Chương 128 : Chiến tranh hai nhà Kim - Son.

  Min Soo vuốt khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt của Park Jiyeon: "Mẹ, mẹ đừng khóc." Tuy rằng, kể từ bây giờ, nó kêu người khác bằng mẹ có chút không quen, nhưng nhìn thấy cô khóc, nó cũng đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

Kim Myungsoo ở bên cạnh cười khẽ, nhìn mẹ con bọn họ ôm nhau, nhìn dáng vẻ cô bởi vì vui mừng mà khóc thút thít, biết mình không nên tách bọn họ ra nữa: "Park Jiyeon, theo tôi về nhà đi." Anh nói những năm gần đây, luôn ôm ý tưởng, muốn ở chung với cô và con, sống cuộc sống hạnh phúc.

Trên mặt Jinwoon hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng sao anh có thể ngăn cản cô và Min Soo ở bên nhau.

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo, cuối cùng lắc đầu: "Không, chỗ đó không phải là nhà tôi, tôi sẽ không về đâu, tôi muốn dẫn Min Soo đi."

Chỗ đó đối với cô mà nói, chỉ là một nhà giam, dùng để vây hãm cô, cô đã đi ra, thì sẽ không trở về.

Sắc mặt của Kim Myungsoo cứng đờ, vốn vô cùng vui vẻ và sung sướng, trong lòng còn nở rộ hạnh phúc, giờ phút này tất cả hoàn toàn chấm dứt, anh cho rằng chỉ cần anh đề nghị, cô sẽ rất vui vẻ trở về với anh, không ngờ, cô một mực từ chối, còn muốn dẫn Min Soo đi.

"Yeonie, quyết định này của em rất đúng, anh sẽ cùng em chăm sóc tốt cho Min Soo." Trên mặt Jinwoon lộ ra nụ cười một lần nữa.

"Hừ...Park Jiyeon...em tự biên tự diễn quá rồi, tôi nói cho em biết, em theo tôi về, hoặc là tôi dẫn Min Soo trở về, em muốn mang Min Soo của tôi đi, sống với người đàn ông khác, đây là chuyện hoàn toàn không thể, em chết tâm đi." Kim Myungsoo thật sự sắp tức chết.

"Min Soo vốn là con của tôi, tôi có quyền dẫn nó đi, hơn nữa, anh có vợ, tôi trở về với anh, tôi là cái gì, xin anh hãy vì tôi mà suy nghĩ lại được không, dù sao, tôi không muốn dây dưa nhiều với anh nữa, xin anh hãy dứt khoát buông tay." Nếu Park Jiyeon cô không có nguyên tắc, hợp lại với anh, không giữ được nguyên tắc, bản thân cô cũng tự hạ thấp mình.

"Son Naeun tỉnh lại, tôi sẽ ly hôn với cô ta, tôi sẽ không để em ở vị trí xấu hổ." Kim Myungsoo cam đoan với cô, anh tưởng cô đang lo lắng điều này.

Park Jiyeon cười nhạt: "Thật xin lỗi, tôi cũng không tính nối lại nghiệt duyên với anh, anh ly hôn là chuyện của anh, không liên quan tới tôi."

"Em..." Kim Myungsoo nhất thời nghẹn lời, tự nhiên không tìm được lời gì để nói.

"Ba, mẹ..." Giọng nói non nớt của Min Soo vang lên: "Con không muốn rời khỏi ba, cũng không muốn không có mẹ, hai người, con đều muốn."

Park Jiyeon và Kim Myungsoo đồng thời sửng sốt!

"Con trai tốt, cục cưng tốt của ba, con mau khuyên mẹ của con đi." Kim Myungsoo vui vẻ hôn lên mặt của con mộ cái. Ném cho Jinwoon một nụ cười đắc ý, anh có con trai làm vũ khí bí mật, sớm muộn gì Park Jiyeon cũng là cùa anh.

"Yeonie, bây giờ anh ta dùng Min Soo áp bức em, đây là hành động diển hình của kẻ ti tiện bỉ ổi, em đừng mắc mưu." Jinwoon sợ Park Jiyeon sẽ dao động, vội vàng nói.

"Em chắc chắn sẽ không." Park Jiyeon nhìn về phía Min Soo:"Min Soo, bây giờ ba con và mẹ không thể ở chung, sau này cũng không thể, con ở với mẹ không được sao, ngày nào chúng ta cũng có thể chơi thật nhiều trò chơi, sau này thỉnh thoảng ba cũng có thể đến thăm con được không?"

Min Soo lắc đầu, xoay người ôm lấy Kim Myungsoo:" Con không cần, con muốn ba, con không muốn rời khỏi ba..."

"Con ngoan, ba sẽ không rời khỏi con" Kim Myungsoo vui vẻ dỗ thằng bé, nhóc con, cuối cùng ba cũng không uổng công thương con.

"Nhìn đi, Min Soo sẽ không rời khỏi người ba là tôi đây, em là mẹ ruột của thằng bé, còn tiếp tục chống cự sao?"

Park Jiyeon bối rối, không ngờ Min Soo ỷ vào Kim Myungsoo như vậy, điều này làm cô rơi vào tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm sao cho tốt.

Một phòng khác, biết tin Park Jiyeon đã tỉnh lại, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, bởi vì Son Naeun không có một chút dấu hiệu tỉnh lại, bọn họ đã cùng một độ cao ngã xuống, theo lý,cô ta cũng nên nhanh chóng tỉnh lại.

4 ngày trôi qua, Park Jiyeon đã có thể xuất viện, nhưng Son Naeun vẫn không có động tĩnh như cũ.

Bởi vì Kim Myungsoo muốn xử lý nhà họ Son, cho nên anh đồng ý, giao Min Soo cho cô mấy ngày, dù sao anh cũng không lo lắng cô có thể thuyết phục được Min Soo, anh xác định cần phải xử lý trước, sau đó mới có tư cách khiến Park Jiyeon ở chung với anh.

Park Jiyeon vui vẻ dẫn Min Soo tới căn hộ, làm cho thằng bé một bàn đồ ăn phong phú, nhìn dáng vẻ thằng bé ăn ngon lành, trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.

Cô thề, sau này phải kiếm thật nhiều tiền, như vậy cô mới có thể cho Min Soo một tương lai tốt đẹp.

Buổi tối, cô ôm Min Soo ngủ, lần đầu tiên cảm thấy, ngủ cũng có thể là một chuyện hạnh phúc.

Jinwoon cảm thấy, bởi vì có Min Soo ở đây, cho nên Park Jiyeon và Kim Myungsoo sẽ còn rất nhiều mối liên quan, anh đột nhiên có chút không tin tưởng mình có thể thắng được cô, yêu cô, nhưng cũng không muốn bởi vì yêu, mà làm tổn thương cô.

Kim Myungsoo từ bác sĩ biết được, Son Naeun không có chuyển biến gì, không thể nói là thương hại cô ta, cô ta gieo gió gặt bão, nhưng phải nói rõ ràng mọi chuyện, phải nói.

Anh đẩy của phòng bệnh ra, chỉ có Son Hyun Seok, Bae Suzy đã về.

"Cậu tới rồi à! Tôi còn tưởng đến lúc con gái tôi chết, cậu cũng không đến nhìn một cái chứ!". Son Hyun Seok nhạo báng, mấy ngày nay ông ta cũng già hơn một chút.

Kim Myungsoo cũng không khách sáo, ngồi xuống, đối mặt với ông ta, tao nhã bắt chéo hai chân:" Nói thật, hành vi và việc làm của cô ta, thật sự khiến cho tôi đến chết cũng không muốn liếc nhìn cô ta đến một cái, nhưng mà, nên kết thúc dù sao cũng phải kết thúc, cho nên tôi mới tới!"

"Hừ..." Son Hyun Seok cười lạnh gật đầu:" Mấy ngày nay, lúc nào con nhóc Suzy cũng ầm ĩ bên tai tôi, cậu vô tình cỡ nào, hôm nay nghe được, quả nhiên nói chuyện không có một chút tình cảm, dầu gì Naeun cũng là vợ ngủ chung giường với cậu hai năm, cho dù con bé phạm sai lầm, cậu cũng không nên đối xử với nó tàn nhẫn như vậy, nó có thể nhẫn nhịn tất cả, tình cảm của nó đối với cậu, chẳng lẽ không đáng để đối xử tốt với nó sao?"

"Son tổng, đừng nói những lời tốt đẹp đó, chẳng lẽ yêu là có thể không từ thủ đoạn, rốt cuộc con gái của ông là hạng người nào, không phải trong lòng ông còn rõ ràng hơn tôi sao, bây giờ tôi muốn ly hôn với cô ta, tôi nghĩ đây là quyết định nên làm từ sớm, có lẽ, hai năm trước, tôi nên hủy bỏ hôn ước". Kim Myungsoo hối hận về quyết định sai lầm năm đó, cho rằng cô ta đối xử tốt với Min Soo, là có thể che giấu mọi bất hòa, cuối cùng thật sự là, bọn họ bằng mặt không bằng lòng, đều không vui vẻ.

"Đã đổi giọng gọi tôi là Son tổng, xem ra cậu thật sự quyết tâm muốn ly hôn, vậy cậu có nghĩ tới hậu quả không?"

"Nếu dám làm tôi sẽ không sợ gánh chịu hậu quả, còn ông, sợ sao?" Kim Myungsoo biết lão già này, sợ chuyện giống anh.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro