Chương 1: Nơi Định Mệnh Bắt Đầu.

Phép thuật là một thứ kỳ diệu, tất nhiên.


Khi nhắc đến điều này, chúng ta thường tưởng tượng ra những thứ vô thực. Một quả cầu lửa cuộn cuộn tỏa ra sức nóng bỏng rát chẳng hạn. Hay việc bay tung tăng với cây chổi phép và tận hưởng bầu không khí trên không trung một cách nguyên thủy nhất. Thậm chí là cả một thứ sức mạnh không lồ phá vỡ mọi sự tưởng tượng của con người có thể nghĩ ra.


Và có một sự thật rằng chúng ta vẫn thường nghĩ rằng mình hiểu nó, nắm bắt được quy luật của nó, điều khiển nó theo ý muốn như cách mà người thợ rèn chế tác thanh kiếm từ thép nguội. Trong ánh sáng của những câu thần chú lấp lánh, phép thuật hiện ra như một đứa trẻ ngoan, một nguồn sức mạnh vĩnh cửu mà chỉ cần đôi bàn tay khéo léo là đủ để khai thác.


Nhưng liệu có bao giờ chúng ta tự hỏi, liệu thứ sức mạnh ấy có thật sự nằm gọn trong tầm tay của chúng ta? Liệu chúng ta có thực sự hiểu được bản chất sâu xa của nó, hay chỉ đang lướt nhẹ trên bề mặt một vực thẳm vô tận?


...


Có những câu chuyện không ai còn nhớ để kể, những lời thì thầm lẩn khuất trong quá khứ, về những con người bị lãng quên, về những bí ẩn mà không một pháp sư hay học giả nào có thể chạm đến.


Phía sau mỗi câu thần chú là một thế giới khác, một thế giới nơi mà ranh giới giữa điều thiện và ác, giữa thực tại và ảo giác trở nên mờ nhạt. Và trong thế giới đó, phép thuật không còn là công cụ, mà là một phần kí ức, một nơi lưu giữ linh hồn của những người đã tạo ra chúng.


Hãy tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, khi chính bản thân ta bị kéo vào vòng xoáy sự thật, khi tất cả những điều chúng ta biết trở thành vô nghĩa, và ta phải đối mặt với những thứ vượt xa ngoài tầm hiểu biết của mình. Điều gì sẽ xảy ra? Liệu chúng ta có còn dám khẳng định mình là chủ nhân của sức mạnh này, hay chỉ là những con cờ trong một bàn cờ đã được sắp đặt từ trước?


Đó là câu hỏi mà không ai muốn trả lời, nhưng cũng là câu hỏi mà một kẻ nào đó đã phải đối mặt vào đêm định mệnh ấy, khi một sự cố bỗng nhiên xảy đến tại một nơi gió lạnh thổi ào ạt quanh năm và bão tuyết không bao giờ dứt.


...


Gió rít gào lên cuồng nộ trên quảng trường lớn của thành phố Pháp Sư. Trời không bão, nhưng tiếng sấm lại vang dội không ngừng. Những tiếng nổ rung chuyển, chẳng phải của bầu trời mà là âm thanh từ lượng mana khổng lồ đang mất kiểm soát, dội vào từng ngõ ngách của quảng trường. Không khí xung quanh vòng phép rộng tám mét như bị xé toạc, từng tia năng lượng ma thuật đan xen nhau, bùng lên như một cơn lốc hủy diệt, sẵn sàng nuốt chửng tất cả. Giữa đám đông hàng chục ngàn người, sự sợ hãi lan tỏa như dịch bệnh, tất cả đều cảm nhận được cái chết đang đến gần.


Các pháp sư đứng sát vòng phép, miệng gào thét trong tuyệt vọng. Họ dồn hết năng lượng vào những phép thuật bảo hộ, cố gắng làm dịu đi cơn cuồng phong ma thuật. Nhưng mọi nỗ lực đều bị nghiền nát. Sức mạnh vô hình kia quật ngã họ như những chiếc lá mong manh trong bão tố, để lại những ánh mắt hoang mang, tràn đầy sự bất lực.


Rồi, từ trong lòng cơn bão, quái vật vô hình ấy thức tỉnh. Những luồng năng lượng bùng nổ như những xúc tu ma quái, lao tới phá tan mọi thứ trên đường đi. Mặt đất dưới chân họ rạn nứt, từng mảng lớn bị xé toạc, cháy xém trong những đợt tấn công liên hồi, để lại phía sau là những tàn tích đen kịt và những cái xác xấu số nằm rải rác. Không còn chút hi vọng nào cho sự sống, mọi thứ đang bị nghiền nát.


Ngay trong khoảnh khắc tưởng chừng tất cả đã mất, không gian bên trong vòng tròn phép thuật đột ngột biến dạng. Nó vặn vẹo và xoắn lại, như thể đang mở ra một cánh cổng dẫn đến một thế giới khác. Giữa những dòng năng lượng cuồng loạn, một khung cảnh hiện ra: một cánh rừng cháy đỏ rực, với những ngọn lửa hung dữ đang nhảy múa, nuốt chửng từng cây cối.


Trong cơn hỏa hoạn tàn khốc ấy, một cô bé elf chừng bảy, tám tuổi xuất hiện. Đôi mắt trống rỗng của cô bé như đã bị bóng tối nuốt chửng, nhưng chúng lại khóa chặt vào một điểm duy nhất trong thế giới hỗn loạn này—một người đàn ông đứng giữa cơn bão năng lượng.


Không chút do dự, anh ta lao thẳng vào trung tâm của cơn lốc ma thuật. Mái tóc tím bạc của anh ta tung bay như những sợi tơ mỏng manh giữa cơn cuồng phong. Gương mặt anh ta cứng lại, đôi môi mím chặt, ánh mắt cương quyết xuyên qua màn sương khói, nhìn thẳng về phía cô bé. Trong đôi mắt đó, không có gì ngoài sự quyết tâm và một chút gì đó như sự chấp nhận—chấp nhận sự nguy hiểm, chấp nhận cái chết. Tiếng hét ngăn cản của mọi người xung quanh chỉ là những âm thanh yếu ớt, vô vọng, khi anh ta biến mất vào vùng tâm bão, nơi cơn ác mộng thực sự đang chờ đợi.


Một âm thanh chói tai vang lên, xé toạc không khí, và ngay sau đó, vụ nổ xảy ra. Từ trung tâm của vòng phép, một luồng sáng bùng lên, cắt ngang bầu trời như một tia chớp hủy diệt. Mặt đất dưới chân mọi người rung chuyển dữ dội, từng khối đá lớn bị hất tung lên không trung. Những ngôi nhà xung quanh quảng trường lập tức đổ sập, những mảnh vỡ tung bay trong cơn lốc.


Luồng năng lượng hỗn loạn cuộn trào ra ngoài, như những xúc tu khổng lồ vươn ra, nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Những tiếng thét kinh hoàng vang vọng, rồi nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng gầm rú. Những người bị bắt kẹt trong cơn bão ấy chỉ còn là những cái bóng mờ nhạt trước khi bị đẩy bay.


Ánh sáng từ vụ nổ bao phủ toàn bộ quảng trường, mọi thứ như bị thiêu rụi dưới sức mạnh khủng khiếp ấy. Trong khoảnh khắc đó, người đàn ông chỉ kịp thấy đôi mắt của cô bé elf—đôi mắt trống rỗng ấy khóa chặt vào anh, như thể cả hai đã định sẵn phải chia sẻ số phận. Rồi, cơn bão năng lượng nuốt chửng tất cả. Mọi thứ trở nên trắng xóa, im lặng, và tăm tối.


...


Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, kéo người đàn ông khỏi cơn mơ hồ của sự bất tỉnh. Anh ta ho sặc sụa, đôi mắt mở ra trong cơn nhức nhối. Xung quanh, mọi thứ rung lắc nhẹ nhàng, một cảm giác kì lạ. Anh ta nhận ra mình đang bị trói chặt, dây thừng cọ xát vào cổ tay và chân, giam chặt anh ta vào một góc của chiếc thuyền gỗ cũ kỹ. Những tấm ván gỗ dưới chân có dấu hiệu mục nát, với mùi ẩm mốc xộc lên từ những kẽ hở.


Ánh sáng mờ nhạt từ phía trên trần thuyền lọt xuống, chiếu lên những con người xung quanh anh. Họ mặc những bộ trang phục làm từ vải thô màu nâu xám, che kín gần như toàn bộ cơ thể, chỉ để lộ đôi mắt. Những tấm vải quấn quanh đầu, giữ chặt những chiếc khăn che mặt, chỉ chừa lại khoảng trống để hít thở. Mỗi người trong số họ đều đeo những chiếc áo choàng dài, cắt may sơ sài, dường như để chống lại cát bụi hơn là để bảo vệ khỏi cái lạnh hay nắng gắt.


Khuôn mặt của họ lộ ra phần nào qua lớp khăn che, nhưng không mấy thiện cảm. Đôi mắt lạnh lùng, thiếu đi sự sống, ánh lên sự cằn cỗi của những người đã phải đối mặt với quá nhiều khó khăn và khổ đau. Những nếp nhăn hằn sâu trên làn da khô ráp, rám nắng như đã bị nung qua lửa. Môi của họ khô nứt, trơ ra một màu đỏ nhạt, những vết nứt nhỏ li ti tô điểm trên những khuôn mặt đã quá quen thuộc với cảnh khắc nghiệt của cuộc sống nơi sa mạc.


Anh ta đảo mắt nhìn quanh, cố gắng định hình tình huống. Và rồi, anh thấy cô bé elf, cũng bị trói chặt, ngồi co ro ở góc thuyền đối diện. Mái tóc bạch kim của cô bé bết lại, dính chặt vào da đầu, che phủ phần lớn khuôn mặt. Đôi mắt vốn trong veo giờ đây tràn đầy sợ hãi và bất lực. Cô bé run rẩy, cố gắng co người lại như muốn tránh xa những kẻ xung quanh.


Một trong số những người kia tiến lại gần, cúi xuống nhìn cô bé với một nụ cười khểnh đầy vui sướng. Hắn ta đưa tay ra, nắm lấy cằm cô bé, buộc cô phải ngẩng mặt lên. Nụ cười trên khuôn mặt hắn chỉ càng làm rõ thêm sự nham hiểm, khi đôi mắt hẹp lại, ánh lên sự thèm muốn và vui sướng không khác gì kiếm được món vàng từ trên trời.


"Tốt lắm, một món hàng đáng giá, chắc lũ quý tộc sẽ rất thích đấy. He." Hắn khẽ cười, giọng nói đầy mỉa mai và toan tính. Ánh mắt hắn liếc qua người đàn ông bị trói ở góc thuyền, rồi quay lại tập trung vào cô bé, như thể đang cân nhắc giá trị của cả hai.


Sau một lúc, nhóm người dần tản đi, để lại người đàn ông ngồi đó, một mình trong góc thuyền. Không khí xung quanh ngột ngạt và ẩm thấp, chỉ có tiếng sóng biển đập vào mạn thuyền và tiếng thì thầm của gió cát. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát hơi thở, rồi nhắm mắt lại, cố nhớ lại mọi chuyện.


Trong tâm trí anh, mọi thứ vẫn còn mơ hồ, như một màn sương dày đặc. Những ký ức vụn vỡ hiện lên: tiếng gào thét, ánh sáng chói lòa từ vụ nổ, và hình ảnh cuối cùng trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối—đôi mắt trống rỗng của cô bé elf.


Anh ta nhớ mình đã lao vào vòng phép, không hề do dự, như thể đó là điều duy nhất anh cần phải làm. Nhưng ngoài việc đó ra, mọi thứ khác đều trống rỗng. Tên anh là gì? Anh đến từ đâu? Tại sao anh lại có mặt ở đó? Tất cả đều là những câu hỏi không có câu trả lời. Chỉ còn lại cảm giác đau đớn âm ỉ trong đầu và ngực, như thể những ký ức bị giằng xé, bị xóa bỏ một cách tàn nhẫn. Bên tai anh chỉ còn lại tiếng sóng biển, từng đợt vỗ vào mạn thuyền, nhắc nhở rằng anh đang trôi dạt, không chỉ trên biển mà còn trong chính tâm trí mình. Anh cố nhớ, nhưng ký ức vẫn mãi là một bóng mờ khó nắm bắt, để lại trong anh cảm giác trống trải, lạc lõng giữa một thế giới xa lạ và bí ẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro