Chương 139 : Xì Căng Đan.

  "Nếu muốn ăn cơm, về nhà ăn đi, tới hay không tuỳ em." Kim Myungsoo kéo Min Soo qua: "Chúng tôi ở bãi đậu xe chờ em, cho em nửa tiếng, không tới, chúng tôi lập tức lái xe đi."

Nói xong, ôm Min Soo bỏ đi, giờ phút này, trong lòng anh dường như nắm chắc, cô nhất định sẽ tới, bên miệng không khỏi lộ ra nụ cười gian, giữa bọn họ có Min Soo, mãi mãi không thể cắt đứt quan hệ.

Anh nhất định sẽ có cách, khiến Park Jiyeon ngoan ngoãn tới bên cạnh anh.

Park Jiyeon thấy bọn họ đi ra ngoài cửa, thầm nghĩ, nên đi hay không, nếu không đi, Min Soo nhất định sẽ buồn, nhưng nếu đi, thì giải thích với Jinwoon thế nào cho tốt.

Trong lòng cô vô cùng phiền muộn.

Vào phòng thay quần áo, cô cởi trang phục biểu diễn xuống, tẩy trang, Lee Jieun từ ngoài cửa đi vào.

"Yeonie... đêm nay rất thành công, có tiệc chúc mừng, cô sửa soạn xong thì ra nhé, chúng tôi chờ cô bên ngoài, hôm nay cô là nhân vật chính, không thể nói không đi." Lee Jieun vỗ vai cô: "Tôi còn phải qua bên cạnh thông báo cho các diễn viên khác, lát gặp lại."

"Không, Jieun, hôm nay tôi..." Park Jiyeon muốn nói cô thật sự không thể đi, quay đầu lại, Lee Jieun đã giống như một cơn gió vụt ra ngoài, làm cô không có cơ hội để lên tiếng.

Kim Myungsoo đang đợi cô ở bãi đậu xe, cô không muốn khiến Min Soo thất vọng, nhưng bên Lee Jieun, cũng muốn nói một tiếng, nếu không, để tất cả mọi người đợi cô thì không tốt.

Sau khi Park Jiyeon chuẩn bị tốt, đi ra ngoài cửa, muốn tìm Lee Jieun, nói cô có việc không đến tiệc chúc mừng được, tìm hết căn phòng bên cạnh cũng không có một bóng người, chẳng lẽ đều đã ra bãi đậu xe?

Đến bãi đậu xe, quả nhiên thấy các nhân viên công tác và Lee Jieun đều đang ở đó, còn có không ít phóng viên.

"Các vị! Nữ chính của chúng ta đến rồi! Các vị có chuyện gì thì để đến tiệc chúc mừng hỏi đi, được không?" Lee Jieun cười vẫy tay với Park Jiyeon, ý bảo cô đi nhanh lên.

Một chỗ khác, Kim Myungsoo đậu xe ở đó, thấy Park Jiyeon đi về phía kia, sắc mặt tối sầm.

Park Jiyeon nhìn thấy Kim Myungsoo, nhưng dù sao cô cũng phải qua nói với Lee Jieun một tiếng.

Cô bước nhanh về phía Lee Jieun, muốn nói một tiếng rồi trở lại bên Hàn Hàn ngay, mới vừa mở miệng: "Lộ Di, tôi..."

"Đừng có tôi nữa, mau lên xe, tôi có chuyện muốn nói với cô." Hiện tại Lee Jieun vô cùng hưng phấn, mạnh mẽ kéo Park Jiyeon lên xe.

Nhưng Kim Myungsoo nhìn thấy cảnh này, cho rằng Park Jiyeon chủ động lên xe tức giận lái xe bỏ đi, Min Soo ở bên cạnh cũng hết sức chán nản.
Park Jiyeon ở trên xe nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ cô cũng đuổi không kịp xe anh, hơn nữa bên ngoài còn có nhiều người như vậy.


"Nghĩ gì vậy? Vẻ mặt thế này, có phải có chuyện gì không?" Lee Jieun chú ý thấy dáng vẻ mặt ủ mày chê của cô, không khỏi hỏi.

"À, không có gì, tôi không sao" Park Jiyeon lắc đầu, đã thế này, nói cũng vô ích:" Không phải muốn đến lễ chúc mừng sao, vậy đi thôi" Hôm khác cô có thời gian thì đến nói xin lỗi với Min Soo.

"Nghe ra, có phải cô vốn không định đi không?" Lee Jieun là người thông minh, một chút thôi đã nghe ra.

Park Jiyeon gật đầu, úp mở nói:" Vốn là có một số chuyện"

Lee Jieun thay đổi tư thế ngồi: "Yeonie..., hôm nay công diễn rất thành công, sau này sẽ càng bận hơn nữa, cô phải mang công việc đặt lên trọng tâm của cuộc sống, nhưng cô và Jinwoon lại rất giống nhau, cho rằng diều quan trọng nhất không phải là công việc, dù sao chúng ta cũng phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, cô nói có đúng không? Muốn làm thì làm, không muốn làm thì bỏ, vậy không được."

Cô ta nói vậy ý là muốn giữ Park Jiyeon lại, cô ta sợ Kim Myungsoo gây chia rẽ, Park Jiyeon sẽ rời khỏi làng giải trí!

"Tôi hiểu ý của cô" Park Jiyeon cười nói, đúng vậy, dù sao cũng nên chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, cuộc sống là không có cách nào tính toán và đoán trước được, cũng không thể luôn tính toán lại.

"Tôi biết Jiyeon cô là một người rất có lòng trách nhiệm, đúng rồi, vừa rồi đạo diễn Kang gọi điện thoại đến nói, muốn hẹn cô đi ăn cơm, tìm cô quay phim, với lại ngày mai có mấy nhà đầu tư, cũng muốn ăn bữa cơm với cô, cô nhất định phải nắm chắt cơ hội, được những nhân vật lớn đó xem trọng, sau ngày hợp đồng biểu diễn, quảng cáo sẽ liên tục tìm đến cô, không muốn nổi cũng khó.

Biểu hiện của Park Jiyeon vô vùng bình thản, dáng vẻ có chút không hứng thú lắm:" Tất cả đều nghe theo Jieun cô sắp xếp"

"Rất tốt, cô yên tâm, tôi sẽ không xử tệ với cô" Lee Jieun cười đến không khép miệng.

Trong tiệc chúc mừng những người trước kia đối xử lạnh nhạt với cô, đều để khuôn mặt chào đón cô, cả buổi tối, không ngừng có người đến chúc mừng, làm quen với cô.

Mà quanh quẩn trong lòng của Park Jiyeon, từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của Min Soo.

Lúc tiệc chúc mừng gần kết thúc, Jinwoon xuất hiện, lại dấy lên một trận bùng nổ. Hiện tại, tất cả mọi người đều biết Jinwoon và Park Jiyeon là một đôi, cũng chỉ biết đến chúc mừng cho cô.

"Anh đã đến trễ, trên đường anh đến đây, xem biểu diễn trên điện thoại di động, thật sự rất tuyệt vời." Jinwoon ở trước mắt mọi người ôm Park Jiyeon, để bày tỏ sự chúc mừng.

"Cảm ơn!" Park Jiyeon cười khẽ.

Các phóng viên chạy nhanh đến chụp lại cảnh này, ngày mai lên trang đầu của bài viết, lại có tin tức rồi.

"Có muốn đi sớm một chút không, ở đây chán quá" Jinwoon ghé vào tai cô nói.

Park Jiyeon cầu còn không kịp, cô cũng không thích những chỗ thế này, hơn nữa bây giờ tâm trạng cô thật sự vô cùng buồn phiền:" Được! Anh nghĩ cách dẫn em đi đi"

Jinwoon đứng dậy:" Vậy tiểu thư xinh đẹp, em chỉ cần khoác tay là được" Jinwoon mở rộng cánh tay, cười hết sức rạng rỡ, xán lạn.

Park Jiyeon bật cười, đưa tay khoác lên khủy tay anh, anh giống như một vương tử, dịu dàng săn sóc, lại giống như một ánh sáng siêu nhiên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Anh quang minh chính đại dẫn cô ra ngoài, không quan tâm đến tiếng hò hét và bàn luận của người khác, cứ tự nhiên như vậy.

"Em biết không, giây phút này anh đã chờ rất lâu, hy vọng có thể cùng với em, không chút kiêng kỵ đi trong đám đông, không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác, cảm giác này thật tốt" Jinwoon cười nhạt, nụ cười đi thẳng đến trái tim.

Park Jiyeon khẽ nhấp miệng, tránh né ánh mắt của anh.

Hôm sau, tin tức đêm qua truyền ra cả thành phố đều biết, Kim Myungsoo nhìn thấy tin tức bọn họ hôn nhau ngọt ngào, tức giận cầm lây nước trái cây trên bàn uống sạch một hơi, ngực vẫn tức không chịu được.

Park Jiyeon ơi là Park Jiyeon, em đã nghiện và mê mẩn thế giới muôn màu muôn vẻ, không ra được đúng không, uổng công anh nghĩ rằng, Min Soo là quan trọng nhất đối với cô.

Được! được lăm! Cô định tiếp tục mê muội đúng không, vậy thì, anh nhất định sẽ khiến cô hối hận, đến lúc đó, cho dù cô đến cầu xin anh, anh cũng phải suy xét lại.

Thật đáng giận, đáng giận!

Anh vò báo lại thành một cục, nặng nề vứt xuống mặt đất.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro