Chap 16

"Quả thật không giống người kia chút nào."

Dương Tiễn quan sát Ngao Bính đang hôn mê, ánh mắt dừng lại trên dấu ấn màu xanh trên trán y: "Là con lợn kia cứu hắn, cũng là may mắn."

Không nhận được phản hồi Dương Tiễn cũng không tức giận, quay lại ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn về phía Na Tra đang ngồi bên giường chữa thương cho Ngao Bính.

Hỗn Thiên Lăng quấn quanh cánh tay hắn, tạo ra những đường nét căng thẳng và săn chắc, bàn tay lơ lửng, năm ngón hơi mở, tạo thành một đường cong mạnh mẽ.

Khác với Na Tra cơ bắp cứng rắn, cánh tay của Ngao Bính mềm mại và lạnh lẽo, một chút tay áo được kéo lên đọng lại ở vai, để lộ cánh tay trắng ngần.

Những vết thương gớm ghiếc phủ kín cánh tay vốn mịn màng, như rễ cây cổ thụ ngàn năm chôn dưới đất, uốn lượn chằng chịt như rắn độc quấn quanh, đỏ rực xoắn xít, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn cắt bỏ đi phần thịt đó.

Đó là vết thương do lò luyện đan để lại, ngọn lửa có thể thiêu rụi cả thể xác và linh hồn.

Bàn tay rộng lớn và mạnh mẽ cách một khoảng so với cánh tay lộ ra của Ngao Bính, lơ lửng che phủ lên vùng da đầy thương tích, linh lực như đom đóm từ lòng bàn tay truyền ra, bao bọc lấy cánh tay thon dài như một lớp màn mỏng.

Không ai lên tiếng, không gian của ba người yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Dương Tiễn đưa ánh mắt về phía biểu cảm và động tác của Na Tra, người kia ánh mắt lạnh lùng không chút xúc động nhưng lại khiến hắn cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Bàn tay từng cầm Hỏa Tiêm Thương, chém đầu vô số yêu ma, nắm giữ sinh sát vạn vật, giờ đây lại lễ phép và kiềm chế, không hề tiến thêm một tấc.

Rõ ràng chỉ cần hạ xuống một chút, có thể hoàn toàn bao phủ lấy bàn tay mềm mại và lạnh lẽo đang đặt ngoan ngoãn trên giường, không có phản ứng gì, lặng lẽ nắm lấy trong tay.

Nhưng hắn lại không tiến thêm bước nào, chỉ kiên trì giữ lấy ranh giới vô hình đó, không có hành động vượt qua nào.

Nhưng Dương Tiễn vẫn cảm nhận được cảm xúc dồn nén trong đáy mắt Na Tra, như những sợi tơ vô hình, cuồn cuộn quấn lấy Ngao Bính, nuốt chửng, cuốn lấy y.

Dương Tiễn trong lòng dâng lên sóng lớn, ánh mắt trở nên nghiêm túc, hắn sẽ không cho rằng Na Tra là người khắc kỷ phục lễ, mềm lòng nhẫn nhịn, có thể chịu đựng người khác động vào thứ của mình.

Người này tính cách xấu xa và bá đạo, lại lạnh lùng tàn nhẫn, thứ mà hắn nhắm đến dù có đổ máu cũng phải lấy được, việc hắn quyết tâm dù phải trả giá bằng mạng sống cũng không bao giờ cúi đầu.

Thế giới của hắn không có hai chữ thỏa hiệp và nhượng bộ, một mực làm theo ý mình, quyết đoán và điên cuồng...

Vì vậy Dương Tiễn mới kinh hãi đến vậy, hắn nhìn về phía Ngao Bính đang nhắm mắt không có dấu hiệu tỉnh lại, người ngồi bên giường chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng khí chất xâm lược như nhiệt độ hồng liên nóng bỏng của hắn leo lên, quấn lấy y.

Như năm xưa xuống hạ giới bắt yêu, toàn thân sát khí, mắt đỏ lừ canh giữ ở cửa hang ngăn cản họ.

Dù cuối cùng không chịu khuất phục bị chém đầu, vẫn kiên trì ở cửa hang đầy xác chết, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào đất, máu thịt dính đất bám trên đầu gấu bị chém rơi, ánh mắt cuối cùng vẫn nhìn về phía hang động.

Trong hang vang lên tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ, cùng tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh, đó là vị thần trốn xuống hạ giới kết duyên với gấu yêu, vị thần quang quý của thiên đình toàn thân đầy máu, ôm đứa con xấu xí yếu ớt trong lòng.

Nàng đầy bi thương, quỳ bên cạnh gấu yêu không ngừng cúi đầu cầu xin họ tha mạng cho đứa con của họ, nàng nguyện chết.

Họ thản nhiên nhìn nàng, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng quen thuộc và tê liệt, thương xót, đáng thương, cầu xin...

Sao lại không hiểu, bắt nàng không phải để trừng phạt việc nàng tự ý xuống hạ giới, mà là để bắt nàng luyện đan, những người kia đã nhắm gấu yêu từ lâu, chỉ chờ hắn lớn thêm chút nữa, mạnh mẽ hơn, sẽ mang về ăn thịt.

Thần nữ, cũng chỉ là quân cờ của thần thánh trên trời, cố ý thả nàng xuống, chờ nàng sinh con, làm cái cớ để phát binh bắt gấu yêu mà thôi...

Dương Tiễn thu hồi suy nghĩ, ánh mắt trở lại bình thản, sự kiềm chế của Na Tra là đang cho chính mình một cơ hội, cũng là cho Ngao Bính một cơ hội.

Cho y cơ hội trốn khỏi mình, hắn biết bóng tối của thiên đình, cũng biết bóng tối của chính mình, Ngao Bính không thuộc về nơi này, thiên đình đã nhắm đến y.

Đến hành cung của Na Tra bắt người, không có sự cho phép của vị thần cao cao tại thượng nắm giữ vận mệnh chúng sinh, họ không có gan làm vậy.

Họ đang thăm dò thái độ của Na Tra, Na Tra dùng thủ đoạn tàn nhẫn của mình chứng minh cho họ thấy, hắn dám giết bất cứ ai, kể cả thần tối cao...

Bây giờ hắn đang cho Ngao Bính cơ hội, chỉ cần có bất kỳ ý định nào muốn xa rời hắn, trốn khỏi hắn, hắn sẽ thả y đi, từ đó dù sống chết cũng không gặp lại, vì vậy hắn cố ý lạnh lùng, cố ý không để ý... Đây là kết quả tốt nhất cho cả hai.

Tên này không biết bị kích thích bởi cái gì, cảm xúc buông thả như vậy, hoàn toàn không để ý hắn vẫn đang ở đây, phóng túng nhìn người trên giường, nhưng lại không hề chạm vào.

Dương Tiễn không biết Na Tra từ khi nào nảy sinh ý định này, rõ ràng mấy ngày trước gặp mặt vẫn là một bộ dạng sẵn sàng quậy phá thiên cung, giết sạch tất cả để trả thù cho tiểu long nhóc, giờ đây lại có thể để người kia rời đi.

Theo như hắn nói, tiểu long này bị thiên lôi đánh đến, ở thế giới này hẳn là không có bất kỳ chỗ dựa nào, chẳng lẽ... đã tìm được cách nào đưa y về, hay đã liên hệ được với thế giới mà tiểu long này đến?

Dương Tiễn còn hy vọng Ngao Bính này sẽ tránh xa Na Tra, càng xa càng tốt, tốt nhất là nắm lấy cơ hội này để mãi mãi không gặp lại.

Nếu không, về sau sẽ không còn cơ hội nữa...

Ngao Bính lông mi rung rung, mắt từ từ mở ra, ánh mắt dần tập trung, nhìn lên những hoa văn mây tinh xảo trên trần nhà, ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại, y đã được Na Tra đưa về rồi, đây là hành cung của Na Tra.

Ngao Bính chống tay ngồi dậy, toàn thân nhẹ nhõm không có chút khó chịu nào, vội vén tay áo lên xem những vết thương trên người, đã hoàn toàn lành lại.

Tay buông xuống, lớp vải mềm mại trượt xuống, che phủ làn da phía trên cổ tay, chỉ để lộ một bàn tay trắng ngần thon thả nhẹ nhàng xoa xoa phần chân được vải che phủ, mịn màng thoải mái, không hề sờ thấy những cục sần đau nhức khi chạm vào.

Là Na Tra đã chữa thương sao?

Y nhớ Bát Giới từng nói, những vết thương do lò luyện đan để lại rất khó loại bỏ, nếu không may sẽ bị thiêu chết, nếu may mắn thoát ra, cũng phải mang theo những cục sần kinh khủng đó, ngày ngày đau đớn bị hành hạ suốt đời.

Muốn chữa khỏi những vết thương đó còn phải tốn nhiều tâm sức, tiên thảo bên này cần vài cây, linh tuyền bên kia thêm vài giọt, rồi dùng linh lực truyền vào hòa hợp, rất phiền phức.

Ngao Bính mím môi, lại để Na Tra phải tốn tâm vì y.

Y mở cửa bước ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng Na Tra, lại đi tìm khắp mấy tòa cung điện khác cũng không thấy ai, còn nhìn thấy không ít pháp khí tiên vật nhìn đã biết không tầm thường, Ngao Bính dù chưa từng thấy cũng có thể cảm nhận được.

Na Tra không thích đông người ồn ào, lúc y mới được đưa về cũng chỉ có một mình, không có ai, cung điện rộng lớn trống trải cũng không có ai đến gần.

Lúc này Ngao Bính mới nhớ lại một số chuyện đã bị bỏ qua, Na Tra từng nói hắn chỉ là một tiên nhân nhàn tản bình thường, nhưng nếu thật sự là tiên nhân bình thường sao lại ở hành cung tráng lệ nguy nga như vậy, không phải tùy tiện tìm một nơi có thể tu hành rồi sao?

P.S: kêu 2 chap nhưng kết quả là 4 =))))))) tức là mai k có chap nào hê hê

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro