(I): Chương 2
Ta trầm ngâm nhìn vào bóng hình mình trong gương, những vết xanh chồng chéo trước ngực ta trông tựa như những vết nứt vỡ toác ra khi người khác đâm mạnh thanh gươm lên mặt sương giá.
Đây chính là triệu chứng của căn bệnh chết dẫm Cryoriasis (bệnh đông lạnh)
Cryoriasis rất hiếm, rất lạ lẫm, đến cái nỗi mà người ta chỉ có thể biết đến nó qua những trường hợp éo le trong các cuốn di thư phủ bụi thời gian.
Kẻ yểu mệnh mắc phải thứ bệnh ấy sẽ dần trở nên loạn thần và mất đi khả năng di chuyển như thể trở thành một phần của băng tuyết nghìn năm.
Thứ bệnh tật này là lời nguyền, một lời nguyền mà chỉ có Creatio Protocore mới có thể cứu vãn.
MC: (Làm bông hoa dị biệt ấy nở rộ ư...)
Đó là cọng kẽm gai cuối cùng mà định mệnh ban tặng để cứu ta.
Ta cần phải thật thận trọng mà ứng xử với Foreseer, làm hắn hạ thấp cảnh giác. Chỉ có cách đó, ta mới có cơ hội chạm tay đến Creatio Protocore.
MC: (Người ấy... sao lại hao tâm cho thứ hoa này nhiều đến vậy?)
MC: (Ta cần tự mình tìm hiểu thêm)
Ngay bình minh ngày tiếp đến, ta rảo bước qua mọi ngóc ngách của tòa tháp u ám này. Lối kiến trúc cổ kính nơi đây ấy vậy lại đẹp đến vô tình, mọi thứ thật xa vời, tưởng như sự trơ trọi đã nghiễm nhiên thống trị tòa tháp qua hàng vạn năm. Điều đó nhắc nhớ ta về chủ nhân của nó, thật sự là rất giống nhau, đều chằng mấy thân thiện với lãng khách ghé đến...
MC: (Nơi này lớn đến vậy... tài nào ta có thể tìm thấy hắn chứ...)
Ta lại vô tình tìm thấy một cái lọ bạc được đổ đầy nước, nhấp môi vài ngụm sau khi ta dẫn chạm đến giới hạn của cỗ cơ thể bệnh tật của chính mình, ta vẫn giữ chút cho đóa hoa nhài trên kia. Gắng gượng mãi mới lên tới đỉnh tòa tháp, ta thấy một bóng lưng quen thuộc, Foreseer đang đứng quay lưng lại với ta. Khoảnh khắc ấy, trái tim ốm yếu của ta run lên từng đợt.
MC: Ngài... sẽ chẳng ở đây chỉ để giám sát ta đúng chứ?
Foreseer: Cái tôi của ngươi bị tổn thương chỉ sau một hôm nhỉ?
MC: Ta... ta không có mất tự tin!
Ta nhanh chóng tưới nước cho nhành hoa trắng yếu đuối, vô tình cảm thấy một sự tương đồng, ta và nó... Ta bắt đầu khẩn thiết cầu nguyện.
MC: (Ôi đóa ngọc nữ đầy phép màu, cả cuộc đời của ta đang nằm gọn trên chiếc lá nhỏ bé của ngươi. Vậy nên, chỉ một lần thôi, có thể hay không ngươi đừng đắm chìm vào vết cắn ngọt ngào của chết chóc...)
Nhìn từ trên đỉnh tòa tháp, một đoàn người đang dọc theo con đường núi gian nan vô tình va phải ánh mắt đau khổ của ta. Bọn họ có khác chi những con kiến đáng thương sa vào đám muối xốp lên giả trang đường mật. Nếu thật sự có ai đó ở đây để đánh lạc hướng Foreseer, đó chắc chắn là cơ hội ngàn vàng của ta. Ta chỉ vào những bóng hình bé tẹo ấy.
MC: Chúng đến đây để lắng nghe lời tiên tri của Ngài ư?
Foreseer chẳng đáp lời ta, hắn ném cho họ một cái nhìn lạnh lẽo. Tay phải hắn họa vào không khí những cổ tự bằng bạc sáng lấp lánh. Tức khắc, thứ cổ tự đẹp đẽ kia hóa nên một trận bão tuyết ác độc mà nuốt chửng con đường nơi đám người kia đang chật vật từng bước đi. Tử thần trắng giống như chiếc khăn che lấp toàn bộ phận đời nhỏ bé của con người, họ biến mất.
MC: Ngài... giết họ?
Foreseer: Sau khi chúng lạc trong tuyết trắng, sẽ chẳng có lựa chọn nào ngoài bỏ cuộc và trở lại nơi chúng thuộc về. Sự sống của chúng mong manh nhưng vẫn được đảm bảo hoàn toàn.
Tâm trí ta vẫn mắc kẹt trong sự hùng vĩ mà thứ thuật phép đáng sợ của hắn tỏ bày, lần đầu tiên ta thấy mình lẻ loi khi chứng kiến tường tận thần quyền vĩ đại của Foreseer.
MC: Ngài... chán ghét mong ước nghe lời tiên tri của Ngài mà con người vẫn hằng đau đáu?
Foreseer: Thiên vận là bất dời. Nực cười thay, không những chẳng thừa nhận chân lý ấy mà con người còn cố chấp thay đổi nó. Đặc biệt khi chúng biết rằng vận mệnh chẳng theo ý chúng muốn.
Hắn vừa nói, vừa nhìn ta.
Ta cúi đầu, vờ như đồng thuận với lời hắn nói, thắm sâu bên trong, ta hiểu cái cảm giác này là gì.
MC: Ta hiểu rồi, ta sẽ chỉ chú tâm vào chăm sóc hoa nhài của Ngài, sẽ không hỏi thêm gì về số mệnh của ta.
Dẫu hiểu nó vô nghĩa đến mức nào, ta sẽ chẳng bỏ cuộc nếu không thử chống chọi với số phận của bản thân một lần, một lần cho mãi mãi.
Mong sao sự thỏa hiệp giả tạo của ta có thể chạm đến lòng tin của hắn.
Ngày rồi lại đêm, thời gian đã trôi qua bao kì trăng, chưa từng một lúc ta quên đi nhiệm vụ của mình, chăm sóc đóa hoa sinh mệnh của ta. Ta đã quen thuộc với nó đến độ việc ấy dần xuất hiện trong giấc mộng hàng đêm của ta.
Một sáng, ta ngân nga theo từng bước quen thuộc lên đỉnh tháp, chiếc bình bạc đầy nước trong tay lắc nhẹ. Bất chợt, ta bắt gặp Foreseer, ánh mắt hắn xoa lên những đám mây trong veo đầu ngày, hắn trầm ngâm nhìn lên trời cao.
MC: Chào buổi sáng, thưa Ngài...
Do dự, ta ngước lên như một phản xạ tự nhiên. Sắc trời phủ kín vân mây đầy tự do, những vệt xanh sâu thẳm được dệt vào chạy dài đến tận chân trời, xa xăm và rộng lớn vô cùng làm vậy.
MC: Ngài có tâm sự?
Foreseer: Im lặng.
Foreseer: Chăm hoa thì không cần dùng đến miệng đâu.
MC: ...
Ta lặng thinh mà tưới hoa, không thể rời việc quan sát hắn, kẻ đang có những động thái kì lạ hôm nay.
Bất thình lình, trời xanh đổ ập một cơn mưa của tiếng chim kêu như gào thét. Ta chết lặng trước những gì mình thấy.
Hàng ngàn, hàng vạn những đôi cánh trắng như phủ bạc lượn thẳng đến phía chính tòa Tháp Gai.
Bầu trời như khoác lên một tấm vải liệm bằng lông vũ, sáng lấp lánh tựa những vụn vỡ của pha lê lại tinh khiết như sương mai mỗi sáng hôm. Trong khoảnh khắc, trời cao hóa thành những tinh vân vô thực mà đôi tay con người hằng mong ngóng có thể chạm tới.
MC: Chúng... là gì?
Foreseer: Arcticyons (một loài chim cổ đại?)
Hắn vươn tay ra, tức khắc một đôi cánh trắng phau đậu lại trên tay hắn. Đáp lại lời mời gọi của Foreseer, kẻ lãng khách bé nhỏ ấy vui vẻ líu lo.
MC: Ngài biết chúng?
Foreseer: Chúng ghé thăm nơi đây mỗi năm vào mùa di cư.
Hắn nhìn vào đứa bé trắng muốt trên tay hắn, đôi mắt tràn đầy sự hiền từ và ấm áp, tựa hồ như gặp lại cố nhân tri kỉ thân thuộc của mình.
Foreseer: Kìa, những mảnh chuyện xưa cũ...
MC: Ta chưa từng thấy thứ tạo vật nào rực rỡ được bằng Arcticyon trong đời người ngắn ngủi của mình trước đây.
Foreseer: Tay ngươi.
Miễn cưỡng, ta đưa tay ra theo lời hắn. Rồi tay hắn bất ngờ bao bọc lấy đôi tay bé nhỏ của ta. Hoảng loạn và bối rối, ta muốn thu tay lại.
Foreseer: Đừng sợ, loài người là mối lo ngại nhỏ nhặt nhất của bọn chúng.
Tay hắn, thân nhiệt của hắn ấm hơn những gì ta nghĩ trước đó, sự ấm áp ấy ôm trọn lấy đôi tay ta.
Tên nhóc trắng bạc chậm rãi nhảy từ tay hắn sang tay ta. Đôi cánh của nó phản chiếu cả một bầu trời xanh thẳm, vô tình khoác lên một sắc xanh tuyệt diệu.
MC: Đáng yêu thật... Ta đoán Ngài không chỉ mãi tự cô lập trong tháp và đọc sách nhỉ?
Foreseer: Xem ra đó là tất cả những gì ngươi đúc kết được khi bị băng phạt sao?
MC: Đó là... Vì ta thật sự muốn biết thêm về Foreseer...
MC: Tên Ngài xuất hiện trong cuốn Ghi chép về Foreseer, cuốn sách ấy chỉ đề cập đến Ngài như một công cụ của Astra. Ta nghi ngờ tính chính xác của thông tin ấy.
Khuôn mặt hắn chẳng còn gì ngoài vô cảm.
Foreseer: Astra đã chẳng ghi chép gì về câu truyện đời Ngài. Thứ còn sót lại chỉ những vết chân tưởng tượng của phàm nhân trên sa mạc thời không.
MC: Ta thừa nhận Ngài chẳng lãnh khốc vô tình như chúa đông. Ngài để ý đến những sinh linh bé bỏng, từ đóa hoa ngọc nữ kì lạ đến việc ngóng chờ đàn Arcticyon di cư đến nơi đây, Ngài làm thể bất cứ khi nào Ngài không bị sương giá trói buộc.
Sự cô quạnh trong mắt hắn trở lại.
Foreseer: Người chẳng ở đây để quan sát biểu tình của ta. Sự tò mò ngông cuồng của người rồi một ngày cũng sẽ khiến đời ngươi điêu tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro