. Đáng lẽ ra anh không nên cho em về nước, không thì em đã không bị tên khốn đó hành hạ thế này.
- Em không sao. Giờ chỉ cần được nghỉ ngơi thôi.
- Em nghỉ đi. Anh sẽ nhờ người làm món ăn tẩm bổ cho em.
Mark đưa bạn lên trên phòng của mình, đợi đến khi bạn đã nằm thật thoải mái rồi mới bước ra, không quên nhắc bạn nếu có làm sao thì gọi tên anh. Bạn nhìn lại chiếc giường của mình, ấm áp và tiện lợi hơn góc xó mà Yugyeom bắt bạn nằm nhiều. Bạn lắc đầu, cố gắng quên đi hình ảnh của cái tên bắt cóc đó, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
***
- __, cưng không thoát được khỏi tôi đâu.
Yugyeom cầm theo một con dao đầy máu, ngồi xổm trước mặt bạn. Bạn nhìn xuống tay mình, lại bị cùm xích, lại những vết bầm, vết máu đông cứng trên tay mình. Bạn sợ hãi nhìn những giọt máu tí tách rơi từ con dao trên tay Yugyeom xuống lòng bàn tay của mình. Bạn không thể cử động, cả người như đóng băng và ánh mắt bạn chỉ dừng lại trên khuôn mặt quái dị của hắn.
- Cả tình nhân của cưng nữa - Yugyeom liếm con dao - Nó cũng chẳng thoát được đâu.
- Ngươi đã làm gì Mark rồi? - Bạn kinh hoàng hỏi lại hắn.
- TA... GIẾT... HẮN...
Thân hình của một người con trai rơi xuống trước mắt, cả người toàn máu, sắc mặt còn hiện nét ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi. Mark nằm đó, máu che gần hết người.
- MARKKKKKKKKKKKKKKK!
Bạn tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, cả người không tự chủ được run lẩy bẩy. Hóa ra là một giấc mơ, một cơn ác mộng mà thôi, nhưng nó thực quá thể, khiến bạn còn nhớ rõ được nó như thế nào. Ngoài cửa có tiếng bước chân chạy lên.
- SAO VẬY? CÓ CHUYỆN GÌ?
Mark hớt hải nhìn bạn, chạy đến bên giường ôm bạn vào lòng, rồi mắt dáo dác nhìn xung quanh.
- Em không sao đâu Mark, em gặp ác mộng thôi.
Mark ôm chặt lấy bạn, bạn cũng thế. Nhìn thấy anh chết trong giấc mơ của mình khiến bạn không có một chút an tâm nào, ít ra bạn cũng có chút nào đó nhẹ nhõm khi anh ở bên cạnh.
- Em mơ thấy anh Mark à, và mơ cả thấy Yugyeom - Bạn bắt đầu thút thít - Hắn giết anh đó Mark, em sợ hắn sẽ làm thế thật.
- Hắn đã vào trại giam rồi __. Em đừng lo, anh không làm sao đâu, hắn sẽ không làm gì được em đâu.
Mark trấn an bạn, cả đêm đó anh chỉ ôm bạn vào lòng, ru bạn ngủ, không ngừng thuyết phục bạn rằng anh sẽ bảo vệ cho bạn. Và ít ra từ lúc đó, bạn không còn mơ thấy Yugyeom nữa.
***
Bạn trở về cuộc sống thường ngày, nhưng bạn đã thay đổi nhiều hơn trước. Thay vì những ngày đi chơi cùng bạn bè, bạn lại ở nhà nhiều hơn. Bạn cũng tìm cho mình một thú vui nào đó để quên đi sự nhàm chán. Bạn cũng ít giao du với mọi người hơn, vì thế bạn khiến Mark càng lo ngại, sợ bạn bị chấn động tâm lý mà sinh ra chứng trầm cảm.
- Anh sẽ tổ chức một bữa tiệc tối nay.
Mark nói chuyện với bạn, tay vẫn cầm cuốn tạp chí. Bạn ngồi xem ti vi bên cạnh anh, không một chút hào hứng nào, chỉ gật nhẹ đầu:
- Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?
- Cứ phải là ngày đặc biệt mới tổ chức tiệc à?
Mark bỏ cuốn tạp chí xuống, cầm lấy tay bạn. Bạn quay người lại nhìn anh.
- Em biết rõ anh thế nào mà. Phải là chuyện gì quan trọng anh mới tổ chức tiệc.
Mark cười, véo má bạn. Bạn lúc nào cũng đoán được anh đang làm gì, vì sao anh lại làm thế. Mark vươn tay ôm ngang người bạn, cho bạn dựa hẳn vào lòng anh.
- Chúng ta sẽ tuyên bố ngày cưới.
Việc dự định ngày cưới thì hai bạn đã bàn từ rất lâu rồi, trước cái ngày bạn về nước và bị bắt cóc. Bạn về đây để có thể thông báo cho họ hàng biết, nhưng kể từ lúc việc bạn mất tích xảy ra, cả Mark và bạn không có thời gian để làm việc đó. Bạn cuộn tròn người lại trên ghế, đầu tựa vào đùi anh, bàn tay Mark nghịch trên mái tóc bạn.
- Vậy tối nay ta thông báo em nhé!
- Ừm, tối nay...
***
Bữa tiệc đông nghịt người. Bạn đứng bên cạnh Mark, trong trang phục giản dị nhưng không kém phần sang trọng, làm tâm điểm cho biết bao người tham dự. Bạn không nói chuyện với ai, chỉ cầm trong tay ly rượu vang đỏ, nhấp từng ngụm một và thưởng thức bữa tiệc. Mark không phải là người hay giỏi ăn nói, việc đó bình thường là do bạn đảm nhiệm. Nhưng giờ tính khí bạn bắt đầu trầm hơn, thì anh cũng phải hoạt ngôn hơn một chút.
- Thưa quý khách, hôm nay tôi có một điều quan trọng cần thông báo...
Mark bắt đầu bài nói của mình, và bạn thì nhìn anh. Mark trông như một vị hoàng tử với bộ vest trắng lịch lãm, mái tóc vuốt gọn gàng phô bày từng nét đẹp của anh. Bạn cười thầm, thật may mắn vì bạn có được anh. Trong khi anh thông báo việc trọng đại, bạn nhìn xung quanh bữa tiệc, và rồi dừng ánh mắt ở một dáng hình.
Cao, ánh mắt sắc lẹm xẹt ngang qua, rồi quay lưng lại chìm vào trong gữa bao người. Bạn thoáng chốc tái mặt lại. Đó là Yugyeom, bạn có thể nhận ra hắn ở bất cứ đâu. Bạn hoảng sợ, đánh rơi cả ly rượu trên tay mình xuống đất thu hút bao ánh mắt nhìn bạn. Mark ngay lập tức dừng bài nói, bước đến bên bạn:
- Em có làm sao không?
- Em... Em không sao. Em sẽ đi nghỉ một chút.
Bạn cười gượng rồi để anh tiếp tục bữa tiệc. Bạn bước lên lầu về phòng của mình để nghỉ ngơi. Chắc bạn đã uống quá nhiều rượu sinh ra quáng gà rồi. Bạn đóng cửa lại, rồi nằm xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà.
"Cộc...cộc...". Có tiếng gõ cửa. Bạn bước đến mở, để rồi hối hận...
***
- Lâu rồi không gặp, cưng khỏe không?
Bạn bị bịt miệng chặt lại, cả người bị ép xuống giường. Bạn không thể cử động được, hắn đang kìm chặt bạn ở bên trên. Bạn mở to mắt ra, nhìn Yugyeom. Hắn không thay đổi nhiều, duy có thêm vệt dài ở bên khóe mắt, làm mắt hắn đã sắc lại thêm phần đáng sợ. Bạn muốn hét lên, nhưng không thể, hắn không cho bạn làm thế.
Hắn cài vào cổ bạn chiếc vòng quen thuộc. Bạn rít lên sợ hãi, rồi nhận một luồng điện quanh người. Bạn phát khóc, không ngừng rên lên đau đớn.
- Cưng thấy không, anh nói sẽ về bên cưng sớm mà.
Yugyeom bắt đầu di chuyển tay xuống phần váy của bạn, kéo chiếc khóa đằng sau xuống, lột nó như một mớ giẻ. Thân hình bạn phô bày không che đậy trước mặt hắn, người giật lên xuống vì chiếc vòng điện. Yugyeom cắn xuống bờ vai của bạn, tay thô bạo sờ soạng khắp chỗ trên cơ thể bạn.
Bạn vần vò trên giường, chịu đựng sự đau đớn khắp thể xác từ bàn tay của Yugyeom cho tới từng đợt kích điện của vòng trên cổ.
- Yugyeom, đừng...
Bạn phát hoảng khi bàn tay hắn chạm xuống phần đùi non của bạn, và hắn có ý định thâm nhập sâu hơn thế nữa. Dưới ánh đèn mờ của phòng ngủ, Yugyeom nhìn bạn, ánh mắt tràn ngập dục vọng, không ngừng cười gằn.
- Sao? Sợ ư?
- Yugyeom, đừng làm thế...
Bạn giãy người lên. Vòng cổ lại kích thêm một đợt điện nữa.
- Hình phạt vì dám thất hứa đó cưng à.
Yugyeom cắn lên phần ngực của bạn, khiến bạn không tự chủ được rít lên một tiếng. Dù bạn có đau đớn tới đâu, kêu gào thế nào, bên dưới bữa tiệc ồn ào kia cũng không ai biết bạn gặp nguy hiểm. Bạn nấc nghẹn lên, nước mắt chảy dài ướt phần ga nệm. Người bạn đã mềm nhũn hết ra, không chống cự lại được hành động tàn bạo thô bỉ của Yugyeom.
- Cưng biết đấy, nếu anh lấy mất thứ quý giá nhất của cưng, thì cưng sẽ thuộc về anh chứ không phải là của thằng kia nữa.
Bạn muốn thoát ra, nhưng cơn giật lại truyền thêm lần nữa, đầu óc bạn mụ mị mất khả năng chống cự. Yugyeom cười gằn, cởi bỏ chiếc áo vest trên người.
- Chạy thoát cũng vô ích thôi - Hắn cắn lên phần tai của bạn, thì thầm giọng khàn khàn - Cưng là của anh.
***
- Kim Yugyeom, giơ tay lên, cấm động đậy.
Cửa bị phá, cảnh sát ùa vào. Nhưng lần này họ không làm gì được. Yugyeom kẹp lấy cổ bạn, dí khẩu súng sát bên thái dương của bạn. Hắn nhìn từng viên cảnh sát một, mắt đục ngầu.
- Bắn ta thử xem, rồi __ cũng sẽ về chầu Diêm Vương với ta.
Mark đứng giữa hàng cảnh sát, họ không cho anh vào. Anh nhìn bạn, nét mặt đau đớn. Bạn không thể nhìn rõ được điều gì, mắt đã phủ một lớp nước mờ mịt, cả người bạn lãnh cóng không mảnh vải che thân, đầu tóc rũ rượi chốc chốc tê dại vì cơn kích điện bất ngờ.
- Yugyeom, hãy thả cô ấy ra...
- KHÔNG! KHÔNG AI CÓ THỂ BẮT __ RỜI KHỎI TA. CÔ ẤY LÀ CỦA TA...
Yugyeom bị kích động, hắn kẹp cổ bạn chặt hơn. Bạn khó thở, tay bấu vào tay hắn. Bạn thều thào.
- Yugyeom, tôi không thở được...
Hắn nhẹ tay hơn, rồi vuốt thái dương bạn.
- Không sao, __, không sao đâu. Một nhát súng thôi cả anh và cưng sẽ ở bên nhau.
Bạn hoảng sợ. Hắn định bắn chết bạn và tự sát sao? Nước mắt bạn lại chảy ra, không tự chủ được. Bạn không thể để như thế được. Bạn dùng hết sức lực còn lại của mình, cầm lấy tay đang nắm khẩu súng của hắn, giật thật mạnh. Súng đã lên đạn, theo lực lại bắn một nhát thật mạnh, không vào bạn, nhưng lại vào Yugyeom.
Vì hành động bất ngờ của bạn, Yugyeom bị bắn vào người, máu chảy khắp ga giường, bạn ngã xuống sàn nhà, kiệt sức. Cảnh sát bắt đầu khống chế Yugyeom, Mark lấy áo phủ lên người bạn, tháo bỏ vòng điện ra khỏi cổ bạn, bế bạn ra một góc khác an toàn hơn.
- __, chết tiệt, __, em ở đâu? KHÔNG, __, EM LÀ CỦA TÔI, KHÔNG PHẢI CỦA NÓ...
Yugyeom dù bị thương nhưng vẫn kêu gào, đánh thẳng vào mặt từng viên cảnh sát. Cho đến khi hắn bị đánh ngất đi thì những tiếng gào thét vang vọng trong nhà mới ngừng lại. Bạn cũng chẳng còn sức lức nào nữa, ngất lịm trong vòng tay của Mark...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro