Chương 67 : Bệnh tình của cô.


"Dong Gun, đã tìm thấy Jieun chưa?"  Han Min vừa mở mắt ra thấy con trai mình như muốn rời đi, liền vội vàng hỏi.

Lee Dong Gun nghe thấy giọng nói của mẹ, trong mắt hắn xẹt qua tia vui mừng. Hắn quay người lại, ngồi xuống mép bệnh, hỏi liên tục:

"Mẹ, mẹ dậy rồi sao? Mẹ đỡ hơn một chút nào không? Có thấy khó chịu ở chỗ nào không?"

Han Min đưa bàn tay phải đang trong chăn ra, nhẹ nhàng cầm tay Lee Dong Gun, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười, nói:

"Mẹ đỡ hơn nhiều rồi."

Bà dừng một lúc, lại nói:

"Jieun. . . . . ."

Từ sâu trong lòng Lee Dong Gun nổi lên một cảm giác vô lực. Mẹ quan tâm quá mức đến Jieun. Chỉ mới biết Jieun cả đêm không về nhà, bà đã trở nên hôn mê luôn rồi. Hắn nhìn xuống những ngón tay mảnh khảnh của mẹ, vẻ mặt mù mịt, chậm rãi hỏi:

"Mẹ, tại sao mẹ lại quan tâm đến Jieun nhiều như vậy?"

Han Min sững sờ một lúc, không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này. Bà cười cười đáp:

"Bởi vì Jieun là con gái của mẹ."

"Vậy con không phải là con trai của mẹ sao?" Lee Dong Gun đưa tầm mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Han Min, thấp giọng hỏi.

"Con là con trai của mẹ! Con sao vậy, Dong Gun?" Han Min hơi xiết chặt khớp xương rõ ràng trên tay Lee Dong Gun, nhìn hắn dịu dàng nói.

Tròng mắt Lee Dong Gun lại chuyển xuống bàn tay đang đặt trên tay mình, nhỏ giọng nói:

"Mẹ chưa từng quan tâm đến con như vậy."

Không! Phải nói là, trong nhà trừ Jieun ra, không có người nào có thể khiến cho mẹ để tâm lo lắng đến như vậy.

Han Min không nhìn Lee Dong Gun, mà chuyển tầm mắt nhìn lên trên trần nhà, nói xa xôi:

"Jieun từ lúc sáu tuổi đã phải chuyển đến trường học dành cho những cô gái quý tộc ở Anh. Con bé phải tiếp nhận toàn bộ những phương thức giáo dục khép kín. Sáu tuổi nha! Mẹ đã cầu xin cha con, cầu xin ông nội con, nhưng không có người nào chịu thay đổi chủ kiến của mình. Lý do bọn họ đưa ra đều giống như nhau, thật không hổ là hai cha con."

Lee Dong Gun nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi:

"Lý do là gì?"

"Để mang đến lợi ích lớn nhất cho gia tộc, tiểu thư của Lee gia phải đủ ưu tú, mà trường học dành cho các cô gái quý tộc ở Anh chính là cái nôi bồi dưỡng nên những cô gái đẹp nết na. Càng được tiếp nhận các nguyên tắc giáo dục đó sớm càng tốt. Bọn họ đã đưa Jieun chưa được sáu tuổi ra nước ngoài." Han Min giống như hồi tưởng lại, dùng giọng rất nhẹ nói.

"Mẹ chỉ muốn bù đắp cho con bé."

Lee Dong Gun chần chờ một lúc, cuối cùng nói:

"Mẹ, mẹ coi như là Jieun lại ra nước ngoài học lần nữa đi."

Hắn không muốn nói cho mẹ biết những chuyện Jieun đã làm. Hắn càng không muốn nói cho bà biết chuyện Jieun đã bị người ta trả thủ.

Han Min nhíu nhíu mày, nhìn Lee Dong Gun hỏi:

"Tại sao lại nói như vậy? Con đã có tin tức của Jieun?"

"Mẹ, trước hết mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt đã. Chờ mẹ bình phục rồi con sẽ đưa mẹ đi thăm Jieun." Lee Dong Gun nhét tay Han Min vào trong chăn, đắp kín chăn lên cho bà, nhàn nhạt nói.

Trong lòng Han Min đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, bà vội vàng hỏi:

"Jieun đang ở đâu? Tại sao không cho mẹ đi gặp con bé? Con bé bị thương sao?"

Lee Dong Gun thở dài một cái, chậm rãi nói:

"Jieun đang ở trong bệnh viện tâm thần." Hơn nữa, ngay cả hắn cũng không thể dẫn Jieun ra khỏi bệnh viện tâm thần.

"Con nói gì?!" Han Min khẽ nâng nửa người lên, mặt tràn đầy kinh hãi, sau đó không thể thở nổi ngất đi.

Lee Dong Gun thấy vậy, trái tim cũng vọt lên đến tận cổ họng. Hắn vừa bấm cái nút trên đầu giường, vừa lớn tiếng hô:

"Bác sĩ, bác sĩ!"

Lúc thân thể Elsie đã khá hơn một chút, cô liền nói với Park Jiyeon mình muốn về nhà. Park Jiyeon cũng không phản đối, cùng Kim Myungsoo đưa cô trở về Ham gia. Dĩ nhiên, lúc Elsie rời đi, cô cũng không biết được chỗ mình ở chính là trụ sở của L.Kim .

Elsie về nhà, Kim Myungsoo dĩ nhiên vui sướng đến độ vỗ tay nhịp chân, bởi vì rút cuộc anh cũng có thể đưa Park Jiyeon trở về biệt thự, sống trong thế giới của hai người, hơn nữa, sẽ không còn ai giành lấy sự chú ý của người kia nữa. Chỉ ba ngày thôi, thế nhưng anh lại cảm thấy như đã quá lâu rồi.

"Soo, bao giờ chúng ta mới mời ông nội đến dùng cơm?" Park Jiyeon nằm lỳ trên giường, hai chiếc chân trần đong đưa, tinh thần sáng lạn nhìn Kim Myungsoo đang ngồi trước bàn máy tính hỏi.

Bàn tay đang gõ trên bàn phím của Kim Myungsoo dừng lại. Anh khẽ cau mày, đứng dậy đi tới bên giường ngồi xuống, ôm cô dựa vào lòng mình, dịu dàng hỏi:

"Yeonie, em có nhớ chuyện chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn không?"

Park Jiyeon trợn tròn mắt khó hiểu, nhìn Kim Myungsoo có chút kỳ quái nói:

"Nhớ nha."

Kim Myungsoo đưa ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại đỏ mọng của cô, lại hỏi:

"Tại sao Yeonie lại muốn ông nội tới đây dùng cơm?"

"Bởi vì đã lâu rồi chúng ta không gặp ông nội nha." Park Jiyeon nhìn anh tỏ ý anh thật ngốc, nói.

Trong đôi mắt hẹp dài của Kim Myungsoo xẹt qua tia lo lắng thật nhanh. Anh cười hỏi:

"Đã bao lâu rồi?"

Park Jiyeon suy nghĩ một lúc, hơi chần chờ nói:

"Gần một tháng rồi."

"Từ lúc chúng ta đính hôn đến bây giờ." Cô lại bổ sung.

Ngón cái Kim Myungsoo đang vuốt ve bờ môi của cô dừng lại. Anh có thể cảm giác được máu trong người mình đã đông lại. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt, thật lâu không nói gì.

"Soo, anh ôm chặt quá." Park Jiyeon dùng sức đẩy lồng ngực Kim Myungsoo ra, có chút cố hết sức nói.

Kim Myungsoo chợt buông người trong lòng ra, xin lỗi:

"Anh muốn vê em vào trong người anh, không ngờ anh lại làm như vậy thật."

Park Jiyeon trừng mắt, thở từng hồi hồi một.

"Ngày mai chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện." Kim Myungsoo lấy mấy sợi tóc đang quyện vào miệng cô ra, dùng giọng không cho kháng cự nói.

Đây không phải là lần đầu tiên mình phát hiện ra cô ấy không nhớ được.

Park Jiyeon nhíu mày, tò mò hỏi:

"Tại sao?"

Kim Myungsoo đặt bàn tay lên chiếc bụng phẳng lỳ của cô, khóe môi cong lên, dùng giọng từ tính nói:

"Xem xem trong bụng em đã có con của chúng ta chưa."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Park Jiyeon đỏ lên, nói thầm:

"Sao có thể có thai nhanh như vậy được. . . . . ."

"Ý của em là anh không đủ cố gắng?" Kim Myungsoo nhíu mày, sâu xa hỏi.

"Không! Anh cực kỳ cố gắng rồi! Không cần phải cố gắng nữa!" Park Jiyeon khoát khoát tay, kiên định nói.

"Nếu đã cố gắng như vậy rồi, sao lại không thể có thai? Em đây là đang khinh thường con của anh?" Đôi mắt Kim Myungsoo nhìn chằm chằm Park Jiyeon hỏi với tính nguy hiểm tràn đầy.

Park Jiyeon chợt lắc đầu, giải thích:

"Sao em dám khinh thường con của anh? Chẳng qua mang thai là một trường hợp có xác suất nhỏ, hơn nữa chúng ta mới cái kia chưa được một tháng."

"Cái gì?" Kim Myungsoo nhíu mày, khóe môi cong lên thành đường cong đẹp mắt hỏi.

Mặt Park Jiyeon lại đỏ lên lần nữa, hai vành tai nhỏ cũng lộ ra màu phớt hồng mê người, cô lẩm bẩm:

"Là cái đó nha."

Kim Myungsoo không ngại làm phiền người khác, tiếp tục hỏi:

"Cái gì?"

Mẹ nó..... Park Jiyeonmở miệng, quát lên:

"Makelove."

Nhìn Kim Myungsoo cười trông đến giống con mèo ăn trộm thịt, còn người nào đó thì vẻ mặt rõ buồn bực. cô tiếp tục đề tài lúc trước:

"Muốn biết có thai hay không kiểm tra máu là được rồi, đâu cần phải kiểm tra sức khỏe toàn diện làm gì."

Kim Myungsoo nghe xong, nghiêm túc nói:

"Coi như là kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân."

"........" Đôi mắt Park Jiyeon hơi trừng lớn, lẩm bẩm:

"Sao em còn không biết chúng ta sẽ kết hôn?"

Đúng là cô đã không còn nhớ một chút nào chuyện ông nội đến ăn tối hôm đó.... Kim Myungsoo cong môi, nhéo nhéo chóp mũi cô nói:

"Anh nhờ ông nội chọn ngày rồi."

"Oh oh..." Park Jiyeon đáp lại hai tiếng, làm cô dâu của anh sao?

thật làm cho người ta chờ mong nha....

Sáng sớm ngày hôm sau, đợi Park Jiyeon tự động tỉnh dậy Kim Myungsoo liền dẫn cô đi tới bệnh viện nhà mình -- Bệnh viện Yeon Kim.

Hình như trước đó anh đã nói chuyện với viện trưởng cho nên khi bọn anh xuất hiện ở bệnh viện, viện trưởng bình thường chỉ thấy đầu không thấy đuôi, liền tươi cười đi lên chào đón.

"Bác Yang, đây là vợ chưa cưới của cháu." không ngờ, Kim Myungsoo lại có vẻ như ôn hòa, chủ động nói.

Yang Dongwoo - ngôi sao sáng trong giới y học, ông có thể ở lại bênh viện Yeon Kim là hoàn toàn nhờ vào mối thâm tình với ông nội.

Viện trưởng cười hòa ái với Kim Myungsoo, sau đó quay sang nhìn Park Jiyeon, nói:

"Tên Kim Soohyun kia cũng không ít lần khoe khoang cháu dâu của mình với ta! Làm cho ta thật ngưỡng mộ và ghen tỵ!"

Park Jiyeon cười ngượng ngùng nói:

"Ông nội thương yêu nên đã nói quá."

Viện trưởng lắc đầu, cười nói:

"Ta lại cảm thấy ông ấy nói không sai. Nếu cho ta một người cháu dâu như vậy, ta cũng sẽ khoe khoang khắp nơi nha! Đáng tiếc, cháu của ta không được xuất sắc như Myungie, cũng không lấy được người vợ ưu tú như cháu đây."

"Bác Yang, nếu cháu nhớ không lầm thì cháu trai của bác mới được mười tuổi." Khóe miệng Kim Myungsoo giật giật, nhắc nhở.

Viện trưởng cười xấu hổ, gãi gãi mái tóc bạc trắng.

Khóe miệng Park Jiyeon không tự chủ được cong lên, chẳng trách ông nội và người này hợp nhau.

"Yeonie, em đi theo y tá làm kiểm tra sức khỏe, anh có chút chuyện cần thương lượng với bác Yang."

Kim Myungsoo quay đầu nhìn Park Jiyeon, chỉ về phía một người y tá đứng trước cô, căn dặn.

Chân mày Park Jiyeon cau lại không để lộ dấu vết, lẩm bẩm:

"Anh không kiêm tra sức khỏe?"

Kim Myungsoo lắc đầu giải thích:

"Ba tháng trước anh đã làm kiểm tra rồi."

Park Jiyeon ecchất vấn:

"không phải tối qua anh nói 'chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện' sao?"

Kim Myungsoo nhíu mày.

"Đúng vậy, không phải anh đã tới bệnh viện rồi sao?"

"............." Park Jiyeon trừng mắt, lườm anh một cái, nhìn về phía người y tá nói:

"đi thôi."

Đợi Park Jiyeon đi xa Kim Myungsoo mới thu hồi tầm mắt lại. Anh vừa đi vào thang máy cùng viện trưởng vừa nói:

"Bác Yang, theo như tình trạng cháu nói thì bác cảm thấy có thể sẽ là bệnh gì?"

"U não." Viện trưởng dựa vào kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm của mình, đưa ra kết luận.

Sau khi làm kiểm tra sức khỏe xong, Kim Myungsoo dẫn Park Jiyeon đến một nhà hàng ăn trưa.

Hai người vừa vào tới cửa, liền thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

Mặt Kim Myungsoo tối sầm. Anh quay đầu định dắt Park Jiyeon rời khỏi đây. Mình chưa tới nhà hàng này ăn bao giờ, trông cảnh vật chung quanh có vẻ rất được nên mới chọn ăn ở đây, không ngờ....

Park Jiyeon kéo anh đi vào bên trong, nhà hành dành cho tình nhân tốt như vậy, cô còn chưa được tới lần nào nha.

Kim Myungsoo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành dắt cô đi tới một góc nhỏ. Anh để cô ngồi phía trong, còn mình ngồi đối diện với cô, đưa lưng về phía mọi người, ngăn chặn tầm mắt người khác nhìn thẳng vào mắt Park Jiyeon.

Yeonie là bảo bối của anh, không thể để cho người khác mơ tưởng được.

"Hai người kia là ai vậy? Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp!"

"Hai người bọn họ đều là những người sát trai, sát gái nha!"

"Người ta cứ nói, bây giờ đàn ông toàn là gay, còn phụ nữ đều là les! Mọi người nhìn đôi tình nhân kia xem!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro