Chap 18

Ngao Bính hoàn toàn không biết dưới vẻ điềm tĩnh bình thản của Na Tra, hắn đã đưa ra quyết định kinh thiên động địa gì, cũng không biết người này từ khi nào đã nảy ra suy nghĩ cho y cơ hội lựa chọn. Y chỉ biết hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, họ vẫn là bạn tốt.

Kể từ ngày đó, Na Tra cũng "thành thật" hơn, ngoại trừ một số chuyện thật sự không thể nói, cơ bản đều kể cho Ngao Bính, nếu y hỏi những điều không thể trả lời, hắn sẽ nói mình mất trí nhớ, Ngao Bính cũng không truy hỏi.

Qua lời kể của Na Tra, Ngao Bính mới thực sự thấu hiểu sự tối tăm của thiên đình. Những hành động trái với thiên đạo ấy không hề xứng đáng với danh nghĩa thần thánh, thậm chí còn nghiêm trọng hơn gấp bội so với những định kiến và kỳ thị mà sư phụ Thân Công Báo từng nói đến.

Thành thần, tu luyện đều là trò lừa đảo, chỉ là tấm vé vào bàn tiệc giả dối của thần tiên.

Giờ nghĩ lại, việc tộc Long bị phong ấn dưới đáy biển có lẽ cũng là một sự bảo vệ, Ngao Bính không khỏi thấy lạnh sống lưng, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh thấu xương, còn đè nén và lạnh lẽo hơn cả Long Cung dưới biển.

Hành cung của Na Tra có người đến, đây là lần đầu tiên Ngao Bính nhìn thấy người khác ngoài lão đạo kia, nhưng trải nghiệm bị lão đạo bắt đi luyện đan lần trước để lại cho y nỗi ám ảnh không nhỏ, y cảnh giác không đến gần, nghĩ cách rời đi ngay để thông báo cho Na Tra.

Nhưng người kia lại cực kỳ nhạy cảm và cảnh giác, ngay khoảnh khắc y xuất hiện, ánh mắt như ngọn lửa lập tức khóa chặt lên người y, tầm nhìn bén khiến Ngao Bính cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.

Đặc biệt là con mắt thứ ba siêu phàm nhập thánh trên trán người kia, như mang theo vô tận huyền bí và uy nghiêm xuyên thẳng xuống, xuyên thấu nhân tâm.

Người kia dường như biết y, khí thế tỏa ra, thân hình rộng lớn đầy uy hiếp đứng dậy tiến về phía y.

"Dừng lại!"

Ngao Bính giật mình vội ngăn hắn, đôi mắt đầy cảnh giác: "Ngài là ai, làm sao vào được đây?"

Dương Tiễn đánh giá y từ đầu đến chân, vẻ ngoài không giống, tính cách cũng không giống, cùng với vị kia hoàn toàn là hai người khác nhau, Na Tra quả nhiên là kẻ đen tối, nhân vật như vậy cũng nỡ lòng lừa dối.

Hắn không tiếp tục đến gần, sợ khiến tiểu long này phản ứng mạnh, chỉ đứng nguyên tại chỗ giới thiệu: "Ta là Dương Tiễn, sư huynh của Na Tra."

Tên kia chắc chắn sẽ không giới thiệu hắn với tiểu long này, có lẽ còn chưa từng nhắc đến, hắn chiếm chút tiện nghi cũng là thường thôi.

Dương Tiễn lại ngồi xuống, dù ngồi nhưng khí thế vẫn không giảm: "Ngươi là Ngao Bính phải không, mấy ngày trước ta từng gặp ngươi, Na Tra đưa ngươi về, còn đến chỗ ta tìm đan dược."

Hắn chỉ vào cánh tay Ngao Bính: "Vết bỏng trên tay ngươi chắc đã lành, hôm nay ta đặc biệt đến xem." Nói xong vung tay, trên bàn đá xuất hiện một đống hộp lớn nhỏ.

Nghe hắn nhắc đến Na Tra, Ngao Bính bớt cảnh giác, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, Dương Tiễn nhìn ra cũng không giải thích nhiều, hắn xuyên qua kết giới của Na Tra đến, liền biết hắn cảm nhận được sẽ lập tức về.

"Ngài và Na Tra, quen biết bao lâu rồi?"

Quen biết bao lâu? Mấy ngàn năm rồi ai còn nhớ, nhưng chắc chắn không thể nói như vậy, Dương Tiễn không biết Na Tra đã nói gì với tiểu long này, chỉ chọn một khoảng thời gian hợp lý: "Khoảng vài trăm năm, thiên thượng hạ giới thời gian khác nhau, chỉ là thoáng chốc thôi."

"Oanh——."

Kết giới đột nhiên sáng lên, vị sát thần kia đạp Phong Hỏa Luân tiến vào, ánh mắt không thiện cảm nhìn hắn, nếu không có tiểu long này ở đây có lẽ sẽ lập tức đuổi hắn đi.

"Na Tra." Ngao Bính thấy Na Tra không có phản ứng gì lớn, cũng biết người tự xưng là Dương Tiễn nói thật.

Na Tra đáp lại Ngao Bính, đạp Phong Hỏa Luân bay lên cây nghiêng cao bên cạnh, gối tay không quan tâm phía dưới nữa.

Dương Tiễn thấy hắn làm bộ như vậy chỉ muốn lật mắt, nói chuyện với Ngao Bính vài câu, đẩy một cái hộp trên bàn đá về phía Ngao Bính: "Đây đều là linh bảo đan dược có ích cho tu luyện của tộc Long, ngươi nhận lấy trước, coi như quà gặp mặt."

Ngao Bính định từ chối, nhưng nghe Na Tra nói trước: "Không sao, nhận đi, hắn không thiếu những thứ này, ngày sau sẽ trả lại."

"Đa tạ." Ngao Bính sững lại, nhận lấy một cái hộp nói lời cảm ơn.

"Ha ha ha, ta và Na Tra là bạn tốt, không cần tính toán những thứ này." Dương Tiễn cười nói: "Mang về cất đi trước, để hết ở đây một lúc nữa không tiện uống rượu."

"Ta có thể kể thêm cho ngươi về Na Tra."

Ngao Bính nét mặt bớt căng thẳng, đôi mắt xanh băng cong lên phảng phất nụ cười, nhưng y không nhận ra, khi nói đến Na Tra, cơ thể vốn căng cứng của y dần dần thả lỏng.

Đó là một trạng thái thả lỏng không tự chủ, một sự tin tưởng vô thức.

Dương Tiễn nhìn về phía Na Tra, đôi mắt của Na Tra không phải màu sắc thuần khiết. Đó là một đôi mắt màu vàng kim tối thượng, vô cùng tôn quý, lạnh lùng và xa cách.

Đôi mắt toát ra làn khí lạnh, toàn thân trông âm trầm khó tiếp xúc, một ánh nhìn cũng khiến người ta sợ hãi không dám tiến lên.

Hắn từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ lặng lẽ dựa vào thân cây, mắt khép hờ không nói một lời, ánh mắt không dừng lại ở bất kỳ đâu cụ thể, trông như đang mơ màng, không nhìn về phía họ.

Nhưng nếu nhìn kỹ, Dương Tiễn có thể cảm nhận được ánh mắt đó thật ra luôn khóa chặt lên Ngao Bính, như bóng theo hình, như những dây leo xoắn xít muốn kéo người vào vực sâu, nguy hiểm lạnh lẽo.

Ngao Bính bước vào phòng, Dương Tiễn thấy Na Tra không còn che giấu ánh mắt xâm lược nhìn theo bóng lưng Ngao Bính.

Dù đã không nhìn thấy nữa, vẫn không muốn rời mắt, ánh mắt đó như dòng chảy nhẹ nhàng muốn ăn mòn và ô nhiễm, nuốt chửng hoàn toàn không để lại dấu vết.

Đôi mắt vàng trở nên u ám quỷ dị, bên trong chứa đựng những cảm xúc tối tăm xoáy chầm chậm, chỉ cần rò rỉ một chút, có thể nuốt chửng người một cách lặng lẽ, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng băng giá của hắn.

Đây mới là bản chất thật sự, đôi mắt vàng phức tạp khiến Dương Tiễn không thể thấu hiểu.

Ngao Bính bước ra, ánh mắt Dương Tiễn đưa mắt nhìn theo, khí chất thuần khiết trong sáng, từng cử chỉ đều mang theo sự tinh tế và linh hoạt như dòng suối. Ánh mắt Dương Tiễn rời khỏi y, lại dừng lại trên Na Tra.

Ánh mắt nặng nề sền sệt như muốn kéo người vào ma đạo của người kia đã biến mất, trở lại vẻ mặt lạnh lùng khinh bỉ ban đầu, ánh mắt không còn nhìn về phía Ngao Bính, như thể cảm giác âm hàn đáng sợ vừa rồi chỉ là ảo giác của Dương Tiễn.

Dường như vừa cảm nhận thấy ánh mắt, hoặc cũng có thể từ đầu đã biết nhưng hoàn toàn không để ý, Na Tra hơi nghiêng đầu liếc Dương Tiễn một cái, mang theo sự cảnh cáo mà chính hắn cũng không nhận ra.

Dương Tiễn trong lòng khinh bỉ, tuy không sợ hắn nhưng cũng không muốn đánh nhau với vị sát thần vô tình này, những ngày giam hắn trong phủ đệ mỗi ngày đều đánh nhau, tay đã tê liệt, ánh mắt nhìn Ngao Bính lệch đi một chút, phức tạp và thương cảm.

Ngao Bính... ngươi có biết, ngươi đã đụng phải người như thế nào không...

Hai người rời khỏi, Na Tra đạp Phong Hỏa Luân dừng lại, không chia cho Dương Tiễn nửa ánh mắt, thúc giục hắn nhanh cút đi.

"Hừ——."

Dương Tiễn khẽ nhếch mép, Na Tra liếc hắn một cái, ngón tay hơi động, một kết giới bất nhập bất xâm lặng lẽ dựng lên.

Kết giới vô hình như tấm chắn giữa trời không thể xâm phạm, ngăn cách bên ngoài, không ai có thể dò xét họ đang nói gì bên trong.

"Na Tra, kiềm chế ánh mắt của ngươi lại."


P.S: vậy là đã chạy ngang tác giả rùi, h là những ngày mong au ko ghost =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro